Hoắc Vũ Hạo đưa ngón tay lên môi mình ý bảo hắn im lặng đi.
- Ngươi nói nhỏ một chút coi, sợ người ta không biết hả? Đây là bí mật lớn nhất của ta, mọi thứ nói hết cho người rồi đấy.
Những lời của Hoắc Vũ Hạo không hẳn là nói dối, đương nhiên, cũng không hoàn toàn là sự thật. Dù sao, nếu nói thật hắn có một Bách vạn niên Hồn Hoàn thì quá là dọa người đi. Nói linh hồn của mình có khả năng công kích cũng đâu có gì là sai, hắn biết, sau này nếu muốn học tập ở học viện Sử Lai Khắc này thì còn phải trả qua vô vàn kỳ sát hạch nữa, chẳ nhẽ ẩn giấu hoài sao, hắn làm sao có cái khả năng ấy được. Nghĩ thế hắn không khỏi thở phào một hơi.
Vẻ mặt Vương Đông đầy sự khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo.
- Vũ hồn của ngươi biến thái quá đi. Kỹ năng mà cũng có thể tự tiến hóa???
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Cái này có gì lạ đâu. Vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của ngươi chả phải trời sinh có khả năng bay lượn sao? Còn có thể nương theo tu vi mà phát triển nữa, loại năng lực này cứ xem như là bản năng của vũ hồn đi.
Vương Đông suy nghĩ một lát rồi nói.
- Không, không giống. Đúng là năng lực phi hành của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp có thể xếp vào dạng bản năng vũ hồn. Nhưng cái công kích tinh thần kia của ngươi thì không phải, vì nó còn phải tiếp xúc với Tử Cực Ma Đồng mới sinh ra biến hóa. Nói cách khác, vũ hồn bản thể của ngươi, Linh Mâu ấy, nó là một dạng vũ hồn biến dị, bản thân nó đả có khả năng tiến hóa rồi, điểm này vũ hồn của ta không thể so sánh được. Không chừng, sau này nó còn có thể biến hóa ra một vài kỹ năng biến thái khác nữa.
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha, nói:
- Thật ra đấy cũng có phải kỹ năng gì đâu, nói chính xác thì vũ hồn Linh Mâu của ta liên tục gia tăng tinh thần lực, rồi ta dùng tinh thần lực đấy để kết hợp Tử Cực Ma Đồng và lực phụ trợ của Linh Mâu lại với nhau mới có thể sử dụng.
Vương Đông gật đầu nói:
- Nghe ngươi nói thế thì ta hiểu rồi. Giống như ngươi dùng hồn lực tinh luyện hoặc dồn nén lại rồi phóng ra. Có điều, tinh thần lực bình thường vô hình vô dạng, muốn sử dụng đã khó vô cùng rồi, không ngờ ngươi có thể làm được, lại còn sử dụng nó một cách thần kỳ như thế.
Sau khi nghi vấn trong lòng đã tìm được lời giải đáp, đôi mắt Vương Đông liền lộ ra vẻ thoải mái, tâm trạng của hắn nhanh chóng vui vẻ trở lại.
- Vũ Hạo, Vũ hồn dung hợp kỹ của cặp đôi song sinh kia thật lợi hại, nếu bọn họ mà có ba hồn hoàn thì hôm nay chúng ta tiêu đời là cái chắc. Vũ hồn dung hợp kỹ tuy không thể kéo dài nhưng uy lực rất kinh khủng, có thể gọi đấy là kỹ năng cao cấp nhất của hồn sư a. Sau này hồn lực của hai cô gái kia càng lên cao, thì càng có thể duy trì vũ hồn dung hợp kỹ lâu hơn, khi đối kháng với những hồn sư đồng cấp, khó mà có người chống đỡ nổi. Phải chi chúng ta cũng có kỹ năng ấy thì tốt rồi.
Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:
- Thôi đừng có mơ nữa, làm gì tự dưng có chuyện tốt đến thế. Ta nhớ lão sư đã từng giảnh, vũ hồn dung hợp kỹ đòi hỏi vũ hồn của hai hồn sư phải cực kỳ phù hợp và một vài điều kiện đặc thù nữa, thế nên nó mới cực kỳ hiếm thấy. Khi hai người này đến gần nhau nhất định sẽ có cảm ứng. Chúng ta ở chung ba tháng rồi, ngươi từng có cảm giác gì kỳ lạ sao? Ta thì không rồi đó.
Thật bất ngờ, Vương Đông sau khi nghe hắn nói xong lại im lặng không phản bác lại, vẻ mặt còn như đang suy nghĩ cái gi đó, thoáng sau còn hơi ửng hồng.
- Ngươi sao thế?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vương Đông dường như đã hạ quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo với ánh mắt kỳ lạ, rồi nghiêm túc nói một câu khiến Hoắc Vũ Hạo giât mình.
- Bí mật về Vũ Hồn của ngươi ngươi cũng nói luôn với ta rồi, giờ ta còn giấu ngươi nữa thì cũng không phải đạo. Thật ra, ta vẫn chưa bộc lộ thực lực thật sự của mình, bao gồm luôn cả khí tức.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo thật sự bị choáng, thực lực Vương Đông mạnh mẽ đến thế mà còn bảo vẫn còn che dấu thực lực? Suốt mười trận đấu kia, hồn kỹ thứ hai của hắn chỉ sử dụng có một lần, mà cũng chả có ai nhìn được rõ nó là cái dạng gì nữa. Trời ơi, đúng là biến thái mà.
Vương Đông nói tiếp.
- Tuy ngươi không cảm thấy gì kỳ lạ từ khí tức của ta, nhưng ta lần đầu tiên thấy ngươi sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đã cảm thấy điều này rồi. Đa phần khí tức của ta đều bị ta áp chế lại không cho phát ra bên ngoài, chỉ khi ta với ngươi tiếp xúc gần nhau mới có thể cảm nhận được. Ngươi có muốn thử không?
- Tiếp xúc gần nhau? Là như thế nào?
Hoắc Vũ Hạo ngây ngô hỏi. - .
Vương Đông tức giận mắng.
- Đồ đần, ôm một chút không được sao?
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha nói.
- À, sao không nói thẳng đi cứ mập mờ ai mà hiểu. Có cần cởi quần áo không? (DG: bạn này còn nhỏ mà lanh quá trời, hông ai mượn tự giác luôn :110
- Không cần.
Vương Đông hoảng sợ hét lên.
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Vậy thì đến đây.
Vừa nói hắn vừa dang tay ra như đợi Vương Đông tiến đến ôm lấy mình.
Vương Đông ngẩn ngươi ra một lát rồi cũng để Hoắc Vũ Hạo ôm lấy mình, cơ thể cả hai vừa tiếp xúc, hắn liền thoáng cứng đờ cả người.
Hoắc Vũ Hạo ôm lấy Vương Đông, nhưng hắn chỉ coi đây là một cái ôm giữa bạn bè với nhau, chuyện này không phải bình thường thôi sao? Nhưng, chẳng hiểu tại sao, khi hắn vừa chạm vào Vương Đông đột nhiên trong lòng sinh một cảm giác quái lạ... Sau đó, trong đầu hắn bất ngờ hiện lên hình ảnh hôm nọ, bóng lưng ấy, đôi chân kia...
Trước đây, hắn cứ tưởng bất cứ hồn sư nào khổ luyện thân thể thì cả người đều rắn chắc như hắn, thế mà không ngờ Vương Đông lại khác hẳn, cơ thể hắn mềm mại lạ kỳ, hơn nữa từ ngươi hắn tỏa ra một mùi hương tươi mát hấp dẫn lòng người. Chiều cao của cả hai không chênh lệch bao nhiêu nên lúc này khuôn mặt hắn đã kề cận chiếc cổ thon dài kia rồi, thoáng chốc tinh thần hắn run lên từng cơn.
Một chút bất ngờ, bỡ ngỡ trôi đi, hắn liền cảm thấy có điểm gì đó không đúng, sao lại thoải mái thế này???
- Thấy sao?
Vương Đông ngập ngừng hỏi, hắn cũng không ôm lấy Hoắc Vũ Hạo mà chỉ để hắn ôm lấy mình. Cảm giác của cả hai lúc này đều giống nhau, khuôn mặt Vương Đông lúc này đã đỏ bừng rồi.
- Rất được, rất thoải mái.
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn trả lời theo bản năng.
Vương Đông nghe hắn trả lời mà ngơ cả người, sau đó tức giận quát.
- Đồ đần, ta không có hỏi ngươi chuyện đấy, thoải mái cái cóc khô, ta hỏi ngươi có cảm thấy hơi thở của vũ hồn không?
- Ách... tai . ta quên, ôm thêm chút nữa đi, để ta thử cảm nhận lại.
Hoắc Vũ Hạo ngượng ngùng nói, xong lại càng ôm chặt hơn.
Vương Đông bị hắn siết chặt không khỏi hừ nhẹ một tiếng, hắn muốn đẩy tên ngu ngốc kia ra nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, miễn cưỡng nắm lấy hai bên hông áo của Hoắc Vũ Hạo, miệng mím chặc, cứ như rất là uất ức.
Hoắc Vũ Hạo từ từ đề tụ hồn lực của mình, đồng thời cẩn thận cảm nhận khí tức trên cơ thể Vương Đông, bất quá, chuyện đầu tiên hắn cảm nhận được lại là mùi hương quyến rũ ban nãy và cơ thể đang cứng đơ của Vương Đông thoáng mềm mại hơn.
Dần dần Hoắc Vũ Hạo cũng cảm nhận được dao động khí tức trên người Vương Đông, khí tức này mang theo hơi thở quang minh nồng đậm, nó kích thích từng luồng hồn lực trong cơ thể hắn, giúp nó càng vận chuyện nhanh chóng và thoải mái hơn. Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn đó là, từ khí tức mang hơi thở quang minh dần dần có thêm loại khí tức mang theo hơi thở sinh mệnh, một lúc sau, lại xuất hiện thêm một luồng hơi thở trầm ổn nữa.
Chuyện gì thế này, khí tức của Vương Đồng lần lượt xuất hiện đến ba loại, mỗi loại mang một màu sắc khác nhau, mà cả ba đều lại còn cực kỳ thân thiết với hắn nữa, cũng trong lúc này, hồn lực của hắn tự động vận chuyển theo chu kỳ Huyền Thiên Công từ lúc nào hắn cũng không biết nữa.
Cái này...
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo mở to vì bất ngờ, mà Vương Đông cũng đồng dạng giật mình kinh hãi, khi hắn bị Hoắc Vũ Hạo ôm chặt, từ người hắn bắt đầu xuất hiện một luồng khí ánh kim, sau đó luồng khí đó dần dần chuyển thành màu lam ánh kim, sau đó lại thành màu vàng lợt.
Màu sắc biến đổi ba lần?
Dù sao kinh nghiệm của Vương Đông cũng phong phú hơn Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo chỉ im lặng cảm nhận biến hóa trên người Vương Đông, còn hắn thì lại chăm chú quan sát từng điểm trên khắp cơ thể của Vũ Hạo. Hắn phát hiện, luồng ánh sáng xuất hiện đầu tiên có màu trắng, nhu hòa, rất dày, sâu như đại dương vậy, khí tức của hắn vừa tiếp xúc với nó lập tức cảm thấy cực kỳ thoải mái, hơi thở của hắn và Hoắc Vũ Hạo dễ dàng dung hợp một cách thần kỳ.
Ngay sau đó, khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu biến hóa, từ nhu hòa dầy đặc trở nên lạnh giá buốc người, nó lại vừa vặn dung hợp với khí tức sinh mệnh trên người Vương Đông, Một cái là khí tức sinh mệnh từ thiên nhiên, còn cái kia là khí tức sinh mệnh vô tận từ viễn cổ hàn băng, cả hai dao động sinh mệnh kết hợp một cách hoàn hảo, khiến hơi thở của cả hai như hòa vào nhau.
Đến khi dòng khí quanh cơ thể Vương Đông chuyển sang màu vàng lợt thì khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo chuyển từ màu băng lam sang màu xám tro.
Khí tức màu xám tro này rất nhạt, nhưng, nó khiến Vương Đông giật mình khiếp sợ khi phát liện luồng khí ấy còn mạnh mẽ hơn khí tức màu vàng nhạt trên cơ thể mình gấp mấy chục lần.
Đúng vậy, khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo cũng lần lượt thay đổi ba lần, hơn nữa mỗi lần đều kết hợp một cách hoàn mỹ với khí tức trên người Vương Đông.
Hai tay đang mân mê áo của Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng dần dần giơ lên, Vương Đông cũng đã ôm chằm lấy người thiếu niên kia, trong lòng hắn cũng chẳng còn chút tạp niệm gì nữa, hoàn toàn đắm chìm trong việc cảm thụ khí tức từ người đối phương.
Ba loại hơi thở vừa kết hợp vừa biến hóa luân phiên khiến hồn lực trong người bọn hắn vô thức vận chuyển, càng lúc tốc độ vận chuyển càng tăng lên, khiến tốc độ thay đổi của ba loại khí tức cũng phát triển theo.
Những màu sắc bất đồng không ngừng xoay quanh thân thể hai người như ẩn như hiện, thật ra, những màu sắc này cũng rất nhợt nhạt khó mà thấy rõ được, chỉ khi nào cùng một loại hơi thở mới có thể cảm nhận được thôi.
Dần dần, cả hai bắt đầu cảm thấy thân thể của người kia đang như muốn dung nhập vào cơ thể mình, loại cảm giác này thật quá mỹ diệu khiến linh hồn của ca hai tựa hồ cũng muốn bốc hơi theo.
Đúng lúc này, từ Tinh Thần Chi Hải của Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một luồng khí mát rượi, sau đó, một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên.
- Vận khí tốt thế? Không thể nào?
Giọng nói này suýt chút dọa Hoắc Vũ Hạo nhãy dựng lên, lúc này hắn mới thanh tỉnh được môt chút, lại theo bản năng, buông Vương Đông ra.
Giọng nói kia vội vàng mắng.
- Mau ôm chặt, đồ đần.
Hoắc Vũ Hạo nhất thời lại giơ tay lên ôm chặt theo lệnh, hắn hoàn toàn tín nhiệm chủ nhân của giọng nói này, bởi vì nó chính là Thiên Mộng Băng Tằm.
Đúng vậy, Thiên Mộng Băng Tằm ngủ say mấy tháng nay lại thức tỉnh vì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Bất quá, nó lại im lặng, mãi một lúc sau mới nói tiếp.
- Từ giờ, làm theo lời ca. Không ngờ trên đời lại có người hoàn toàn hòa hợp được với khí tức của ngươi, chuyện này ca cũng không thể hiểu nổi, không hiểu nổi a! Nhưng thôi kệ, ngươi có được là tốt rồi, đây cũng gọi là một loại kỳ ngộ a! Ngươi nhất định phải nắm bắt lấy, nó sẽ giúp tương lai sau này của hai ngươi rực rỡ vô tận.
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nghĩ.
- Thiên Mộng ca, ta và Vương Đông làm sao thế này, cái gì là khí tức hoàn toàn phù hợp với ta?
Thiên Mộng băng tầm nói:
- Nói đơn giản thế nay, quan hệ của các ngươi hiện giờ cũng giống như quan hệ giữa vợ và chồng vậy, hai bên một dương một âm. Hai loại khí tức cực kỳ phù hợp nhưng lại đại diện cho hai cực âm dương khác nhau, sau khi cả hai kết hợp sẽ tạo thành một thân thể bình hòa âm dương, như thế hiển nhiên có thể phát ra một sức công kích thật lớn. Như cái hồn kỹ gì mà hồn sư nhân loại các ngươi hay gọi là Vũ Hồn dung hợp kỹ ấy, loại đó chỉ cần khí tức phù hợp trên 50% là được, mà các ngươi bây giờ, dung hợp với nhau đạt tỷ lệ đến 100%, đến ca nhìn thấy còn phải khiếp sợ nữa là, đây là Tam Vũ Hồn dung hợp, cái này không gọi là kỳ tích được nữa, mà phải là biến thái a!
- Tam Vũ Hồn dung hợp?
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi.
- Làm sao được. Vương Đông chỉ có một vũ hồn, là Quang Minh Nữ Thần Điệp a! Ta không phải chỉ có mỗi hai vũ hồn thôi sao, hơn nữa vũ hồn thứ hai của ta là gì ta còn chưa biết nữa là...
Thiên Mộng băng tầm tức giận nói.
- Người ta có mấy vũ hồn là nói hết cho ngươi biết sao? Nếu là ca, ca cũng giấu a! Còn ngươi, ngươi có một vũ hồn, ca cho ngươi một vũ hồn nữa là hai, nhưng ngươi không nhớ quả cầu màu xám lúc ca dung hợp vào cơ thể ngươi không? Cái tên chết tiệt đó đến giờ ca vẫn không rõ là chui ra từ xó xỉnh nào, ngươi đừng khinh thường hắn nhỏ yếu, ca đã dùng mọi biện pháp rồi vẫn không thể nào cắn nuốt nó được, nó chắc chắn đã trở thành một loại vũ hồn quỷ dị rồi. Sau này nó phát triển thành cái quái gì đến ca cũng không đoán được. Nó hình như không thể nhận hồn hoàn, nhưng riêng lực lượng của nó đã hết sức khủng bố rồi. Có thể nó không phải là vũ hồn, nhưng đã nảy sinh phải ứng khi ngươi ôm tên tiểu tử này thì cũng tương tự thế thôi. Nếu không làm sao ca lại khiếp sợ như vậy?
Hoắc Vũ Hạo kinh hoảng hỏi.
- Thế... thế... Vương Đông cũng có ba vũ hồn sao?