Biên soạn: Đức Uy
----------------------------------------------
Đường Vũ Lân đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt truyền khắp toàn thân, đây là tác dụng phụ do hồn lực tiêu hao hầu như không còn gây ra.
Đúng vậy, hắn chưởng khống toàn trường, loại cảm giác đó để lại dấu ấn sâu sắc trong nội tâm hắn.
Một cảm giác thỏa mãn không gì thay thế được!
Sự thực chứng minh, nhờ Tiểu Kim Quang phụ gia thêm, mức độ bền bỉ của dây leo Lam Ngân Thảo được tăng cường trên diện rộng.
Nhưng tương tự, khi biến dị xảy ra, hồn lực cũng theo đó mà tiêu hao nhanh hơn.
Không phải hắn không muốn trói buộc Nhân Diện Ma Chu.
Nếu được như vậy hắn cũng có thể từ phía trên công kích.
Với sự sắc bén của Kim Long Trảo, dù không phải là chỗ yếu nhất cũng có thể đánh giết Nhân Diện Ma Chu như cũ.
Thế nhưng, hồn lực tiêu hao quá lợi hại, hắn không thể không kết thúc Tiểu Kim Quang phụ thể Lam Ngân Thảo, nếu không thậm chí cả hồn lực để đánh ra Kim Long Trảo cũng không có.
Cuối cùng sự phối hợp hoàn mỹ trong nháy mắt của hắn và Cổ Nguyệt, trên thực tế là nhất thời tự phát.
Chuyện này nói ra cũng không ai tin, hoàn toàn là một loại hiểu ngầm vô hình.
Bất kể là Đường Vũ Lân hay là Cổ Nguyệt cũng đều hết sức kinh ngạc vì sự ăn ý lẫn nhau này.
Cảm giác này tựa như vừa sinh ra đã có.
"Thực là một thắng lợi khó tin!!!" Trương Dương Tử tự đáy lòng thở dài nói.
Lời của hắn cũng là lời trong lòng của mỗi người.
"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, khôi phục hồn lực." Đường Vũ Lân nói, trong thanh âm có chút suy yếu.
Sau đó hắn là người đầu tiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu minh tưởng.
Về an toàn? Còn cần lo lắng sao? Chung quanh đều là kịch độc của tơ nhện Nhân Diện Ma Chu, bất kể là người hay hồn thú, tiếp cận nơi đây đều sẽ không có kết quả tốt.
Bọn họ hoàn toàn có thể thực sự ở đây nghỉ ngơi.
Năm người tạo thành một vòng tròn, rất tự nhiên đem Đường Vũ Lân quây ở giữa.
Dù đoàn đội đã được thành lập mấy tháng, nhưng mãi đến tận thời khắc vừa rồi, ở trong lòng mỗi người mới mới thực sự công nhận vị trí đội trưởng của Đường Vũ Lân.
Chưởng khống toàn trường, dùng bản thân mình để ứng đối nguy cơ to lớn nhất.
Sớm đã biết con Nhân Diện Ma Chu có thể mang lại thống khổ mãnh liệt như thế nào, nhưng vẫn như trước việc nghĩa chẳng từ nan.
Mỗi một điểm đều đủ khiến cho đồng bọn hắn tự đáy lòng kính nể.
Đây chính là điều đội trưởng phải làm.
Hơn nữa, trong trận chiến đấu này, Đường Vũ Lân cũng đã thể hiện đầy đủ trước mặt các bạn mình, Lam Ngân Thảo khống chế cục diện hoàn mỹ.
Bất kể là khống chế phe mình, hay là khống chế kẻ địch, đều rất trơn tru.
Nếu như không phải hồn lực bản thân quá yếu, năng lực khống chế có thể còn tăng cao.
Linh lực màu vàng nồng đậm xung quanh cơ thể Đường Vũ Lân chầm chậm bị hắn hấp thu.
Linh lực nồng đậm như vậy chứng tỏ trên thực tế con Bách Niên Nhân Diện Ma Chu kia so với phổ thông Hồn Thú không giống nhau.
Trước kia bọn họ săn giết Thiên Niên Hồn Thú, hiệu quả cũng chỉ đến vậy, nhưng hiện tại đang trong bạo động kỳ, có thể thấy được rõ ràng hơn.
Chỗ tốt của việc đánh giết Bách Niên Nhân Diện Ma Chu rất nhanh sẽ hiển hiện ra, bởi vì đang là bạo động kỳ, trong Đại Sâm Lam số lượng Hồn Thú so với lúc bình thường nhiều hơn rất nhiều.
Rất nhanh liền bắt đầu có Hồn Thú từ phụ cận đi ngang qua.
Cũng không phải mỗi một loại Hồn Thú đều có sự nhận biết nhạy cảm.
Hồn Thú khác nhau cảm nhận về ngoại giới khác nhau.
Vì lẽ đó, có con đi đường vòng, cũng có con đụng vào...
Kịch độc của Nhân Diện Ma Chu đáng sợ như thế nào vào lúc này mới hoàn toàn thể hiện ra.
Tơ nhện kia của nó không chỉ cực độc mà còn rất bền chắc, dù Hồn Thú hình thể lớn hơn chạm vào đều không thể xé rách.
Sau đó...!sau đó…liền bi kịch.
Dưới sự tập kích của kịch độc, Thập Niên Hồn Thú trong chớp mắt đã mất mạng, Bách Niên Hồn Thú cũng chỉ có thể kiên trì được thêm một lúc mà thôi.
Chỉ cần đụng tới tơ nhện, không con nào có thể sống sót.
Khả năng nhận biết kém, đụng vào tơ nhện, chỉ có một con đường chết.
Sau khi Hồn Thú chết đi, linh lực tự nhiên tràn ra.
Nếu là Thăng Linh Đài lúc bình thường, linh lực rất nhanh sẽ bị tản đi, nhưng đang trong bạo động kỳ, tốc độ tiêu tán linh lực chậm đi rất nhiều.
Cách chỗ tơ nhện không xa chính là không gian sinh tồn của năm người Đường Vũ Lân.
Bọn họ đang trong trạng thái minh tưởng, liền rất tự nhiên mang những linh lực này thu hút tới, sau đó chậm rãi hấp thụ.
Ban đầu chỉ là vài Hồn Thú nhỏ yếu, nhưng dần dần.
Số lượng Hồn Thú chết bởi kịch độc bắt đầu nhiều hơn, càng lúc càng nhiều linh lực phiêu dật lại khu vực trung tâm của mạng nhện.
...
"Chuyện này...!tại sao lại như vậy? Thăng Linh Đài dường như đang xảy ra vấn đề." Tên nhân viên trợn mắt há hốc mồm nhìn linh lực dày đặc bao phủ lấy xung quanh cơ thể năm người Đường Vũ Lân, tựa như thấy quỷ.
Có thể nói Đường Vũ Lân năm người gian dối sao? Hiện tại khẳng định không thể nói như vậy được! Nhưng mà nếu tình huống trước mắt tiếp tục kéo dài, Hồn Thú linh lực bọn họ có thể hấp thu sẽ càng ngày càng nhiều.
Những linh lực này đương nhiên không phải từ trên trời rơi xuống, mà chính là một trong những bí mật lớn của Truyền Linh Tháp nội tình, không thể nghi ngờ là vô cùng tiêu hao.
Có thể nói, Linh Ban năm người đánh bậy đánh bạ, nhờ vào sức mạnh của Nhân Diện Ma Chu mà thu được một cơ hội tốt vô tiền khoáng hậu.
"Vũ lão sư, tình huống như thế này ta nhất định báo cáo lên cấp trên." Tên nhân viên nghiêm túc nói.
Vũ Trường Không liếc mắt nhìn hắn, "Học sinh của ta có làm cái gì không đúng sao? Bọn họ đối mặt và chiến thắng Bách Niên Nhân Diện Ma Chu mạnh mẽ, hiện tại chỉ minh tưởng tại chỗ để khôi phục, hết thảy trước mắt đều là tự nhiên hình thành.
Theo những gì ta biết về ảnh hưởng của Thăng Linh Đài, các ngươi hẳn là không có quyền thay đổi tất cả những thứ này.
Thăng Linh Đài hoàn toàn tự do vận chuyển, chỉ có thể tiến hành điều tiết nho nhỏ mà thôi."
Tên nhân viên cứng họng, một lát sau lại nói "Vâng, Thăng Linh Đài đúng là không thể dễ dàng thay đổi.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy, học sinh của ngươi cũng sẽ gặp sự cố.
Tinh thần lực của bọn họ cùng cường độ thân thể lẽ nào có thể chịu đựng được xung kích khi Hồn Linh tiến hóa đến Thiên Niên cấp độ sao? Đặc biệt là hai đứa nhất hoàn Hồn Sư càng không thể.
Nếu Hồn Linh vượt quá cấp độ có thể tiếp nhận, bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm!”
Đúng thế, theo tình huống bọn Đường Vũ Lân gặp phải, tiếp tục như vậy, thân thể của bọn họ có khả năng sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng, chí ít hiện nay khoảng cách đến lúc không chịu nổi còn kém xa lắm!
Thậm chí tới khâu có thể chịu đựng được hay không Thiên Niên Hồn Linh xung kích, Vũ Trường Không vẫn không có chút nào lo lắng.
Cường độ thân thể của Đường Vũ Lân sao có thể dùng lẽ thường để cân nhắc.
Linh Thông Cảnh tinh thần lực, hơn nữa thân thể cường hãn, Thiên Niên không thành vấn đề.
Khỏi cần nhắc đến Cổ Nguyệt đã gần đạt cấp 20, nhị hoàn cấp độ, cả tố chất thân thể lẫn lực lượng tinh thần đều thừa sức đáp ứng.
Cuộc thi cuối kỳ lần này, mấy tên tiểu tử này có thể nói hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!
Tên nhân viên xem ra Vũ Trường Không không có phản ứng gì, thoáng do dự một chút, vẫn cầm lấy Hồn Đạo Bộ Đàm bấm một mã số.
Sự tồn tại của bọn họ vốn là để bảo đảm Thăng Linh Đài vận hành bình thường.
Thời điểm hồn lực của Đường Vũ Lân hoàn toàn khôi phục, chỉ cảm thấy toàn thân hơi có chút trướng, khi mở mắt ra càng bị hết thảy trước mắt làm cho sợ hết hồn.
Xung quanh cơ thể của hắn và bạn bè đều có vầng sáng màu vàng cực kỳ nồng đậm bao quanh.
Cái này…đây là linh lực?
Nhìn ra xa một chút, trên mặt đất rất nhiều thi thể Hồn Thú nằm chung quanh, một số thậm chí đã bị ăn mòn tan rữa.
Một vài con vẫn còn đang cố gắng giãy dụa trong bất lực.
Hắn tiêu hao nhiều nhất, vì vậy là người muộn nhất từ trong minh tưởng tỉnh lại, đồng bạn hắn đều đã sớm tỉnh rồi, chỉ có điều sau khi nhìn ra bên ngoài đều rơi vào trạng thái ngây dại.
"Chuyện này...!tình huống này là thế nào?" Đường Vũ Lân thấp giọng hỏi.
"Kịch độc, là Nhân Diện Ma Chu kịch độc." Bình thường kẻ vốn ít lời thiếu ngữ, Vương Kim Tỳ, nói với một sắc mặt quái lạ.
Đường Vũ Lân liền rõ ràng tình trạng hiện tại của bọn họ.
Nhân Diện Ma Chu không hổ là Hồn Thú sát thủ, kịch độc tơ nhện của nó giết chết lượng lớn Thập Niên, Bách Niên Hồn Thú, và linh lực của bọn chúng vậy mà đều bị bọn họ hấp thu.
Ở tình huống như vậy, Hồn Linh bọn họ tự nhiên là đang không ngừng tiến hóa.
Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Kim Quang đã sớm xuất hiện ở trước ngực mình, tựa như đang rung đùi đắc ý, thân thể cũng bành trướng một vòng.
"Tiếp theo nếu cứ tiếp tục như vậy, Hồn Linh của chúng ta chẳng phải là muốn..." Đường Vũ Lân kinh ngạc nói.
Vương Kim Tỳ cười khổ nói: "Cũng không hẳn, thân thể của chúng ta đều có mức độ chịu đựng cực hạn.
Bọn ta nhị hoàn Hồn Sư khẳng định là không ổn.
Bởi vì hấp thu linh lực được tính bình quân chia đều cho mỗi Hồn Hoàn.
Tinh thần lực của ta có thể sẽ không chịu nổi đồng thời xuất hiện hai cái Thiên Niên Hồn Hoàn, ta phỏng chừng, thời điểm hai Hồn Hoàn của ta tiếp cận mức 500 năm chính là cực hạn của ta.
Tình huống của Dương Tử hẳn là cũng tương tự, cùng lắm hơn ta một chút.
Trái lại, chỉ có ngươi cùng Cổ Nguyệt vì vẫn chưa đạt đến nhị hoàn, may ra mới có thể xuất hiện Thiên Niên Hồn Hoàn."
Đường Vũ Lân vẻ mặt nhất thời trở nên quái lạ, tình huống như thế xuất hiện trước mắt, còn mang một ý nghĩa khác.
Nếu như Hồn Linh bọn họ đều hấp thu đến bão hòa, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không thể lại tiến vào Thăng Linh Đài thông qua săn giết Hồn Thú để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến.
Bởi vì như vậy sẽ dễ xảy ra hiện tượng Hồn Linh căng nứt rất nguy hiểm.
"Các ngươi không cần xoắn xuýt những vấn đề này, tơ nhện kịch độc của Nhân Diện Ma Chu có vẻ sắp không kiên trì được nữa.
Chúng ta nên chuẩn bị rời đi." Âm thanh của Cổ Nguyệt từ một bên truyền đến.