Đường Vũ Lân đột nhiên cười lớn, "Thật sao? Ngươi thật sự cho là ta không dám động thủ sao?" Một cỗ sát khí mãnh liệt bắn ra từ người hắn, trong chốc lát, đôi mắt đã biến thành màu đỏ như máu.
Kim Long Trảo tay trái chuẩn bị khép vào trong.
Lúc này Thẩm Tinh chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sắp đông lại, khí tức khủng bố trên người Đường Vũ Lân khiến nàng khó thở.
Lần đầu tiên nàng cảm giác được mình cách tử vong gần đến thế.
Nàng vẫn cho rằng mình không sợ chết, mình có thể dâng hiến sinh mạng vì Liên Bang.
Nhưng khi thật sự đứng trước tử vong, cảm giác sợ hãi vẫn tự nhiên sinh ra.
Nam quan quân kia sắc mặt đại biến, "Dừng tay, gϊếŧ nàng, ngươi chính là tội nhân của Liên Bang, chúng ta có thể gϊếŧ ngươi không cần luận tội."
Đường Vũ Lân bật cười, tiếng cười của hắn tràn đầy cuồng loạn, "Đám ác ma ở Ma Quỷ Đảo mỗi ngày đều tra tấn ta, ta đã sớm không muốn sống, có người chôn cùng kỳ thật cũng rất tốt.
Đến, để cho chúng ta đồng quy vu tận, chết với một mỹ nữ cũng không phải chuyện thống khổ gì." Vừa nói, hắn dùng tay phải nhấc nàng khỏi mặt đất, khuôn mặt Thẩm Tinh lập tức tái mét.
"Dừng tay! Lui về phía sau." Nam quan quân kia suýt nữa cắn nát một cái răng trắng.
Với cá tính cương trực của hắn, đổi là người khác, có lẽ hắn thà hy sinh người phe mình cũng phải bắt địch nhân lại.
Nhưng Thẩm Tinh thì khác! Nàng không chỉ là tình nhân trong mộng của hắn, mà quan trọng hơn, nàng là em gái ruột của Quân đoàn trưởng Bắc Hải Quân Đoàn, Thẩm Nguyệt.
Nếu Thẩm Tinh xảy ra chuyện, hắn sao có thể nói rõ với Thẩm Nguyệt đây?
Các binh sĩ cầm Hồn Đạo súng xạ tuyến chậm rãi lui về phía sau.
Đường Vũ Lân lần nữa thả Thẩm Tinh xuống mặt đất, nắm lấy thân thể nàng bước nhanh ra ngoài, giống như là đang đi dạo trong nhà riêng của mình.
Không người nào dám động thủ, Đường Vũ Lân đã sớm bày ra thực lực của hắn rồi.
Đừng nói thực lực của vị Trung Tá trước mặt này chưa chắc có thể chiến thắng hắn, dù một vị Phong Hào Đấu La ở đây, khi đối mặt với một tên Nhất tự Đấu Khải Sư cũng không nắm chắc đánh gục hắn trước khi hắn gϊếŧ người.
Thẩm Tinh thở hổn hển từng miệng lớn.
Một khắc vừa rồi, nàng thật sự cảm thấy Tử Thần đã đến bên nàng.
Sợ hãi trước đó chưa từng có khiến khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy.
Đi dọc theo lối đi, không cần người khác nói, dựa vào cảm thụ khí lưu, Đường Vũ Lân rất nhanh đã tìm được cửa ra, dưới tình huống được nhiều binh sĩ "bao vây" vẫn hiên ngang đi ra ngoài.
Không khí bên ngoài thực trong lành a! Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, sau đó nhìn bốn phía.
"Mang một máy bay đến đây cho ta, muốn Thiên Tường 17.
Đừng có giở trò, chỉ cần các ngươi thoả mãn yêu cầu của ta, ta có thể cam đoan an toàn của nàng.
Ta biết rõ, trong Bắc Hải Quân Đoàn nhất định có cường giả trấn thủ.
Nhưng ta có tự tin, trước khi cường giả của các ngươi gϊếŧ chết ta, ta có thể kéo theo một cái đệm lưng."
Đường Vũ Lân lạnh lùng nói, "Cho các ngươi mười phút."
Vừa nói, Đường Vũ Lân kéo thân mình, tìm một góc ngồi xuống.
Hắn ngồi trong góc, hai bên phía sau không có người công kích.
Sau đó để Thẩm Tinh dựa trên ngực mình, dùng thân thể nàng che khuất thân thể mình.
Thẩm Tinh là ngồi trên đùi Đường Vũ Lân, cái mông đặc biệt vểnh cao, bởi vì sợ hãi nên thân thể hơi run rẩy.
Đường Vũ Lân trong lòng không khỏi bốc hoả, nhưng thời điểm này quan trọng hơn là quan sát bốn phía, để tránh bất kỳ biến hoá nào.
Máy bay không tới, nhưng người ngày càng nhiều.
Rất nhiều binh sĩ vây quanh chật như nêm cối, từng chiếc Hồn Đạo ô tô không ngừng lái qua.
"Năm phút!" Đường Vũ Lân lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, một chiếc xe quân sự phóng nhanh đến gần rồi "két" một cái dừng lại.
Đẩy cửa xe ra, Thẩm Nguyệt một thân nhung trang nhảy xuống.
Vừa xuống xe, nàng liền chứng kiến muội muội mình ở trong tay Đường Vũ Lân.
Thẩm Tinh lúc này quả thực có chút chật vật, một ống tay áo đã không còn, trên mặt đều là nước mắt, thân thể dựa trên người Đường Vũ Lân, còn hơi run rẩy.
Lửa giận mãnh liệt xông lên đến đỉnh đầu, Thẩm Nguyệt sải bước về phía Đường Vũ Lân.
Nàng lúc này chính là tức đến bùng nổ.
Gần đây nàng đã rất khó chịu rồi, Sử Lai Khắc Thất Quái lấy đi một bộ Thiên Tường 17, về sau lại bị Đường Vũ Lân trực tiếp cướp máy bay trên không trung, đây quả thực là nỗi ô nhục của Bắc Hải Quân Đoàn.
Mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới là, không lâu sau, Đường Vũ Lân lại tới, hơn nữa còn bắt cóc muội muội mình.
"Buông nàng ra!" Thẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Đường Vũ Lân nhìn thoáng qua quân hàm trên vai nàng, trong lòng không khỏi xiết chặt.
Trung Tướng a! Đây tuyệt đối là quân hàm cao nhất hắn từng thấy.
"Tướng quân, ngài hảo? Máy bay của ta đâu? Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn." Đường Vũ Lân thản nhiên nói.
Thẩm Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân, đột nhiên trầm giọng quát: "Ta nói, buông nàng ra." Nàng gầm lên giận dữ, theo đó là tinh thần chấn động mãnh liệt.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy trước mắt là bóng tối, một cỗ uy nghiêm vô hình áp bách hắn, theo bản năng hắn đã muốn nghe lệnh của Thẩm Nguyệt.
Nhưng hoảng hốt chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó Thẩm Nguyệt muốn xông lại chỗ Đường Vũ Lân thì hắn đột nhiên nắm cổ Thẩm Tinh, đồng thời tay phải vung lên, kéo xuống ống tay áo còn lại trong tiếng thét chói tai của nàng.
Thẩm Nguyệt vốn đã lao tới rồi, nhưng khi nhìn thấy động tác của Đường Vũ Lân, nàng không thể không dừng lại.
"Muốn chết, vậy thì cùng chết!" Đường Vũ Lân giận dữ hét lên.
Thẩm Nguyệt hai nắm tay nắm chặt, "Buông nàng ra, để ta làm con tin của ngươi."
Đường Vũ Lân cười lạnh, "Tướng quân, ngươi cho ta là hài nhi 3 tuổi sao? Ở tuổi này có thể trở thành Trung Tướng, còn có Tinh Thần Lực cường đại, có thể thấy được thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhiều.
Bắt ngươi làm con tin? Ta đang ngại mạng mình dài hay sao?"
Thẩm Nguyệt thật sự không có biện pháp, nàng thật sự không rõ, vì sao tinh thần chấn nhϊếp của mình lại không có hiệu quả với tiểu tử này.
Phải biết rằng, Tinh Thần Lực của nàng đã đạt đến Linh Uyên Cảnh a! Sao lại không dùng được rồi?
"Còn có 3 phút, nếu máy bay không đến, ta không gϊếŧ nàng, nhưng qua mỗi phút, ta sẽ xé toang y phục của nàng.
Đến, ngươi có dám đánh cược với ta không?" Vừa nói, Đường Vũ Lân đã cởi bỏ nút áo thứ nhất của Thẩm Tinh.
Tâm tình Thẩm Tinh rốt cuộc đã sụp đổ, nàng hét lớn: "Tỷ, cứu muội."
Đã xong! Thẩm Nguyệt biết rằng đã xong rồi.
Cục diện đã hoàn toàn không thể khống chế được.
Quả nhiên, Đường Vũ Lân ánh mắt sáng lên, kéo Thẩm Tinh đứng lên, trên khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt, "Thật không nghĩ tới, vận khí của ta lại tốt như vậy.
Muội muội của tướng quân a! Tướng quân xin yên tâm, chỉ cần ngươi thỏa mãn yêu cầu của ta, ta sẽ bỏ qua nàng.
Còn có hai phút."
"Lái máy bay qua!" Thẩm Nguyệt gầm nhẹ nói.
Nàng biết rõ truyền đạt mệnh lệnh này đối với nàng bất lợi cỡ nào.
Là Quân đoàn trưởng, khi đối mặt với uy hϊếp của địch nhân nàng lại lựa chọn thoả hiệp, hơn nữa còn là vị muội muội của mình.
Chỉ cần chuyện này truyền đi, nó sẽ có ảnh hưởng không thể xoá nhoà với tương lai của nàng.
Nhưng nàng có thể làm khác sao? Nàng chỉ có một muội muội, nàng không thể trơ mắt nhìn muội muội bị nhục nhã, thậm chí là vứt bỏ tính mạng của mình.
Theo nàng, Đường Vũ Lân đã điên rồi.
Tất cả hành động của hắn đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của Học Viện Sử Lai Khắc.
Nhưng nàng biết rõ, trong ghi chép của Bắc Hải Quân Đoàn, phàm là học viên đi Ma Quỷ Đảo đều có một thời gian rất không bình thường.
Cho nên, Thẩm Nguyệt không dám đánh cược, nàng không thể dùng muội muội của mình để đánh cược.
Rất nhanh, một bộ Thiên Tường 17 đã được lái vào trong tầm mắt của Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân mỉm cười, kéo Thẩm Tinh đứng lên.
Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Máy bay đã tới, bây giờ ngươi có thể thả nàng ra, ta dùng danh dự cam đoan, ngươi có thể điều khiển máy bay rời đi."