Đông Nhi quay đầu lại, trừng mắt hờn dỗi, đẹp khiến người khác thở không nổi
- Không tin ta sao? Ta thì tin ngươi sái cổ a. Không tin hỏi mọi người xem.
Thản nhiên cười, nàng lại đến chỗ Thu Nhi.
Đôi mắt Thu Nhi đang dịu dàng trở lại lạnh lùng nhìn Đông Nhi, không nói tiếng nào.
Đông Nhi cũng nhìn nàng, thình lình khom lưng.
- Thu Nhi, ta xin lỗi, trước đây ta vô lý đối đầu với ngươi, ta trịnh trọng xin lỗi ngươi, lỗi của ta, mong ngươi tha lỗi.
- Óe. . . . . .
Vũ Hạo phập phồng lo lắng, Đông Nhi a Đông Nhi, nàng muốn quậy gì nữa đây?
Từ ngày đầu biết Đông Nhi, hắn biết rõ nàng kiêu ngạo thế nào, mà càng lớn thì càng ít thể hiện cái kiêu ngạo đó, nhưng trong tâm vẫn không thay đổi. Thế nhưng hiện tại chẳng hiểu sao lại cúi đầu xin lỗi Thu Nhi mà nàng rất căm ghét!
Không chỉ Vũ Hạo, mọi người cũng kinh hãi, chỉ duy nhất Thái Mị Nhi là khẽ gật. Nha đầu kia, quả nhiên là người thông minh a!
Thu Nhi nhìn Đông Nhi đang cúi đầu xin lỗi, cũng không biết làm thế nào:
- Ngươi đâu có làm ta tổn hại gì, đâu cần xin lỗi ta. Nếu ngươi cảm tạ ta vì ta cứu hắn, thì cũng không hẳn vậy, trước đó hắn cứu ta một mạng, chỉ đơn giản là trả ân mà thôi.
Đông Nhi khẩn thiết:
- Không phải! Do ta trong lòng luôn căm ghét ngươi, nên vì chuyện này mà ta xin lỗi, không liên quan Vũ Hạo, dĩ nhiên ngươi cứu mạng hắn, ta là người yêu của hắn phải càng cảm kích, sau này nếu gặp phải tình huống như thế, vượt lửa lội sông cũng không chối từ.
Thu Nhi khoát tay:
- Thôi quên đi, ta nói hắn không nợ ta cái gì cả.
Đông Nhi thuận thế đến cạnh đỡ lấy Thu Nhi:
- Nếu ngươi muốn nghe, ta sẽ kể chuyện ngày xưa của ta và hắn, ngươi sẽ hiểu vì sao trước đây ta ghét ngươi, ta dìu ngươi vào trong.
Thu Nhi chần chờ, rồi cũng gật đầu.
Vũ Hạo tròn mắt nhìn 2 cô nàng dìu nhau vào lều, thậm chí cửa lều cũng đóng lại.
- Này. . . . tai . . .
Vũ Hạo ngắc ngứ không biết làm sao.
Nhược Nhược đến cạnh hắn, khẽ cười:
- Sao? Lo lắng à? Kích thích chứ?
Vũ Hạo cười khổ nói:
- Lo là đương nhiên, hai nàng...
Nhược Nhược cười nói:
- Hậu quả của đa tình đó, có Đông còn chưa vừa lòng, còn mơ tưởng đến Thu. Mà Đông Nhi cũng thật là rộng lượng a! Hôm qua tìm thấy ngươi nằm sải lai trên đất, còn Thu Nhi lại nằm trên đùi ngươi, áo quần thì xé tung tóe, lại mặc quần áo của ngươi, nếu mà là người khác, không chừng xé xác ngươi ra rồi đó, còn Đông Nhi thì khác...
Vũ Hạo tò mò hỏi:
- Đông Nhi thế nào?
Nhược Nhược nói:
- Đông Nhi nói nàng tin ngươi, nhưng ta thấy trong lòng nàng cũng không hẳn, vì ngươi bị thương, lại đi cùng Thu Nhi. Nàng thà rằng bản thân mình thế chỗ Thu Nhi, cũng không muốn ngươi trong lúc gian nan nhất lại ở cùng nữ nhân khác. Cái này cũng không phải là ghen, mà không cam lòng.
Vũ Hạo hai mắt lung linh
"Đông Nhi, Đông Nhi, ta phải yêu nàng làm sao mới đủ thắm thiết như nàng yêu ta!"
Nhược Nhược thấp giọng nói:
- Mà nè, có làm chuyện gì có lỗi với Đông Nhi không đó?
Vũ Hạo lắc đầu quầy quậy:
- Tuyệt đối không có, ta chỉ có Đông Nhi, dù cho Thu Nhi giống nàng như đúc, nhưng Đông Nhi chính là Đông Nhi, Thu Nhi chính là Thu Nhi.
Nhược Nhược cười nói:
- Úi da, nói năng mạnh bạo thế a, mong rằng ngươi nói được làm được, nếu không ta không tha cho ngươi đâu. Đông Nhi là một cô gái rất tốt!
- Ừ.
Vũ Hạo gật đầu.
Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên không xa.
Ở đây là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nguy cơ trùng trùng, Vũ Hạo và Nhược Nhược lập tức bắn người thành hóa thành luồng sáng nhảy tới chỗ Lý Vĩnh Nguyệt và Mặc Hiên.
- Không sao, không sao, là chuyện tốt!
Lý Vĩnh Nguyệt hô lớn.
Mặc Hiên hưng phấn la lên:
- Chúng ta tìm thấy hồn cốt, tả thối cốt!
Hắn cầm cái hồn cốt chân trái màu tím lên quơ qua quơ lại, quang mang ám tử sắc lượn lờ huyễn lệ.
Thì ra hai người mổ xác Lang Viên để lấy thịt cho hai chú gấu con, không ngờ lại tìm thấy hồn cốt chân trái của nó.
~~ lải nhải đặc điểm và độ quý hiếm của hồn cốt, v..v... bạn nào chưa biết vui lòng đọc lại từ đấu la 1 ~~
Lý Vĩnh Nguyệt liền giao hồn cốt cho Thái Mị Nhi, mọi người đều bị thu hút lại đây.
Khối tả thối cốt tỏa ra hào quang hắc tử, mơ hồ có ngân quang thoáng hiện.
Kinh ngạc nhất là Vũ Hạo, vì hắn thấy rõ khối tả thối cốt này không phải thuộc tính hắc ám, dù cho nó toát ra hắc tử sắc, khí tức của nó có thuộc tính không gian, hẳn là kế thừa từ ba con Lang Viên nhớ lại năng lực thuấn di của chúng, Vũ Hạo tim đập liên hồi, nếu khối hồn cốt này cũng có được kỹ năng kia....
Vũ Hạo đột nhiên trong lòng vừa động, nói:
- Hai con khác thì sao? Hai vị học trưởng xem có không?
Lý Vĩnh Nguyệt và Mặc Hiên đều giật mình nhìn nhau:
- Không phải chứ?
Vũ Hạo nghi hoặc:
- Ba con quái này có võ hồn tam hợp kĩ a!
Hai người lập tức nhảy tới 2 cái xác Lang Viên còn lại.
- Có! Không ngờ được cũng có này.
Lý Vĩnh Nguyệt hét lên sung sướng, hắn lại phát hiện một hồn cốt, thậm chí cũng là tả thối cốt, giống hệt cái lúc nãy.
Đến lượt Mặc Hiên hưng phấn la lên
- Bên này cũng có, quá tốt! Vẫn là tả thối cốt.
Lát sau, ba hồn cốt giống nhau như ba giọt nước, khí tức hắc tử, ngân quang lập lòe đặt trước mặt Thái Mị Nhi.
Nhìn chăm chăm vào chúng, Thái Mị Nhi cũng than thở không thôi. Dù rằng nàng không đoán ra được hồn kỹ ẩn chứa như Vũ Hạo, nhưng ba cái hồn cốt này có thể dung hợp, chế tạo một hồn cốt mới đẳng cấp vượt trội a! Giá trị liên thành.
- Vũ Hạo.
Thái Mị Nhi kêu lên.
- Dạ!
Vũ Hạo vội đáp lời
Thái Mị Nhi đưa hết cho hắn, nói
- Lấy đi.
- Hả?
Vũ Hạo lắp bắp kinh hãi, từ chối:
- Thái viện trưởng, ngài làm gì vậy? Đây là thành quả chung, đâu có thể nào cho ta hết được?
Thái Mị Nhi lắc đầu, nói:
- Đây cũng không phải thành quả chung, mà là của ngươi và Thu Nhi, ba con Lang Viên đều bị các ngươi giết, chúng ta đâu có phần.
Vũ Hạo vội vàng nói:
- Nhưng nếu không có ngài bảo vệ, không có đồng đội hỗ trợ, làm sao tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm a! Tự nhiên cũng. . . . . .
Thái Mị Nhi đẩy hết cho hắn:
- Đừng có nói nhiều, hôm qua nếu không có các ngươi thì kết quả chưa chắc thế này, chưa nói đến việc các ngươi phải nhận khen thưởng vì hành động hôm qua, ba khối hồn cốt này các ngươi lấy đi.
Vũ Hạo nghĩ:
- Thôi vậy đi,.... ba khối hồn cốt, ta một cái, Thu Nhi một cái, cái còn lại giao cho học viện.
Thái Mị Nhi hơi do dự, nhưng cũng tán thành
- Được rồi, ngươi giữ lấy trước đi, đợi khi về rồi tặng cho hệ võ hồn là được, ta không giữ.
- Dạ!
Vũ Hạo lúc này mới cất cả ba khối hồn cốt vào. Sau đó ăn một chút, uống mấy ngụm nước, rồi quay về trong lều.
Một ngày nữa để yên tĩnh nghỉ ngơi và hồi phục.
Trải qua chuyện hôm trước, Thái Mị Nhi đang rất nóng lòng muốn quay về học viện, trình báo vấn đề ba anh em tà hồn sư kia. Đó là những kẻ có uy hiếp tới thế giới hồn sư, một khih bọn họ tiến giai lên Phong hào đấu la, thì hẳn phải là tai kiếp của đại lục!
Thái Mị Nhi quyết định đi chung với mọi người, nhanh chóng tìm hồn thú thích hợp cho Vũ Hạo và Lý Vĩnh Nguyệt.
Vũ Hạo khoanh chân ngồi trong lều, bình thường hắn đã sớm minh tưởng, nhưng Đông Nhi còn chưa về, hắn đang lo lắng thấp thỏm.
Lúc nãy hắn kể lại trận chiến hôm qua, cũng có nhiều chỗ giấu giếm, đặc biệt là mấy chuyện quan trọng dính tới Thu Nhi, nếu mà nàng ta lỡ miệng, không biết Đông Nhi sẽ như thế nào a!
Lều bên kia.
- . . . . . . , đại hội chợ tình thật sự quá đẹp, ngươi có biết lúc đó ta lo muốn chết.
Đông Nhi kể đủ thứ chuyện, may là đã đến được đoạn đại hội Duyên Hải Thần.
Thu Nhi nằm nghiêng lắng nghe nàng kể chuyện.
- Ngươi lo cái gì?
Thu Nhi hỏi.
Đông Nhi nói:
- Không lo được sao? Cái tên đầu gỗ kia ở chung với ta bao nhiêu năm mà cũng không biết ta là nữ, lúc đó biết ra, ai biết hắn phản ứng ra sao. Lỡ như hắn nghĩ ta lừa hắn, nên không thích ta, lúc đó có phải làm trò cho người ta cười hay không chứ? Bất quá lúc đó rất hưng phấn.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó....
- Ngươi có biết là võ hồn dung hợp kỹ Quang Nghê Thường của chúng ta chính là hình dạng trưởng thành của ta, hắn gọi ta là quang thần nữ, mà ngươi lại giống ta như vậy, còn lớn hơn ta, càng giống nữ thần hơn. Do vậy lúc mới gặp ngươi ta ghen lắm.
- Đến hôm qua ta mới nghĩ thông suốt, nếu hắn chỉ vì dáng vẻ bề ngoài mà thích ta, thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa ta tin hắn, lo này lo nọ, không phải là ta tự ti quá sao? Thành ra lúc nãy ta mới xin lỗi ngươi.
Thu Nhi trầm tư nhìn Đông Nhi, không biết đang nghĩ gì.
Đông Nhi cũng nhìn nàng:
- Thu Nhi, ngươi chưa tha lỗi cho ta sao? Ta không biết vì sao chúng ta giống nhau như thế, nhưng xem như là duyên phận. Ta chắc chắn không có tỷ tỷ lưu lạc giang hồ, nhưng nếu ngươi giống ta như vậy, tên cũng gần gần, vậy chi bằng gọi nhau một tiếng tỷ muội đi.
Thu Nhi lạnh nhạt nói:
- Không cần! Ngươi không có gì cần ta phải tha thứ, chúng ta cũng không phải tỷ muội, nếu không có chuyện khác, ta muốn nghỉ ngơi.
Đông Nhi hơi sửng sốt, không ngờ nàng ta lại phản ứng như thế, trong khi mình đã thành tâm xin lỗi. Nhưng chán ghét trong lòng đã không còn, Đông Nhi đứng dậy:
- Được rồi, không phải tỷ muội, chúng ta vẫn là bạn học, ngươi nghỉ ngơi đi, bảo trọng. Ta về chăm sóc Vũ Hạo, lần nữa cảm ơn ngươi cứu hắn.
Đông Nhi nhanh chóng vén rèm đi ra ngoài.
Nhìn rèm cửa khép lại, hai mắt Thu Nhi mê man lẩm bẩm:
- Nàng ta thị uy sao? Chẳng lẽ nghĩ rằng hắn chắc chắn là của nàng?
- 117 đao!
Nước mắt đột ngột chạy vòng quanh, lăn dài trên má.
- Trong người ta đã có giọt máu của hắn, Vũ Hạo, ngươi.....
Đông Nhi nhanh chóng về lều bên này, khi nàng vén cửa lều, bắt gặp ngay lập tức cặp mắt nghi hoặc lo lắng của Vũ Hạo.
Đông Nhi mỉm cười:
- Sao nhìn ta lạ vậy?
Vũ Hạo ngượng nghịu:
- Ta cảm thấy hơi kỳ kỳ, sao nàng lại muốn nói chuyện với Thu Nhi.
Đông Nhi nói:
- Thì ta xin lỗi thôi mà, ta đã nghĩ kỹ, cũng do ta thiếu tự tin nên mới sinh ra nghi kỵ với nàng, bây giờ ta đã hiểu, bổn cô nương sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có gì mà không tự tin chứ? Tự ti phải là ngươi mới đúng, Thu Nhi người ta cũng không có khả năng để ý tới quỷ xấu trai như ngươi..
- Ặc. . . . . . cũng đừng có bêu xấu ta thế chư.
Vũ Hạo vẻ mặt đau khổ, mà đúng là về tướng mạo, hắn cũng không có gì đáng nói, đặc biệt khi đứng cạnh hai nữ thần Đông - Thu.
Đông Nhi nói:
- Ta nói không đúng sao? Đừng có cãi, sự thật mất lòng chấp nhận đi. Mau tu luyện nào, ta giúp ngươi khôi phục lại nhanh một chút, ở lâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng không tốt.
Bất chợt đôi mắt nàng đỏ lên, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vũ Hạo, thình lình lao tới ôm hắn.
Cảm giác mềm mại thoải mái khiến Vũ Hạo sảng khoái, có người quan tâm cảm giác thật tốt a!
Ôm chặt Đông Nhi, Vũ Hạo nhẹ giọng nói:
- TA xin lỗi, Đông Nhi. Ta nhất định sẽ không để nàng phải nổi giận nữa.
Đông Nhi thấp giọng nói:
- Với năng lực của ngươi, tương lai sẽ còn đối mặt nhiều hiểm nguy hơn nữa, trách nhiệm sẽ còn cao hơn nữa, ta không có khả năng ngăn cản. Nhưng ta cũng không phải bình hoa kiểng! Ta mong sau này bất kỳ nguy hiểm nào ngươi cũng có ta bên cạnh, cùng nhau đối diện, được chứ?
- Ừm
Vũ Hạo nhẹ nhàng gật đầu, hắn lựa chọn nói dối, không muốn cho nàng thương tâm.
Một ngày lại trôi qua, hầu hết năng lực của hắn đã phục hồi.
Thu Nhi cũng khôi phục rất nhanh, không kém Vũ Hạo, hai người giống như đang tranh đấu xem ai khôi phục nhanh hơn.
Lúc Thu Nhi cầm Hoàng Kim Long thương đứng trước mặt mọi người, cảm giác cứ như cô chưa bao giờ bị thương, bất kể thương thế ra sao bề ngoài lúc nãy đã xem như không có việc gì.
Thu dọn đâu đó, đội ngũ lại lên đường, lúc này còn Lý Vĩnh Nguyệt và Vũ Hạo chưa có hồn hoàn cần thiết.
Vũ Hạo gặp lại Thu Nhi, hai người cũng không lạnh lùng như trước, gật đầu chào nhau.
- Thu Nhi, ngươi đi giữa, thương thế của ngươi...
Nhạc Huyên tỏ ra quan tâm.
Thu Nhi lắc đầu, nói:
- Ta đã ổn, ta cần dẫn đường, khoảng cách sẽ gần mọi người một chút.
Trận hình không thay đổi, nhưng thêm Thái Mị Nhi phía sau.
Đội ngũ di chuyển, Thu Nhi dẫn đường, nhưng tốc độ chậm lại hơn trước nhiều, nhưng không ai thúc giục nàng cả.
Tinh Thần Cộng Hưởng cũng được vận dụng, Vũ Hạo vẫn là chủ khống.
~~ 3 đoạn này khen lấy khen để chiến tích cũ vài chương gần đây của Hạo và Thu chiến vs tà hồn sư.... và kể lại, bạn có thể lật lại vài chương để xem chiến tích oanh liệt của 2 cô cậu ~~
Lúc này, hai chú gấu con cũng đi chung với đội ngũ, và có vẻ như chúng là sướng nhất, Vũ Hạo mỗi tay ôm một con.
Kể cũng lạ, hai chú gấu con ăn no liền ngủ như chết, đến sáng nay mới thức dậy, lại lập tức đi tìm Vũ Hạo, rồi như bạch tuộc bám chặt không buông, mỗi con ôm một cái đùi, ai đụng tới thì cảu nhảu càu nhàu.
Mọi người đều nghĩ hai con gấu đã nhận Vũ Hạo là mama của nó. Cùng đường, Vũ Hạo đành phải nhận trách nhiệm chăm sóc chúng nó, thành vú em tạm thời. Mỗi tay ôm một con cũng không khó, chỉ hơi phiền, không còn tay nào nắm Đông Nhi a!
Hai chú gấu con lông đen, nhưng chân lông đã có màu ám kim, sức lực chúng nó rất mạnh nhưng ôm Vũ Hạo rất nhẹ nhàng, thịt mỡ ú nu, ôm rất ư là đã.
Đi sâu vào rừng, dọc đường có chạm trán vài hồn thú cường đại, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Ba canh giờ sau, giữa trưa mọi người dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục.
Thu Nhi đi đầu, sắc mặt hơi tái.
Đông Nhi chủ động mang thức ăn qua tặng cho nàng. Thu Nhi cũng không chối từ, ăn nhẹ vài miếng rồi khoanh chân nghỉ ngơi hồi phục.
Vũ Hạo đứng tại chỗ, quan sát xung quanh, vẻ mặt đăm chiêu.
- Đang nhìn gì đấy?
Thái Mị Nhi mỉm cười đến cạnh hắn.
Vũ Hạo nói:
- Thảm cỏ nơi đây rậm rạp hơn bên ngoài, tuổi cây cỏ chắc chắn không ngắn, có lẽ chúng ta đã đến sát khu trung tâm.
Thái Mị Nhi gật đầu, nói:
- Đúng! Chúng ta đã đến ranh giới khu trung tâm, đi thêm chút nữa sẽ vào đến khu vực hung địa của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lúc nào cũng có thể gặp những mãnh thú cường đại nhất đại lục, lát nữa mọi người phải tăng cường cảnh giác. Thu Nhi dẫn đường rất tốt, nhanh hơn một canh giờ theo ta tính toán. Ngươi nhìn cây cỏ này, nó là Chu Xà Long Lan, ít nhất cũng hơn 1000 năm, khu vực bên ngoài không có khả năng xuất hiện, vì nó là thức ăn bổ dưỡng đối với hồn thú sơ cấp. Nó vẫn sống tốt ở đây, có nghĩa là khu vực này không còn hồn thú nào cần ăn nó, và những hồn thú muốn ăn nó lại không dám vào đây.
Đi thực địa học dễ tiếp thu hơn đọc sách nhiều, đây quả là kinh nghiệm quý giá, hắn chỉ mới là Hồn Vương, cũng phải còn vài lần vào đây nữa, học thêm một chút thì không tệ chút nào.
Ăn trưa xong, ngoại trừ Thu Nhi, mọi người thay phiên nghỉ ngơi. Chặng đường tiếp theo sẽ càng thêm khó khăn, nên lúc này nghỉ ngơi khá lâu, chừng nửa canh giờ sau mọi người mới bắt đầu đi tiếp.
Đi vào sâu hơn, cây cối phân hóa càng thêm rõ ràng, nhiều cổ thụ cao tít mây xanh, tán cây rậm rạp vươn rộng khiến không gian hơi u tối, khí tức sinh mệnh trong không khí càng thêm đậm đặc. Nếu hồn sư có thể tu luyện ở đây, tiến cảnh chắc chắn nhanh hơn bên ngoài, thế nhưng chẳng ai có suy nghĩ đó, vì nơi này thật sự là hiểm địa với hồn sư.
Thu Nhi càng lúc đi càng chậm, thỉnh thoảng tìm kiếm cái gì đó xung quanh.
Vũ Hạo ôm hai chú gấu con, Tinh Thần Tham Trắc vẫn không ngừng thi triển ở phạm vi lớn nhất.
"Grầ Grầ!"
Một con gấu con cọ cọ đầu vào ngực hắn, rên rĩ nũng nịu.
Vũ Hạo bất đắc dĩ, hắn thậm chí còn nghĩ chúng không phải gấu, mà giống heo hơn.
Lúc nãy nghỉ trưa, hai con ăn bằng cả đoàn người ăn, may mắn mấy con Lang Viên khá to, thịt cắt mang theo cũng nhiều. Hai con gấu ăn xong ôm Vũ Hạo ngủ chảy cả nước miếng. Còn may chúng nó cũng không đến nỗi hôi hám, nếu không cả Đông Nhi cũng bỏ chạy không dám tới gần Vũ Hạo .
Vũ Hạo luôn quan sát chúng nó, hắn phải công nhận Ám Kim Khủng Trảo Hùng có thể trở thành giống loài cường hãn không hề do may mắn.
Hai chú gấu sinh ra chưa lâu, nhưng chỉ qua vài ngày, hô hấp vững vàng, mắt mở to, sức mạnh cơ thể không ngừng gia tăng, sinh mệnh lực khổng lồ đẩy nhanh sự tăng trưởng cơ thể.
Theo tư liệu ở học viện Sử Lai Khắc, Ám Kim Khủng Trảo Hùng năm đầu tiên sinh trưởng nhanh nhất, sau 1 năm sẽ cao trên 2m, chiến lực khá cường hãn, rồi mới đến thời kì nhi đồng, tốc độ sinh trưởng chậm lại, nhưng chúng nó thuộc dạng ăn để lớn, thịt hồn thú càng mạnh thì càng có ích cho chúng nó sinh trưởng, hấp thu nguyên khí càng mạnh.
Nhiều khi, một con Ám Kim Khủng Trảo Hùng tu vi 3000 năm thực tế chưa tới 1000 tuổi, vì phần lớn thời gian chúng nó ăn thịt hồn thú khác mà gia tăng năng lực bản thân, dĩ nhiên nếu chúng không gặp phải hồn thú quá mạnh, nếu không sẽ không thể lớn lên nổi.
Vũ Hạo nghĩ, có lẽ sau này hai chú gấu kia sẽ là vũ khí bí mật của học viện Sử Lai Khắc cũng nên, nếu như chúng nó ngoan ngoãn nghe lời.
Càng đi sâu vào khu trung tâm, hai con gấu ngủ càng thêm ngon. Nếu cha mẹ chúng còn sống, hẳn là cả gia đình sẽ sinh sống ở đây, có sinh khí nồng đậm của khu trung tâm, chúng sẽ lớn càng nhanh.
Khu trung tâm có số lượng hồn thú ít hơn khu hỗn hợp rất nhiều. Với ngạo khí của mình, chúng phần lớn sống theo gia đình hoặc đơn độc, không hề tổ chức tộc đàn.
Vài hồn thú cường đại còn phân ra lãnh địa riêng, kẻ nào dám bước vào sẽ bị nó hung hăng công kích.
Thu Nhi đi tiếp nửa canh giờ rồi chuyển hướng, không đi sâu vào nữa, bắt đầu quanh quẩn tìm kiếm.
Khu trung tâm diện tích nhỏ hơn khu hỗn hợp rất nhiều, đội ngũ của họ nếu liều lĩnh chỉ cần nửa ngày là có thể đến đại hung địa.
Dĩ nhiên đó chỉ là lý thuyết, hầu hết hồn sư liều lĩnh đều một đi không trở lại trong rừng sâu kia.
"Grào!"
Một tiếng gầm rú từ xa vọng lại, Thu Nhi lập tức dừng bước, yên lặng lắng nghe.
Tiếng gần đó không nằm trong phạm vi Tinh Thần Tham Trắc, mọi người không thể biết nó là gì.
Ngay sau đó, một tiếng "Gréc" cũng kêu lên, bén nhọn hơn cả tiếng rống trước.
Vũ Hạo đoán:
- Phía trước bên trái 15 độ, khoảng chừng 4-5 km.
Hai hồn thú gầm rú càng lúc càng nhiềun.
Thu Nhi tỏ ra vui mừng, nói:
- Vận khí không tồi, chúng ta tìm thấy rồi, hồn thú có tiếng ré kia chính là mục tiêu. Nó đang chiến đấu với một hồn thú khác rất mạnh, cơ hội cho chúng ta thật quá tốt.
Nhạc Huyên quay lại nhìn Thái Mị Nhi, dĩ nhiên nàng không có quyền quyết định nữa.
Thái Mị Nhi nói:
- Đừng vội tiếp cận, chúng nó còn chưa chân chính đánh nhau, đợi xem đã, tránh chuyện trâu bò húc nhau ruồi muỗi dẹp lép.
Nàng nheo mắt nhìn về phía kia, yên lặng lắng nghe.
"Ầm ——"
Giao chiến bắt đầu, cách xa hơn 4-5km mà vẫn nghe rõ tiếng nổ như sát bên cạnh.
"Ầm, Ầm, Ầm. . . . . ."
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Vũ Hạo nhìn qua Thu Nhi, nếu hắn và Thu Nhi dung hợp võ hồn, rồi dùng Vận Mệnh Nhãn, có lẽ sẽ quan sát được.