Đấu La Đại Lục 2

Thiên Mộng Băng Tằm gật gù đắc ý:
    - Sáng tạo sinh mệnh? Đâu có được, ta đâu phải tạo hóa. Nói thế nào nhỉ, chỉ gọi là Mô Phỏng thôi.
    - Do nguyên mệnh ấn kí của ta được bảo tồn hoàn hảo, sau khi ta và đệ lập khế ước Hồn Linh, ta đã có thể tự do ra ngoài. Tuyết Đế thì khác, nàng ta trở thành phôi thai nhân loại, nên khi tuyết đan sắp nổ, thần thức của nàng ta cũng tiêu tán và dung hợp, đó là tình huống thông thường đệ cũng như hồn sư khác sẽ gặp nếu muốn tạo Hồn Linh ình. Còn ta đã dung hợp với ngươi từ lâu lắm rồi, mà lúc đó ta cường đại hơn ngươi gấp bao nhiêu lần, ta có thể dùng nguyên mệnh của mình hấp thu nguyên lực thiên địa cho sinh mệnh nguyên lực của ta.
    - Nhưng cho dù ta không cần nương tựa vào năng lượng của ngươi, vẫn phải lệ thuộc khế ước đã lập với ngươi. Nếu ngươi hủy khế ước đi, ta chắc chắn sẽ chết. Nói cách khác, một khi ngươi chết, ta, Tuyết Đế và Băng Đế cũng sẽ chết theo. Ta chỉ khác hai người kia là khi ra ngoài một thời gian cũng không cần trở về, tính tự chủ của ta cao, mặc dù nguyên thần đã gá vào ngươi nên không thể thi triển năng lực hệ tinh thần, còn sinh mệnh vẫn có thể hỗ trợ, là Hồn Linh của siêu hồn thú 100v năm duy nhất đại lục, ta đâu phải chỉ là khúc củi mục.
    Nói tới đây, vẻ mặt Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý thấy rõ.
    - Đệ giải phóng võ hồn của mình xem.
    Hoắc Vũ Hạo nghe lời phóng ra võ hồn Linh Mâu của mình.
    Trong phòng lúc này cũng chỉ có một mình hắn, nên hắn cũng không cần thiết giấu đi màu sắc của Hồn Hoàn.
    Năm cái Hồn Hoàn lần lượt xuất hiện, một trắng, bốn đen.
    Sau khi hấp thu được tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm, hồn kỹ Mô Phỏng đã tăng cấp độ lên vạn năm.
    Nhưng lúc này hắn chẳng chú ý đến bốn hồn hoàn màu đen, vì đang bị hấp dẫn cực độ vào hồn hoàn màu trắng 100v năm.
    Ban đầu trạng thái bình thường, màu sắc của nó trắng ngà, chẳng có gì khác, rất khó phân biệt với hồn hoàn 10 năm. Thế nhưng bây giờ đã khác.
    Màu trắng này như ngưng tụ từ ánh sáng, nó trong suốt lấp lánh, rất đẹp mắt.
    Và Hoắc Vũ Hạo nhận thấy rõ ràng, màu sắc hồn hoàn không còn là màu trắng nữa.
    Hồn hoàn màu trắng rực rỡ bồng bềnh, cứ như một vật thể chân thực trước mắt.
    Bất giác hắn đưa tay lên định chạm vào.

    Hồn hoàn khác nhau thì hắn cũng cảm nhận được, nhưng làm sao có thể sờ nắn gì được? Thế nhưng cái hồn hoàn này vừa chạm đến, hắn lại thấy rất ấm.
    Cảm xúc rất thật! Hồn hoàn rực rỡ hóa thành thực thể, giống như ngọc quý để điêu khác, chỉ chạm tay một cái mà hắn cũng cảm thấy tinh thần rung động.
    Thiên Mộng Băng Tằm nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nói: 
    - Hồn Hoàn thực chất hóa! Đây là năng lực của Hồn Linh 100v năm, nhìn kĩ nha.
    Vừa nói xong, Thiên Mộng Băng Tằm nhảy vào giữa hồn hoàn kia, thân thể nó liền phát sáng kim quang, rồi bị xoay vòng vòng trong cái hồn hoàn đó.
    Những vòng sáng kim sắc hình thành, rồi lập tức cả hồn hoàn cũng bị nhuộm thành màu vàng.
    Hồn hoàn bay lên, ngừng lại ở đỉnh đầu, kim quang bao trùm lấy hồn hoàn, tạo thành một cái thuẫn đường kính nửa mét, bồng bềnh lơ lửng.
    - Thuẫn?
    Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.
    - Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn. Đây là năng lực Hồn Linh của ca. Cái tên này hay chứ hở?
    - Cũng thường thôi...
    Hoắc Vũ Hạo tặc lưỡi.
    - Thường?
    Thiên Mộng Băng Tằm gần như hét lên.
    - Ngươi nói bình thường? Có biết Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn này là lấy sinh mệnh lực của ta làm cơ sở, lấy Tinh Thần Hải của ngươi làm kết cấu mà thành hay không? Có thể phản hồi cả công kích vật lý lẫn tinh thần. Nếu đối thủ thực lực yếu hơn ngươi, thì phản hồi toàn phần. Nếu thực cao hơn ngươi, ít nhất cũng phản hồi được vài phần, phần còn lại cũng được Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn phân tán đi, dùng sinh mệnh lực của ta nhận lấy. Trừ phi sinh mệnh lực của ta chịu hết nổi, bằng không chẳng có công kích nào làm hại được ngươi.
    - Cái gì….

    Hoắc Vũ Hạo há mồm trợn mắt. Cái này chẳng phải thường à nha, phải nói là thần kỹ bảo mệnh mới đúng. Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng nhận ra vài vấn đề, vội hỏi:
    -Thiên Mộng ca, phạm vi phòng ngự của thuẫn này là bao nhiêu? Một ngày có thể dùng mấy lần? Nếu như kẻ địch công kích quá mạnh, có tổn thương đến ca hay không?
    Thiên Mộng Băng Tằm tỏ ra hài lòng:
    - Coi như tiểu tử ngươi cũng có lương tâm, biết quan tâm đến ta. Trên lý thuyết, tấm thuẫn này sử dụng bao nhiêu lần cũng được. Nhưng thực tế, ta đề nghị một ngày chỉ dùng ba lần. Cũng không phải vì ta sợ tiêu hao sinh mệnh lực quá lớn, mà vì hồn kỹ này lấy Tinh Thần Hải của ngươi làm kết cấu, khi thi triển ta tiêu hao sinh mệnh lực còn ngươi tiêu hao tinh thần lực. Nếu như cứ phóng bừa ra thì sẽ mau tổn thương đến nguyên thần của ngươi. tai . Do đó 1 ngày 3 lần là ok.
    - Còn vấn đề công kích kẻ thù quá mạnh, ta thấy ngươi khỏi lo đi. Nếu mà kẻ địch có thể nháy mắt kích sát sinh mệnh lực khổng lồ của ta, vậy ngươi còn khả năng sống sót được không? Hai ta xong đời. Còn chuyện tiêu hao sinh mệnh lực của ta có liên quan đến phản hồi. Còn nhớ cây đao khắc Sinh Linh Thủ Vọng chứ, nó có thể hấp thu sinh mệnh lực của vậy thể, còn Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn của ta lại có thể sinh mệnh lực của sinh vật. Tức là thế này, thuẫn phản hồi công kích, đánh trúng đối phương, thì lượng công kích đó sẽ chuyển thành sinh mệnh lực cho ta. Do đó chỉ cần kẻ địch không quá mạnh, với ta mà nói tiêu hao chẳng đáng kể, mà sinh mệnh lực của ta có thể thông qua ngươi, cũng như ta tự mình ăn uống để bổ sung lại. Dĩ nhiên ta ăn được đồ ăn bình thường, cái món cá nướng của ngươi ta thèm đỏ mắt lâu nay, giờ chuẩn bị vài con ta ăn coi nào.
    Hoắc Vũ Hạo tim đập thình thịch:
    -  Cá nướng thì dễ thôi, nhưng phạm vi phòng ngự thế nào?
    Thiên Mộng Băng Tằm nói:
    - Chính diện. Lẽ nào ngươi còn mong chờ ta phải xoay vòng vòng 360 độ phòng ngự toàn vẹn sao?
    - Không cần, không cần, chính diện là đủ rồi.
    Hoắc Vũ Hạo nhìn cái thuẫn trước mặt, trong lòng thầm kêu hạnh phúc quá! Phòng ngự của hắn luôn là khuyết điểm, chỉ có Băng Hoàng Hộ Thể không thỏa mãn được yêu cầu phòng ngự của hắn, nhất là khi Băng Đế ngủ say, Băng Hoàng Hộ Thể không tiến hóa thêm được, cũng giống như khi đối mặt Thu Nhi, căn bản không dám ngạnh kháng. Bây giờ đã có Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn, tình hình khác rồi.
    - Hồn đạo khí thì không được nha! Ta chỉ có thể ngăn cản công kích của Hồn Sư!
    Thiên Mộng Băng Tằm bổ sung một câu.
    - Hồn đạo khí không được sao? Công kích cũng do Hồn Sư rót hồn lực bắn ra mà!
    Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc.
    Thiên Mộng Băng Tằm lắc đầu:

    - Để đảm bảo phản đòn chính xác, ta cảm nhận sinh mệnh lực của đối phương, Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn xác định mục tiêu mới phản lại. hồn đạo khí là vật liệu kim loại, ta chẳng thể nào cảm nhận được. Phòng ngự thì được, nhưng phản hồi thì bó tay. Nhất là định trang hồn đạo khí, hiệu quả phòng ngự còn có thể rất kém, do vậy nối đối phương là Hồn Đạo Sư, tốt nhất hạn chế dùng hồn kỹ này.
    - Không sao.
    Hoắc Vũ Hạo đã rất hài lòng. Một hồn kỹ không thể nào hoàn mỹ ở tất cả phương diện, như vậy thì vô địch mất rồi. Thiên Mộng Băng Tằm cho hắn hồn kỹ này, đã giải quyết được vấn đề đau đầu về phòng ngự cho hắn.
    Thiên Mộng Băng Tằm nói:
    - Được rồi, vậy thôi, ta đi ngủ đây, đừng quấy rầy đó.
    Vừa nói, thân hình nó co lại, "véo" một tiếng đã bám lên ngón áp út tay trái của hắn, cuộn 5 vòng tạo thành một chiếc nhẫn. Nếu chỉ dùng mắt nhìn, chẳng ai biết được đó là một sinh vật sống.
    Nhìn Thiên Mộng Băng Tằm, Hoắc Vũ Hạo chưng hửng. Thiên Mộng Ca sao lại chọn vị trí này, ngón giữa kế bên còn đeo chiếc nhẫn Ngọc Bích Tinh Quang, cái này hay rồi, một tay mà đeo hai nhẫn, thật là giống mất tay nhà giàu mới nổi.
    - Thiên Mộng ca, ca đổi chỗ khác được không? Hay là trở vào Tinh Thần Hải ngủ đi?
    Hoắc Vũ Hạo khẽ hỏi.
    - Không! Ta không đi. Ta ở đó buồn muốn chết, trừ phi Băng Băng của ta tỉnh lại, bằng không thì khỏi. Hơn nữa ta chỉ mới có hình thái bán sinh mệnh thể, cần phải hấp thu tinh hoa thiên địa để tăng cường sinh mệnh lực bản thân. Nếu bắt ta  ở trong Tinh Thần Hải, chẳng lẽ muốn ta hút sinh mệnh lực của ngươi?
    Nghe nó nhắc tới Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Hoắc Vũ Hạo vội hỏi:
    - Thiên Mộng ca, tình hình Băng Đế thế nào? Nàng ta không sao chứ?
    Thiên Mộng Băng Tằm hơi hậm hực:
    - Băng Băng cũng không sao, chẳng qua lúc đó tiêu hao nguyên lực khá nghiêm trọng, nên cần ngủ lâu hơn mới hồi phục được. Sau này nếu có thấy món nem công chả phượng nào đó thì ăn nhiều một chút, để nàng hấp thu được thì sẽ mau hồi phục hơn. Hu hu, ta nhớ Băng Băng quá! Ta muốn đi ngủ để gặp nàng trong mơ, đừng có đánh thức ta đó. Nếu muốn thi triển Sinh Mệnh Phản Xạ Thuẫn, cứ phóng thích võ hồn, sau đó đem tinh thần lực đưa vào thân thể của ta là được, tự nhiên nó sẽ phóng ra.
    - Ừ, được rồi. Ca đi ngủ đi, ta đi làm đồ ăn ngon à ăn.
    Bất đắc dĩ nhìn Thiên Mộng, con tằm 100v năm tuổi mà ngủ hết 99v năm có hơn, đến giờ lại cũng ngủ tiếp.
    - Hử, khoan đã.
    Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên bắn người lên, lơ lửng trước mặt hắn, đôi mắt nghi hoặc nhìn xuống ngón tay trái của hắn, có vẻ như nhận thấy cái gì đó.

    - Thiên Mộng ca sao thế?
    Thiên Mộng Băng Tằm lắc đầu, ý bảo hắn im lặng.
    Kim quang lóe lên trong mắt nó, bất chợt võ hồn Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo tự nhiên phóng thích, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy Tinh Thần Hải của mình kịch liệt khởi động, tinh thần lực phóng ra, thân thể Thiên Mộng dần hóa thành kim sắc. Sau khi hóa thành Hồn Linh, do quan hệ khế ước, Thiên Mộng Băng Tằm còn có thể điều khiển tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo.
    Nhưng hiện tại khác xưa, ngày trước Thiên Mộng Băng Tằm sử dụng năng lượng của chính mình, còn bây giờ năng lượng đó đã thuộc về Hoắc Vũ Hạo, nếu hắn không muốn có thể cắt ngang ngay lập tức.
    Thiên Mộng Băng Tằm lướt nhẹ tới trước, hạ xuống ngón giữa tay trái Hoắc Vũ Hạo, chăm chú nhìn vào nhẫn Ngọc Bích Tinh Quang.
    Lát sau hắn bay lên, giọng nghiêm túc hỏi:
    - Vũ Hạo, sao chiếc nhẫn của đệ lại có ấn ký tinh thần khác lạ? À không, là phong ấn, lại còn rất mạnh. Đệ biết không, nếu để người ta đặt ấn ký tinh thần lên người thì nguy hiểm lắm đó, chẳng những có thể giám sát mà còn có thể làm nổ vài thứ đồ, thậm chí là ngươi bị thương. Hoặc là lúc bế quan tu luyện vào những thời điểm quan trọng đột nhiên hiện ra quấy rối thì còn chết nữa. Thôi mau đem ra đây ta giải trừ phong ấn cho.
    - Phong ấn? Không có chớ.
     Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc. Vốn tinh thần lực của hắn rất cường đại, nếu có kẻ nào để lại phong ấn tinh thần thì hắn không thể không biết!
    Bất chợt Hoắc Vũ Hạo nhớ ra gì đó, sực tỉnh:
    - Ta biết cái gì rồi, Thiên Mộng ca, xem ra ca phí công lo lắng rồi.
    Hắn giơ tay lên, Ngọc Bích Tinh Quang lóe anh sáng, cái túi gấm xuất hiện trong tay hắn, chính là cái túi mà Đông Nhi đã giao cho hắn.
    Thiên Mộng Băng Tằm nhẹ nhàng bay xuống, gật đầu nói:
    - Không sai, là cái này. Nó là gì?
    Hoắc Vũ Hạo nói:
    - Túi gấm này do đại tông chủ Hạo Thiên Tông gửi Đông Nhi đưa cho ta. Ta cũng chẳng biết bên trong có cái gì, vì để Đông Nhi không xem trộm được, Ngưu Thiên thúc thúc đã phong ấn nó lại. Cũng do tu vi của ta chưa đủ, nên chưa mở ra được, chắc là mấy lời khích lệ này nọ.
    Thiên Mộng Băng Tằm vẫn giữ quan điểm của mình:
    - Để phong ấn tinh thần của người khác trên người không phải chuyện gì hay, ta giúp ngươi mở nó ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận