Đường Vũ Lân trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu mập mạp trong quang ảnh, thật không nghĩ tới, hắn còn là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Diệp Tinh Lan giả hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta cũng không biết có thể sống rời khỏi đây hay không, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ, phương diện đó của ngươi không được sao?"
Từ Lạp Trí mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Ngươi không phải Tinh Lan tỷ.
Từ nhỏ đến lớn Tinh Lan tỷ luôn che chở cho ta, tới bây giờ đều không nói lời nói làm tổn thương lòng tự trọng của ta.
Ngươi không phải nàng!"
Vừa nói, hắn vừa bắn người lên, nhưng hắn không có hành động ngay mà nhìn Diệp Tinh Lan giả đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, ngẩn ngơ nói: "Nếu Tinh Lan tỷ không mặc quần áo là như vậy sao?" Sau đó hắn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới một tay đập vào ảo ảnh.
Đường Vũ Lân liếc qua Du͙ƈ vọиɠ lão ma đứng bên cạnh, lúc này biểu lộ của nàng ta có chút khó coi.
Đường Vũ Lân theo bản năng nhìn về phía quang ảnh của Diệp Tinh Lan.
Quả nhiên giống suy nghĩ của hắn, ý chí của Diệp Tinh Lan tuyệt đối siêu cường, hơn nữa nàng hiểu rất rõ Từ Lạp Trí.
Một kiếm đâm xuyên ngực Từ Lạp Trí giả, Diệp Tinh Lan lạnh lùng nói: "Lá gan Lạp Trí nhỏ như vậy, làm sao có thể làm chuyện này với ta.
Huống chi, nội tâm hắn tinh khiết, cơ bản không bao giờ có ý nghĩ muốn quan hệ với ta nếu không thể sống sót."
Năm người rồi, đã có năm người thoát khỏi khống chế của mình.
Lúc này, Du͙ƈ vọиɠ lão ma nhướng mày, hai tay chống nạnh, vẻ mặt phẫn uất.
--------------------
Đường Vũ Lân nhìn về phía quang ảnh của Hứa Tiểu Ngôn.
Lúc này Hứa Tiểu Ngôn tựa hồ đã không kiềm chế được, đang nằm trong ngực Nhạc Chính Vũ giả.
Nhạc Chính Vũ giả ôn nhu nói: "Tiểu Ngôn, ta yêu nàng.
Tuy rằng ta không biết ta có thể dẫn nàng rời khỏi đây hay không, nhưng ta nguyện ý đem tất cả của ta cho nàng.
Ta cũng không phải là hoa hoa công tử, nàng có muốn trở thành nữ nhân đầu tiên của ta không?"
Hứa Tiểu Ngôn hơi run rẩy: "Ta nguyện ý, nhưng ta có chút sợ, ta vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Chính Vũ, có thể cho ta chút thời gian hay không?"
Nhạc Chính Vũ giả nói khẽ: "Nàng còn cần thời gian suy nghĩ làm gì? Ta nguyện ý hy sinh tất cả vì nàng, vì nàng sử dụng thiên phú hy sinh, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh ta yêu nàng sao? Dù có vì nàng mà chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Ngôn, ta yêu nàng."
Nói xong, Nhạc Chính Vũ giả cúi đầu muốn hôn Hứa Tiểu Ngôn.
Đột nhiên, ánh mắt Hứa Tiểu Ngôn lạnh lẽo, trên người lóe lên tinh quang, Nhạc Chính Vũ giả không thể động đậy được nữa.
"Ngươi không phải là Chính Vũ, Chính Vũ tuyệt đối sẽ không cưỡng ép ta.
Ngươi là ai?" Hứa Tiểu Ngôn tức giận nói.
Nhạc Chính Vũ giả vừa muốn nói, Hứa Tiểu Ngôn đã một tay đập xuống.
Sau đó, thân thể hắn liền biến thành bọt nước biến mất.
Đường Vũ Lân nhìn Du͙ƈ vọиɠ lão ma có chút quái dị, "Ngươi thất bại là vì ngươi chưa hiểu rõ chúng ta."
Hơi thở Du͙ƈ vọиɠ lão ma có chút gấp gáp, "Không, không phải ta không đủ hiểu các ngươi, mà là lòng ta rối loạn.
Bị mấy người các ngươi ảnh hưởng, phía sau ta có chút xao động.
Đáng chết, thật đáng chết.
Sao có thể để các ngươi ảnh hưởng đến ta.
May mắn, còn có một cái thành công!"
Khi nói câu cuối cùng, nàng đột nhiên nở nụ cười.
Nàng cười rất đẹp, nhưng đáy lòng Đường Vũ Lân lại ớn lạnh.
Một màn cuối cùng, Nhạc Chính Vũ đã bổ ngào đến Hứa Tiểu Ngôn giả.
Hình ảnh bắt đầu trở nên mơ hồ, Đường Vũ Lân không thấy rõ quá trình trong đó, nhưng mơ hồ có thể nghe được thanh âm.
Chính Vũ hắn ...
Bảy người, có sáu người không rơi vào tay Du͙ƈ vọиɠ lão ma, đây không hề nghi ngờ là kết quả phi thường tốt.
Nhưng chỉ cần có một người rơi vào tay giặc thì Đường Vũ Lân vẫn cảm thấy không ổn như trước.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma có chút đắc ý nhìn Đường Vũ Lân, "Có phải rất tò mò rơi vào tay giặc có hậu quả gì hay không?"
Đường Vũ Lân trong lòng xiết chặt, cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Du͙ƈ vọиɠ lão ma cười hắc hắc, "Ngươi xem sẽ biết."
Thật lâu sau, Nhạc Chính Vũ mãn nguyện lên tiếng, "Tiểu Ngôn, ta yêu nàng.
Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng, dù trên trời dưới đất, nàng ở đâu ta liền ở đó."
"Ngươi thật sự nguyện ý chịu trách nhiệm với ta sao?"
Hình ảnh một lần nữa trở nên rõ ràng, Nhạc Chính Vũ và Hứa Tiểu Ngôn đã mặc quần áo xong, khi Hứa Tiểu Ngôn nói những lời này, thanh âm của nàng đã thay đổi, từ êm tai dễ nghe trở thành khàn khàn khó chịu.
Nhạc Chính Vũ ngạc nhiên nhìn thấy Hứa Tiểu Ngôn trước mặt trở nên hư ảo, sau đó dẫn hoá thành một bà lão gần đất xa trời.
Bà lão cười "cạc cạc" quái dị, "Người trẻ tuổi thân thể thật tốt, đúng là không tệ.
Hồng trần luyện tâm, du͙ƈ vọиɠ vô biên, ngươi hảo, ta là Du͙ƈ vọиɠ lão ma.
Ngươi còn yêu ta không?"
Nhạc Chính Vũ trợn mắt há mồm nhìn lão phụ trước mặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống.
"Ba~" Du͙ƈ vọиɠ lão ma bên cạnh Đường Vũ Lân vỗ tay, "Này mới đúng chứ, đây là hiệu quả mà ta muốn."
Đường Vũ Lân phẫn nộ nói: "Ngươi ..."
Du͙ƈ vọиɠ lão ma xoay người, cười tủm tỉm nhìn hắn, "Du͙ƈ vọиɠ vô biên, có du͙ƈ vọиɠ cũng không phải chuyện xấu.
Luôn biết kiềm chế du͙ƈ vọиɠ, giữ tỉnh táo khi du͙ƈ vọиɠ bộc phát, người ngay cả mình cũng khống chế được thì chịu khổ một chút cũng không là gì.
Vận khí ngươi tốt, nếu không ngươi cũng giống hắn."
Nói xong, quang ảnh màu hồng phấn lóe lên, Du͙ƈ vọиɠ lão ma và sáu quang ảnh đều biến mất.
Du͙ƈ vọиɠ lão ma, đây là vị lão ma thứ năm.
Chính Vũ hắn ...
Nghĩ đến tao ngộ của Nhạc Chính Vũ, Đường Vũ Lân không khỏi thấy ớn lạnh trong lòng.
Nhạc Chính Vũ không biết cái cùng hắn phát sinh quan hệ chỉ là ảo giác, mà còn là Du͙ƈ vọиɠ lão ma dưới hình dạng bà lão.
Điều này thật sự đả kích hắn quá lớn.
Đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.
Nói Nhạc Chính Vũ không kiên định sao? Đường Vũ Lân cảm thấy không phải.
Chỉ là hắn không khống chế được bản thân.
Chỉ có thể nói là Nhạc Chính Vũ yêu không hề cố kỵ, mà Diệp Tinh Lan, Từ Lạp Trí, Nguyên Ân Dạ Huy, Tạ Giải, bọn họ có thể tránh được vấn đề này chủ yếu là vì quan hệ giữa hai đôi này tương đối đặc thù.
Mà Hứa Tiểu Ngôn là vận khí tốt, bởi vì lúc đó tâm tình Du͙ƈ vọиɠ lão ma không tốt nên không khống chế tốt Nhạc Chính Vũ giả đối thoại với nàng, do đó mới để nàng bắt được sơ hở.
Nhưng Nhạc Chính Vũ thảm rồi, đả kích này thật sự là không nhỏ.
Không biết về sau hắn sẽ đối mặt như thế nào.
Đổi lại là Đường Vũ Lân, hắn cảm thấy rất khó đối mặt.
Hồng trần luyện tâm, thật là hồng trần luyện tâm a! Chính Vũ, ngươi nhất định phải chịu đựng!
Không hề nghi ngờ, Du͙ƈ vọиɠ lão ma không thể để hắn nhìn thấy Nhạc Chính Vũ, tự nhiên không thể nói chân tướng cho Nhạc Chính Vũ.
Hắn chỉ muốn Hứa Tiểu Ngôn, cũng không thực sự làm gì.
Nhưng về cảm xúc, mọi thứ thật sự quá chân thực.
Đường Vũ Lân còn nhớ rõ, khi hắn véo đùi mình thì rất đau đó.
Quang ảnh biến mất, tất cả xung quanh bắt đầu vặn vẹo, Đường Vũ Lân trở về sơn cốc lúc mới đến.
Nhìn xung quanh một chút, không có những người khác, ở chỗ này cũng chỉ có hắn.
Đường Vũ Lân đương nhiên không cho rằng những lão ma này sẽ buông tha cho hắn, nhưng tiếp theo sẽ là gì đây?
Đúng lúc này, thanh âm "tùng tùng tùng" vang lên, dường như có cự thú nào đó đang đi đến phía hắn.
"Người trẻ tuổi, ngươi vượt qua kiểm tra rồi." Thanh âm hùng hậu vang lên quanh tai Đường Vũ Lân.
Ngay sau đó, một lão giả khổng lồ từ trong rừng cây đi ra.
Đúng là phải dùng từ khổng lồ để hình dung hắn, lão giả này thân cao hơn 3 mét, người cực kỳ to mập.
Tuy rằng vì già nua nên làn da có nhiều nếp nhăn, nhưng bộ dáng hắn thoạt nhìn trẻ hơn mấy vị lão ma kia một chút.
Đương nhiên, Du͙ƈ vọиɠ lão ma phiên bản thiếu nữ không có ở đây.
Vượt qua kiểm tra rồi?