Trong một tháng qua, thu hoạch của Đường Vũ Lân rất lớn.
Đột phá tầng phong ấn Kim Long Vương thứ chín, hồn lực và huyết mạch chi lực phân tách, tiến giai Thánh Tượng, khống chế bản thể.
Trong một tháng ngắn ngủi, hắn giống như đã hoàn toàn đem tích luỹ trong vài năm qua phóng xuất ra.
Từ khi tiến về Tinh La Đế Quốc đến bây giờ đã khoảng hơn bốn năm.
Trong hơn bốn năm qua, dù là táng long hay học tập trên Ma Quỷ Đảo, đối với hắn đều là quá trình tích luỹ.
Bởi vì góp ít thành nhiều, một tháng ở thành Thiên Đấu đã khiến hắn thật sự hiểu được, năng lực của mình rốt cuộc đạt đến trình độ nào.
Trực tiếp trở lại Nội Viện, trở lại nhà gỗ mình và Cổ Nguyệt từng ở.
Hắn thậm chí còn mong đợi nhìn thấy Cổ Nguyệt đã trở về, hoặc ít nhất là để lại vài lời cho hắn ở trong nhà gỗ, cho dù chỉ có một phong thư cũng là tốt rồi.
Bên trong nhà gỗ phủ một lớp bụi mỏng, ngoài ra không có gì nhiều.
Trong khoảnh khắc khi hắn đi vào nhà gỗ thì đôi mắt vốn sáng ngời không khỏi cảm thấy cô đơn.
Nàng vẫn chưa trở về, một chút tin tức cũng không có.
Rốt cuộc áp lực như thế nào mới có thể khiến nàng nhẫn tâm như vậy? Rõ ràng là thích mình nhưng lại kiên quyết rời đi.
Còn có Na Nhi, Na Nhi đang ở chỗ nào?
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn.
Trong học viện, tri thức hắn nên học không thiếu, hơn nữa cần có thời gian tích luỹ và tu luyện, tăng lên bản thân.
Nhưng hắn thật sự có chút không bình tĩnh được.
Nhưng muốn tốt nghiệp Nội Viện thì phải trở thành Nhị tự Đấu Khải Sư mới được.
Nhị tự Đấu Khải Sư bình thường yêu cầu hồn lực trên 60 cấp mới có thể hoàn thành.
Đường Vũ Lân theo bản năng nắm chặt nắm đấm, lần này trở về, hắn sẽ cùng đồng bạn nỗ lực trùng kích Nhị tự Đấu Khải Sư.
Sau khi trở thành Nhị tự Đấu Khải Sư, hắn muốn đi hoàn thành ước nguyện của mình, cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó đi tìm cha mẹ, Na Nhi và Cổ Nguyệt.
Hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong gian phòng, hắn gạt sự suy sụp trong lòng sang một bên.
Hắn đã 20 tuổi rồi, 10 năm trước cha mẹ rời đi, hắn đã gặp rất nhiều khó khăn mới đi được đến ngày hôm nay.
Hắn rất kiên cường, kiên cường hơn người thường rất nhiều.
Nội tâm thống khổ trong chốc lát đã bị ép xuống, hắn luôn nói với bản thân là tất cả đều có hy vọng.
Chỉ cần hắn trở nên cường đại thì tương lai đều sẽ tốt hơn.
Mở ra Hồn Đạo máy truyền tin đã tắt hơn một tháng, rót một ít hồn lực vào bổ sung năng lượng cho nó, Đường Vũ Lân bấm số của Diệp Tinh Lan.
"Vũ Lân?" Tiếng của Diệp Tinh Lan truyền đến, nàng vẫn bình tĩnh như vậy.
"Ân, là ta.
Ta đã về rồi.
Mọi người đều trở lại rồi sao?"
Bên kia truyền đến tiếng của Từ Lạp Trí, "Lão Đại, cuối cùng ngươi cũng về rồi, chúng ta còn tưởng ngươi lại mất tích.
Trở về là được rồi, ngươi ở đâu? Mọi người đều đã trở về, chúng ta đi tìm ngươi."
Đường Vũ Lân nói: "Ta đang ở Hải Thần Đảo, các ngươi tới đây đi."
Sử Lai Khắc Thất Quái có đặc quyền đi vào Hải Thần Đảo, các học viên Nội Viện khác không có đặc quyền này.
Không lâu sau, khi từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt thì khuôn mặt Đường Vũ Lân nở nụ cười chân thành.
Dù chỉ một tháng không gặp, nhưng Đường Vũ Lân cảm thấy rất ấm áp khi nhìn thấy bọn họ.
Ít nhất, bên cạnh mình còn có những đồng bạn tốt này.
"Ồ, Lão Đại, sao ta lại thấy ngươi có gì đó khác a!" Động tác của Tạ Giải nhanh nhất, là người đầu tiên đến bên cạnh Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nhún vai, "Có cái gì không giống?"
Tạ Giải nhíu mày, "Chính là không giống.
Theo lời lão sư là cảm giác khác hẳn.
Đây là giác quan thứ sáu." Đường chủ Mẫn Đường Lương Hiểu Vũ chính là lão sư của hắn.
Lão sư nói, với tư cách là hồn sư Hệ Mẫn Công, giác quan thứ sáu là phi thường quan trọng.
Giác quan thứ sáu cường đại có thể khiến hắn có tốc độ phản ứng nhanh nhất.
Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Ngươi muốn biết sao?"
Trong mắt Tạ Giải lập tức toát lên vẻ cảnh giác.
Hắn quen biết Đường Vũ Lân lâu nhất, cũng hiểu rõ người này nhất.
Lúc Đường Vũ Lân cười càng ôn hoà thì bình thường đều là có chủ ý xấu.
"Không muốn!" Tạ Giải không chút do dự lắc đầu.
"Ta muốn, ta muốn." Nhạc Chính Vũ cười hì hì đi tới.
Tinh thần của hắn dường như đã hoàn toàn khôi phục từ trong bóng ma.
Đường Vũ Lân nhìn hắn một chút, lại nhìn Hứa Tiểu Ngôn, một tháng này, bọn họ có thay đổi không nhỏ a! Có vẻ như vấn đề giữa hai người đã được giải quyết.
"Lão Đại, ngươi không cần nhìn nàng.
Ta đã tới nhà nàng, sau đó lại dẫn nàng về nhà ta.
Cha mẹ chúng ta đều đã chấp nhận, tuỳ thời đều có thể kết hôn.
Bất quá chúng ta đới đến khi thực lực trở nên mạnh mẽ thì sẽ nói tiếp."
Kết hôn? Nghe được hai chữ này, Đường Vũ Lân hơi hoảng hốt.
Tạ Giải nhanh chóng bay lên một phát, đá vào bờ mông Nhạc Chính Vũ, "Ngươi sao lại chọc hắn? Chúng ta đều có đôi có cặp, sao ngươi lại nói như thế với Lão Đại? Ngươi đang hành hạ cẩu đấy có biết không? Lão Đại là cẩu độc thân đã rất đáng thương rồi, ngươi sao có thể như vậy? Ta sẽ không bao giờ làm điều này.
Nàng nói có đúng không Nguyên Ân? Nguyên Ân, nếu nàng đồng ý gả cho ta thì lúc nào cũng được.
Hiện tại cũng được."
"Hai người các ngươi đủ rồi!" Đường Vũ Lân tức giận: "Một tháng này, ta đã thông hiểu một ít tích luỹ trước đó, cho nên ngươi sẽ có cảm giác hơi khác.
Nếu mọi người đã tề tụ đủ thì chúng ta đến thí luyện tràng trên đảo thử một chút.
Hai người các ngươi cùng lên đi."
Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ liếc nhau, trong lòng có chút nghi hoặc.
"Cùng lên? Lão Đại ngươi xác định?"
Không nghi ngờ gì, bọn họ đều công nhận thực lực của Đường Vũ Lân.
Nhưng trong ba năm mất tích, tu vi của hắn tăng lên không nhiều lắm, mà thực lực của mọi người đã sớm vượt qua hắn.
Luận thực lực cá nhân, huyết mạch chi lực của Đường Vũ Lân rất mạnh mẽ nhưng nếu lấy hai chọi một, bọn họ cho rằng Đường Vũ Lân không phải là đối thủ của bọn họ.
Dù sao, bọn họ đã khác lúc trước rồi.
Rèn luyện trên Ma Quỷ Đảo, mọi người đều tách ra, hơn nữa đó là khảo nghiệm tinh thần và linh hồn, không ảnh hưởng nhiều lắm đến thực lực cá nhân.
Nhạc Chính Vũ tươi cười, "Được, Lão Đại.
Cứ quyết định như vậy đi."
Tạ Giải cười hắc hắc, "Cũng tốt.
Vậy thử một chút."
Đường Vũ Lân nhìn ánh mắt không có ý tốt của bọn họ, cau mày lên.
Bọn họ có vẻ rất tự tin a!
Hứa Tiểu Ngôn che miệng cười khẽ, lặng lẽ làm thủ thế với Đường Vũ Lân.
Lúc này Đường Vũ Lân mới hiểu vì sao Nhạc Chính Vũ lại tự tin như vậy.
Nhưng hắn hắn lại không tin tưởng bản thân sao? Quan trọng hơn là, hắn muốn xem bây giờ mình đã đạt đến trình độ nào.
Thí luyện tràng trên Hải Thần Đảo ở trên một ngọn đồi, cấm chế ở đây là dành cho các vị Phong Hào Đấu La, vì vậy vô cùng kiên cố, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Bảy người Đường Vũ Lân đi tới thí luyện tràng, Từ Lạp Trí kích động đi đến một bên mở ra vòng phòng hộ.
Là một hồn sư Hệ Thức Ăn, khi trong đội luận bàn thì hiển nhiên không có chuyện của hắn.
Hắn và Hứa Tiểu Ngôn ở một bên quan sát là được rồi.
Hồn kỹ khống chế của Hứa Tiểu Ngôn là loại nghịch thiên, nếu nàng tham gia thì không công bằng cho cả hai bên.
Đương nhiên, theo bọn họ, hai đối một cũng là không công bằng.
Mọi người đều ở cùng một cấp độ.
Trên thực tế, tu vi càng cao thì chênh lệch càng nhỏ.
Bởi vậy, mọi người, bao gồm cả Hứa Tiểu Ngôn đều không coi trọng Đường Vũ Lân.
Một chọi hai, chỉ khi có chênh lệch tuyệt đối mới có thể chiến thắng.
Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ tuy rằng thường xuyên đấu võ mồm, nhưng thực tế quan hệ phi thường tốt, phối hợp rất ăn ý.
Một người hệ cường công một người hệ mẫn công, đối kháng với Đường Vũ Lân hẳn không có vấn đề lớn.