Toàn bộ khán đài lúc này là một mảnh huyên náo, ai có thể nghĩ Tô Mộc lại thất bại? Bại bởi một đối thủ không có danh tiếng gì.
Đây chính là Hồ Vương Tô Mộc đó.
Bài danh thứ ba trong bát đại Thiên Vương, hồn sự hệ Khống Chế đứng đầu học viện quái vật.
Nhưng hắn vẫn thua.
Tô Mộc trở lại khu vực chờ, nét mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Đái Nguyệt Viêm bước nhanh đón hắn, "Tô Mộc, ngươi không sao chứ? Đuôi của ngươi ..."
Tô Mộc lắc đầu, "Thương thế không phải quá nặng.
Khá tốt.
Ta thua, thực xin lỗi các vị."
Đái Nguyệt Viêm chặn lại nói: "Một cuộc tranh tài thôi, lần sau chúng ta thắng là được.
Nhưng mà, vì sao ngươi không dùng Đấu Khải?"
Tô Mộc lắc đầu, "Hắn nhỏ hơn ta năm tuổi, sao ta lại dùng Đấu Khải chứ.
Ha ha."
Long Việt đi đến trước mặt hắn, vỗ bờ vai hắn, "Đừng tỏ ra mạnh mẽ, trở về thôi."
Tô Mộc biểu lộ cứng đờ, sau đó mới gật gật đầu đi ra ngoài.
Thanh âm Long Dược phía sau truyền đến, trong đó không có hài hước, mà là một loại trầm thấp mà uy nghiêm, "Các trận đấu sau, nếu ai coi thường đối phương mà chủ quan rồi thua trận, cũng đừng trách ta vô tình.
Người đó không có tư cách tiếp tục là Thiên Vương của học viện quái vật."
Tô Mộc biến sắc, hắn đã nhìn ra, Long Dược đúng là đã nhìn ra.
...
Lúc Đường Vũ Lân trở lại bên đồng bạn, tiếng huyên náo bên ngoài với khu vực chờ bên này đã có chút cảm giác đinh tai nhức óc.
Lúc hắn đi vào khu vực chờ, đám tuyển thủ đang chờ thi đấu đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Tạ Giải xông đến cho Đường Vũ Lân một cái ôm thật lớn, "Đội trưởng, ngươi thật mạnh mẽ! Thật lợi hại! Vậy mà thật sự thắng."
Đường Vũ Lân tức giận liếc mắt, "Cái gì gọi là thật sự thắng.
Đúng rồi ai kia, đừng quên vạn năm linh vật, ha ha."
Nhạc Chính Vũ cúi đầu ủ rũ nói: "Lúc nào ngươi trở nên cường đại như vậy rồi hả? Kim Long Trảo lúc nào biến thành hai cái? Bất quá trận đấu này không tính.
Người ta đến Đấu Khải cũng không có phóng xuất, tính ngươi thắng cũng là thắng hiểm.
Cũng không phải là chân chính chiến thắng đối thủ."
"Có chơi có chịu!" Cổ Nguyệt khinh thường nói: "Ngươi cho rằng hắn thật sự không phóng thích Đấu Khải sao? Nói đường hoàng vậy thôi, trên thực tế, hắn không còn năng lực khống chế Đấu Khải."
Đường Vũ Lân sững sờ, "Xin chỉ giáo!"
Cổ Nguyệt nói: "Hắn quá tự tin vào hồn kỹ của mình, khi ngươi dùng Kim Long Khủng Trảo phá vỡ quầng sáng nghịch chuyển lần thứ nhất, năm cái đuôi tuy bảo hộ hắn, nhưng chúng đều bị trọng thương.
Nếu như ta không đoán sai, Đấu Khải của hắn có cùng nhịp thở với cái đuôi.
Năm cái đuôi đều bị chém thụ thương nghiêm trọng, hắn như thế nào có thể dùng Đấu Khải.
Một khi sử dụng Đấu Khải sinh ra va chạm kịch liệt làm cho cái đuôi thực sự đứt rời, không cần nhiều, chỉ cần một cái cũng làm cho thực lực của hắn đại giảm.
Cho nên trận này vẫn là Vũ Lân thắng, thắng gọn gàng.
Đối phương thua là đáng đời, ai bảo hắn coi thường ngươi!"
Đường Vũ Lân lúc này mới hiểu, xem ra chỉ có mình xem trọng hắn.
Bất quá không khỏi nghiền ngẫm, vận khí của mình tuy nghịch thiên, nhưng kết quả tổng lại cũng không tồi.
Nói cách khác, nếu Tô Mộc cẩn thận hơn một chút, có thêm Đấu Khải, mình muốn thắng hắn quả thực rất khó khăn.
Đương nhiên, hắn cũng có lá bài tẩy của mình, chính là vì đề phòng Đấu Khải của đôi phương, cho nên từ đầu đến cuối Đường Vũ Lân không có đem Lam Ngân Hoàng phóng xuất.
Nhạc Chính Vũ ủ rũ cúi đầu, với hắn, linh vật vạn năm là một con số không nhỏ!
"Chúng ta đi nhanh đi, Vũ Lân thắng người của học viện quái vật, gây náo loạn rồi." Nguyên Ân Dạ Huy nhắc nhở.
Trong tiểu đội nàng là người lớn tuổi nhất, tính cách cũng trầm ổn nhất.
Đường Vũ Lân trong nội tâm rùng mình.
Đúng vậy! Nơi này là địa bàn Tinh La Đế Quốc của người ta, mình chiến thắng người của học viện quái vật, đối với bọn họn là đả kích không nhỏ.
Tám người không hề dừng lại, nhanh chóng rời khỏi quay về khách sạn.
Qua vòng thứ hai thi đấu cá nhân, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ, Diệp Tinh Lan, toàn bộ năm người tấn cấp.
Cổ Nguyệt, Hứa Tiểu Ngôn và Từ Lạp Trí đều không có tham dự thi đấu.
Năng lực chủ yếu của Hứa Tiểu Ngôn là khống chế, lực công kích của nàng vẫn có chút yếu nhược.
Lúc này toàn bộ thành Tinh La đã xôn xao, bài danh thứ ba trong bát đại Thiên Vương, Tô Mộc vậy mà thất bại, tuy bại dưới tình huống không sử dụng Đấu Khải, nhưng cũng là thất bại.
Hơn nữa còn bại dưới đối thủ có tu vị thấp hơn.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Đây cũng là tiêu điểm trong giải đấu.
Khống Chế khắc Cường Công, hơn nữa Tô Mộc được vinh danh là đệ nhất khống của học viện quái vật, vậy mà lại thất bại.
Trong nhất thời, thanh danh Đường Vũ Lân lan rộng, rất nhanh, tin tức về hắn bắt đầu truyền khắp thành Tinh La, rồi truyền khắp Tinh La Đại Lục.
Sử Lai Khắc! Cái tên này xuất hiện trong mắt, trong tai mỗi người.
Bọn họ lúc này mới nhớ ra, ở trên Đấu La Đại Lục xa xôi kia, còn có một học viện đệ nhất đại lục tồn tại.
Lần thứ nhất va chạm, học viện quái vật thua học viện Sử Lai Khắc.
Rất nhiều thanh âm vang lên, có chửi rủa, có nguyền rủa, thậm
chí còn có một lần mọi người đến vây công khách sạn Hoàng Gia Tinh La, rồi bị lực lượng quân đội cường hành giải trừ.
Nhưng cũng có người tỉnh táo, đối với trận đấu này tiến hành nghiên cứu, phân tích kĩ càng.
"Mọi người hảo, ta là Phương Nhi, với tư cách làm thuyết minh viên tại Giải thi đấu cao cấp Hồn Sư thanh niên tinh anh toàn đại lục đã ba lần, trận đấu cách đây không lâu đã gây ra sóng to gió lớn.
Đầu tiên, ta hi vọng mọi người có thể tỉnh táo lại, bình ổn tâm tính.
Đây là trận đấu tuyệt đối là đặc sắc.
Đồng thời, ta đồng ý dùng danh nghĩa cá nhân tiến hành phân tích trận đấu này."
Phương Nhi là một vị đại mỹ nữ, tại giới hồn sư Tinh La Đại Lục có địa vị hết sức quan trọng, cũng không phải nàng có năng lực mạnh mẽ, ngược lại, nàng không phải là hồn sư.
Lúc Võ Hồn của nàng thức tỉnh, bản thân lại không có hồn lực.
Thậm chí nàng cũng không phải là một vị hồn đạo sư.
So với bất cứ kẻ nào đam mê cái nghề hồn sư này, mặc dù nàng không thể trở thành hồn sư, nhưng nàng đem tất cả tinh lực của mình vùi đầu vào nghiên cứu.
Hơn mười năm, tự học hay theo học chương trình từ sơ cấp đến cao cấp, đối với Đấu Khải, hồn sư, robot, nàng đều có lí giải vô cùng sâu sắc.
Là tác giả của rất nhiều sách luận văn, nàng đã được giới hồn sư nhất trí khen ngợi.
Đồng thời, vì nàng cũng là một vị mỹ nữ, ngôn từ sắc bén, nói trúng tim đen, qua một thời gian ngắn làm thuyết minh trân đấu, rất nhanh thanh danh lan rộng, nàng trở thành thuyết minh viên trứ danh của giới hồn sư Tinh La Đại Lục.
Lúc nàng 16 tuổi, lần thứ nhất tham gia thuyết minh cho Giải thi đấu cao cấp Hồn Sư thanh niên tinh anh toàn đại lục đã lấy được thành công cực lớn, thanh danh đại chấn.
Năm nay nàng 22 tuổi, đã là lần thứ ba tham gia thuyết minh rồi.
Vô luận là trong tâm người dân bình thường hay giới hồn sư, nàng tựa như Nữ Thần vậy.
Mà tiếng của nàng vừa vang lên trong các phương tiện truyền thông công cộng lập tức hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
Thân ảnh Phương Nhi xuất hiện trên Hồn Đạo màn hình.
Nàng mặc một bộ áo trắng, nhìn rất tinh anh.
Tóc chải cẩn thận, hai gò má trắng nõn có chút gầy gò, nhưng đội mắt to lại sáng ngời có thần.
Lúc mỉm cười, trên hai má xuất hiện đôi lúm đồng tiền, hết sức có duyên.
Người dân rối loạn cùng chấn động kịch liệt lập tức nhìn màn ảnh, sự chú ý cũng rời đi.
"Ta biết mọi người đều rất tò mò vì sao Tô Mộc của học viện quái vật lại thua trận, trong đó có bao nhiêu nguyên nhân chủ quan, có bao nhiêu nguyên nhân khách quan? Như vậy, tiếp theo ta dùng danh nghĩa cá nhân phân tích trận đấu này."
Phương Nhi trở nên nghiêm túc, nàng cho rằng, thuyết minh trận đấu là một sự tình quan trọng, cũng là chuyện trọng yếu trong sự nghiệp của mình.
"Ta đã cẩn thận nhìn băng thu hình ba lượt, tuy không thể nhìn ra tất cả, nhưng cũng nắm giữ một ít tư liệu trực tiếp, hiện tại sẽ chia sẻ với mọi người.
Đầu tiên, ta xin nhắc lại, đây chỉ là một trận tranh tài, hi vọng mọi người không mang cảm xúc dân tộc vào, đồng thời cũng hi vọng mọi người có thể tỉnh táo lại.
Còn nữa, ta thuyết minh chỉ đại biểu cho chính mình, không có bất cứ ý kiến chính thức nào."
Nói xong câu đó, hình ảnh biến đổi, biến thành hiện trường trận đấu giữa Tô Mộc và Đường Vũ Lân.
Băng hình dừng lại lúc hai người sắp giao thủ.