Tỉnh tỉnh tương tư, nhất kiến nghiêng tâm, tái kiến chung tình, tam sinh hữu duyên, trăm năm hảo hợp.
Hoắc Vũ Hạo không thể quên được từng cảnh phát sinh ở ngày đó, nàng là đẹp như vậy. Nàng là Tiểu công chúa của Hạo Thiên Tông! Nhưng lại không oán thán, không hối hận lựa chọn mình.
Hắn không quên được mình và Vương Đông Nhi cùng ở chung, cùng tu luyện từng ngày từng ngày, từng màn. . .
Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, vì hắn, nàng cũng có thể hy sinh tất cả, hắn có thể cảm nhận được nàng yêu hắn. Nàng trở nên càng ngày càng ôn nhu, tính cách của nàng thay đổi, cũng là bởi vì nàng yêu hắn, tất cả những điều này, hắn đều thấy rõ!
Hắn hoàn toàn hiểu rõ, khi Vương Đông Nhi đem kia túi gấm cho hắn, thẹn thùng nói, đại tía kêu chỉ khi nào nàng hoàn toàn chấp nhận hắn mới đưa túi gấm cho hắn. Đó là chung thân phó thác cho hắn!
"Đông Nhi" nước mắt của Hoắc Vũ Hạo theo gò má chảy xuôi xuống. Ở trong mắt của hắn, tràn đầy suy nghĩ đối với nàng.
Ta rất nhớ ngươi! Đông Nhi.
Mặc dù ở trước mặt hắn là người cùng Vương Đông Nhi tướng mạo giống nhau như đúc, Vương Thu Nhi, ở trong lòng hắn, Đông Nhi như Chỉ Xích Thiên Nhai một địa phương xa xôi. Hắn thật muốn vào giờ khắc này ôm nàng vào lòng.
Vương Thu Nhi nhìn nước mắt trong mắt của hắn chảy xuôi ra cũng ngây ngẩn cả người, đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy hắn khóc, nhưng không biết tại sao, lần này, nàng lại phát hiện, tim của mình giá lạnh. Nước mắt của hắn, hiển nhiên không phải rơi vì ta. Hắn nghĩ đến nàng sao?
Nàng thật sự tốt như vậy? Ta rõ ràng lớn lên cùng nàng giống nhau như đúc! Tại sao? Là tại sao?
Hoắc Vũ Hạo tâm tình hơi thu liễm, xoa xoa nước mắt. Nhẹ nhàng kéo cánh tay của mình ra khỏi tay của Vương Thu Nhi.
"Ngươi nói đúng, cơ hội để ta sống sót thât sự không cao." Hoắc Vũ Hạo sắc mặt trở nên bình tĩnh, thản nhiên nói.
Vương Thu Nhi trong lòng vui mừng, đang muốn nói gì, Hoắc Vũ Hạo liền xoay người hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, hỏi: "U U, nếu như ta chọn lựa không khảo nghiệm, như vậy lúc này chúng ta có thể bình an rời khỏi đây không?"
U U nói: "Có thể! Chỉ cần các ngươi không động đến nơi này, vừa không sợ kịch độc bên ngoài,thì cứ đi." Không nghi ngờ chút nào, đây là một phần tự tin, ở trong sơn cốc này rốt cục ẩn núp bao nhiêu nguy cơ còn rất khó nói. Ít nhất U U có tự tin không sợ Hoắc Vũ Hạo bọn họ mang ngoại nhân đến đây nữa. Có lẽ, thực vật hệ hồn thú mười vạn năm ở đây, còn nhiều hơn so với những địa phương khác ở khắp đại lục.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Cám ơn."
Xoay người, hắn nhìn về phía Vương Thu Nhi, Vương Thu Nhi ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, nói: "Đi thôi • "
"Ừ." Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, trong mắt vẫn là lệ quang.
Vương Thu Nhi chủ động đến kéo tay của hắn, mặc dù U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kia nói sẽ không ngăn trở bọn họ rời đi, nhưng ở một nơi tùy ý cũng có thể tràn đầy nguy cơ như thế này, duy trì hai người vũ hồn dung hợp sẽ an toàn hơn một chút.
Nhưng mà khi Vương Thu Nhi đem hồn lực của bản thân đưa vào người Hoắc Vũ Hạo, nàng phát hiện hồn lực của mình lại không tiếp xúc cùng hồn lực của Hoắc Vũ Hạo.
"Ngươi ••••••" Vương Thu Nhi kinh ngạc nhìn hắn, cũng vừa lúc đó, cỗ tay của Hoắc Vũ Hạo giật mạnh, một cái Đường Môn thủ pháp, chính xác nắm được uyển mạch của Vương Thu Nhi, hồn lực ngang nhiên rót vào. Vương Thu Nhi nhất thời cảm giác được nửa người hoàn toàn trở nên nhức mỏi.
Nâng tay chưởng tới, hữu chưởng của Hoắc Vũ Hạo trực tiếp đánh vào cổ của nàng, trong cặp mắt của Vương Thu Nhi mang theo vẻ khó tin nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo, thân thể nàng chậm rãi ngã xuống. Nàng không ngờ được, Hoắc Vũ Hạo lại hướng nàng xuất thủ.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng kéo tay phải và hông của nàng, cẩn thận tỉ mỉ đem nàng đặt nằm ngang trên mặt đất.
Khóe miệng toát ra một tia áy nay: “Thật xin lỗi, Thu Nhi. Nếu như không làm vậy, ta biết ngươi sẽ không để cho ta lực chọn. Không sai, ngươi nói đúng, khả năng thất bại khi ta tiếp nhận khảo nghiệm này có thể sẽ rất lớn. Nhưng nếu như ngay cả dũng khí đi thử ta cũng không có, như vậy ta sẽ làm Đông Nhi thất vọng.
Nói đến đây, hắn có vẻ thanh thản hơ, nhìn về phía chân trời xa, lẩm bẩm: “ Cà đời người, cần phải có mấy lần phong cuồng ( điên cuồng ) như vậy, Đông Nhi, hiện tại mơ ước của ta, chính là còn có thể gặp lại muội.”
"Ai ...., đệ thật sự là đồ ngốc!" Thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên ở trong lòng của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày, nói: "Thiên Mộng ca, ca cũng muốn ngăn cản đệ sao? Đệ . ."
Thiên Mộng Băng Tằm nhàn nhạt nói: "Được rồi, không cần phải nói. Đi làm đi. Ta ngăn cản đệ làm gì? Nếu như Băng Băng của ta bị thương nặng, ta cũng sẽ không lùi bước. Hơn nữa, đệ quá coi thường thân thể của mình . Đừng quên, ở trong thân thể của đệ, còn dung hợp qua Sinh Linh Chi Kim, lại còn Cực Hạn Băng. Ban đầu, tại sao đệ dưới tình huống khó khăn cũng hoàn thành dung hợp với Băng Băng, là do ý chí của đệ vượt xa thường nhân, ta hoàn toàn không tin ăn một cái thảo dược gì đó có thể giết chết được đệ."
Hoắc Vũ Hạo nói: "Nếu như là kịch độc thì sao?"
Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng, "Là kịch độc thì không còn gì tốt hơn . Đệ có biết gốc cây U Hương Khỉ La Tiên Phẩm trước mặt đệ có lai lịch gì không? Nó ở trong các tiên phẩm thảo dược cũng có thể cầm cờ đi đầu. Ta xem, ở bên trong cái sơn cốc này, sợ rằng phần lớn Thực Vật Hệ hồn thú cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của nó. Cũng là hồn thú, ta có thể cảm giác ra, nó đối với đệ không có gì địch ý. Còn một điểm quan trọng chính là, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm năng lực cường đại nhất chính là kháng độc! Chung quanh nó sở dĩ không có dược thảo khác sinh trưởng, cũng là bởi vì nó chính là khắc tinh của bách độc. Hiện đệ đang ở bên cạnh nó, nếu như trúng độc, chỉ cần dùng sức hô hấp là được. Muốn chết cũng khó khăn."
Hoắc Vũ Hạo có chút dại ra nói: "Tại sao ca không nói sớm? Để đệ sớm một chút giải thích cho Thu Nhi nghe, cũng không cần đánh nàng ngất xỉu. Vậy nếu nàng tỉnh lại, đệ. . . ••• "
Thiên Mộng Băng Tằm rất là cao ngạo lạnh lùng nói: "Ca mới vừa tỉnh ngủ!"
"Được rồi, ca thắng ."
Dưới sự an ủi của Thiên Mộng Băng Tằm, quyết tâm liều chết của Hoắc Vũ Hạo biến thành lòng tin tất thắng. Đúng vậy, một gốc dược thảo có thể giết chết được ta? Ta không tin.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo đi tới trước mặt U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, trầm giọng nói: "Xin cho ta phục dụng gốc cây dược thảo kia. Ta nguyện ý tiến hành khảo nghiệm."
"Hì hì! Tốt! Ngươi thật có dũng khí. Để ta suy nghĩ nên cho ngươi ăn cái gì đây?" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lộ ra vẻ rất hưng phấn, đại hoa màu hồng phấn rung lên đắc ý.
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo nháy mắt đầy câu hỏi, đây là tình huống gì? Không phải là đã sớm xác định cho ta ăn loại thảo dược gì sao? Làm sao vẫn còn phải quyết định? U Hương Khỉ La Tiên Phẩm này thật sự có chút tin tưởng không được!
Tựa hồ cảm thấy tâm tình của hắn biến hóa, U Hương Khỉ La Tiên Phầm thoải mái nhàn nhã nói:” Đừng nóng vội, ta tuổi cai như vậy, trí nhớ không được tốt cũng bình thường thôi mà. Để ta xem xem ngươi trước nào.”
Vừa nói xong, một đạo tử quang từ trong nhụy hoa của nó lay động ra, rơi vào trên người của Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo mặc dù một mực cảnh giác, nhưng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm phóng ra năng lực mà không có bất kỳ báo trước nào, tinh thần tham trắc của hắn căn bản không cảm thụ được. Đây chính là cấp bậc cao hơn toàn diện áp chế, muốn né tránh cũng không được, chỉ có thể cứng chọi cứng.
May là tử quang kia tựa hồ cũng không có lực công kích gì. Chỉ chốc lát sau, tử quang thu hồi, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lầm bầm lầu bầu nói: "Thì ra là như vậy. Vậy thì cho ngươi ăn cái kia đi."
Vừa nói xong, trong nhụy hoa của nó lại bắn ra một đạo từ quang, khoảng cách cực xa, vượt qua cả trăm mét, rơi ở trong một bụi rậm ở phía xa.
Từ quang hơi dừng lại một chút, ngay sau đó liền chậm rãi thu hồi, Dưới mục nhãn kinh người của Hoắc Vũ Hạo, lập tức thấy ở điểm cuối của đạo từ quang có một cây dược thảo.
Đó là một gốc dược thảo nhìn qua không có gì đặc biệt, toàn thân dược thảo màu bích lục, nhưng kì dị chính là trong gốc dược thảo, có ba chiếc lá trắng như tuyết, trung tâm của lá có vài giọt bọt nước, giống như là nước sương lưu lại vào buổi sáng.
Đối với loại thảo dược này, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn mờ mịt, căn bản không biết nó là vật gì. Rất nhanh nó đã được tử quang cũa U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kéo về trước mặt của Hoắc Vũ Hạo.
Nếu như nói Hoắc Vũ Hạo không khẩn trương thì đó là nói dối, cây dược thảo này có thể mang cho hắn nguy cơ đến tính mạng mà. Nhìn nó, Hoắc Vũ Hạo ánh mắt ngưng thần, trầm giọng nói: ” U U, ta làm như thế nào để phục dụng ( ăn ) nó?
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: "Trước tiên ta hỏi ngươi một vấn đề. Lần này ngươi đến Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cho dù là người nào nói cho ngươi biết địa phương này, tất hẳn phải có lý do. Ngươi tới đây làm gì?"
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói: "Ta tới tìm một loại Tiên Thảo, tên nó là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, ta muốn dùng nó cứu người."
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: "Ừ. Vậy còn nghe được. Ta biết cũng không có ai vô duyên vô cớ xông vào độc trận. Ngươi hé miệng, ngẩng đầu lên."
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái, đối mặt khảo nghiệm sinh tử, trong lòng không thể nào không do dự, nhưng mà vừa nghĩ tới Đông Nhi có thể ngã xuống ở trước mặt mình, mà mình lại không có biện pháp gì, nội tâm của hắn cuối cùng một chút do dự cũng không còn sót lại chút gì. Chậm rãi ngẩng đầu, hé miệng, ánh mắt càng kiên định.
Dưới sự khống chế của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, gốc cây dược thảo kia chậm rãi đi tới trước mặt của Hoắc Vũ Hạo, hơi nghiêng một chút, chất lỏng tựa như giọt sương trên phiến lá nhất thời nghiêng vào trong miệng của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy một trận ngọt xuống yết hầu, ngay sau đó là cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, mùi thơm tràn ngập trong mỗi ngóc ngách của cơ thể hắn.
Đây là độc dược sao? Tại sao mùi vị lại tốt như vậy. Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ trong lòng, đồng thời, hắn cũng giật mình phát hiện, sau khi bị hắn uống hết vài giọt chất lỏng tựa như giọt sương kia, gốc dược thảo liền khô héo với tốc độ kinh người, trong nháy mắt cũng đã biến thành một mảnh tro bụi, chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ tựa như hạt giống.
Tử quang chợt lóe, mấy cái hạt giống nhỏ bị bắn ra, bay ra rất xa. Không biết U Hương Khỉ La Tiên Phẩm làm gì với chúng nó.
Không có phản ứng gì cả! Hoắc Vũ Hạo sau khi uống xong chất lỏng kia liền lập tức điều động hồn lực, bảo vệ dạ dày của mình.
Hoắc Vũ Hạo phát hiện, chất lỏng kia cùng mùi thơm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm có vài phần giống nhau, rất dễ hấp thu, mới vừa uống vào bụng, lập tức cùng thân thể của hắn hòa làm một thể, thậm chí ngay cả hồn lực cũng không thể ngăn cách. Sau khi dung hợp, hắn cũng không có phản ứng không thích ứng gì, ngược lại cảm thấy từng trận nhẹ nhàng khoan khoái truyền khắp toàn thân, hết sức thoải mái.
Hoắc Vũ Hạo không dám chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng cảm thụ mỗi một tia biến hóa rất nhỏ trong thân thể của mình.
Thời gian không lâu, thứ mà hắn đợi chờ quả nhiên tới.
Trận mát mẻ cảm giác kia đầu tiên là khuếch tán toàn thân của hắn, dần dần, mát mẻ cảm giác bắt đầu rút lại, theo kinh mạch thân thể của hắn, từ tứ chi chậm rãi đi lên, hướng đến đầu của hắn.
Đây là độc châm hướng về đầu của mình? Hoắc Vũ Hạo rùng mình, đại não là bộ phận tinh vi nhất của cơ thể người, cũng là quan trọng nhất, Tinh Thần Hải cũng ở đó. Một khi đại não bị kịch độc phá hư, coi như không chết thì sau này cũng thần trí bất minh ( điên điên khùng khùng ).
Dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, hồn lực của bản thân liên tục ngưng kết thành bảy đạo phòng tuyến với tốc độ kinh người, giăng đầy trong cơ thể mình, cố gắng ngăn cản khí lưu mát mẻ kia xông lên. Cùng lúc đó, hắn cũng đem tinh thần lực của mình kéo xuống, kết hợp cùng hồn lực của bản thân, thi triển ra Quân Lâm Thiên Hạ.
Hoắc Vũ Hạo cũng nghĩ, đem kết hợp hồn lực cùng tinh thần lực phòng ngự toàn bộ phương vị, mới có thể đủ để chặn lại dược hiệu có chút quỷ dị như vậy.
Nhưng mà, khi cảm giác mát mẻ kia chân chính xông lên, Hoắc Vũ Hạo mới ý thức được mình đã nhầm, bởi vì, dược hiệu mát mẻ kia không phải theo kinh mạch đi lên như hồn lực, mà là cùng huyết mạch của hắn dung hợp lại thành một chỗ, sau đó theo máu lưu chuyển lên.
Phát hiện điểm này, Hoắc Vũ Hạo lập tức biến hóa, nhanh chóng phong bế huyết mạch của bản thân.
Cứ như vậy, quả nhiên có hiệu quả. Huyết mạch không động, dược lực cũng bị phong ấn trong huyết mạch, cũng bất động.
Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rất nhanh hắn cũng không tự chủ cười khổ, Huyết mạch phong bế có thể được bao lâu? Huyết mạch hoàn toàn phong bế cũng tương đương với trái tim sẽ ngừng đập. Cho dù hắn là cường giả cấp Hồn Vương, tối đa cũng chỉ có thể kiên trì trong mấy phút đồng hồ mà thôi. Nếu không hắn sẽ thiếu dưỡng khí mà chết.
Nếu như dược lực kia chỉ tập trung ở một địa phương nào đó, hắn có thể dùng phương pháp lấy máu bài độc để loại bỏ độc dược. Nhưng vấn đề hiện tại là dược lực kia lại từ tứ chi dâng lên, trừ phi hắn đem tất cả máu của mình bài trừ hết ra ngoài, nếu không như vậy, quyết không thể nào đem độc dược hoàn toàn loại bỏ được.
Rốt cục đây là laoị dược thào gì! Tại sao lại cường hãn như vậy. Tâm niệm của Hoắc Vũ Hạo thay đổi thật nhanh, vô số ý niệm không ngừng hiện lên, tìm kiếm biện pháp giải quyết. Nhưng không như hắn mong muốn, cho dù hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp tốt để ứng phó.
Kéo dài thời gian phong bế huyết mạch, cảm giác hít thở không thông, cảm giác suy yếu càng ngày càng mạnh. Hắn cũng sắp không thể kiên trì được nữa.
Liều mạng thôi, xem ra chỉ có thể cứng chọi cứng mới được.
Hoắc Vũ Hạo nhớ lại lời của Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, ở trong phạm vi của U Hương Khỉ La Tiên Phầm, bất kỳ độc dược nào cũng không thể phát huy tác dụng, nếu đã như vậy, thứ mà U Hương Khỉ Là Tiên Phầm kia cho hắn cũng chưa chắc là độc dược. Đã như vậy, thử dung hợp nó xem như thế nào? Chỉ có trong quá trình dung hợp, mới có thểchân chính cảm nhận được biến hóa của nó.
Thay vì nhịn rồi chết, không nằm mình cứ thử. Sau khi có ý nghĩ này, trước tiên Hoắc Vũ Hạo chậm rãi đem tinh thần lực thu hồi vào trong Tinh Thần Hải, sau đó mới chậm rãi giải phóng huyết mạch của mình, để áu lưu thông một lần nữa.
Quả nhiên, huyết mạch vừ mở ra, cảm giác mát mẻ kia liền xuất hiện, vẫn là men theo huyết mạch chảy lên, chậm rãi hướng về phía đầu của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo đem tinh thần hoàn toàn tập trung ở trên khí lưu lạnh lẽo kia, cảm giác trong trẻo lạnh lùng rất nhanh lướt qua bộ ngực, cũng không có hướng về tim và nội tạng khởi xướng bất kì công kích nào, kéo dài đi lên trên, đúng như hắn dự đoán, dược thào này mang đến cảm giác mát mẻ, mục tiêu chính là đầu của hắn.
Rất nhanh lướt qua xương cổ, mặc dù Hoắc Vũ Hạo khống chế tốc độ máu chảy, nhưng chảy xuôi theo huyết mạch, cỗ cảm giác mát mẻ kia cứ muốn tiếp tục đi lên, Sau khi nó xong vào đầu của Hoắc Vũ Hạo, cũng không có hướng Tinh Thần Hảo hoặc là đại não của hắn mà công kích, chỉ là chợt bộc phát!.
Cảm giác mát mẻ trong nháy mắt bộc phát làm cho Hoắc Vũ Hạo hỗn loạn đôi chút. Hắn chỉ cảm thấy đại não có một mảnh mát mẻ, không có trói buộc. Ngay sau đó, những cảm giác mát mẻ này tựa như sông suối hướng về hai tròng mắt của hắn.
Không tốt! Hoắc Vũ Hạo sợ hãi, bởi vì hắn đột nhiên nhĩ đến một khả năng. Mới vừa rồi khi U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kiểm tra thân thể của hắn, là kiểm tra cái gì? Hẳn là kiểm tra vũ hồn của hắn! Vũ Hồn của hắn chính là Linh Mâu, mà U Hương Khỉ La Tiên Phẩm chắc là tuyển chọn một loại dược thảo đặc biệt nhắm vào Linh Mâu của hắn.
Cảm giác mát mẽ mãnh liệt lúc này đã hoàn toàn bao trùm Linh Mâu của hắn. Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy Linh Mâu giống như đang bị một cổ năng lượng kỳ dị cọ rửa, sau đó dường như lại không ngừng rót vào thứ gì đó. Làm cho hắn cũng cảm thấy kỳ quái chính là cảm giác như vậy cũng không thống khổ. Hơn nữa cho dù hắn dùng biệ pháp gì, cũng không thể làm cho cảm giác đó biến mất. Cho dù hắn phong bế huyết mạch cũng không được.
Nó muốn phá hủy Linh Mâu của ta sao? Đây là tình huống Hoắc Vũ Hạo sợ nhất. Nhưng mà điều hắn có thể làm bây giờ chỉ là thúc dục hồn lực cùng tinh thần lực của mình đi bảo vệ Linh Mâu mà thôi.
Bản thân Linh Mâu của hắn cũng không thể dùng từ yếu ớt để hình dung, chẳng những là chủ Vũ Hồn của hắn, hơn nữa Linh Mâu còn được trải qua Tử Cực Ma Đồng không ngừng tu luyện, năng lực cũng tương đối cường hãn. Đơn giản mà nói, cho dù mắt của Hoắc Vũ Hạo bị kim khí bình thường đâm trúng, cũng chưa chắc xuất hiện thương tổn.
Tinh thần lực ở trong Linh Mâu cũng nhộn nhạo, khí lưu lạnh lẽo kia ngược lại hấp thu càng nhanh. Dần dần, cảm giác mát mẻ từng bước biến mất, tâm tình của Hoắc Vũ Hạo càng ngày càng khẩn trương, hắn sợ nhất đúng là sau khi dung nhập vào thứ năng lượng kỳ di kia, cuối cùng sẽ đột nhiên bộc phát, hoàn toàn phá hủy Linh Mâu của hắn.
Cảm giác mát mẻ từ từ biến thành cảm giác nóng cháy, hai tròng mắt giống như là bị nước ấm ngâm vào vậy, rất thích thú, hồn lực, tinh thần lực dường như cũng trở thành phụ trợ phầm dung hợp dược hiệu, chẳng những không có thống khổ cũng như bộc phát như trong tưởng tượng của hắn, Hoắc Vũ Hạo còn có cảm giác tròng mắt của mình chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy. Năng lượng kia rót vào đang không ngừng xoa dịu Linh Mâu, mỗi một lần dung hợp cũng tràn đầy cảm giác thư thái.
Đây là thảo dược có hại cho ta sao? Trong lòng của Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng xuất hiện nghi vấn này. Chẳng lẽ nói ta thật sự là hậu nhân của người mà U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đề cập đến? Xem ra phán đoán của ta là chính xác, Ngưu Thiên thúc thúc dám để cho ta tới đây, có nghĩa ta có thể thông qua khảo nghiệm trước mắt này.
Khẩn trương mất đi, nội tâm cũng an định lại. Hoắc Vũ Hạo tiếp tục thúc dục hồn lực cùng tinh thần lực của mình, chậm chạp xúc tiến hấp thu dược hiệu.
Cũng vừa lúc đó, vị cô nương bị hắn đánh ngất xỉu tỉnh lại.
Vương Thu Nhi là kẻ có được Vũ Hồn Hoàng Kim Long, thân thể tuyệt đối là cực kì cường hãn, một chưởng kia của Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không dùng quá nhiều sức lực. Nên chỉ một lát sau, nàng cũng tự nhiên tỉnh dậy.
Khi nàng thấy Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi ở đó, cũng không kịp tức giận nữa, suy nghĩ một chút, nàng cũng đã đoán được hắn đã làm gì.
"Đồ ngốc, ngươi quá hồ đồ!" Vương Thu Nhi chửi nhỏ một câu, trong đôi mắt to màu lam phấn tràn đầy lo lắng. Ngay sau đó, nàng đã nhắm ngay U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Hoàng Kim Long Thương trong tay chỉ tới phía trước, gầm nhẹ nói: "Ngươi, ngươi cho hắn ăn cái gì?"
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cười "Hì hì"một tiếng, nói: "Đương nhiên là thứ tốt. Ngươi muốn ăn ta cũng không còn để cho ngươi."
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Ngươi nghe đây, nếu như hắn có chuyện gì, bất cứ giá nào dù ta có thí mạng, cũng nhất định phải đem ngươi hủy diệt ở đây. Thậm chí đem hết thảy tất cả ở nơi này đều hủy diệt. Cho nên, ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn không nên có chuyện gì."
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kinh ngạc nói: "Ngươi tự tin quá nhỉ? Chẳng qua, tự tin của ngươi từ đâu mà đến vậy?"
Vương Thu Nhi ngửa đầu nhìn trời, Hoàng Kim Long Thương trong tay chậm rãi giơ lên, thân thể của nàng đột nhiên có chút mờ đi, ngay sau đó, một cổ hơi thở kỳ dị từ trên người nàng khuếch tán ra bên ngoài.
Đó là một tầng xích kim sắc hơi nhạt, không mãnh liệt, cũng không có hồn lực ba động gì xuất hiện. tai . Nhưng mà chính là chỗ tia sáng Xích kim sắc hơi nhạt vừa xuất hiện, thân thể của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm chấn động mạnh rũ xuống, thực vật chung quanh cũng có rất nhiều gốc run rẩy cả lên.
"Ngươi, ngươi làm sao có thể có loại lực lượng này. Ngươi, ngươi lại là ••••••" thanh âm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm có chút không thông thuận , tựa hồ là nghĩ tới điều gì.
Thu hồi xích kim sắc quang mang, Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Nói cho ta biết, ngươi cho hắn ăn cái gì. Hắn có chuyện gì hay không. Nếu như hắn chết, ta nhất định sẽ cho các ngươi chôn cùng với hắn."
"Ngươi bình tĩnh một chút, ta cũng không có cho hắn ăn cái đồ gì không tốt cả." U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vội vàng nói. Nàng tựa hồ có chút sợ Vương Thu Nhi.
"Không phải là đồ không tốt?" Vương Thu Nhi nghi ngờ nói.
"Đúng !" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: " Ban đầu Người kia lưu lại cái quy củ này, chính là nhằm vào những người muốn tới đây thu hoạch thảo dược cứu người. Thật ra thì, cũng không có cố định một loại thảo dược cho bọn hắn ăn. Ta sẽ căn cứ bất đồng tình huống để xác định. Đầu tiên ta muốn xác định hắn tới là vì cứu người. Sau đó sẽ phải nhìn hắn có dũng khí ăn thảo dược ta cho hắn hay không. Nếu như hắn ăn, chứng minh hắn rất có dũng khí, vì cứu người không tiếc hy sinh mình. Người như vậy, có thể nhận được sự cho phép của ta. Có tư cách tiến hành khảo nghiệm."
Vương Thu Nhi trợn mắt nói:” Vậy đây là chuyện gì?” Quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nàng nhìn thấy một đoàn xích kim sắc quang mang huyền phù hướng trên đỉnh đầu của hắn, sau đó Xích kim sắc quang mang như sợi chỉ hướng hai tròng mắt của hắn dung hợp.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: “ Người kia nói cái này gọi là khảo nghiệm đối với con người. Một người có thể quên mình vì người khác, sẽ không phải là người xấu. Ừ, hắn cũng rất có dũng khí. Ta cho hắn ăn là một loại Tiên Thào thích hợp với hắn. Hắn phải cảm ơn ta mới đúng. Ngươi ngàn vạn lần đừng dùng loại lực lượng như vừa rồi, chúng ta mặc dù có thể không chịu nổi, nhưng mà ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ cần ngươi không uy hiếp chúng ta, tại sao ta lại muốn liều mạng?
Tên này cũng là thằng khờ lượm được phúc. Còn người kia mà ngươi nói, thật là một tên khốn kiếp.”
Ở nơi nào đó trong mây mù mờ ảo, có một người không tự chủ hắt hơi một cái ••••. . .
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm có chút bất mãn nói: "Ngươi không được nói bậy, hắn rất tốt. Ban đầu khi hắn tới nơi này, vốn có thể quét sạch chúng ta. Nhưng cuối cùng hắn không có làm vậy, hơn nữa còn tiến hành một kế hoạch với chúng ta, khiến cho chúng ta có thể hoàn toàn mượn lực lượng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Hắn là ân nhân của chúng ta, nếu không ta cũng sẽ không giúp hắn.”
Hoắc Vũ Hạo đúng là nhân họa đắc phúc, khi cảm giác sảng khoái nơi hai mắt dần dần biến mất, hắn chỉ cảm thấy tinh thần lực của mình tựa hồ lại tăng lên. Tăng lên không phải về lượng mà là về chất.
Bên trong Tinh Thần Hải, vốn ban đầu nước biển là màu vàng chói lọi, bây giờ lại nhiều hơn một tầng mưa tím lất phất, hai loại sắc thái dung hợp một chỗ, biến thành tử kim sắc xinh đẹp.
Ý niệm một động, bên trong tinh thần Hải hết thảy hoàn toàn bị vây trong sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo. Ngay cả chiếc nhẫn Thiên Mộng Băng Tằm trên ngón tay của hắn, cũng có một tầng màu tím nhạt.
Trên bầu trời của Tinh Thần Hải, Vận Mệnh Nhãn không có thay đổi gì. Nói cách khac,dược hiệu lúc trước hoàn toàn tác dụng ở trên Linh Mâu.
Cảm nhận được một tia dược hiệu cuối cùng hoàn toàn dung hợp, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở hai mắt ra. Khi hắn một lần nữa thấy những thứ trước mắt, hắn rung động phát hiện, dường như hết thảy cũng trở nên bất đồng với trước kia.
Toàn bộ thế giới dường như cũng nhiều màu sắc hơn. Ở trong mắt của hắn lại xuất hiện vô số biến hóa nhỏ. Dưới tình huống không phóng ra Vũ Hồn, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy trong mỗi một chỗ điều ẩn chứa kì dị.
Ngửa đầu nhìn về hướng bầu trời xa xa, hắn nhìn thấy không phải là thất sắc độc vân. , mà là vô số các hạt nhỏ, thậm chí dưới tinh huống khoảng cách xa như thế, hắn có thể phân rõ màu sắc của mỗi hạt.
Quay đầu nhìn lại U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, hắn dĩ nhiên thấy nguồn sinh mệnh lực khổng lồ chảy trong cơ thể nó. Những sinh mệnh lực đó cũng nhàn nhạt màu hồng phấn. không ngừng chảy trong cánh hoa, nhụy hoa cùng cành hoa. Thâm chí ngay cả ba động phương thức ở hồ nước phía sau hắn cũng thấy rõ ràng.
Linh Mâu Vũ Hồn phóng ra, Hoắc Vũ Hạo cũng muốn thử năng lực của mình ở trạng thái Linh Mâu sẽ thay đổi như thế nào. Hắn phát hiện là thơi gian biến chậm.
Ở trong trạng thái Linh Mâu chăm chú nhìn, hết thầy cũng trở nên rõ ràng, hơn nữa hết thảy cũng biến chậm lại. Cảm giác thật sự quá kỳ dị. Kỳ dị đến nổi làm cho hắn có cảm giác khó tin.
Thứ mình ăn tuyệt đối không phải là độc thào, mà là Tiên Thào cực tốt đối với Linh Mâu!
Cảm giác như vậy, rõ ràng mình đã đạ đến cảnh giới đỉnh của Tử Cực Ma Đồng.
Trong bốn cảnh giới của Tử Cực Ma Đồng, Hoắc Vũ Hạo vốn đã luyện đến sơ nhập tầng thứ ba, mà hiện tại hắn lại ngang nhiên đột phá qua tầng thứ ba, tiến vào đến cảnh giới đại thành, Giới Tử. Có thể thông qua tròn mắt quan sát phát hiện những thứ nhỏ bé nhất, đây chính là Giới Tử cảnh giới. Hơn nữa, tinh thần lực của hắn cũng theo Linh Mâu biến hóa mà tiến hóa.
Tinh thần tham trắc mở ra, điểu đầu tiên mà Hoắc Vũ Hạo nghĩ đến đúng là hồn kỹ mà mình hay dùng nhât, sau đó hắn thấy một vòng nhàn nhạt tử kim sắc quang mang lấy Linh Mâu của mình làm trung tâm khuếch trương ra phía ngoài. Nơi tử quang đi qua, tất cả mọi thứ đểu không thể che dấu, đều hiện lên trong đầu của hắn. Lúc trước không thể dò xét U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, hiện nay đã thực hiện được.
Cái này, cái này là tinh thần lực cụ thể hóa? Chất Biến, quả nhiên là chất biến! ( biến hóa về chất lượng )
“ Đây còn chưa phải là tinh thần lực cụ thể hóa chân chính. Chân chính tinh thần lực cụ thể hóa là cảnh giới hữu hình hữu chất, ban đầu khi ta đạt đỉnh tu vi cũng không thể đạt được. Chỉ là tinh thần lực của ta trải qua trăm vạn năm tích lũy được vô cùng lớn. Nếu như ta có thể tu luyện đến tinh thần lực cụ thể hóa hữu hình hữu chất cảnh giới, những tên khốn kiếp ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đó đã sớm chạy xa.” Thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm có chút phấn khởi, đối với sự biến hóa của Linh Mâu cùng tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo thì càng hưng phấn nhất. Vì nó là Hồn Linh của Hoắc Vũ Hạo, trực tiếp sẽ được lợi.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi: "Thiên Mộng ca, bây giờ đệ đã tiến vào cảnh giới gì?"
Thiên Mộng Băng tằm nói: “ Hiện tại đệ đã tiến vào cảnh giới tinh thần lực hữu hình vô chất, mặc dủ chẳng qua chỉ là nhập môn. Nhưng cái nhập môn này đối với hơn chín mươi chín phần trăm Hồn Sư cùng Hồn Thú sử dụng tinh thần lực, tuyệt đối là cánh cửa quan trọng nhất. Ta vốn cho là, trong vòng mười năm đệ có thể đạt đến cảnh giới này. Nhưng không ngờ đệ ăn vào cái đồ vật kia lại giúp đệ trực tiếp đạt được cảnh giới này. Ta nói như vậy cho đệ dễ hiểu, sau khi tinh thần lực tiến vào cảnh giới hữu hình cô chất, đệ thậm chí có thể dùng tinh thần lực để áp chế hồn lực Cực Hạn Băng, tiến hành tu luyện, khiến nó không cách nào ảnh hưởng đến thân thể của đệ nữa. Ở trên phương diện tốc độ tu luyện, đệ cũng sẽ không bao giờ phải chịu ảnh hưởng từ Cực Hạn Băng nữa, một chút ảnh hưởng cũng không có. Sau này tốc độ tu luyện của đệ thâm chí còn vượt qua Hồn Sư thông thường Mà uy lực của tất cả hồn kỹ tinh thần, đều là chất biến. Tinh thần bổn nguyên mà ta để lại trong Tinh Thần Hải cho đệ, đệ cũng có thể hấp thu một phầm. Chờ lần này trở về, ta liền giúp đệ tiến hành điều chỉnh, để đệ hoàn toàn vững chắc ở cảnh giới hữu hình vô chất này. Khi nào đệ tu luyện đến đỉnh của cảnh giới này, có thể tiến vào hữu hình hữu chất cảnh giới. Một khi đệ đạt đến cảnh giới đó, như vậy, ở tinh thần phương diện, cũng không có bao nhiêu người trên thế giới này có thể chống lại đệ.”
Phần vui mừng này thật sự là quá lớn. Tinh thần lực bay vọt, khiến cho thực lực của Hoắc Vũ Hạo cũng tăng cao, mặc dù hồn lực không tăng được phần nào, nhưng có chất biến như vậy, đạt được cảnh giới hữu hình vô chất, hồn lực còn chậm tăng lên sao?
“Nè, Nè, ngươi không sao chứ?” Một cái âm thanh hết sức bất mãn làm cho Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại.
Khi Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt ra, Vương Thu Nhi chợt phát hiện, tên này cứ ngồi tại chỗ cười khúc khích Khi trong mắt hắn phát ra từ kim sắc quang mang khuếch tán ra bên ngoài, Vương Thu Nhi cũng sợ hết hồn, nàng có cảm giác dường như mình không có mặc quần áo, giống như đang lõa thể trước tầm mắt của hắn. Cái cảm giác bị vạch trần này rất khó chịu. Mà trong hai con ngươi của Hoắc Vũ Hạo cũng xuất hiện một chút biến hóa kỳ dị.
Vốn mắt của hắn là màu đen, nhưng bây giờ hình như lại có thêm một con ngươi, con ngươi này màu tím. Khi hắn thi triển Vũ Hồn Linh Mâu. Song đồng ( 2 màu mắt ) cũng theo thứ tự là màu tím và màu vàng. Nhìn qua cực kì kỳ dị.
"Ngươi, đây là. . . bản thể vũ hồn thức tỉnh lần hai sao?" Vương Thu Nhi kinh ngạc nói.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, "Bản thể vũ hồn thức tỉnh lần hai? Không có đâu"
Cũng không biết Vương Thu Nhi ở đâu lấy ra cái gương đưa cho hắn,” Ngươi nhìn hai mắt của ngươi đi. Nếu như không phải bản thể vũ hồn thức tỉnh lần hai, tại sao lại có biến hóa lớn như vậy.”
Khi Hoắc Vũ Hạo trông thấy song đồng của mình trong gương, hắn cũng ngây dại ra.
Song Đồng, ta, ta cũng có song đồng! Dấu hiệu huyết mạch của Bạch Hổ Tước, song đồng!
Không bao lâu trước, cũng là bởi vì hắn không có song đồng, nên bị khinh bỉ là tiểu tạp chủng, bị người của Công Tước Phủ phỉ nhổ. Cũng bởi vì nghĩ vũ hồn của hắn là do mẫu thân di truyền sinh ra biến dị, mới để ọi người nghĩ hắn là phế vật, vô dụng.
Nếu như, nếu như ngay từ khi sinh ra mình có song đồng, di truyền chính là vũ hồn Bạch Hổ của Bạch Hổ Công Tước, như vậy, cho dù Công Tước phu nhân kia lớn lối cỡ nào, cũng tuyệt đối không dám đối xử với mẫu thân như vậy. Trời cao a! Ngươi đối với ta cùng mẫu thân sao không cong7 bằng, tại sao người lại trêu cợt chúng ta như vậy?
Nghĩ tới những thứ này, trong lúc nhất thời Hoắc Vũ Hạo không khỏi ngổn ngang trăm mối cảm xúc, Linh Mâu tiến hóa, thậm chí có thể là bản thể vũ Hồn giác tỉnh lần hai, hắn phải cao hứng mới đúng. Nhưng mà hắn hiện tại một chút cao hứng cũng không có, trong đầu hiện lên tất cả đều là hình ảnh của mẫu thân hắn.
"Nè, ngươi không phải là cảm động đến ngây dại chứ?" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tò mò hỏi.
Hoắc Vũ Hạo bây giờ mới phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là ở trong ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy ưu thương như cũ.
Vương Thu Nhi vốn định chờ sau khi hắn tỉnh lại, sẽ tính sổ với hắn, tên này lại dám đánh ngất mình. Nhưng mà, khi thấy bi ai trong mắt của hắn, nàng muốn nói sẽ tính sổ với hắn, nhưng lại không nói ra được.
"Ngươi làm sao vậy?" Vương Thu Nhi nhẹ nhàng đụng một cái vào bờ vai của hắn.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, đứng lên, "Tựa hồ sau khi ta hấp thu cái dược thảo kia, Linh Mâu xuất hiện một chút biến hóa, tinh thần lực cũng vậy. Có lẽ, ngươi nói đúng, Linh Mâu của ta thật sự có thể thức tỉnh lần hai rồi, chỉ là ta bây giờ còn chưa thể xác định."
Vương Thu Nhi nói: "Ngươi quả thật phải cám ơn U U." Lập tức, nàng đem lời nói lúc trước của U U giảng thuật lại một lần.
Khảo nghiệm lại là như vậy? Hoắc Vũ Hạo dù sao cũng không còn là thiếu niên ban đầu vừa rời khỏi công tước phủ, chỉ có đầy ngập cừu hận. Sau ngắn ngủi bi thương, hắn rất nhanh đã hồi phục xong.
"U U, nếu như mới vừa rồi ta không chịu phục dụng thảo dược, cùng Thu Nhi cùng nhau rời đi. Ngươi sẽ như thế nào ?" Hoắc Vũ Hạo không có trực tiếp đi cảm tạ hắn, ngược lại hỏi một cái vấn đề như vậy.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm thở dài một tiếng, nói: "Ngươi xem, ngươi thông minh như vậy làm gì? câu hỏi loại này dễ tổn thương tình cảm nha! Nếu nói như vậy, cũng chỉ có thể chứng minh ngươi là một người ý chí không kiên định, hơn nữa hết sức ích kỷ. Người như vậy nếu như biết cái chỗ này của chúng ta rồi, làm sao có thể không truyền ra ngoài? Mặc dù chúng ta tự hỏi bản thân có năng lực tự vệ rất mạnh, nhưng loài người các ngươi số lượng nhiều lắm, ta cũng không biết chúng ta có thể bảo vệ tốt gia viên hay không. Dựa theo lời của người kia, chúng ta có thể tự do xử trí. Nếu như các ngươi có năng lực xông ra, thì có thể rời đi."