Cường độ của Phong Đao trước mặt này thật đáng sợ, Cự Mãng Hồn Linh lúc trước bị giết đã chứng minh điều này.
Dưới tình huống không cách nào vận chuyển hồn lực để chống chọi, bị chém trúng, sẽ chỉ có một kết cục.
Tèo!
Một đạo bạch quang lặng yên xuất hiện trên bầu trời phía trên hai người, chặn lại Phong Đao đang hạ xuống.
Phong Đao rơi vào bạch quang lại như đá chìm vào đáy biển, lặng yên không một tiếng động biến mất.
Sau một khắc, đạo bạch quang kia quấn lấy Trịnh Di Nhiên cùng Lạc Quế Tinh, đem thân thể của bọn họ kéo đến bên người Thánh Linh Đấu La.
Bị nốc ao!
Cùng lúc khi hai người bọn họ bị nốc ao, Dương Niệm Hạ rốt cục đã đến trước mặt Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn.
Hứa Tiểu Ngôn đột nhiên bước ngang một bước, một cái Băng Mâu hướng về hắn bắn qua.
Hùng chưởng to lớn của Dương Niệm Hạ vỗ một cái, Băng Mâu đã bị phá nát.
"Cổ Nguyệt tỷ, chạy mau!" Hứa Tiểu Ngôn liều lĩnh giang rộng hai tay, đột nhiên hướng về Dương Niệm Hạ nhào tới.
Nàng biết, chỉ cần mình có thể giúp Cổ Nguyệt tranh thủ thời gian, kéo dài khoảng cách cùng Dương Niệm Hạ; với thực lực của Cổ Nguyệt, “làm thịt” Dương Niệm Hạ không thành vấn đề.
Dương Niệm Hạ cũng không có nhiều tính toán hay cảm thấy phiền muộn như Lạc Quế Tinh vậy, lúc này trong lòng hắn thậm chí còn có chút đắc ý.
Cuối cùng thì vẫn phải dựa vào sức mạnh của ta!! Đã nhập nội rồi, hắn làm sao có khả năng chừa lại một cơ hội nhỏ nhoi nào cho Hứa Tiểu Ngôn cùng Cổ Nguyệt đây?
Tay trái vỗ một cái, chộp thẳng tới vai của Hứa Tiểu Ngôn, cũng không thể thương tổn cô nàng, đồng thời chân phải hướng xuống đất giẫm mạnh một cái.
Lực chấn động mạnh mẽ chắc chắn có thể làm tan rã sức chiến đấu của Cổ Nguyệt.
Cuộc tranh tài này phe mình lại bị đào thải tận bốn người, nhưng cuối cùng, chính là dựa vào ta, Kim Hùng Dương Niệm Hạ, đến ngăn cơn sóng dữ!
"Phốc!" Dương Niệm Hạ tay trái chuẩn xác nắm lấy Hứa Tiểu Ngôn, đưa nàng một cái nâng lên, dường như tất cả đều đang tiến triển theo kịch bản hắn đang suy nghĩ trong lòng vậy.
Thế nhưng, đúng lúc này, đột nhiên, một cái chân lặng yên không một tiếng động từ mặt bên đánh ngay vào trên đầu gối và đùi phải của Dương Niệm Hạ.
Mũi chân điểm nhẹ ngay nơi đầu gối của hắn.
Lực giẫm nguyên bản của Dương Niệm Hạ nhất thời bị chệnh hướng, đá vào không trung.
Chính hắn cũng bởi vì trọng tâm đột nhiên thay đổi, mà lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp mặt xuống.
Sau đó hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, Hứa Tiểu Ngôn bị nắm ở trong tay đã biến mất rồi.
Một nhân ảnh bụ bẫm cũng trong lúc đó che ở trước mặt Hứa Tiểu Ngôn và Cổ Nguyệt.
"Ha ha, còn có ta đây."
Là hắn?
Thời điểm thấy rõ người kia, trên đài dưới đài đều là một trận mơ hồ.
Làm sao lại là hắn?
Dương Niệm Hạ cũng có chút đờ ra, từ đầu tới cuối, hắn cũng không đem vị trước mắt này cho rằng là một đối thủ! Nhưng vào giờ phút này, người “nẫng đi” từ trên tay mình Hứa Tiểu Ngôn lại chính là hắn.
Thực Phẩm Hệ Khí Hồn Sư? Hắn tên gì nhỉ? Từ Lạp Trí?
Đúng vậy, người đang che ở trước mặt Hứa Tiểu Ngôn cùng Cổ Nguyệt, chính là Từ Lạp Trí.
Lúc này, hai tay hắn nhấc lên, ở trước người làm ra một động tác khuấy tròn.
Có thể thấy rõ ràng, đôi bàn tay bụ bẫm tròn trịa của hắn trở nên trắng noãn như ngọc, xung quanh cả cơ thể đều dập dờn hồn lực nhu hòa.
Đừng nói đối thủ giật mình, dù cho là Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt bọn họ cũng đồng dạng giật mình nha!
Từ Lạp Trí vừa tung một cước, sau đó lắc một cái, đã đem Hứa Tiểu Ngôn cứu lại được.
Đồng thời cũng hóa giải được nguy cơ của Cổ Nguyệt.
Hắn là Thực Phẩm Hệ Khí Hồn Sư à? Những thứ hắn vừa làm, tại sao lại có chút quen mắt nhỉ?
Dương Niệm Hạ nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền liền hướng về Từ Lạp Trí đánh tới.
Chính mình mà lại bị một tên Thực Phẩm Hệ Khí Hồn Sư chặn đứng, chuyện này quả thật không thể tha thứ!
Từ Lạp Trí bước chân linh hoạt biến hóa, thân thể nhìn qua vô cùng mập mạp, lại có vẻ cực kỳ linh hoạt, hắn không dại cùng Dương Niệm Hạ cứng đối cứng.
Dưới chân bước một bước, đã giúp hắn tránh sang một bên, đồng thời hai tay quét qua đẩy một cái, từ mặt bên đánh cho thân thể Dương Niệm Hạ lảo đảo sang ngang vài bước.
Toàn bộ quá trình mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đã đem lại tác dụng mang tính chất quyết định.
Một đoàn Hỏa Cầu thật lớn, sau một khắc đã nổ trung ở trên người Dương Niệm Hạ.
"Ầm….!!!" Bộ lông ám kim trên người Dương Niệm Hạ lóe sáng, chặn lại phần lớn xung lực của vụ nổ.
Nhưng chân vẫn lảo đảo một cái.
Từ Lạp Trí nhân cơ hội này đã vòng tới bên cạnh hắn, chân hắn khẽ chặn lại gót chân của Dương Niệm Hạ, đồng thời tay trái đã nắm lấy eo của đối phương vật mạnh một cái.
Dương Niệm Hạ nhất thời lảo đảo một nhịp, lùi lại vài bước.
Nếu như không phải hắn vốn mạnh như xe ủi, e rằng lần này đã ngã sấp xuống.
Đoàn Hỏa Cẩu thứ hai đã kịp đuổi đến.
"Oanh…!!!" Lại là một tiếng nổ vang.
Dương Niệm Hạ chỉ kịp dùng nắm đấm oanh kích, chặn lại quả cầu lửa.
Thế nhưng, vào lúc này sức chiến đấu của Cổ Nguyệt đã hoàn toàn triển khai, đoàn đoàn Hỏa Cầu bắn ra liên tiếp như hàng loạt đạn pháo, không ngừng oanh kích về phía hắn.
Trong tiếng nổ kịch liệt, dù Dương Niệm Hạ đã huy động cả hai quyền liên tục ứng đối, nhưng cũng đã không cách nào lại có thể tiến lên thêm một bước.
Hứa Tiểu Ngôn lúc này cũng đã thở ra một hơi, trong tay bắt đầu ngưng tụ Băng Mâu.
Thi đấu tiến hành tới đây, người tinh tường đều nhìn ra được, sự hồi hộp hoàn toàn không còn, thắng bại đã định.
Dưới đài thi đấu, toàn thể các học viên năm nhất, lúc này mỗi một người đều đã trợn mắt ngoác mồm.
Cuộc tranh tài này từ khi vừa mới bắt đầu, tựa hồ Dương Niệm Hạ năm người bọn họ sẽ tùy thời có khả năng thắng lợi.
Thời điểm U Minh Bạch Hổ xuất hiện, bọn họ cảm thấy mọi chuyện đã xác định; Khi Ám Ma Liêm Đao của Từ Du Trình chém xuống người Tạ Giải, bọn họ cũng cho rằng đã xác định; Khi Đường Vũ Lân, Vũ Ti Đóa song song bị nốc ao, ba đấu ba, bọn họ lại càng nghĩ rằng đã xác định.
Dù cho là đến cuối cùng, khi Dương Niệm Hạ nhập nội, đến được trước mặt Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn, bọn họ vẫn cho rằng đã…xác định.
Nhưng mà…mỗi thời điểm bọn họ cho là xác định này, cuối cùng đều nhất nhất bị bác bỏ.
Bị Đường Vũ Lân cùng đồng đội, từng người một hóa giải.
Mỗi một lần đối chọi, thắng lợi đều thuộc về phía Đường Vũ Lân bọn họ.
Trên mặt Hứa Tiểu Ngôn rốt cục cũng toát ra nụ cười xán lạn thật xinh đẹp.
Đệ tam hồn hoàn, giao cho nàng không chỉ là Băng Hùng Hồn Linh cùng Băng Hùng Bão Tuyết, đồng thời, cũng rốt cục khiến cho Võ Hồn Tinh Luân của nàng được giải khai, có thể vào ban ngày vận dụng Tinh Luân đệ nhất hồn kỹ.
Tinh Luân Băng Liên, có thể nói là mấu chốt phân định thắng bại.
Dù cho không có Từ Lạp Trí ra tay, nàng cũng tin tưởng, với năng lực điều khiển Nguyên Tố của Cổ Nguyệt, lại thêm vào ứng dụng của Không Gian Nguyên Tố, Dương Niệm Hạ cũng không có bất cứ cơ hội nào.
Thực lực của Cổ Nguyệt đến tột cùng mạnh bao nhiêu, chỉ có mấy người trong đội bọn họ mới thật sự hiểu.
Trong cuộc tranh tài lần này, Cổ Nguyệt cũng chưa hề hoàn toàn bộc phát ra thực lực của mình!
"Dừng lại!" Thanh âm lạnh băng của Vũ Trường Không vang vọng trên đài thi đấu.
Dương Niệm Hạ bị một cái Đại Hỏa Cầu nổ tung ép lui về sau vài bước.
Dừng lại, trên mặt đã tràn đầy sự cụt hứng.
"Trận đấu kết thúc.
Đội của Đường Vũ Lân chiến thắng." Vũ Trường Không leo lên trên đài thi đấu, mặt không hề cảm xúc, tuyên bố.
"Thắng, chúng ta thắng!" Tiếng hoan hô của Hứa Tiểu Ngôn vang lên.
Nàng đột nhiên nhảy lên, ôm chặt lấy Cổ Nguyệt, nhảy nhảy nhót nhót, nước mắt đã tràn ngập ở bên trong viền mắt của nàng.
Xa xa, Tạ Giải trải qua trị liệu của Thánh Linh Đấu La, được Đường Vũ Lân nâng đỡ, miễn cưỡng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự kiêu ngạo cùng quật cường.
Thắng, chúng ta đã thắng, ta không làm liên lụy đồng bạn!
Đường Vũ Lân cũng mím chặt đôi môi.
Đúng, bọn họ thắng, bọn họ dựa vào thực lực của bản thân, rốt cục ở bên trong trận so đấu 5 đối 5 này thể hiện được mình.
Hắn đỡ Tạ Giải, từng bước một đi về phía các bạn mình.
Năm người tụ tập cùng nhau, đồng thời giang hai cánh tay, khoác vai nhau.
"Thắng! Chúng ta thắng!"
"Chúng ta là đội mạnh nhất!"
Vũ Ti Đóa ngơ ngác đứng ở bên sân, Từ Du Trình sắc mặt tựa hồ càng thêm trắng xám.
Lạc Quế Tinh sắc mặt tái xanh, cũng không còn nửa điểm nụ cười.
Trịnh Di Nhiên một mặt không cam lòng.
Từ đầu tới cuối, bên trong cuộc tranh tài này nàng đều không phát huy ra được thực lực của chính mình!
Dương Niệm Hạ vẫn còn đứng ở trong sân, nhưng hắn lúc này lại như là một khán giả, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đang hoan hô nhảy nhót, không có bất cứ quan hệ gì với mình.
Người thất bại, nhất định chỉ có thể bị lãng quên.
Bên trong năm người đang hoan hô, Cổ Nguyệt đột nhiên buông cánh tay đang ôm lấy Đường Vũ Lân ra, xoay người đi đến ngoại vi đài thi đấu.
Nàng thả người nhảy một cái, nhảy xuống bên dưới.
Vài bước đã đi tới trước mặt Diệp Tinh Lan lúc này đã đứng lên từ lúc nào, song quyền nắm chặt.
Diệp Tinh Lan chưa kịp phản ứng lại, đã nhận được một cái ôm thật chặt của nàng.