Đấu La Đại Lục 3


Chương 56 : Mặt còn đau không?
Mi mắt Vũ Trường Không hơi giật, "Rèn? Ngươi là một Hồn Sư, học rèn làm gì? người chậm thì phải sớm đi vào rừng, ngươi vốn đã là một con chim đần, lại còn lãng phí thời gian vào chuyện vô dụng.

"
Đường Vũ Lân cúi đầu xuống, nói: "Mọi người đều nói Võ Hồn của ta là phế Võ Hồn, Hồn Linh của ta cũng không tốt.

.

."
Vũ Trường Không ngắt ngang, "Cho nên ngươi định làm một Đoán Tạo Sư hả? Hồ đồ! Ngươi phải nhớ, ngươi là đệ tử của ta, trước khi ta khẳng định ngươi phế vật, ngươi phải cố gắng phát triển theo hướng hồn sư cho ta."
Khóe miệng Tạ Giải giật giật, không phải ngươi vừa mới bảo cả hai ta là phế vật sao? Hắn nhìn Đường Vũ Lân đầy cảm thông.

Đương nhiên, cái này cũng có phần nguyên nhân hắn vừa chiến thắng.
"Dạ." Đường Vũ Lân lên tiếng đồng ý, nhưng hắn đương nhiên sẽ không bỏ việc rèn, chỉ có trên phương diện rèn hắn mới có cảm giác thành tựu, làm sao hắn bỏ qua được, còn khía cạnh võ hồn, lúc nào hắn cũng chỉ cảm thấy thất bại!
Vũ Trường Không quay đầu nhìn Tạ Giải, "Ngươi cười cái gì? Ngươi tưởng ngươi hay hơn hắn? Song sinh Võ Hồn, giấu giỏi nhỉ.

Hồn lực cấp mười tám, lại còn có ưu thế song sinh Võ Hồn.

Tiên Thiên Mãn Hồn Lực đúng không.

Thấy mình đắc ý lắm chứ gì?"
Tạ Giải ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vũ Trường Không, làm sao lại biết hết rồi?
Vũ Trường Không lạnh lùng: "Ngươi còn kém xa lắm.

Song sinh Võ Hồn cũng không phải không có phế vật.

Thân là một Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, lại để một hồn sư Lam Ngân Thảo ép cho tới mức phải xuất ra song sinh Võ Hồn, vinh quang lắm?"
"Ta.

.

." Tạ Giải mặt đỏ bừng, nói không ra lời.
"Lão sư, cái gì gọi là song sinh Võ Hồn?" Đường Vũ Lân tò mò.
Vũ Trường Không nhíu mày, "Lão sư học viện sơ cấp của ngươi là đồ bỏ à? Ngay cả song sinh Võ Hồn cũng không biết? Song sinh Võ Hồn, tức là có hai cái Võ Hồn, hai cái Võ Hồn đương nhiên là ưu thế, bình thường những ai có song sinh Võ Hồn đều là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực.

Tu luyện dễ hơn rất nhiều, hơn nữa, hai cái Võ Hồn cũng có thể kèm theo Hồn Hoàn.

Nhưng mà, từ khi tiến vào thời đại hồn linh, bị Tinh Thần Lực kềm chế, ưu thế của song sinh Võ Hồn không còn lớn nữa, người không có Tinh Thần Lực cũng có thể có được tới mười tám cái Hồn Hoàn Hồn Linh.

Tháp chủ đầu tiên của Truyền Linh Tháp năm đó cũng vậy, bản thân chỉ có một cái Võ Hồn thuộc tính tinh thần, nhưng mỗi Hồn Linh đều cực kỳ cường đại, chịu được rất nhiều Hồn Hoàn."
Đường Vũ Lân nhìn Tạ Giải, đều là người, tại sao là bất công như vậy? Mình là phế Võ Hồn, người ta lại là song sinh Võ Hồn.

Chênh lệch này quá lớn.
Vũ Trường Không đột nhiên hỏi Đường Vũ Lân: "Ngươi có nghĩ Võ Hồn của hắn mạnh không?"
Đường Vũ Lân nhìn hắn, cái này còn phải hỏi sao?
Vũ Trường Không nhếch miệng, "Chưa hẳn tốt hơn ngươi.

Võ Hồn của hắn là Chủy thủ, đệ nhị Võ Hồn cũng cùng loại, chẳng qua chỉ là ẩn hình thôi.

Chủy thủ công kích khoảng cách ngắn, với thời buổi cơ giáp chiến đấu bây giờ, thì làm được cái gì? Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, là hệ sau khi trở thành Cơ Giáp Sư bị ước chế lớn nhất.

Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế mới là hệ có Võ Hồn có hỗ trợ lớn nhất cho Cơ Giáp chiến đấu."
Tạ Giải trợn to mắt nhìn Vũ Trường Không, cái gì? Tên Đường Vũ Lân này là con của ông đấy hả? Tại sao phải hạ thấp ta xuống để làm cho hắn có lòng tin hả, sao bất công thế hả!
Vũ Trường Không không nhìn hắn cái nào, "Được rồi, nói chuyện chính."
A a a, Tạ Giải tinh thần chấn động, phát thưởng phải không?
"Mỗi năm học mới, học viện đều có một giải thi đấu, hệ trung cấp và hệ cao cấp đều có.

Hệ trung cấp chúng ta tổng cộng có sáu lớp, tất cả đều sẽ tham dự trong đó.

Trận đấu được gọi là thi đấu lên lớp."
"Thi đấu lên lớp?" Đường Vũ Lân không hiểu.
Vũ Trường Không nói: "Gọi là thi đấu lên lớp, bởi vì bắt đầu từ lớp yếu nhất, chọn ra mấy người đi khiêu chiến lớp khác.

Lớp năm khiêu chiến lớp bốn, cứ thế mà lên.

Khiêu chiến chiến thắng, số thứ tự lớp sẽ thay đổi cho nhau.

Có nghĩa là, nếu lớp chúng ta thắng lớp bốn, vậy chúng ta không còn là lớp chót của năm nhất nữa, mà là lớp bốn.

Lớp đứng sau lên danh sách người đi khiêu chiến, sau khi chiến thắng có thể khiêu chiến lớp cao hơn, cho tới khi thua trận.

Thứ hạng cao nhất đạt được là lớp đứng đầu năm nhất, nếu khiêu chiến tiếp thắng lớp cấp cao hơn, mỗi lần chiến thắng khiêu chiến vượt cấp, đều sẽ được khen thưởng."
Tạ Giải hỏi: "Nói như vậy, lớp chúng ta là lớp đầu tiên đi khiêu chiến?" vì lớp năm của hắn là lớp đứng chót của năm nhất.
"Đúng vậy!" Vũ Trường Không gật đầu, "Đối với lớp, đây là cuộc chiến vinh quang.

Nếu có thể vượt cấp khiêu chiến, ban thưởng sẽ rất phong phú."
Tạ Giải ngạo nghễ: "Không vấn đề, Vũ lão sư, cứ giao cho ta.

Ta sẽ một mình đánh lên, không chừng khiêu chiến tới năm thứ sáu luôn."
Vũ Trường Không khinh bỉ, "Lớp thấp nhất được cho hai người đi thi.

Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng song sinh Võ Hồn chính là vô địch hử? Ngươi có biết những người được chọn vào lớp một là những người thế nào không? Trên thế giới này, vĩnh viễn không bao giờ thiếu thiên tài, tuy thiên tài chết đi rất nhiều.

Trong hệ trung cấp, thiên phú của ngươi chỉ là trung đẳng mà thôi."
Tạ Giải chỉ nghe được câu đầu tiên, từ câu thứ hai đã không còn nghe thấy, hắn khiếp sợ quay sang nhìn Đường Vũ Lân, "Lão sư, ý của người là, bảo ta cùng đi thi với hắn?"
Vũ Trường Không tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ thoải mái, "Ngươi có lựa chọn nào tốt hơn không?"
"Ta.

.

." Tạ Giải rất muốn nói, ta không muốn ở chung một chỗ với hắn.

Nhưng trong đầu dạo qua một vòng, nhớ lại đám bạn cùng lớp năng lực thê thảm kia, thì không thể nào nói ra được.
Dù nói như thế nào, cái tên trước mắt này cũng từng hai lần đánh bại hắn, hơn nữa, còn có cái vảy vàng cực mạnh kia nữa.
Vũ Trường Không nói: "Trận đấu sẽ bắt đầu một tháng nữa.

Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, ngoài đi học, mỗi ngày buổi tối, ta sẽ đặc huấn thêm cho hai người các ngươi.

Ta đặt cho các ngươi nhiệm vụ rất đơn giản, đưa lớp chúng ta lên làm lớp đứng đầu năm nhất."
Đường Vũ Lân theo bản năng hỏi: "Nếu không làm được thì sao?"
"Ha ha!" Vũ Trường Không nở nụ cười, hắn vốn rất đẹp trai, nên nụ cười của hắn làm Đường Vũ Lân và Tạ Giải đều ngẩn người.

Nhưng, ngay sau đó, hai người đều cảm thấy xung quanh lạnh toát, lạnh tới thấu xương.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Vũ Trường Không, chân mày Đường Vũ Lân dần dần giãn ra, nét mặt tươi tắn.

Dù mình không mạnh, nhưng ít ra mình cũng được làm người đại diện cho lớp đi dự thi.

Đây là vinh quang của hồn sư.

Ngoài Mang Thiên lão sư, Vũ lão sư cũng nói mình có hi vọng.
"Này!" Tạ Giải lạnh lùng kêu hắn.
Đường Vũ Lân quay lại, "Muốn gì? Ta sẽ lại một cuộc với ngươi, không thèm ăn chùa đồ ăn Giáp của ngươi."
Tạ Giải sửng sốt , gia hỏa này không phải rất yêu tiền sao?.

.

.
"Ta không phải nhắc chuyện đó.

Ta là muốn nói với ngươi, trận đấu một tháng sau, đừng có làm vướng chân ta." Tạ Giải ngạo nghễ.
Đường Vũ Lân thở nhẹ, "Mặt còn đau không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui