Sau khi nghe Chấn Hoa nói, Đường Vũ Lân không khỏi cười khổ, gừng càng già càng cay a! Chính mình nghĩ rằng đã xử lý rất đẹp, nhưng không ngờ rằng đây chỉ là cái bẫy mà sư bá và những người khác bố trí cho Thánh Linh Giáo.
Chấn Hoa thu lại vẻ mặt tươi cười, "Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng.
Thật không nghĩ tới Thánh Linh Giáo lại to gan đến vậy.
Vũ Lân, con đã đi lâu như vậy, học viện cử con đi huấn luyện quân sự như thế nào?"
Đường Vũ Lân cũng không tiện nói quá nhiều trước nhiều người như vậy nên chỉ nói: "Thu hoạch rất khá.
Con vừa về là đến tìm ngài."
Chấn Hoa nhẹ gật đầu, "Đến đây, ta giới thiệu với con một chút." Vừa nói, hắn vừa chỉ vào hai nữ tử trung niên phía đối diện, nói: "Hai vị này đến từ Chiến Thần Điện, đều là Chiến Thần đương nhiệm."
Đường Vũ Lân không phải là hoàn toàn không biết gì về Chiến Thần Điện.
Chiến Thần Điện có tổng cộng 18 Chiến Thần, là trụ cột của Chiến Thần Điện.
Tất cả Chiến Thần đều là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, do Quốc hội Liên Bang bổ nhiệm.
Nghe nói phía trên 18 Chiến Thần còn có chiến lực cao cấp hơn, về phần đó là gì thì Đường Vũ Lân cũng không rõ ràng.
Tướng mạo của hai vị nữ tử trung niên đều không có đặc điểm gì nổi bật.
Được Chấn Hoa giới thiệu, Đường Vũ Lân biết một người tên là Đường Ly Nguyệt, còn người kia tên là Trúc Hiên.
Đường Ly Nguyệt phong hào Băng Nguyệt, Trúc Hiên phong hào Thần Miêu.
Đúng là hai vị Phong Hào Đấu La.
Chấn Hoa lại chỉ vào một nam tử trung niên nói: "Vị này là Thiên Thánh Đấu La Từ Thịnh Quần đến từ Truyền Linh Tháp." Khi giới thiệu vị này, Chấn Hoa rõ ràng trịnh trọng hơn khi giới thiệu hai vị Chiến Thần ở Chiến Thần Điện.
Đường Vũ Lân vì vậy nói: "Bái kiến miện hạ."
Từ Thịnh Quần thích thú nhìn Đường Vũ Lân, nhẹ gật đầu với hắn.
Chấn Hoa mỉm cười nói: "Từ huynh chính là một trong bốn Truyền Linh Sứ đương nhiệm của Truyền Linh Tháp."
Đường Vũ Lân trong lòng chấn động, hắn biết rõ Truyền Linh Tháp hơn Chiến Thần Điện.
Truyền Linh Tháp là tổ chức phi thường nghiêm mật.
Ban đầu khi Liên Bang thành lập, nó đã tham khảo hình thức cao tầng trong Truyền Linh Tháp.
Truyền Linh Tháp có 36 trưởng lão, ban đầu do thế lực ở nhiều nơi đảm nhiệm.
Nhưng theo thời đại phát triển và địa vị của Truyền Linh Tháp trên đại lục ngày càng cao, dần dần Truyền Linh Tháp đã trở thành một tổ chức độc lập.
Dù vậy, bây giờ Truyền Linh Tháp vẫn có 36 trưởng lão tạo thành một hội đồng để xử lý đại sự.
Phía trên hội đồng còn có mấy vị cao tầng, bao gồm cả Tháp chủ Truyền Linh Tháp, hai vị Phó Tháp chủ và bốn vị Truyền Linh Sứ.
Tất cả 42 người này chính là cao tầng của Truyền Linh Tháp.
Truyền Linh Tháp là một tổ chức tương đối dân chủ, cho dù là Tháp Chủ cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng Tháp Chủ có quyền phủ quyết, điểm này lợi hại nhất.
Phó Tháp chủ và Truyền Linh Sứ mỗi người có 2 phiếu, Tháp Chủ có 3 phiếu, mỗi trưởng lão có 1 phiếu.
Bất cứ khi nào quyết định đại sự thì sẽ bỏ phiếu tập thể.
Hai vị Phó Tháp chủ và bốn vị Truyền Linh Sứ đều phải có cống hiến thật lớn cho tổ chức mới được tuyển chọn, quan trọng hơn là, bọn họ đại biểu cho chiến lực đỉnh phong của Truyền Linh Tháp.
Ít nhất cũng là tồn tại cấp độ Siêu Cấp Đấu La trở lên.
Nói cách khác, vị Thiên Thánh Đấu La Từ Thịnh Quần này, chỉ xét về tu vi thì còn vượt qua cả Tông chủ Bản Thể Tông Mục Dã.
Về phần sức chiến đấu tổng hợp thì chưa rõ.
Ánh mắt Chấn Hoa chuyển sang người cuối cùng, từ ánh mắt hắn, Đường Vũ Lân thấy được sự tôn trọng.
Với địa vị một đời Thần Tượng của Chấn Hoa lại xuất hiện vẻ mặt này, vậy vị trước mặt có địa vị như thế nào trên đại lục?
Không chỉ là hắn, ngay cả Mục Dã ở bên cạnh hắn khi nhìn người này cũng có vẻ phức tạp, từ ánh mắt lão sư, Đường Vũ Lân thấy được sự sợ hãi.
Không hề nghi ngờ, Chấn Hoa hay Mục Dã đều là nhân vật uy chấn tứ phương trên đại lục, có thể làm bọn họ có dáng vẻ này, thân phận của vị kia có thể tưởng tượng được.
Người trung niên này có dáng người thon dài, tướng mạo anh tuấn.
Hắn giống Đường Vũ Lân ở điểm có một đôi mắt rất xinh đẹp.
Ánh mắt nhu hoà, lông mi dài, nhìn qua chừng 40 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ chững chạc của đàn ông trung niên.
Hắn ngồi ở đó, dường như không toát ra khí tức cường thế gì, ít nhất không gây chú ý với người ngoài như mấy vị trước, nhưng khi Đường Vũ Lân nhìn hắn thì không tự chủ sẽ bị hắn hấp dẫn.
Chấn Hoa nói: "Vũ Lân, vị này có liên quan đến con rồi."
"Có liên quan đến con?" Đường Vũ Lân kinh ngạc nói.
Người trung niên kia mỉm cười với hắn, để lộ hàm răng trắng, "Tốt hơn là để ta tự giới thiệu.
Ta là Tang Hâm, chúng ta cùng thuộc Đường Môn."
Tang Hâm? Đối với Đường Vũ Lân, cái tên này rất xa lạ.
Điểm chung duy nhất là cái tên Đường Môn.
Chấn Hoa nói: "Tang tiền bối là Phó Điện chủ Đấu La Điện Đường Môn, phong hào Đa Tình."
"Khụ khụ." Tang Hâm nghe được phong hào của mình thì lập tức ho khan hai tiếng, có vẻ hơi lúng túng.
Chấn Hoa vội vàng im lặng, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, ta đã quên ngài không muốn nhắc tới phong hào của mình."
Lúc này, Đường Vũ Lân không hề để ý đến cảm giác của Tang Hâm với phong hào của mình mà hoàn toàn bị ba chữ Đấu La Điện làm cho chấn kinh rồi.
Hắn càng biết rõ về cấu trúc bên trong của Đường Môn, Nội ba đường, Ngoại ba đường.
Hắn chính là thành viên Đấu Hồn Đường, một trong ba Nội đường.
Nội ba đường theo thứ tự là Cung Phụng Đường, Đấu Hồn Đường và Chấp Pháp Đường.
Mà phía trên Nội Ngoại ba đường còn có một nơi có quyền lực cao nhất, chính là Đấu La Điện.
Nghe nói, chỉ có cung phụng ở Cung Phụng Đường mới có khả năng thăng nhập Đấu La Điện.
Điện chủ Đấu La Điện chính là Môn chủ Đường Môn đương nhiệm.
Vị trước mắt này dĩ nhiên là Phó Điện chủ Đấu La Điện, cũng có nghĩa là hắn dưới một người, trên vạn người a!
Sau khi tới Tinh La Đế Quốc, Đường Vũ Lân biết rõ Đường Môn không chỉ có địa vị hết sức quan trọng ở Đấu La Đại Lục, mà ở Tinh La Đại Lục, nó thậm chí còn có địa vị cao hơn.
Lúc trước, Chấn Hoa gọi Từ Thịnh Quần là Từ huynh, mà lại gọi Đa Tình Đấu La Tang Hâm là Tang tiền bối, khác biệt trong đó rất lớn.
Không hề nghi ngờ, vị Đa Tình Đấu La này tuyệt đối không trẻ như bề ngoài.
"A, đều do Điện chủ, năm đó lại đặt cho ta một cái phong hào như vậy, thật là xấu hổ cả đời! Vũ Lân, ngươi không cần gọi ta là miện hạ, càng không cần gọi phong hào của ta.
Ngươi gọi ta lão Tang là được rồi."
Vị Phó Điện chủ này rất dễ tính, khuôn mặt luôn nở nụ cười, nhưng Đường Vũ Lân không dám làm như vậy, vì vậy cung kính nói: "Đường Vũ Lân bái kiến Phó Điện chủ."
Tang Hâm mỉm cười, "Lần đầu gặp mặt, ta tặng ngươi một lễ vật nhỏ." Vừa nói, hắn vừa nhấc tay, một vật nhỏ liền bay về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vội vàng nhận lấy, rơi vào tay là một thẻ bài hình tròn nhỏ.
Thẻ bài được chế tạo vô cùng tinh xảo, bên trong có khắc Hồn Đạo pháp trận, nhìn bên ngoài rất đẹp.
Một mặt màu lam, một mặt màu đỏ, hai mặt đều khắc chữ Đường.
"Đường Môn Băng Hỏa Ấn!"
Kể cả Từ Thịnh Quần, 5 vị Phong Hào Đấu La đều ngạc nhiên thốt lên.
Ngay cả hai vị nữ tử, Băng Nguyệt Đấu La Đường Ly Nguyệt và Thần Miêu Đấu La Trúc Hiên đều tỏ vẻ hâm mộ, thậm chí có chút không kiềm chế được.
Đường Môn Băng Hỏa Ấn? Dù là đệ tử Đường Môn, Đường Vũ Lân cũng không biết đó là cái gì.
Nhưng hắn thông minh cỡ nào, lập tức cúi đầu 90 độ, cung kính nói: "Đa tạ Phó điện chủ ban thưởng." Hắn cũng không dám gọi Tang Hâm là lão Tang.
Tang Hâm mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, đây là Điện chủ để ta đưa cho ngươi.
Ta coi như là thuận nước giong thuyền.
Thứ ngươi nhận được đều là vì ngươi xứng đáng."
"Điện chủ? Điện chủ cũng biết đệ tử?" Điện chủ Đấu La Điện đương nhiệm là ai, đừng nói là Đường Vũ Lân, cho dù rất nhiều Phong Hào Đấu La cũng không biết.
Chỉ có rất ít người chính thức đứng ở đỉnh cao đại lục mới biết được thân phận của vị Điện chủ thần bí này.
Tang Hâm nói: "Cầm lấy Đường Môn Băng Hỏa Ấn, chờ ngươi có thời gian đến Đấu La Điện một chuyến, tự nhiên sẽ có người giải thích cho ngươi dùng như thế nào.
Nhớ giữ nó cẩn thận.
Nếu làm mất thì ngươi sẽ bỏ qua cơ duyên này."
"Vâng." Đường Vũ Lân cung kính đáp một tiếng, sau đó đi đến phía sau Mục Dã và Chấn Hoa.
Không hề nghi ngờ nơi này đều là trưởng bối, không có chỗ cho hắn ngồi.
Chấn Hoa mỉm cười nói: "Vốn lần này nghĩ có Tang tiền bối tự mình tọa trấn, không chừng có thể câu cá lớn, lại không ngờ bị Vũ Lân vô tình phá huỷ.
Chư vị, không bằng chúng ta ăn cơm trước.
Mục Dã, làm phiền ngươi rồi."
"Được." Mục Dã không nói nhiều lắm, đáp ứng một tiếng, sau đó liếc qua Đường Vũ Lân, "Tiểu tử, ngươi đến phụ giúp ta."