Lý Dao Dao công kích, lấy cường hãn vi xưng, Võ Hồn của nàng chính là Kỳ Hoa Thiên Thạch.
Trên thực tế nàng vốn không thể phi hành, nhưng lại có thể mượn vĩ diễm của Võ Hồn bắn ra năng lượng, thăng nhập trên không, lại rơi xuống đánh người.
Hết thảy hồn kỹ cũng đều là sử dụng thủ đoạn tấn công như thế này để tăng cường cho bản thân.
Lấy thực lực tứ hoàn hiện tại của nàng, uy lực va chạm toàn lực ứng phó có thể đạt đến 3.000 cân trở lên.
Hơn nữa dù cho là một đòn không thể đánh tan đối phương, nàng còn có thể lập tức nhập không, công kích lần nữa, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.
Tự thân của nàng có sức phòng ngự của thiên thạch, cực kỳ cường hãn.
Nàng là đòn sát thủ trứ danh bên trong tiểu đội này của bọn họ, có thể đánh được khắp mọi nơi trên chiến trường.
Thậm chí nàng có thể đổi hướng công kích khi vẫn còn đang ở trên không trung.
Năng lực thay đổi phương hướng cũng chẳng có tác dụng gì trên người Đường Vũ Lân, bởi vì hắn căn bản cũng không hề né tránh.
Va chạm kịch liệt như thế, mà hai người đều đình trệ ở một chỗ, đây là tình huống thế nào?
Lý Chí Long thân hình khẽ động, đã đến phụ cận, bất kể là bên nào xảy ra vấn đề, hắn cũng có thể đến cứu viện kịp thời.
Mà ngay một khắc tiếp theo, con ngươi của hắn kịch liệt co rút lại.
Lý Dao Dao ở trạng thái thiên thạch hóa, lấy vị trí tiếp xúc với Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân làm trung tâm, xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
Tiếp đó, những vết nứt này cấp tốc lan tràn, trong nháy mắt liền tràn đến mỗi một góc bên trong thiên thạch.
Chớp mắt sau đó, thiên thạch ầm ầm đổ nát, Lý Dao Dao kêu thảm một tiếng, thân thể mềm mại đã từ bên trong thiên thạch ngã oặt xuống.
Một dây Lam Ngân Thảo thuận thế quấn quanh, đem nàng trói chặt như đòn bánh tét.
Sắc mặt Lý Dao Dao lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, toàn thân đều trong trạng thái kịch liệt thống khổ vì va chạm lúc trước.
Nhưng chấn động trong lòng nàng lại vượt qua chấn động mà thân thể nàng phải chịu.
Làm sao có khả năng? Hắn chỉ dùng một tay, liền đã chặn lại một đòn toàn lực của ta!?
Đường Vũ Lân rẩy rẩy tay phải, toàn bộ cánh tay phải đều có chút tê dại, lực va đập một thoáng vừa rồi cũng thật là không nhẹ chút nào!
Ừm…bất quá chỉ đến thế mà thôi! Dù sao, ta cũng đã thu lại được một cái bánh bao…
À, nhầm, một đòn bánh tét hình người!
Thứ hai! Người thứ hai của Thiên Định Tinh Không Hồn Sư học viện bị nốc ao!
Đường Vũ Lân ngửa đầu nhìn trời, Diệp Tinh Lan đệ tam hồn kỹ, Kiếm Tinh Lạc, đã từ trên trời giáng xuống.
Được Chu Thiên Tinh Đẩu của Quan Tinh Đài chiếu rọi, Kiếm Tinh Lạc của nàng thực sự lướt qua quá nhanh! Chí ít là từ sau khi Đường Vũ Lân quen biết nàng, đây tuyệt đối là chiêu Kiếm Tinh Lạc mạnh nhất mà nàng từng sử dụng từ trước tới nay.
Tinh Luân lực lượng cũng thật là tốt nha!! Đương nhiên, với điều kiện là nó có phụ trợ cho phe mình.
Đệ tứ Hồn Hoàn sáng lên, cả người Tiếu Thiên Thiên đột nhiên trở nên trầm ngưng, khuôn mặt của hắn đã không có cách nào thấy rõ được.
Có thể nhìn thấy, chỉ còn dư lại một đôi mắt đỏ lòm.
Hắc vụ ở chung quanh ở thể hắn bốc lên, hai tay đột nhiên đảo một vòng trên không, một tầng khí lưu màu đen đột nhiên bộc phát, trên không trung hóa thành vòng xoáy.
Kiếm Tinh Lạc va vào vòng xoáy, vòng xoáy kịch liệt run rẩy một thoáng, một chớp mắt tiếp theo, Tiếu Thiên Thiên đã biến mất rồi; Diệp Tinh Lan cũng đồng thời biến mất rồi!
Chuyện gì xảy ra?
Không Gian Hệ năng lực sao? Không đúng! Không có gợn sóng Không Gian Nguyên Tố thuộc tính!
Sau một khắc khiến Đường Vũ Lân khiếp sợ, hào quang màu đỏ sậm lóe lên, Tiếu Thiên Thiên lần nữa xuất hiện ở giữa không trung, nhưng Diệp Tinh Lan lại không thấy đâu.
Đây là hồn kỹ gì?
Tiếu Thiên Thiên giương hai cánh ra, từ trên trời giáng xuống.
Hai cánh mở ra, thân thể trên không trung nhanh chóng biến hóa thân hình, lao thẳng tới Cổ Nguyệt.
Đồng thời hai tay từ hư không đánh ra, một đoàn hào quang màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Đường Vũ Lân, giống như một cái hố đen vậy, đem hắn nuốt chửng vào bên trong.
Vô số quang ảnh màu xanh lục từ trên trời giáng xuống, đó là từng mảng từng mảng Trúc Diệp *.
Trúc Diệp biến hóa trên không trung, xoay tròn, giống như từng đạo mũi tên, bao phủ toàn trường.
Đồng thời cũng che lại thân hình Diệp Tử Thư.
*lá trúc00:00 / 03:13Ẩn giấu ở bên trong tảng lớn Trúc Diệp, có bảy phiến Trúc Diệp màu vàng, hấp thu ánh sao trong không trung.
Võ Hồn của hắn gọi là Thất Xảo Thất Tinh Trúc, mỗi một cái Hồn Hoàn tăng cường, sẽ nhiều thêm một loại biến hóa.
Phi hành là một trong đó.
Thất Tinh Trúc Diệp trước mắt lại là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn hiện tại, đệ tứ hồn kỹ.
Chiến đấu đã bắt đầu được một lúc, bọn họ cũng đã có 2 người bị nốc ao, 6 người Sử Lai Khắc học viện tuy rằng tu vi không bằng bọn họ, nhưng mỗi người đều có cơ sở sức chiến đấu hùng hậu phi phàm, nếu không bạo phát ngay, e rằng cả một cơ hội nhỏ nhoi cho bọn họ cũng đều không có.
Vì lẽ đó, cùng lúc khi Tiếu Thiên Thiên bạo phát, hắn cũng bạo phát.
Mà một bên khác, Ma Thiên Chiến Ưng Cổ Thiên Minh cũng mở ra ưng dực, lao thẳng tới Tạ Giải trên không.
Che ở trước người của Hồ Điệp Hồn Sư Hàn Vũ Thường.
Đệ tứ Hồn Hoàn trên người Hàn Vũ Thường sáng lên, Điệp Dực sau lưng bỗng nhiên phóng đại lên gấp đôi, trên không trung hướng về phía Đường Vũ Lân vỗ một cái.
Hồ Điệp Chi Dực, đây chính là tên gọi đệ tứ hồn kỹ này của nàng.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy dường như ở trước mặt mình xuất hiện một mảnh Tinh Thần Chi Hải, điên cuồng xung kích về phía tâm thần của chính mình.
Thế này sao gọi là khống chế được, rõ ràng là tinh thần xung kích mãnh liệt.
Hắn trong nháy mắt liền phán đoán ra được, tinh thần lực của Hàn Vũ Thường này e rằng cũng đã đến Linh Hải Cảnh, ở cùng một cảnh giới với Cổ Nguyệt.
Tinh thần lực của Đường Vũ Lân sau khi tu luyện tới biên giới Linh Hải Cảnh, lại không hề tăng thêm nữa.
Linh Hải Cảnh là một ngưỡng cửa lớn của tinh thần cấp độ, hắn vẫn luôn luôn nỗ lực tu luyện Tử Cực Ma Đồng, chờ đợi thời cơ đột phá.
Dưới cái nhìn của hắn, trễ nhất là tới thời điểm mình đột phá được Kim Long Vương phong ấn tầng 4, cũng nhất định có thể đột phá Linh Hải Cảnh.
Lúc này, sóng tinh thần cuồn cuộn như biển xung kích tinh thần hắn, làm đầu hắn đau như búa bổ.
Công kích của Tiếu Thiên Thiên cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Vầng sáng màu vàng kim óng ánh trên người Đường Vũ Lân hiện lên, Hoàng Kim Long Thể được phóng thích.
Cả người đều được che phủ bên trong một tầng kim quang, Kim Lân tảng lớn xuất hiện bao trùm khắp toàn thân.
Toàn thân hắn đều được bao phủ bởi vô số đạo kim văn, khí huyết bộc phát.
Chính hắn thì lại đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, thu quyền rúc vào một chỗ.
Bóng người Tạ Giải trên không trung đột nhiên trở nên hư huyễn.
Quang Long Chủy tay phải được ném đi, mang theo một đạo Quang Long Nhận chói mắt, bay thẳng đến Ma Thiên Chiến Ưng Cổ Thiên Minh, mà thân thể của hắn lại liên tiếp biến hóa trong hư không, rất có mấy phần cảm giác lăng không hư độ.
Cổ Thiên Minh chỉ cảm thấy đối thủ trước mặt thật giống như đột nhiên đã biến thành vô số, không cách nào dự đoán được.
Hai cánh chấn động, tảng lớn Ưng Vũ bay ra.
Nhưng mỗi khi Ưng Vũ nhìn qua như muốn kết liễu đối phương, lại bị đối phương từ trong khe hở chui qua.
Trong giây lát, Tạ Giải đã đến trước mặt hắn.
Quang Long Nhận bị Cổ Thiên Minh dùng Ưng Dực ngăn trở.
Tạ Giải sau một khắc đã đến trước mặt hắn, một vệt kim quang đột nhiên từ dưới nách hắn chui ra.
Cổ Thiên Minh chỉ cảm thấy thân thể bỗng căng cứng, đã bị trói thật chặt.
Tạ Giải dùng Quang Long Chủy trở tay chém ra, ngăn lấy Ưng Dực công kích.
Lại còn mượn lực của đòn đánh này bay lên trời, lăng không đứng chổng ngược, Quang Long Chủy phác hoạ ra một đạo quang ảnh, thân thể lại ở trong hư không liên thiểm.
Kim quang quấn quanh ở trên người Cổ Thiên Minh cấp tốc lan tràn lên phía trên, Cổ Thiên Minh đang đối mặt với công kích như chớp giật của Tạ Giải lại không có cách nào ứng phó được.
Tạ Giải công kích quá nhanh, hơn nữa lại còn quỷ mị, đều sẽ xuất hiện ở địa phương khó chống đỡ nhất, làm cho hắn có loại cảm giác không thở nổi.
Rốt cục, kim quang quấn quanh hoàn toàn một bên cánh của hắn, thân thể Tạ Giải lăng không xoay tròn, Quang Long Bão Táp, cứ như vậy giữa không trung áp chế Cổ Thiên Minh từ trên trời giáng xuống.
Sau khi Hàn Vũ Thường hướng về Đường Vũ Lân đánh ra Hồ Điệp Chi Dực, xoay người liền muốn đến giúp đỡ Cổ Thiên Minh, nhưng Cổ Thiên Minh cũng đã bị Tạ Giải áp chế.
Nàng đang muốn hướng về Tạ Giải phát động tinh thần xung kích; đột nhiên, trong đầu hiện ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, thân thể đột nhiên cúi thấp xuống phía dưới.
Một đạo sắc bén vô hình từ bên người xẹt qua.
Hàn Vũ Thường giật nảy cả mình.
"Đừng nhúc nhích!" Một bàn tay lớn đã từ phía sau ôm lấy vòng eo của nàng, khí tức lạnh lẽo âm trầm gác ở trên cổ.
"Tinh thần lực của ngươi rất mạnh, ta cũng không xác định được thời điểm ngươi đánh tinh thần xung kích về phía ta, ta có thể đỡ được hay không? Nhưng ta có thể khẳng định chính là, nếu ta không ngăn được, cũng nhất định có thể ở trên cổ ngươi hoặc là không cẩn thận ở trên mặt ngươi lưu lại một ít vết tích.
Vì lẽ đó, chậm rãi hạ xuống đi."
Hàn Vũ Thường còn chưa bao giờ bị nam nhân gần gũi như vậy, mặt nàng đỏ lựng như lựu chín, làm sao còn có thể phát động tinh thần công kích đây? Trong sự tức giận lẫn e thẹn, chỉ có thể đập động cánh, chậm rãi hạ xuống.
Tạ Giải lấy sức một người, lại đánh tan hai người.
Một bên khác, Đường Vũ Lân cuộn tròn thân thể, hứng chịu công kích.
Trúc Diệp rợp trời hạ xuống, đồng thời bao trùm lấy Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt, Từ Lạp Trí cùng với người ở xa xa nãy giờ vẫn không nhúc nhích, nhưng trên người lại tràn ngập kim quang mãnh liệt, Hứa Tiểu Ngôn.
Ẩn giấu bên trong đông đảo Trúc Diệp, 7 mảnh Trúc Diệp màu vàng đều tự tìm đúng được mục tiêu của chúng nó.
Cổ Nguyệt vẻ mặt bất biến, lấy thân thể của nàng làm trung tâm, cuồng phong đột nhiên nổi lên, phụ cận Trúc Diệp toàn bộ đều không thể tiếp cận được nàng.
Một chớp mắt tiếp theo, ánh bạc lóe lên, nàng đã tránh khỏi đòn tấn công của Tiếu Thiên Thiên, xuất hiện ở bên người Hứa Tiểu Ngôn.
Còn Từ Lạp Trí, hắn ở bên cạnh Đường Vũ Lân, cũng không cần nàng chăm sóc.
Giữa lúc Cổ Nguyệt chuẩn bị phóng thích hồn kỹ của mình để bảo vệ Hứa Tiểu Ngôn.
Đột nhiên, nàng cảm giác được một trận sóng năng lượng.
Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn lên, nghe được thanh âm ôn nhu của Hứa Tiểu Ngôn.
"Tinh Luân, Óng Ánh!"
Ánh sao, óng ánh! Tiểu Ngôn lột xác!.