Đường Vũ Lân nói giọng Trần Thiếu Tá, "Lần đầu tiên dùng có chút không quen, nhất là xương cốt thay đổi, bất quá một chút nữa sẽ không sao.
Tạ Giải, ngươi đi gọi mấy người đến, nhớ tìm người béo một chút, nếu không Lạp Trí không nguỵ trang được."
"Được."
Tạ Giải quay người đi ra khỏi cửa, nhìn về ba gã binh sĩ đứng canh gác cách đó không xa, nói: "Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, ba người các ngươi đi vào một chút, hỗ trợ kiểm kê."
Quá trình tiếp theo càng thêm đơn giản, rất nhanh trong kho hàng, những người đang đứng là Trần Thiếu Tá, Thẩm tham mưu, hai vị Thượng Úy và ba gã binh sĩ.
Và đó cũng là bảy người nằm trên mặt đất, ít nhất từ bề ngoài là giống hệt nhau.
Đường Vũ Lân đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Tinh, "Ngươi nhìn thấy nhiều bí mật của chúng ta như vậy, ta có nên gϊếŧ ngươi diệt khẩu không?"
Thẩm Tinh trợn tròn mắt, nàng không thể nói hay cử động được, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt rất rõ ràng.
Đường Vũ Lân cười ha ha một tiếng, "Trêu chọc ngươi thôi, chúng ta đi á.
Tạm biệt.
Chủ quản thương khố sẽ không tỉnh lại trong một ngày, chờ ngươi tốt rồi thì tự xử lý a.
Lần này coi như chúng ta giúp Bắc Hải Quân Đoàn các ngươi bắt nội gián.
Chuyện trộm máy bay lần trước xoá bỏ đi a.
Đi!"
Nói xong, Đường Vũ Lân đứng người lên, làm thủ thế "mời" với Diệp Tinh Lan, bảy người nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Tinh Lan cơ bản đã nắm giữ khí chất của Thẩm Tinh.
Nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ cao ngạo, bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi thương khố, lại đóng cửa lại.
Đương nhiên chỉ là khép hờ thôi, bởi vì bọn họ không biết rõ khống chế cánh cửa phức tạp này như thế nào.
Đường Vũ Lân đi theo bên người nàng, mặt mũi cười làm lành nói: "Thẩm tham mưu, ngài đừng nóng giận, lần này trong kho hàng đúng là có điểm hỗn loạn, nhưng ta sẽ để bọn họ chấn chỉnh ngay lập tức, ngài yên tâm, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Diệp Tinh Lan hừ lạnh một tiếng, "Chuyện này ta sẽ báo cáo trung thực.
Tốt nhất là ngươi hoàn thành mọi việc trước khi đội điều tra được phái xuống, nếu không ngươi tự biết hậu quả."
"Vâng, vâng!" Đường Vũ Lân liên tục đồng ý, trong lúc nói chuyện mọi người đã đi tới thang máy.
"Các ngươi dừng bước, không cần tiễn." Diệp Tinh Lan cố ý nói.
Đường Vũ Lân vội vàng nói: "Như vậy sao được, chúng ta đưa ngài đi lên.
Thẩm tham mưu, chỗ Quân đoàn trưởng còn phiền ngài nói tốt cho chúng ta vài câu."
Những nơi bọn họ qua đều có binh sĩ, nhưng đối thoại giữa bọn họ không chê vào đâu được.
Ngay cả thanh âm cũng không khác gì Thẩm Tinh và Trần Thiếu Tá nguyên bản.
Bảy vị lão ma dạy bọn họ không chỉ đơn giản là thuật hoá trang, mà còn có kỹ xảo xâm nhập.
Làm sao để thay đổi hình thể, thay đổi lời nói cử chỉ như thế nào, thay đổi thanh âm ra sao.
Trong tình huống có hồn lực thâm hậu thì tất cả đều không khó.
Chỉ là cần một quá trình huấn luyện thống khổ mà thôi.
Nhưng so với bị bảy vị lão ma tra tấn thì những thống khổ này chẳng được coi là gì.
"Đinh" cửa thang máy mở ra, Đường Vũ Lân làm một thủ thế "mời", Diệp Tinh Lan là người đầu tiên ngẩng cao đầu bước vào thang máy.
Đường Vũ Lân và những người khác vội vàng đuổi theo.
Thang máy khép lại, nhanh chóng đi lên.
Trong toàn bộ quá trình mọi người đều không nói gì, trong thang máy có giám sát và điều khiển, nói nhiều tất nói hớ, vì vậy không nên nói nhiều.
Rất nhanh, thang máy đã đưa bọn đến trên mặt đất.
Bằng vào thẻ thân phận, bọn họ dễ dàng ra khỏi thương khố.
Đường Vũ Lân liếc mắt với Diệp Tinh Lan một cái, bọn họ phân biệt đại khái một phương hướng, sau đó nhanh nhẹn đi về một bên.
Sau khi đi vào một góc tối, Đường Vũ Lân chỉ một chiếc xe quân dụng cách đó không xa.
Chiếc xe kia dường như mới đi tuần tra về, đang lái đến bên này.
Diệp Tinh Lan nói: "Để ta đi."
"Cùng nhau." Đường Vũ Lân làm ra động tác.
Bảy người nhanh nhẹn tiến lên, Diệp Tinh Lan đi ở phía trước nhất, tháo xuống huy chương đeo trước ngực, "Đỗ xe."
Quân hàm trên vai nàng chính là chứng minh tốt nhất, hơn nữa trong quân đoàn Thẩm Tinh phi thường nổi danh, là mỹ nữ quan quân nổi tiếng, là bông hồng trong quân đội.
Đội trưởng đội tuần tra là một Thiếu Úy, tự nhiên là nhận ra nàng.
Xe quân dụng nhanh chóng dừng lại, Thiếu Úy nhảy xuống xe, hướng Diệp Tinh Lan chào một cái, "Thẩm tham mưu."
Diệp Tinh Lan trầm giọng nói: "Nhiệm vụ khẩn cấp, chúng ta cần phải ra ngoài ngay, tạm thời trưng dụng xe quân dụng của các ngươi.
Lập tức xuống xe."
"Vâng!" Thiếu Úy không chút do dự đáp ứng một tiếng.
Nếu đổi lại là một Thiếu Tá khác, muốn trưng dụng xe quân dụng của bọn họ thì hắn sẽ hỏi thăm vài câu, nhưng Thẩm Tinh là em gái của Quân đoàn trưởng, càng là tình nhân trong mộng của nhiều quan quân cấp thấp.
Cơ hội được biểu hiện như thế này không có nhiều, vì vậy hắn không chút do dự đáp ứng.
Các binh sĩ trên xe nhanh chóng đi xuống, Diệp Tinh Lan làm thủ thế với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nhẹ gật đầu, mọi người lần lượt lên xe, Tạ Giải chịu trách nhiệm lái xe, Diệp Tinh Lan ngồi trên ghế lái phụ, Đường Vũ Lân và những người khác ngồi phía sau.
Không nói thêm gì với các binh lính kia, Tạ Giải thuần thục khống chế tay lái, quay đầu, vội vã đi ra cửa lớn Bắc Hải Quân Đoàn.
--------------------
Thương khố Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo.
Lông mi giật giật, Thẩm Tinh cuối cùng cũng có thể chớp mắt.
Thời gian dần qua, ngón tay cũng có thể động đậy.
Cảm giác tê liệt trên người cũng mau chóng biến mất.
Nàng hít một hơi thật sâu, thúc giục hồn lực kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết mạch trong cơ thể vận chuyển, cảm giác tê liệt nhanh chóng biến mất.
Nàng cố gắng ngồi dậy từ mặt đất, sau đó nàng nhìn thấy Trần Thiếu Tá, hai vị Thượng Úy và ba binh sĩ bị lột sạch nằm cách đó không xa.
Trong nhất thời, nàng không khỏi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Nguy cơ xem như được giải trừ, nhưng đồng thời tâm tình của nàng lúc này vui buồn lẫn lộn.
Nàng không bao giờ ngờ rằng người trong cơn ác mộng kia lại trở thành cọng cỏ cứu mạng của mình.
Cố gắng đứng lên, Thẩm Tinh nhanh nhẹn đi đến bên tường, dùng sức nhấn nút cảnh báo.
Tiếng cảnh báo chói tai lập tức vang vọng toàn bộ thương khố, ngay sau đó lan ra khắp căn cứ Bắc Hải Quân Đoàn.
Thương khố Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo là trọng địa trong quân đoàn, cảnh cáo trong này là loại cao cấp nhất.
Nhưng Thẩm Tinh rất rõ ràng, qua thời gian lâu như vậy, mấy tên kia có thể đã trốn thoát.
--------------------
Nhóm Đường Vũ Lân đương nhiên đã rời đi.
Không đánh mà thắng, không có phát sinh bất kỳ chiến đấu nào, điều khiển xe quân dụng, bọn họ đã ra khỏi Bắc Hải Quân Đoàn.
Xe quân dụng chạy băng băng trên đường cao tốc, nhanh chóng rời xa Bắc Hải Quân Đoàn.
Không thể không nói trang bị cho xe quân dụng tốt hơn nhiều xe dân dụng, chẳng những có hệ thống định vị tiên tiến mà tốc độ còn rất nhanh.
Tạ Giải đã mau chóng điều khiển nó với tốc độ cực nhanh.
"Thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị bỏ xe.
Lái xe đến chỗ khuất đi." Đường Vũ Lân nói với Tạ Giải.
Tạ Giải có chút không muốn nói: "Xe này thực dễ lái, nếu có thể lái luôn trở về thì tốt rồi."
Nguyên Ân Dạ Huy tức giận: "Ngươi có ngốc hay không, chẳng lẽ đợi lát nữa để quân đoàn Cơ Giáp cho chúng ta mấy miếng đạn thì thoải mái sao? Chạy nhanh lên, tìm một chỗ xuống xe."
Tại lối ra đường cao tốc tiếp theo, Tạ Giải lái xe xuống một trấn nhỏ.
Bọn họ tìm được một rừng cây rồi lái xe đến đó.
Mọi người nhanh chóng xuống xe, dựa theo phương hướng mà Đường Vũ Lân nhìn thấy từ hệ thống định vị trước đó, bọn họ chạy trong bóng đêm, đi tới chỗ cần tới.
Mục tiêu rất đơn giản, cũng là chỗ nhóm Đường Vũ Lân rất không muốn đi, đó là ga Hồn Đạo đoàn tàu.
Không có phương tiện giao thông thì không thể nhanh chóng rời xa Bắc Hải Quân Đoàn.
Đường Vũ Lân chắc rằng Bắc Hải Quân Đoàn rất nhanh sẽ phong toả khu vực lân cận.
Bọn họ không thể tiếp tục đi xe quân dụng nên biện pháp tốt nhất là đi phương tiện công cộng.
Mà trong các phương tiện công cộng, tốc độ của Hồn Đạo tàu cao tốc là nhanh nhất, vì vậy bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Vừa chạy trốn, bọn họ vừa cởi bỏ lớp nguỵ trang trên mặt.
Ở một nơi cách ga tàu không xa, một người đi xa mua vài bộ quần áo, cởi bỏ quân phục, thay đổi y phục hàng ngày, đồng thời thay đổi tướng mạo đơn giản rồi mới đi vào ga tàu.
Bảy người tách ra mua vé, đều mua chuyến tàu gần nhất.
Mãi đến khi vào sân ga thì mới tụ tập một chỗ.
Bởi vì chỉ là điểm dừng nên sân ga có chút đơn sơ, thậm chí còn không có mái che.
Gió đêm thổi nhẹ, có hơi lạnh.
Đường Vũ Lân đứng đó, hai tay đút túi quần.
Trên sân ga vắng vẻ chỉ có mấy người bọn họ.
Những người khác cũng không khác lắm.
"Lão Đại, ngươi biết không? Ta rốt cuộc đã có cảm giác sống lại.
Chúng ta có phải còn ở trong ác mộng không?" Tạ Giải đột nhiên hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ta không biết."
Tra tấn trên Ma Quỷ Đảo quả thực để lại ấn tượng quá mức sâu sắc đối với bọn họ, vì vậy tinh thần bọn họ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Nhất là Nhạc Chính Vũ, thỉnh thoảng sẽ trở nên ngơ ngác.