Cổ Nguyệt đột nhiên dừng bước lại, cũng không bước theo về phía trước, nàng nhìn ánh mắt Đường Vũ Lân, tràn ngập tự tin.
Đúng vậy, nàng không hề dự định ra tay giúp Đường Vũ Lân đối phó Từ Du Trình.
Đây cũng là điều Đường Vũ Lân hy vọng, hắn muốn một chọi một, đối mặt tứ hoàn Hồn Sư Từ Du Trình.
Không thể nghi ngờ chút nào, về mặt thực lực cá nhân trong toàn bộ năm nhất, e rằng Từ Du Trình cũng chỉ đứng sau Vũ Ti Đóa mà thôi.
Hắn mưu tính, cái nhìn đại cục có thể không bằng Lạc Quế Tinh, nhưng thực lực cá nhân nhất định vượt xa Lạc Quế Tinh.
Vũ Trường Không vẫn giáo dục Đường Vũ Lân bọn họ, đối mặt cường giả chân chính, cùng cường giả quyết đấu, mới có thể kích phát được tiềm năng của bọn họ đến mức tối đa.
Đối với Đường Vũ Lân mà nói, Từ Du Trình tuyệt đối là một thử thách thật lớn, nhưng cũng là trận chiến mà hắn hi vọng có thể đối mặt.
Về phần Cổ Nguyệt, nàng cũng đã xoay người, nhìn về phía Vũ Ti Đóa khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
Bản thân nàng cũng khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Nàng muốn dùng trạng thái mạnh nhất của mình để nghênh chiến cùng trạng thái mạnh nhất của Vũ Ti Đóa.
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, ở dưới ảnh hưởng của không khí chiến trường, nàng cùng Đường Vũ Lân đều thay đổi chủ ý.
Thất bại thì có làm sao? Có thể 1 chọi 1 cùng đối thủ như vậy, tiến hành tranh tài, mới có thể chân chính trưởng thành.
Đây là trận chiến cuối cùng.
Bọn họ đều đã lựa chọn đối thủ thuộc về mình.
Thắng bại đã không còn quan trọng nữa, quan trọng chính là quá trình!
Trên người Tạ Giải kim quang lóe lên, toàn thân đều bao phủ ở trong một tầng hơi thở quang minh.
Sau đó hơi lắc người, phân ra một bóng người, cùng đánh về phía bóng người màu xám một bên khác.
Rõ ràng là dáng vẻ muốn lấy một địch hai.
Hứa Tiểu Ngôn giơ cao Băng Trượng, nhẹ nhàng vung lên, trong miệng tựa hồ còn đang lẩm bẩm câu gì đó, nhưng không có hồn kỹ phóng thích ra ngoài.
Còn nàng lại nhắm hai mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Bóng người màu xám bên trái đột nhiên trở nên ngưng tụ hơn.
Võ Hồn của hắn, là một đôi Cương Xoa, hai tay Cương Xoa đều tỏa ra hào quang màu ám bạc, mặt trước vô cùng sắc bén.
Song Xoa tụ hợp, đột nhiên lượn trên không trung một vòng, nhất thời, một vầng sáng màu xám tỏa ra, tụ về hướng Tạ Giải.
Không phải Mẫn Công, là Khống Chế! Tạ Giải trước tiên liền có phán đoán.
Song phương nhìn như đã sắp tiếp xúc, thân thể Tạ Giải chỉ chút nữa thôi sẽ bị vầng sáng xám kia đánh trúng! Đột nhiên, cả người hắn quỷ mị lóe lên một nhịp, kỳ dị thoát ly khỏi phạm vi của vầng sáng.
Cùng lúc đó, kim quang lóe lên, Quang Long Nhận đã đến cổ đối phương ở mặt bên.
Đường Môn tuyệt học, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ!
Một bên khác, cũng tương tự đối mặt một bóng người màu xám, Tạ Giải phân thân thân hình cũng lấp loé, sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, quấn lấy đối phương.
Thái lão ngày đó phê bình, hắn đã chú ý lắng nghe.
Hắn dựa vào Quang Long Phân Thân cùng Ảnh Long Phân Thân, có thể đồng thời phân ra Lục Đạo Phân Thân, thậm chí đồng thời có thể công kích sáu mục tiêu.
Nhưng hắn căn bản không thể phân biệt khống chế từng phân thân một.
Đây là vấn đề về tu vi, cũng là vấn đề về tinh thần lực.
Như vậy Lục Đạo Phân Thân thật sự mạnh mẽ sao?
Ngày đó sau khi nghe Thái lão nói xong, Tạ Giải liền cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này.
Sau đó cũng tiến hành thử nghiệm, hắn phát hiện, với thực lực của mình bây giờ, đồng thời khống chế hai nhân ảnh là cực hạn.
Đặc biệt là thời điểm sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.
Mà thời điểm khống chế hai bóng người đồng thời sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, có cảm giác dễ điều khiển vô cùng.
Nhất Tâm Nhị Dụng, vô cùng có lợi cho việc tăng trưởng tinh thần lực của hắn.
Lúc này là lần thứ nhất hắn triển khai ra Nhị Đạo Phân Thân, Nhất Tâm Nhị Dụng, chỉ dùng Quang Long Nhận, thậm chí ngay cả hồn kỹ cũng không cần, có thể toàn tâm toàn ý khống chế phân thân của mình đồng thời triển khai Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cuốn lấy đối thủ.
Không cầu có công, chỉ cầu đủ là được rồi, thông qua hai đối thủ mạnh mẽ này để tôi luyện chính mình.
Hai đạo bóng người màu xám nhìn qua rất nhanh quả nhiên đều là Khống Chế Hệ Hồn Sư.
Bọn họ vốn tưởng rằng, chính mình đối phó Mẫn Công Hệ Hồn Sư, hay là Mẫn Công Hệ Hồn Sư triển khai phân thân, nhất định là có thể trong khoảng thời gian ngắn bắt lấy đối thủ.
Nhưng ai ngờ đâu, đối thủ không chỉ tốc độ thật nhanh, hơn nữa bộ pháp cũng cực kỳ xảo quyệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, vẫn bị đối phương cuốn lấy, không cách nào thoát thân.
Nhìn Đường Vũ Lân đang tiếp cận mình, Từ Du Trình đứng ở nơi đó lù lù bất động, trên mặt hắn từ đầu đến cuối không hề toát ra bất kỳ biểu lộ gì, lãnh băng băng, lại như là mất đi hơi thở sự sống.
Khí tức trắng xám toả ra lạnh lẽo, Ám Ma Liêm Đao trong tay dập dờn khí lưu màu đen nhàn nhạt.
Từng cây Lam Ngân Thảo nương theo bước tiến của Đường Vũ Lân từ dưới chân hắn mọc lên, lan tràn về bốn phương tám hướng, lại như là thân thể của hắn kéo dài.
Tiểu Kim Quang Thảo Xà quấn quanh trên cánh tay hắn, một đôi con ngươi vàng rực rỡ nhìn chăm chú Từ Du Trình.
Không ngừng tiến hóa, khiến cho Kim Quang nhìn qua đã không còn giống loại hàng nhái năm đó, toàn thân bao trùm vảy màu vàng kim, óng ánh lộng lẫy, trong ánh mắt đã nhiều hơn mấy phần linh động.
Thời điểm khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại còn 10 mét, Đường Vũ Lân động.
Từng cây Lam Ngân Thảo khác nào từng con mãng xà màu lam toàn diện bạo phát, ùa lên, nhào thẳng đến Từ Du Trình.
Chính hắn dưới chân cũng phát lực, nhằm về phía đối thủ.
Từ Du Trình hai mắt híp lại, Ám Ma Liêm Đao ở trước người lặng yên xẹt qua, một đạo vầng sáng đen kịt xuất hiện, chém về phía dây leo Lam Ngân Thảo.
Từng cây Lam Ngân Thảo lại giống như sinh vật sống vậy, linh xảo biến hóa, đột nhiên kề sát mặt đất, tách ra khỏi vầng sáng đen kịt kia.
Đạo hắc hào quang kia đã gần đến trước mặt Đường Vũ Lân, nếu như cẩn thận nghe liền có thể nghe ra, trong không khí có âm thanh “xì xì” rất rõ ràng.
Đường Vũ Lân không hề né tránh, tay phải đột nhiên tung ra, kim quang nhuộm đẫm, lợi trảo màu vàng hiện lên, kim quang lóe sáng, cùng hắc hào quang đụng vào nhau.
Hắc hào quang trong nháy mắt bị xé ra một lỗ hổng tán loạn trên không trung, Đường Vũ Lân một bước bước ra, người đã nhảy lên, đánh thẳng tới Từ Du Trình.
Lam Ngân Thảo trên mặt đất cũng theo đó bạo động, quấn lấy Từ Du Trình, đệ nhất hồn kỹ, Quấn Quanh.
Từ Du Trình rốt cục chuyển động, thân thể của hắn nhanh như tia chớp vọt lên, đột nhiên lăng không, Ám Ma Liêm Đao trong tay trên không trung biến ảo ra từng đạo từng đạo bóng mờ.
Trong phút chốc, lại như là có vô số ánh sáng màu đen, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, bộc phát ra ngoài.
Từng cây Lam Ngân Thảo trên không trung lặng yên tách ra, mà đạo hắc hào quang vốn tán loạn đột nhiên hướng về bên trong áp súc lại, cuốn lấy thân thể Đường Vũ Lân.
Áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng tràn đến, Ám Ma Liêm Đao lấy lực công kích mà nổi danh, một khi bị đánh trúng, kết quả có thể tưởng tượng được.
Nhưng Đường Vũ Lân lại không thể lùi về sau, thông qua mấy lần quan sát đối với Từ Du Trình, hắn đã phát hiện, phương thức chiến đấu của Từ Du Trình khí thế thủ trùng.
Một khi khí thế bị hắn áp chế, sẽ không có bất kỳ khả năng trở mình nào.
Vì lẽ đó hắn không thể lùi.
Đường Vũ Lân quát lớn một tiếng, hai Hồn Hoàn màu tím trên người đột nhiên mờ đi, một vòng Hồn Hoàn vàng kim bỗng nhiên xuất hiện.
Tiếng long ngâm sục sôi vang lên, toàn thân hắn đều tràn ngập một tầng kim quang cường thịnh, Kim Long Trảo, Kim Long Lân tất cả đều đã biến thành màu vàng tươi.
Ở trong nháy mắt đó, ngay cả ánh sáng trên người Tiểu Kim Quang cũng đều trở nên cường thịnh.
Hoàng Kim Long Thể!
Hai tay đảo một vòng xung quanh cơ thể, tự thân huyết mạch lực của Đường Vũ Lân trong nháy mắt bạo phát.
Trong phút chốc, hắn lại như là một vầng tiểu thái dương phóng ra hào quang loá mắt trên không trung.
Từng đạo hắc hào quang kia phảng phất gặp phải một vòng xoáy màu vàng óng, nhất thời trở nên vặn vẹo, bị hai tay hắn dẫn động đi lệch khỏi quỹ tích nguyên bản.
Đường Môn tuyệt học, Khống Hạc Cầm Long!
Cùng lúc đó, trong tròng mắt Đường Vũ Lân, tử quang trong nháy mắt tỏa ra.
Đang ở không trung, Ám Ma Liêm Đao đã giơ lên thật cao, đồng thời sắp biến ảo ra một quang ảnh, thân mình Từ Du Trình bỗng nhiên khựng lại.
Đệ tam Hồn Hoàn vốn đã chuẩn bị sáng lên bỗng nhiên mờ đi, hồn kỹ bị cắt đứt.
Mà dây leo Lam Ngân Thảo dưới thân Đường Vũ Lân đã đột nhiên biến thành màu vàng, đẩy mạnh một cái trên mặt đất, đem Đường Vũ Lân bắn lên, xuyên qua kẽ hở của hắc hào quang.
Quang nhận màu đen xẹt qua xung quanh thân thể của hắn, lưu lại từng đạo từng đạo vết tích, nhưng đại bộ phận uy lực đều bị Hoàng Kim Long Thể che ở bên ngoài.
Đường Vũ Lân trong nháy mắt đã đuổi tới trước người Từ Du Trình..