Đấu La Đại Lục 2

Hoắc Vũ Hạo từ nãy giờ hoàn toàn im lặng, cảm nhận ba vị cường giả cực bắc đang tâm tình tò tí te trong Tinh Thần Hải của mình, quả thực cái giác rất quái dị.
    Bên trong căn cứ Minh Đức Đường bây giờ là một mảnh hoang tàn hỗn độn. Ngoại trừ những cường giả đuổi theo Bản Thể Tông, những người có tu vi kém hơn cũng bắt đầu ở lại tìm kiếm cứu người còn sống.
    Hoắc Vũ Hạo tất nhiên cũng sẽ thuộc dạng "người được cứu sống", hắn nhanh chóng được người ta phát hiện ra. Tên kia nhanh nhẹn bắt mạch, nghe tim, xác định còn sống, liền gọi hai kẻ mang băng ca cứu thương lôi hắn ra chỗ an toàn. Cũng may trước đó hắn bị Tuyết Đế đông cứng nên ít nhiều cũng tỏ ra "tổn thương", tạm thời an toàn.
    - Tuyết Nữ, trước tiên ta sẽ giúp ngươi ngưng tụ căn nguyên lực, có lẽ sẽ còn cơ hội khôi phục.
    Băng Đế vừa định khống chế hồn lực băng hệ của Hoắc Vũ Hạo để hình thành chất lỏng áp súc căn nguyên lực giúp đỡ Tuyết Đế. Nhưng Băng Đế nhanh chóng phát hiện, nó căn bản không thể tùy tiện khống chế cơ thể Hoắc Vũ Hạo như trước nữa.
    - Vũ Hạo, còn ngồi đó xem tuồng, hỗ trợ ta nhanh lên.
    Băng Đế tính tình nóng nảy nổi khùng.
    Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
    - Băng Đế, ta cũng không phải là xem tuồng a! Chỉ là ta sợ mạo muội lên tiếng khiến Tuyết Đế hiểu lầm.
    Tuyết Đế đúng là có chỗ hiểu lầm, cảm nhận được khí tức của Hoắc Vũ Hạo, nàng giật mình hỏi:
    - Băng nhi, ngươi, ngươi đang sống nhờ trong thân thể của nhân loại này phải không? Sao ngươi lại hạ thấp thân phận cao quý của mình đến tận đây, cuối cùng đã xảy ra cái chuyện gì? A, là ngươi, chính ngươi đập bể Phong Thần Thai, giải phóng ta ra?
    Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:
    - Nhưng khi đó ngươi lấy oán trả ơn, ngay cả ta cũng đông cứng thành cục băng. Nếu không phải ta có năng lực của Băng Đế ở cùng, ta chỉ sợ giờ này cũng còn đang nằm trong một khối băng điêu lạnh cóng a!
    Tuyết Đế cả giận:
    - Nhân loại các ngươi không có một kẻ nào tốt, ta không cần ngươi giúp.
    Băng Đế thở dài, nàng biết, với tính tình đa nghi như Tuyết Đế, không ai có thể thay đổi nàng, chỉ có giải thích rõ ràng tường tận từ đầu chí cuối mới có hy vọng.
    Sau đó, nàng nhanh chóng kể đơn giản những vấn đề chính từ khi mình gặp được Hoắc Vũ Hạo và Thiên Mộng Băng Tằm, bị Thiên Mộng Băng Tằm thuyết phục, trở thành võ hồn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo.
    Tuyết Nữ yên lặng lắng nghe, tâm tình dao động rõ ràng rất lớn. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng nhân cơ hội này, được Băng Đế chỉ đạo vận dụng hồn lực cực hạn băng giúp Tuyết Đế ngưng tụ căn nguyên lực còn sót lại thành một viên bạch châu nhỏ trong suốt, ổn định an tĩnh trong đan điền.
    Cảm giác của Hoắc Vũ Hạo cho thấy, hiện tại Tuyết Đế giống hệt tình trạng khi trước của Y Lai Khắc Tư, chỉ còn lại căn nguyên thần thức. So với Y Lai Khắc Tư thì tốt hơn, vì thần thức đầy đủ, chứ không chỉ là một tia tàn hồn. Nhưng Tuyết Đế lại không thể so sánh với Y Lai Khắc Tư, nếu không có hồn lực cực hạn băng trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo bảo vệ, có lẽ căn nguyên lực của nó sẽ bắt đầu sẽ bắt đầu bốc hơi, tiêu tán .
    - Băng nhi, ta thật không ngờ ngươi lại chọn con đường như vậy.
    Tuyết Đế nghe Băng Đế tường thuật, không khỏi thở dài một tiếng, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
    Băng Đế mỉm cười:
    - Ta cũng vậy, không có biện pháp a! Nếu không phải đã tới thời điểm cuối cùng, không còn một chút cơ hội nào, ta cũng không muốn giao vận mệnh của mình cho kẻ khác. Hiện tại, ta chỉ có thể đem hết toàn lực trợ giúp Vũ Hạo, hy vọng có một ngày hắn thật sự có thể đạt được thành tựu kia.
    Tuyết Đế gọi:
    - Thiên Mộng.
    - Hử, hả, ta đây, ta đây.
    Thiên Mộng Băng Tằm luýnh qua luýnh quýnh trở lại diễn đàn.
    Tuyết Đế nói:
    - Đúng là không ngờ được, ngươi vậy cũng xem ra là có tình có nghĩa, bản thân tìm được một con đường thành công, vẫn còn nhớ kỹ Băng nhi. Chỉ riêng việc này, Băng nhi đi theo ngươi cũng coi như không uổng. Sau này ngươi phải chiếu cố cho nàng thật tốt.
    - Được, tốt.
    Thiên Mộng Băng Tằm vội vàng hân hoan đáp ứng không ngừng. Nhưng Băng Đế lại chậm rãi nói:
    - Tuyết Nữ, ngươi nói vậy là sao? Tuyết Nữ, ngươi thật sự không muốn đi con đường này cùng ta sao?
    Tuyết Đế gượng cười:
    - Không phải ta không muốn, mà là không thể. Tình trạng của ta khác với ngươi. Ta đã chọn trùng tu thành người, sức mạnh bản thân bị áp chế trong căn nguyên lực. Nếu trùng tu thành công, lực lượng này sẽ từ trong thân thể con người của ta mà dần dần được giải phóng, lần nữa trở thành lực lượng của ta. Nhưng hiện tại với chút ít lực lượng còn lại, ngươi nghĩ người này có thể nhận được căn nguyên lực áp súc của ta sao?
    - Hơn nữa, trước kia Thiên Mộng là để dành một vị trí võ hồn vô chủ cho ngươi, để ngươi có thể dung hợp dễ dàng. Nhưng hiện tại ta có chỗ nào sao? Ta ở lại, sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, một khi bùng nổ, chẳng những người này phải chết, mà hai kẻ các ngươi cũng chết. Không có bản thể, căn nguyên lực của ta luôn ở trong tình trạng bất ổn, lúc nào cũng có thể phát nổ.
     Thực ra Tuyết Đế nghe Băng Đế giải thích xong, nàng rất động lòng. Bản thân nàng phải thừa nhận, Thiên Mộng Băng Tằm chọn con đường này, đối với hồn thú chúng nó ở thời điểm cuối cùng của đại hạn, xem ra là một cơ hội không tồi. Một khi Hoắc Vũ Hạo thành thần, cả bọn rất có thể sẽ được giải phóng thoát ra. Nhưng vấn đề trước mắt, tình trạng của nàng không tốt, nơi này căn bản không có vị trí của nàng, miễn cưỡng dung hợp, ắt phải khiến mọi người cùng chết.
    Băng Đế im lặng, đúng vậy! Chính mình đưa Tuyết Đế tới, nhưng lại có thể giúp gì được cho nàng đây? Nó cũng thừa khả năng nhận thấy, phần căn nguyên lực Tuyết Đế này cực kỳ bất ổn. Tuyết Đế nói hiện tại đã không còn nắm giữ chắc chắn căn nguyên lực của nàng, sơ sẩy một chút, thực sẽ có một tai nạn kinh hoàng a!
    - Thiên Mộng! Làm sao bây giờ? Ngươi nghĩ một biện pháp đi.
    Băng Đế mất bình tĩnh quay qua Thiên Mộng Băng Tằm. 

    - Ta. . . . . . Ta có thể có biện pháp gì? Tuy tính theo tu vi, ta so với các ngươi cao hơn, nhưng xét về năng lực, ta kém hai ngươi không phải chỉ là một chút. Tình trạng cơ thể Vũ Hạo các ngươi có thể nhận biết rõ ràng. Tiềm năng của hắn đã bị chúng ta từng bước khai phá hết, muốn nhận căn nguyên lực của Tuyết Đế căn bản là không có khả năng.
    Băng Đế hét lên:
    - Bất kỳ biện pháp gì cũng không có sao?"
    Thiên Mộng nói:
    - Nếu Tuyết Đế có thể khống chế căn nguyên lực của mình mà nói, thì có thể như chúng ta phong ấn một phần không cho Vũ Hạo tiếp nhận ngay lúc này, trở thành hồn hoàn thứ hai cho vũ hồn băng hệ, có lẽ sẽ bảo lưu được trí tuệ. Nhưng mà, cảnh giới của Tuyết Đế còn cao hơn ngươi, nếu dung nhập vào võ hồn của ngươi, kết quả tất nhiên sẽ bài xích lẫn nhau, chuyện đó không đùa được a! Hơn nữa, hiện tại Tuyết Đế cũng căn bản không thể khống chế căn nguyên lực lượng của mình a!
    Băng Đế cứng rắn quyết định:
    - Như thế này đi, ta rút lực lượng của mình ra, để cho Tuyết Nữ tiếp nhận vị trí của ta, một lần nữa dung nhập thành võ hồn băng.
    Thiên Mộng bất đắc dĩ nói:
    - Ngươi tưởng chuyện này là trò chơi sao? Nói làm là làm được, lực lượng của ngươi đã hòa hợp một thể với võ hồn băng mà ta tạo ra. Đừng nói đến chuyện Vũ Hạo có đồng ý cho ngươi rút lực lượng của mình ra hay không, cho dù được phép, kết quả cũng chỉ có một, võ hồn băng vỡ nát, mọi người cùng lên đường.
    Giọng nói Tuyết Đế trở nên dịu dàng hơn nhiều:
    - Băng nhi, không nên như vậy nữa. Thật ra chúng ta đều sống đến mấy chục vạn năm, ta so với ngươi sống còn lâu hơn. Khi ta mới sinh, thế giới này còn chưa có nhân loại. Tử vong đối chúng ta thật sự đáng sợ vậy sao? Ta cũng không cảm thấy như vậy, có lẽ nó chỉ là một bắt đầu mới mà thôi. Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta có thể trở thành hai kẻ khác phái, lúc đó ta nhất định sẽ lấy ngươi. Tạm biệt, Băng nhi.
    Vừa nói, căn nguyên lực Tuyết Nữ ở đan điền Hoắc Vũ Hạo nhanh nhẹn tránh né, như một con cá luồn lách tìm đường ra ngoài. Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo căn bản không thể hạn chế lực lượng của nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đang thoát ly cơ thể của mình.
    Thiên Mộng Băng Tằm trợn mắt há mồm:
    - Chuyện gì đã xảy ra? Băng Đế, ngươi và Tuyết Đế chẳng lẽ. . . . . .
    - Câm mồm!
    Băng Đế hét lên, thanh âm nức nở
    - Tuyết Đế, ngươi đừng đi, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp khác.
    Tuyết Đế than nhẹ:
    - Ta phải đi, ta không biết bản thân có thể áp chế căn nguyên lực bao lâu nữa. Sau khi ta thoát ra, các ngươi phải nhanh chóng tránh xa khu vực này, khi căn nguyên lực bùng nổ, so với vừa rồi sẽ càng thêm khủng bố. Băng nhi, Thiên Mộng tốt lắm, sau này đối xử tốt với nó một chút.
    - Ngươi không cần phải đi.
    Chính ngay thời khắc sinh ly tử biệt, thanh âm già nua vang lên, trí tuệ thứ tư trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo cuối cùng đã lên tiếng.
    - Y lão.
    Băng Đế như người chết đuối vớ được cọc mừng rỡ
    - Y lão, ngài giúp Tuyết Nữ đi, chỉ cần ngài có thể giúp nó sống sót, muốn ta làm gì cũng được.
    Y Lai Khắc Tư lạnh nhạt cười:
    - Từ bỏ linh hồn bản thân cũng được sao?
    Băng Đế ngây người một chút, rồi kiên định nói:
    - Được!
    Y Lai Khắc Tư im lặng một lát, nói:
    - Ta dường như nhìn thấy gì đó, các ngươi cùng nhau hiện hình ở Tinh Thần Hải đi. Chuyện này nên để Vũ Hạo làm chủ. Dù sao, tất cả chúng ta đều sống nhờ vào thân thể hắn.
    Những luồng tinh thần lực dao động bên trong Tinh Thần Hải, một hải dương mênh mông vàng ánh xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hoắc Vũ Hạo đã ở trong Tinh Thần Hải của mình.
    Băng Đế hóa thành hình thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Thiên Mộng Băng Tằm vẫn là một con trùng mập với mười đường vân vàng óng trên thân, ở bên cạnh Băng Đế.
    Hình dáng của Tuyết Đế khiến Hoắc Vũ Hạo một phen xao xuyến.
    HÌnh dáng bên ngoài đích thị là một con người, một cô gái chừng 17-18 tuổi, mái tóc trắng tinh dài chấm gót chân, đôi mắt thiên thanh linh hoạt kỳ ảo, như có thể nhìn thấu thế gian. Thân thể mềm mại thon thả hoàn mỹ không tì vết, bộ váy áo dài màu trắng tuy không điểm xuyến một chút trang sức nào nhưng vẫn khiến nàng mang một khí chất cao cao tại thượng, một khí chất nữ hoàng tuyệt sắc.
    Dù chỉ còn một phần căn nguyên lực lượng, Tuyết Đế huyễn hóa ra thân thể chính mình vẫn cẩn thận tỉ mỉ, tựa như tịch tuyết hàn mai, trác nhĩ bất quần, ngạo tuyết khi sương. (DG: nói chung là ý cũng giống đoạn trên, câu giờ thêm đó mà)
    Hình thái của Hoắc Vũ Hạo trong tinh thần hải dĩ nhiên là hình dạng bản thể của hắn, chỉ khác đám Băng Đế là thêm một tầng ánh sáng hoàng kim tự nhiên.
    Thân ảnh Y Lai Khắc Tư cũng hư không hiện ra, trường bào màu vàng có hoa văn sao chổi, đầu bạc, râu trắng, một phong cách cổ xưa thâm thúy.
    Khi Tuyết Đế lần đầu tiên nhìn thấy hắn, huyễn ảnh rõ ràng chấn động, Hoắc Vũ Hạo cũng nhận thấy căn nguyên lực của Tuyết Đế xao động.
 Y Lai Khắc Tư đã ở nhìn thấy sự kinh ngạc của Tuyết Đế, ánh mắt điềm tĩnh nói:

 - Ngươi là sinh vật có linh thức mạnh nhất mà ta gặp sau khi lạc vào thế giới này. Ngay cả đại trùng tử tu vi cao ngất kia, về phương diện linh thức cũng không cách nào so được với ngươi. Càng khó có được, chính là linh thức cực kỳ tinh khiết, không hổ là sinh vật được thiên địa linh khí thai nghén, linh hồn ưu tú thiên hạ Băng Thiên Tuyết Nữ.
 Ánh mắt Tuyết Đế trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Y Lai Khắc Tư
 - Người kia, ngươi không cần dùng những lời nói vô dụng đó với ta, ngươi rất cường đại.
 Y Lai Khắc Tư mỉm cười, không mặt già nua đầy vết nhăn khẽ nhúc nhích
 - Ngươi cảm thấy ta cường đại, bởi vì cấp độ của chúng ta bất đồng. Tuy ta chỉ có một tia thần thức mảnh nhỏ lạc vào thế giới này, nhưng vẫn là thần thức. Cảnh giới của ngươi tuy rằng không thấp, thế nhưng vẫn chỉ dừng lại ở cấp bậc trên linh thức mà thôi. Linh và thần, vốn là không phải cùng một cảnh giới.
 Tuyết Đế chấn động
 - Ngươi là phân thần của thần?
 Y Lai Khắc Tư lắc đầu:
 - Không, ta là một con người không muốn thành thần mà thôi. Ở thế giới của ta, thành thần nghĩa là vĩnh viễn tiêu vong. Nhưng có vẻ thế giới này lại khác, đáng tiếc ta đã không có cơ sở thành thần.
 - Nói chuyện của ngươi đi. Tình trạng của ngươi rất dễ nhận ra, sau khi mất đi bản thể, linh thức khổng lồ không có nơi trú chân, linh hồn lực không thể tiếp tục nắm giữ căn nguyên lực, khó tránh khỏi trở thành một quả bom. Cơ thể Vũ Hạo trước mắt không có khả năng chịu nổi, cũng bởi vì hắn còn xa lắm mới có thể xứng với chữ "cường đại". Hiện tại không được, nhưng cũng không có nghĩa là tương lai không được. Do vậy, ta bằng lòng giúp ngươi, cũng là giúp cho tiểu trùng tử, tiểu hạt tử. Có sức mạnh của ngươi, tương lai Vũ Hạo càng dễ dàng đến được cảnh giới kia hơn.
 Tuyết Đế thản nhiên:
 - Kéo dài hơi tàn mà sống, ta thà rằng quay về trong lòng thiên nhiên.
 Y Lai Khắc Tư lạnh nhạt cười
 - Ai nói ta bắt ngươi kéo dài hơi tàn? Ta đã nghĩ ra con đường cho ngươi, chẳng qua cơ hội chưa tới, trước mắt cần bảo vệ lực lượng bản thân không bị hao mòn, trí tuệ của ngươi sẽ cùng tồn tại với linh thức.
 - Con đường tương lai cho ta?
 Tuyết Đế nghi hoặc, ánh mắt nhìn Y Lai Khắc Tư cũng tốt hơn một chút.
 Y Lai Khắc Tư gật đầu. Môi mấp máy, tựa hồ như đang nói gì đó, nhưng cả Thiên Mộng, Băng Đế lẫn Hoắc Vũ Hạo chẳng nghe được gì.
 Tuyết Đế nghe xong, một lúc lâu sau, ánh mắt nghi hoặc dần chuyển thành kinh ngạc
 - Thật có thể như vậy sao chứ?
 Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
 - Lão phu cả đời không nói dối, ta có bảy thành nắm chắc có thể thực hiện. Hơn nữa, phong ấn chỉ là căn nguyên lực lượng của ngươi. Linh thức và trí tuệ đều giống tiểu trùng tử, tiểu hạt tử ở lại Tinh Thần Hải. Vừa để củng cố linh thức, vừa giúp ngươi quen với nơi này. Đến khi Vũ Hạo đột phá tu vi Hồn Thánh, chính là cơ hội tiến hóa.
 - Tuyết Nữ, ở lại đi, ta xin ngươi.
 Băng Đế tiến đến bên cạnh Tuyết Đế, hạt vĩ nhẹ nhàng sờ lên cặp chân thon dài.
 - Đúng rồi, ở lại đi.
 Thiên Mộng Băng Tằm cũng thực tự nhiên đi theo qua đó, bất quá, không đợi hắn tiếp cận Tuyết Nữ, Băng Đế Ngao đã đánh hắn bay mất dạng.
 Tuyết Đế chuyển dời ánh mắt lên người Hoắc Vũ Hạo. Đôi mắt lam băng biểu hiện một tâm tình phức tạp.
 Hoắc Vũ Hạo có biết nên làm cái gì đâu? Hắn khẩn thiết nhìn Tuyết Đế, cố rặn ra vài chữ:
 - Xin chào, Tuyết Đế. Dù ta không biết Y lão nói gì với ngươi, nhưng ta thật lòng mong ngươi có thể ở lại. Ta không thể cam đoan tương lai nhất định có thể thỏa mãn hy vọng của các ngươi, nhưng ta sẽ toàn lực cố gắng. Ngươi đứa con cưng của thiên nhiên, không nên chết đi như vậy. Giống như Thiên Mộng, Băng Đế, khi ngươi ở lại, ta nhất định xem ngươi là bằng hữu, đồng bọn, thậm chí là người thân.
 Giữ Tuyết Đế ở lại, với hắn hiển nhiên là trăm lợi vô hại. Dù Hoắc Vũ Hạo không rõ Y lão nói gì với Tuyết Đế, nhưng hai chữ tiến hóa hắn nghe rất rõ. Hơn nữa, thực lực tăng lên, bản thân nắm giữ lực lượng càng chủ động, những sinh mệnh trí tuệ cường đại đã không thể tự ý khống chế cơ thể hắn.
 Tuyết Đế trước khi trùng tu làm người, là có tu vi 70v năm a! Dù lúc nãy bản thể của nó đã tự bạo, nhưng theo lời nó nói, năng lượng chính yếu vẫn bị phong ấn trong căn nguyên lực, tương lai ắt sẽ giúp ình không ít. Hơn nữa, Tuyết Đế và Băng Đế có vẻ quan hệ rất mật thiết, giữ Tuyết Đế, Băng Đế lại càng thêm vui vẻ.
 Khát vọng sinh tồn vẫn chiến thắng nội tâm cao ngạo, Tuyết Đế nhìn thoáng qua ánh mắt mong mỏi của Băng Đế, gian nan cúi đầu.
 Băng Đế lập tức nói tránh đi:
 - Tuyết Nữ, ngươi làm như thế nào? Lấy tu vi gần 70v năm, lẽ ra không có cách nào trùng tu thành ngươi a! Sau khi vượt qua 10v năm, lực lượng bản thân không thể chế trụ phong ấn, ngay cả muốn từ bỏ cũng không được, ngươi làm sao có thể trùng tu thành công?
 Tuyết Đế nói:
 - Bởi vì ta gặp một gốc tuyết liên tu vi chừng 10v. Bản thân tuyết liên rất khó tự mở ra linh trí, nhưng lại có được thiên địa tinh hoa rất tinh khiết, ta lấy tuyết liên 10v để dẫn quá trình phong ấn căn nguyên lực, mới có thể trùng tu thành người. Nhưng thật không may lại gặp một kẻ cả gan xâm nhập trung tâm cực bắc của chúng ta, bị hắn nhân cơ hội phong ấn bên trong Phong Thần Thai.
 Băng Đế giật mình:
 - Thì ra là thế! Khó trách ngươi có thể lựa chọn con đường này, thật sự là đáng tiếc . . . . . .

 Y Lai Khắc Tư trầm giọng:
 - Tuyết Nữ, linh thức của ngươi vì phong ấn căn nguyên lực quá mức khổng lồ nên rất bất ổn, chúng ta nên lập tức bắt đầu.
 Tuyết Đế tuy cao ngạo, nhưng đã lựa chọn việc gì sẽ không bao giờ ngoảnh mặt lại, nàng nói:
 - Vậy phiền lão giúp ta.
 Y Lai Khắc Tư nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Tuyết Đế, tay phải chụp vào hư không, Hoắc Vũ Hạo bất chợt cảm thấy hoảng hốt, Tinh Thần Hải mênh mông đột nhiên sôi trào dậy sóng, vô số quang điểm kim sắc như sao sa ngưng tụ thành những chấm nhỏ hướng đến tập trung vào Y Lai Khắc Tư.
 Một thanh pháp trượng dài màu vàng kim dần dần thành hình, cơ thể Hoắc Vũ Hạo lập tức sinh ra một cảm giác suy yếu cực độ.
 Y Lai Khắc Tư và Thiên Mộng, Băng Đế tình trạng khác nhau. Hắn dung hợp vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo chỉ là một mảnh thần thức nhỏ, do đó muốn thi triển bất kỳ năng lực gì đầu phải cần đến lực lượng của Hoắc Vũ Hạo. Do vậy những năng lực mà lão thi triển cũng phải nằm trong phạm vi chịu đựng của Hoắc Vũ Hạo.
 Lúc này lão ngưng tụ pháp trượng, không thể nghi ngờ là tiêu hao rất nhiều tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo.
 Pháp trượng trong tay, khí chất Y Lai Khắc Tư bất ngờ thay đổi, thần thánh cao quý khó mà hình dung, như thể chính lão đang là hiện thân của một vị thần từ thiên ngoại.
 Những âm thanh trầm trầm xướng lên, những con chữ huyền ảo từ trong miệng Y Lai Khắc Tư phun ra. Thanh âm bắt đầu còn nhỏ, sau đó dần lớn lên rồi vang vọng khắp cả Tinh Thần Hải.
 Những thanh âm uy nghiêm khiến kẻ khác cảm thấy như không có gì có thể cao hơn đượ. Thiên Mộng, Băng Đế phủ phục tại chỗ không nhúc nhích, Tuyết Đế nhắm chặt hai mắt, như đang hưởng thụ thanh âm đó.
 Hoắc Vũ Hạo là người duy nhất phải chịu cảm giác suy yếu, càng lúc càng dữ dội. Hắn hoảng sợ nhìn thấy, Tinh Thần Hải mênh mông vô bờ của hắn đang co rút lại với một tốc độ kinh hoàng, tinh thần lực không ngừng bị rút đi trông thấy. (DG: ở trên thì nói không ai điều khiển được cơ thể HVH, ở dưới đá cái bốp YLKT tự do lấy tinh thần lực mà xài, bó tay!)
 Hắn căn bản đã đánh giá Y lão rất cao, nhưng hiện tại dường như vẫn còn chưa đánh giá đúng trình độ của lão, có vẻ năng lực của lão vượt xa khả năng dự đoán của mình. Cứ nhìn Băng Tuyết nhị đế và Thiên Mộng Băng Tằm phản ứng như thế  Hoắc Vũ Hạo cũng đoán ra. Sự cao ngạo trong Tuyết Đế lúc trước, khi Y lão bắt đầu ngâm xướng chú ngữ đã nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại sự kính cẩn, mơ hồ còn có một vài nét sùng bái.
 Nếu Y lão không chỉ là một tia thần thức nhỏ, mà chân chính là bản thể, thì còn có thể cường đại đến mức nào a! Có lẽ cực hạn đấu la cũng không cách nào đem ra so được với lão.
 Trong trạng thái suy yếu, lòng tin trong tâm Hoắc Vũ Hạo lại không ngừng tăng lên. Trận chiến Minh Đức Đường và Bản Thể Tông lúc trước, khiến hắn cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé. Những chấn động trong chiến đấu đó, trước mắt còn xa lắm hắn mới có thể tiếp xúc được, ngay cả Tinh Thần Tham Trắc cũng không thể tồn tại nổi trong chận chiến kinh hoàng đó.
 Trong những người cùng lứa, có lẽ hắn là người nổi bật, nhưng so với cường giả chân chính, lại chỉ như con kiến dưới gốc đa.
 Giọng Y lão từ đầu chí cuối đều trầm trầm như vậy, nhưng Tinh Thần Hải lại dồn dập tùy theo nhịp điệu ngâm xướng của lão. Bên trong nước biển, lúc sáng lúc tối. Thần trí Hoắc Vũ Hạo cũng từ từ suy yếu hơn rồi rơi vào trạng thái bán hôn mê.
 Đúng lúc này, kim nhãn vẫn đang lơ lửng bên trên Tinh Thần Hải chậm rãi mở ra, một cột sáng hoàng kim rực rỡ chiếu rọi lên người Hoắc Vũ Hạo, giúp cho ý thức đang hỗn loạn của hắn trở nên thanh tỉnh.
 Tiếng xướng ngâm của Y lão dường như bị ngăn cách bên ngoài, cột sáng hoàng kim cũng bắt đầu tản mát nhiều hạt kim quang một lần nữa chiếu sáng Tinh Thần Hải.
 Không thể nghi ngờ, đây đúng là sự dung dưỡng của Nhị Thức Hải Vận Mệnh Nhãn, cột sáng bảo vệ tinh thần Hoắc Vũ Hạo chính là vận mệnh lực.
 Vẫn còn cảm thấy suy yếu, nhưng thần trí luôn thanh tỉnh, Hoắc Vũ Hạo nhìn sang, Y lão đã không còn đơn thuần ngâm xướng.
 Pháp trượng vàng óng bắt đầu múa may trong tay Y Lai Khắc Tư, một luồng hào quang vàng óng trong suốt như thủy tinh hiện lên chói lóa. Những ký tự kỳ dị bắt đầu xuất hiện vây quanh, rồi từng ký tự lần lượt bay đến Tuyết Đế, dung nhập vào trán nàng, cả quá trình cứ thế tiếp diễn lưu loát sinh động.
Suy yếu dần dần giảm đi mất, Y Lai Khắc Tư có vẻ đã lấy đủ tinh thần lực, những ký tự màu vàng ký cũng xuất hiện ngày càng nhanh hơn, thân thể Tuyết Nữ vốn trắng tinh như tuyết dần dần phát ra ánh kim quang, căn nguyên thần thức lúc đầu dao động kịch liệt thì nay đã ổn định một cách thần kỳ. (DG: lúc thì linh thức lúc thì thần thức, cuối cùng lão tg làm ta đi ngủ luôn!)
    Hoắc Vũ Hạo có thể nhận thấy rõ bên trong đan điền của mình, khỏa minh châu trong suốt kia có thêm một tầng màu vàng, bao lấy toàn bộ năng lượng trong hạt châu, ngăn cách hoàn toàn với cơ thể hắn.
    Cảm giác vô cùng kỳ dị, như một năng lượng âm ỉ bùng nổ bị khóa lại, thần sắc Tuyết Đế cũng trở nên bình tĩnh hơn, vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng khí chất dịu dàng đi nhiều.
    Tâm trí Hoắc Vũ Hạo dường như có một vài thứ kỳ dị gì đó bị đốt cháy, hắn chậm rãi nhắm hai mắt, bản thân không rõ vì nguyên nhân gì lại sinh ra "minh ngộ". Với trạng thái này, hắn đang đắm chìm trong Tinh Thần Hải, ý thức dần tiến vào trạng thái minh tưởng.
    Minh Đức Đường.
    Đứng trong căn cứ ngầm, Kính Hồng Trần suýt nữa cắn lưỡi, khung cảnh trước mắt quả thật ghê người.
    Cả căn cứ ngầm như một mảnh ruộng bị cày xới chuẩn bị gieo hạt, khắp nơi đều bừa bãi lộn xộn. Những chiếc bàn thực nghiệm giá trị đắt đỏ quý giá chỉ còn không đến 1/3, đa số đều bị kích phá tan nát. Những kim loại quý hiếm trong đó rớt hết cả ra ngoài, căn cứ đã hoàn toàn tan nát.
    Khiến Kính Hồng Trần càng thêm bực bội, chính là những chấn động trong chiến đấu đã ảnh hưởng đến nền đất bên trên căn cứ, cả khối đất đã trở nên mất ổn định, lúc nào cũng có thể đổ sụp. Hiện tại lão đang xin chỉ dẫn của người chịu trách nhiệm gia cố căn cứ, trước hết cần phải ổn định nền đất.
    Minh Đức Đường từ khi sáng lập tới nay, chưa bao giờ phải trải qua đả kích nghiêm trọng như thế. Chưa nói đến số nhân viên tử vong, phần lớn tổn thất vật chất đều có giá trị trên trời. Minh Đức Đường cũng không phải là của riêng lão a! Mà là một căn cứ nghiên cứu hồn đạo khí của đế quốc Nhật Nguyệt, nhận trọng trách chế tạo những hạng mục hồn đạo khí cao cấp. Dù địa vị của lão ở đế quốc, xảy ra chuyện lớn như thế này cũng đành chịu, chắc chắn sẽ nhận áp lực cực lớn từ phía hoàng gia.
    - Bản Thể Tông, Bản Thể Tông!
    Kính Hồng Trần hai mắt phun lửa. Trước đó truy kích không mang lại kết quả nào, chỉ mới đuổi được một đoạn, Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử ngang nhiên đánh sập địa đạo, nhân mã Bản Thể Tông cứ thế biến mất.
    Điều đầu tiên, Kính Hồng Trần lập tức điều động quân đội giới nghiêm toàn thành. Nhưng bản thân lão biết rõ, việc đó căn bản chẳng có ý nghĩa gì, với thực lực đám cường giả đó của Bản Thể Tông, Minh Đức Đường còn không thể, quân đội lại có thể ngăn bọn chúng được sao?
    - Đường chủ.
    Lâm Giai Nghị run rẩy đến bên cạnh Kính Hồng Trần, cúi đầu không dám nhìn lên.
    - Tình hình thế nào?
    Kính Hồng Trần cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
    Lâm Giai Nghị cúi đầu nói:
    - Kho hàng hoàn hảo, không mất đi cái gì, những hồn đạo khí cao giai tồn trữ trong kho đều yên vị.
    Nghe hắn nói, Kính Hồng Trần thở dài một hơi, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt, xem ra Bản Thể Tông chỉ có mục đích chính là cái phôi thai hồn thú 10v năm. Bọn họ cũng dám điều động toàn bộ lực lượng tông môn đến tập kích bất ngờ. Hừ, thù này nhất định phải báo.
    - Nhưng mà. . . . . .
    Hai từ thốt ra trong miệng Lâm Giai Nghị khiến trái tim Kính Hồng Trần co rút lại. Bất chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tay sai đắc lực nhất của mình, hỏi:
    - Nhưng mà cái gì? Đừng có dông dài, nói cho rõ.
    Lâm Giai Nghị cắn răng, thanh âm run rẩy:

    - Nhưng mà, vật thí nghiệm số 1 biến mất. . . . . .
    - Cái gì?
    Kính Hồng Trần cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lắc lư suýt nữa ngã sấp xuống, Lâm Giai Nghị vội vàng tiến lên đỡ lấy.
    Kính Hồng Trần như kẻ bị rớt từ trên không xuống đất, trái tim khổ sở cuống cuồng đập loạn, như một người sắp phải đối diện tử vong.
    - Ngươi, ngươi nói lại!
    Lúc này, giọng cũng lão đã trở nên run rẩy.
    Lâm Giai Nghị run run xác nhận:
    - Vật thí nghiệm số 1 biến mất. Đường chủ.
    Kính Hồng Trần "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu, ngã vào người Lâm Giai Nghị.
    Vật thí nghiệm số 1 có ý nghĩa gì chứ? Nó là thành tựu nghiên cứu tối cao của Minh Đức Đường, dù chỉ mới là một bán thành phẩm, nhưng đó chính là tinh hoa mấy ngàn năm nghiên cứu hồn đạo khí của đế quốc Nhật Nguyệt a!
    Kính Hồng Trần sắc mặt tái mét nhìn trân trân Lâm Giai Nghị, đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Nếu nói, Minh Đức Đường bị đánh lén, tổn thất thảm trọng, lão còn tự tin có thể dùng uy vọng của mình ở đế quốc Nhật Nguyệt áp chế. Nhưng vật thí nghiệm số 1 bị trộm mất, lão hoàn toàn không đủ khả năng gánh vác, nó đã trở thành đại sự liên quan đến cả an nguy quốc gia.
    Cố gắng hít thở sâu, miễn cưỡng điều hòa khí huyết đang dâng trào, Kính Hồng Trần thì thào:
    - Còn có ai biết chuyện này?
    Lâm Giai Nghị vội vàng lắc đầu:
    - Ta tự mình đến phòng thí nghiệm số 1 kiểm tra, phát hiện vật thí nghiệm số 1 mất tích, ta lập tức liền phong tỏa phòng thí nghiệm số 1, thay đổi mật mã, lập tức trở về báo cáo với ngài.
    Kính Hồng Trần cũng miễn cưỡng hồi phục tâm tình được một chút: 
    - Làm tốt lắm. Chuyện này tuyệt đối không thể cho bất kỳ kẻ khác biết.
    - Dạ
    Lâm Giai Nghị vội vàng đáp ứng.
    Gương mặt Kính Hồng Trần lúc trắng lúc đó, mối hận Bản Thể Tông đã cực kỳ sâu sắc. Hy vọng duy nhất hiện tại chính là vật thí nghiệm số 1 chứa đựng thành tựu khoa học kỹ thuật rất cao, người khác không thể tùy ý sử dụng. Một khi Bản Thể Tông cố gắng tháo ra, ngay lập tức sẽ khiến những thiết bị định sẵn tự phát nổ, đó chính là hồn đạo khí dự phòng chống trộm của lão, xem ra, trước kia cũng quyết định chính xác.
    Tổn thất cũng đã tính toán cụ thể, tổn thất kim loại quý đã biết trước là một con số cực kỳ khủng khiếp. Còn may Minh Đức Đường có quyền tự chủ rất cao, chỉ cần chuyện này không bại lộ, sẽ còn hy vọng vãn hồi.
    Cố đứng thẳng người, đôi mắt táo bạo của Kính Hồng Trần đối diện hiểm cảnh vô cùng tỉnh táo.
    - Giai Nghị, truyền lệnh ta, tất cả mọi người có mặt hôm nay phải dán kín miệng lại, bất kể kẻ nào dám truyền ra chuyện này, lập tức giết không tha.
    - Phái người đến tất cả phòng đấu giá trong nước, chú ý mọi hạng mục đấu giá cao cấp, nếu phát hiện vật thí nghiệm số 1 xuất hiện, bất cứ giá nào cũng phải thu trở về.
    - Lấy danh nghĩa Minh Đức Đường, phát thư tín đến tất cả công hội lính đánh thuê, công hội sát thủ tuyên bố nhiệm vụ tuyệt sát. Treo thưởng tất cả đầu người của Bản Thể Tông.
    - Trừ những thành viên Minh Đức Đường bị thương, những người còn khỏe đều đưa vào trạng thái tổng động viên, dùng hết tài lực nhanh chóng sửa chữa căn cứ. Báo cáo với các vị trưởng lão, phiền họ trở lại xây dựng công tác phòng ngự Minh Đức Đường, không để cho những góc chết đó xuất hiện nữa, rõ chưa?
    - Dạ.
    Lâm Giai Nghị cung kính đáp ứng, nghe Kính Hồng Trần tính toán chu đáo khôi phục trật tự, trong lòng hắn cũng trở nên quyết tâm.
    Kính Hồng Trần dường như nhớ đến điều gì đó, nhẹ giọng hỏi:
    - Bọn trao đổi sinh Học Viện Sử Lai Khắc thế nào? Nhất là tên tiểu tử Hoắc Vũ Hạo, có tên nào thương vong lần này không?
    Lâm Giai Nghị cũng là người tâm tình kín kẽ, sớm đoán được lo lắng này của lão, cũng đã có điều tra.
    - Những người Học Viện Sử Lai Khắc, Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu ra ngoài tiến hành thí nghiệm hồn đạo khí, những đệ tử khác cũng đều ở khu thực nghiệm bên ngoài, vụ nổ đầu tiên cũng không lan đến gần bọn họ. May mắn bọn nó cũng đủ gian xảo, dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra khu vực an toàn, có mấy kẻ bị thương, nhưng thương thế cũng không nghiêm trọng. Hoắc Vũ Hạo thì trúng thương bị tê liệt. Hồn đạo sư y tế của chúng ta kiểm tra, tuy hắn vẫn hôn mê, nhưng cơ thể căn bản không bị tổn thương nào. Có lẽ chỉ bị chấn động làm cho hôn mê, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khôi phục.
    Kính Hồng Trần nhẹ nhàng thở dài:
    - Như vậy là tốt rồi. tai . Nếu bọn người Học Viện Sử Lai Khắc mà xảy ra họa nào, cũng chỉ có thể xem là họa vô đơn chí. Dặn dò xuống, chăm sóc tốt cho bọn nó, không để xảy ra bất kỳ việc gì nữa.
    Lâm Giai Nghị chần chờ, nói:
    - Đường chủ, ngài nói chuyện này có thể do Học Viện Sử Lai Khắc cấu kết Bản Thể Tông hay không? Bản Thể Tông dựa vào cái gì có thể biết chính xác vị trí căn cứ của chúng ta, rồi vị trí còn vật thí nghiệm số 1 và phôi thai hồn thú 10v? Có thể phá vỡ phòng ngự chỗ phôi thai hồn thú 10v năm, chỉ sợ bên trong có quỷ a!
    Kính Hồng Trần hung hăng trừng mắt:
    - Ngu ngốc! Ta còn không biết có quỷ bên trong sao? Nhưng cũng không phải Học Viện Sử Lai Khắc làm, trong đầu của ngươi chứa toàn phân thôi hả? Học Viện Sử Lai Khắc chẳng lẽ biết chúng ta để phôi thai hồn thú 10v năm ở địa phương nào? Bọn họ căn bản có kẻ nào vào được trung tâm Minh Đức Đường? Hơn nữa, con tin Hoắc Vũ Hạo còn ở đây hai năm, Học Viện Sử Lai Khắc liều mạng vậy sao? Có lẽ bọn chúng khi biết chuyện này sẽ mở tiệc ăn mừng, nhưng chắc chắn không phải do bọn chúng, vả lại ngươi nghĩ họ quan hệ với Bản Thể Tông tốt lắm sao?
    - Thôi, ngươi nhanh chóng theo lời ta dặn mà làm, cố hết sức ém sự kiện này đến mức thấp nhất, ta phải lập tức vào hoàng thành. Xem ra phải gặp thái tử điện hạ một chút. Thật sự là ý trời mà!
    Nói xong, lão nhanh chóng cất bước bỏ đi.
    Dù cho Minh Đức Đường đã tận khả năng phong tỏa tin tức, nhưng đại sự này làm sao giấu trong cái bọc cho được?
    Chỉ vài ngày, tin tức Minh Đức Đường bị tập kích, tổn thất thảm trọng lan khắp đại lục. Đế quốc Nhật Nguyệt không công bố thủ phạm, nhưng tuyệt sát lệnh ban hành từ phía Minh Đức Đường đã ngay lập tức chỉ rõ mục tiêu cho thiên hạ.
    Đại lục chấn động. Ba đại đế quốc đều hoan hỉ vui mừng, dù không biết rõ Minh Đức Đường tổn thất nghiêm trọng ra sao, nhưng đó tuyệt đối là một tin tức tốt lành!
    Hoàng đế Nhật Nguyệt sau khi nghe báo cáo tin tức này cực kỳ nổi giận, thân thể vốn có bệnh lại càng nặng thêm. Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần bị  trừng phạt nghiêm khắc, giải trừ công tước hàm. Nếu không có thái tử Từ Thiên Nhiên giúp hắn giải vây, e là còn phải bị trách phạt nặng nề hơn.
    Tin tức Minh Đức Đường bị tập kích truyền ra trên đại lục, giá cả cao giai hồn đạo khí rớt thê thảm, nhưng kim loại hiếm lại tăng giá phi mã. Một đoạn thời gian dài, câu chuyện kinh thiên động địa được bàn tán ồn ào huyên náo khắp nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận