Đấu La Đại Lục 3


Biết rõ phải thua, nhưng hắn vẫn như cũ không có nửa điểm hèn nhát.

Coi như là bại, cũng phải bại như một nam tử hán.

Hắn đại biểu không chỉ cho riêng mình, mà còn cho cả lớp năm nhất nữa.

Dù cho bị đánh bại, phải nhờ 500 anh em khiêng hộ xuống thi đấu đài, cũng không thể chịu thua.

Chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!
Các học viên năm nhất trong lúc đó nhất thời đứng thẳng sống lưng, nắm chặt nắm đấm, ở trong nháy mắt này, mỗi một người bọn họ đều bị khí tức khốc liệt Đường Vũ Lân tỏa ra lúc này nhuộm đẫm.
Đây là trưởng lớp của chúng ta!
Vũ Ti Đóa bởi vì nắm đấm lại dùng sức quá độ, nên khớp xương hai tay hơi hơi trắng bệch, nàng đang suy nghĩ ước gì bây giờ mình cũng đang ở trên đài thi đấu! Nếu như có mình, trận chiến này, sẽ không nhất định thất bại.

Đường Vũ Lân, không cho phép ngươi thua!
Trên Đài Chủ Tịch, Thái lão khẽ gật đầu, "Tuy bại còn vinh, không làm mất danh dự của Sử Lai Khắc cùng Đường Môn."
Phong Vô Vũ hừ một tiếng, không hề mở miệng.
Xích Long Đấu La Trọc Thế lông mày nhíu chặt, biểu hiện của vị đồ tôn này của mình đã đủ xuất sắc, thế nhưng, nơi này là Sử Lai Khắc! Sử Lai Khắc, xưa nay đều không thiếu thốn quái vật.

Không phải vì bọn họ không đủ mạnh, mà là do đối thủ càng mạnh hơn.
Dù cho là bọn họ, cũng tuyệt đối không cho rằng Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt còn có cơ hội.
Thân ở giữa sân, Thánh Linh Đấu La ánh mắt ôn hòa, ánh mắt rơi vào trên người Đường Vũ Lân, toát ra một nụ cười dịu dàng.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, trong mắt nàng bỗng có thêm một vẻ kinh ngạc.
Nguyên Ân Dạ Huy tiến lên một bước, nắm đấm to lớn lần thứ hai giơ lên; Đoạn Hồn Tiêu hít sâu một cái, lớn tiêu trong tay chuẩn bị công kích.


Đột nhiên, bọn họ đều nhìn thấy một màn kỳ dị.
Đứng ở sau lưng Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt, lúc trước còn đang có chút hoang mang nhìn bóng hình chàng trai đang chắn trước mặt mình, đột nhiên tiến lên một bước, làm ra một động tác khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Nàng mở hai tay ra, cứ như vậy, từ phía sau ôm lấy Đường Vũ Lân.
Đây là…
Đang làm gì?
Coi như là âu yếm, cũng không nên làm ở trên đài thi đấu chứ!?
Hơn nữa, tuổi của bọn họ vẫn còn nhỏ mà!
Làm sao có thể như vậy?
Trong lúc nhất thời, Nguyên Ân Dạ Huy sửng sốt, Đoạn Hồn Tiêu sửng sốt, Bạch Hàn Anh phóng thích Anh Hoa Tình Nhân Kiều khẽ run rẩy một thoáng.
Các sư trưởng trên Đài Chủ Tịch nhất thời dại ra.

Nhưng ở trong chớp mắt tiếp theo, một màn khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới, xuất hiện.
Tiếng long ngâm trên người Đường Vũ Lân vốn trầm thấp, đột nhiên trở nên cực kỳ to rõ cùng cao vút.

Gợn sóng khí huyết trên người trong nháy mắt tăng lên dữ dội.
Nguyên bản hào quang màu vàng, đột nhiên hóa thành bảy màu.

Cổ Nguyệt sau lưng hắn, trên người tách ra một đạo quang nhận, được nàng ôm ấp, nó nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Đường Vũ Lân.
Hồng, Lam, Hoàng, Lục, Kim, Ngân, Hắc - hào quang bảy màu hóa thành từng luồng ánh sáng một, cấp tốc quấn quanh ở trên người Đường Vũ Lân, dung nhập vào trong thân thể hắn.
Từng khối vảy Kim Long Lân màu vàng kim trên người Đường Vũ Lân; trong lúc đó lại phóng ra hào quang bảy màu *, khí tức cả người hắn cũng nhảy vọt lên một mức độ cực kỳ cường hãn.

*Thất Thải Hào Quang
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết chuyện gì đang phát sinh, chỉ nhận ra thân thể của mình đột nhiên tràn ngập một loại sức mạnh kỳ dị.


Sức mạnh lớn trước nay chưa từng có, khiến cả người hắn đều run rẩy cảm thụ sự kỳ dị của nó.
Thất Thải Long Lân trên người hắn dần dần trở nên trong suốt cùng dày nặng hơn, toàn thân cả người được bao phủ bên trong lớp vảy, như được mặc vào một tầng áo giáp.

Tiếng rồng ngâm sục sôi, tràn ngập khí khái bễ nghễ thiên hạ.
Trên Đài Chủ Tịch, Xích Long Đấu La Trọc Thế, Sí Long Đấu La Phong Vô Vũ, Song Thánh Long bỗng đồng thời rên lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ rõ ràng cảm nhận được, Võ Hồn của bản thân lại chịu phải áp chế.

Nếu như không phải tu vi cách biệt quá xa, bọn họ thậm chí còn có cảm giác muốn quỳ bái.
Đây là cái gì?
Thân thể Đường Vũ Lân ở trong chớp mắt đã cất cao đến 3 mét, Kim Long Trảo hóa thành Thất Thải Long Trảo, nắm tay lại, vung ra.
Nguyên Ân Dạ Huy cho tới giờ khắc này mới phản ứng được, chợt quát một tiếng, song quyền đồng thời vung ra, sức mạnh Cự Ma Thái Thản toàn diện bạo phát.
Đoạn Hồn Tiêu trong miệng thổi ra tiêu âm chói tai, đệ tứ Hồn Hoàn sáng lên, một đạo âm ba ngưng tụ như thực chất, mơ hồ có hào quang tỏa ra, trong nháy mắt bao phủ ở trên người Đường Vũ Lân.
Thế nhưng, sóng âm của hắn kéo dài không được lâu, thời điểm tiếp cận trước người Đường Vũ Lân không tới 5 mét, đột nhiên, không khí vặn vẹo một thoáng, sóng âm đã biến mất, ngay cả tiêu âm cũng đột nhiên ngừng lại.
Nắm đấm Nguyên Ân Dạ Huy đã sắp va chạm cùng nắm đấm của Đường Vũ Lân, đột nhiên, nàng cảm giác được bên cạnh mình vắng vẻ, đó là một loại cảm giác vô lực.

Tựa hồ tất cả mọi thứ xung quanh cơ thể mình, ngay cả sức mạnh của mình, trong một thoáng này bỗng nhiên biến mất toàn bộ.
Toàn bộ đài thi đấu, chỉ một thoáng đều đã bị Thất Thải Quang Mang kia tràn ngập.

Các học viên ở dưới đài quan chiến chẳng qua là cảm thấy mắt tối sầm lại.

Ở một sát na kia, trên đài thi đấu, tựa hồ đã mất đi tia sáng.
Chuyện gì thế này?

Không có ai chân chính biết được phát sinh cái gì, tia sáng tối sầm lại, lần thứ hai sáng lên.
Nguyên Ân Dạ Huy, Bạch Hàn Anh, Đoạn Hồn Tiêu ba người, cũng đã ở bên ngoài đài thi đấu, bị bạch quang bao phủ.

Không chỉ có như vậy, bạch quang kia hóa thành lồng ánh sáng, đem Thánh Linh Đấu La cùng với toàn bộ các học viên được nàng lôi ra lúc trước, tất cả đều bao phủ bên trong.
Thân thể Đường Vũ Lân nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó một lần nữa tách ra khỏi Cổ Nguyệt.

Thất Thải Quang Mang lúc trước lại như là phù dung chớm nở, đã biến mất không còn tăm hơi.

Hai người đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đều nhắm chặt hai mắt.
Chuyện này…
Phát sinh cái gì? Đến tột cùng?
Thất Thải Hào Quang, Thất Thải Long Lân, đến tột cùng là cái gì?
Ánh mắt mỗi người đều dại ra.

Bao gồm cả chư vị sư trưởng Sử Lai Khắc học viện ở trên đài.
Chuyện này đến tột cùng là…?
"Bọn họ ngất đi.

Song phương lưỡng bại câu thương.

Nhưng nếu như ta không ra tay ngăn cản, lớp năm hai sẽ có người ngã xuống.

Vì lẽ đó, quyết định cuối cùng, lớp năm nhất, thắng!"
Âm thanh bình thản của Thánh Linh Đấu La truyền khắp toàn trường.
Ngất đi? Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt ngất đi? Nhưng coi như là đã té xỉu, bọn họ vẫn như cũ đứng thẳng.

Đứng ở nơi đó, thân thể của bọn họ chống đỡ lẫn nhau, không để cho nhau ngã xuống.
Các học viên cùng lớp năm nhất không hề hoan hô, nhưng nhiệt lệ không thể khống chế được trào ra.


Trong nháy mắt này, sâu trong nội tâm bọn họ, rốt cục đã chân chính thừa nhận hai vị lớp trưởng, lớp phó này.

Đồng thời, bọn họ cũng chân chính cảm nhận được, cái gì gọi là vinh quang của lớp năm nhất.
Chúng ta là học viên lớp năm nhất! Trong lòng mỗi người đều đang reo hò, nhưng lại một mực không phát ra âm thanh.
Nguyên Ân Dạ Huy luôn luôn ôn hòa, rốt cục thay đổi sắc mặt, nhìn hai người kia ở trên đài thi đấu tựa sát vào nhau dù đã hôn mê, nàng theo bản năng nắm chặt nắm đấm.
Trên Đài Chủ Tịch, Thái lão ánh mắt trở nên quái dị, "Võ Hồn Dung Hợp Kỹ."
Đúng, ngoại trừ Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, nàng không nghĩ ra dị biến cuối cùng của Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt có cách giải thích nào khác hợp lý hơn.
Trọc Thế sắc mặt nghiêm túc nói: "Sức mạnh của cú đấm kia là, Chân Không."
Phong Vô Vũ lạ kỳ không hề phản bác hắn, mà lại thật lòng gật gật đầu, "Là Chân Không.

Thất Hệ Nguyên Tố Phân Tách sản sinh ra Chân Không.

Tất cả gốc rễ của năng lượng, đều là do Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Quang Minh, Hắc Ám, Không Gian – 7 loại Nguyên Tố biến hóa tổ hợp mà thành.

Thất Hệ Nguyên Tố Phân Tách, chính là Chân Không.

Không nghĩ tới, bọn họ hai loại Võ Hồn tuyệt nhiên không giống nhau, lại có thể lấy phương thức như thế, tiến hành tổ hợp.

Sử dụng ra được Long Vương Chân Không Quyền này."
Trọc Thế hai mắt híp lại, đúng là hai loại Võ Hồn không liên hệ sao? Nhưng vì cái gì mà sau khi bọn hắn dung hợp, lão rõ ràng cảm giác được sức mạnh Nghịch Vận Khí Huyết của Đường Vũ Lân đột nhiên bạo phát.
Đường Vũ Lân sử dụng chính là Kim Long Kinh Thiên do hắn truyền thụ để chiến đấu, vì lẽ đó cảm thụ của hắn cũng là trực tiếp cùng thuần túy.
Huyết thống thăng hoa? Coi như là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, cũng không thể nào đạt đến!
Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt được khiêng xuống, nhưng có chút quỷ dị chính là, hai tay của Cổ Nguyệt lại như là sinh trưởng ở trên người Đường Vũ Lân vậy, lại không có cách nào đem hai người tách ra.
Tiếp đó, bọn họ cuối cùng lấy tư thế ôm ấp như vậy, bị khiêng về ký túc xá công đọc sinh.
"Nhã Lỵ, thân thể của bọn họ không thành vấn đề chứ?" Trọc Thế hướng về Thánh Linh Đấu La hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận