Máu bầm trên mặt Đường Vũ Lân mau chóng biến mất, với khả năng hồi phục của hắn thì ngần ấy vết thương cũng không tính là gì.
Tạ Giải ngoan ngoãn nói: "Lão Đại, ta sai rồi.
Nhưng ta thật sự không cố ý! Cho tới giờ Nguyên Ân chưa từng như vậy.
Ta cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không thế nữa."
Đường Vũ Lân trừng mắt với hắn, "Không có lần sau.
Lần sau nếu nàng gọi ngươi là lão công thì có phải ngươi sẽ trở tay cho ta một nhát?"
Tạ Giải kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đường Vũ Lân một chút, lại nhìn Nguyên Ân Dạ Huy một chút, hình như khả năng này có thể xảy ra.
Trước mặt Nguyên Ân Dạ Huy, hắn đúng là không có sức chiến đấu gì.
Đường Vũ Lân trực tiếp đá bay tên này, những người khác không nhịn được mà cười ha ha.
Nguyên Ân Dạ Huy vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ai sẽ gọi hắn là cái kia.
Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói: "Ta đã hiểu đại thể về tình huống của các ngươi, khi trở về ta sẽ lập kế hoạch riêng với từng người, hôm nay tới đây thôi."
Sau khi tách ra, Đường Vũ Lân trở lại nhà gỗ nhỏ của mình, cho đến lúc này trên mặt hắn mới có vẻ cô đơn.
Nhìn thấy đồng bạn đều có đôi có cặp, làm sao có thể nói trong lòng hắn không có chút nào ghen tỵ? Nhưng ghen tỵ thì có thể làm gì? Cũng chỉ có thể ghen tỵ thôi.
Cho tới bây giờ, hắn không hề có tin tức của Cổ Nguyệt và Na Nhi.
Bọn họ rốt cuộc đang ở đâu?
Cổ Nguyệt, chẳng lẽ nàng thực sự sẽ không bao giờ nhìn thấy ta sao? Chờ ta, ta nhất định sẽ trở nên đủ mạnh mẽ để đi tìm nàng.
--------------------
Một cỗ Hồn Đạo xe buýt chạy nhanh trên đường cao tốc.
Chiếc xe buýt này nhìn qua rất bình thường, không khác gì Hồn Đạo xe buýt thông thường.
Điểm khác biệt duy nhất là mỗi cửa sổ trên xe đều được kéo màn che, không thể nhìn thấy bên trong.
Sắp đến trạm kiểm tra ở thành Sử Lai Khắc phía xa, xe buýt giảm tốc độ, theo trình tự xếp hàng và đợi kiểm tra.
Đúng lúc này, ở trạm kiểm tra, một người mặc đồng phục nhân viên đi ra.
Nhìn quân hàm của hắn cho thấy hắn hẳn là có địa vị nhất định ở đây.
Hắn nhanh chóng bước ra khỏi trạm kiểm tra, sau đó vẫy tay về phía Hồn Đạo xe buýt và và chỉ vào một lối đi tắt ở bên cạnh.
Hồn Đạo xe buýt phản ứng rất nhanh, lập tức vòng lại, quay đầu đi vào lối đi kia.
Nhân viên kia đi vào trong, bật thiết bị lên, xe buýt cửa mở, một nam trung niên có tướng mạo rất bình thường đi xuống, tới trước mặt nhân viên kia, đưa ra giấy chứng nhận của mình.
Nhân viên nhìn thấy giấy chứng nhận của hắn liền đưa trả lại, sau đó đi vào phòng thao tác bên trong, bật thiết bị ngăn cản.
Lưới sắt chậm rãi bay lên, người trung niên quay lên xe, điều khiển Hồn Đạo xe buýt nhanh nhẹn thông qua, đi về hướng thành Sử Lai Khắc.
Lưới sắt hạ xuống, nhân viên kia tự nhiên đi ra, con đường nầy vẫn không thể đi qua như trước.
Tình huống thế này cũng không thu hút sự chú ý của các phương tiện khác, dù sao ở đâu cũng có tầng lớp đặc quyền, ngay cả thành Sử Lai Khắc cũng không ngoại lệ.
Đây được gọi là một kênh đặc biệt, chỉ có quan hệ mới có thể được sử dụng.
Nó tránh việc phải xếp hàng, thậm chí không cần nộp phí.
Cũng không có người chú ý tới là, nhân viên kia sau khi làm xong việc thì trực tiếp trở về khu nghỉ ngơi của nhân viên tại trạm thu phí, thay một bộ quần áo, chào hỏi đồng nghiệp, tự mình lên một cỗ Hồn Đạo ô tô và lặng yên rời đi.
Mà hướng hắn đi không phải là thành Sử Lai Khắc bên kia, mà là hướng xa xa.
Bởi vì trên đường ngày càng nhiều xe nên Hồn Đạo xe buýt giảm tốc độ, chậm rãi đi lên phía trước theo dòng xe.
Trong xe có tổng cộng mười mấy người, đều có vẻ rất im lặng.
Tất cả đều mặc đồng phục màu đen, trên mặt mang khăn chùm đầu, chỉ để lộ mũi và mắt.
Bởi vì trang phục của bọn họ, bầu không khí trong Hồn Đạo xe buýt có chút âm trầm.
Chỉ có tên lái xe kia, cũng chính là nam trung niên xuống xe lúc trước là trông bình thường.
Một người áo đen ngồi phía trước đứng lên, nhanh nhẹn đi đến phía sau, trầm giọng nói: "Thiết bị che đậy như thế nào?"
Một người áo đen lấy ra một thẻ đọc, sau đó gật đầu với hắn ta, "Tất cả bình thường, ngoại trừ bức xạ nền thì không có rò rỉ."
"Rất tốt." Nói xong, hắn trở về phía trước và nói với tài xế: "Dựa theo kế hoạch mà hành động."
"Vâng!" Lái xe cung kính nói, đồng thời trong mắt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt.
Trong sự cuồng nhiệt đó còn tràn đầy hương vị điên cuồng.
Hồn Đạo xe buýt tiếp tục đi, rất nhanh đã vào trong phạm vi thành Sử Lai Khắc.
Thời gian dần qua, dần dần có thể nhìn thấy nội thành thành Sử Lai Khắc ở phía xa.
Xe buýt không đi vào trong thành mà rẽ vào một con đường khá rộng rãi.
Đi được một đoạn thì từ từ giảm tốc độ.
Ven đường có một toà nhà nhìn như khách sạn, cánh cổng chậm rãi mở ra, xe buýt rẽ vào và biến mất sau cánh cửa.
--------------------
Hải Thần Đảo.
Khoanh chân ngồi trên giường gỗ, Kình Thiên Đấu La Vân Minh chậm rãi mở mắt ra, không biết vì sao trong đáy mắt hắn lại có vẻ kinh ngạc.
"Nhã Lỵ." Hắn khẽ gọi một tiếng.
"Làm sao vậy?" Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ từ bên ngoài đi vào, nàng nghe ra được giọng nói của Vân Minh có gì đó không đúng.
"Không biết vì sao, ta có cảm giác tinh thần không tập trung." Trong thanh âm của Vân Minh mang theo vài phần nghi hoặc.
Nhã Lỵ chấn động, "Cái gì? Tinh thần không tập trung?" Phải biết rằng, Kình Thiên Đấu La chính là Cực Hạn Đấu La, có danh xưng đệ nhất nhân trên đại lục, thực lực cường đại, có một không hai trong giới hồn sư.
Cảm giác của hắn không biết mạnh hơn người thường gấp bao nhiêu lần, tinh thần lực đã sớm tiến vào cấp độ Linh Vực Cảnh.
Cảm giác của hắn mạnh đến nỗi hắn gần như cảm thấy được khí tượng thay đổi trên toàn bộ đại lục.
Có thể khiến hắn cảm thấy không ổn thì nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra.
Giống như khi thành Thiên Đấu bị tập kích, hắn đã từng có dự cảm, thậm chí còn dự cảm chính xác là hướng thành Thiên Đấu sẽ xảy ra chuyện.
Đáng tiếc, khi hắn cảnh báo với Liên Bang thì Liên Bang không kịp thời xử lý nên mới xảy ra thảm sát ở thành Thiên Đấu.
"Rất mãnh liệt sao? Là nơi nào?" Nhã Lỵ hỏi.
Vân Minh cau mày, sau đó lắc đầu, "Rất mãnh liệt, nhưng rất kỳ quái, tinh thần của ta bất ổn, khi yếu khi mạnh, không thể phân biệt rõ phương hướng, cũng không cảm nhận được chỗ nào xuất hiện vấn đề.
Chuyện này quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ là thiên tai?"
Nhã Lỵ cũng cau mày, "Thiên tai? Phương hướng cũng không có sao?"
Vân Minh lắc đầu, "Tạm thời còn chưa có.
Nhưng cảm giác này mãnh liệt vô cùng.
Nếu thật sự có tai hoạ xảy ra thì nó có thể là đại nạn trước đó chưa từng có."
Nhã Lỵ hít sâu một hơi, có thể khiến Vân Minh nói như vậy thì có thể thấy tai hoạ này đáng sợ đến cỡ nào rồi.
Nàng nghiêm nghị nói: "Vậy bây giờ nên làm gì?"
Vân Minh nói: "Chỉ có thể cảnh báo với Liên Bang thôi, tin rằng sau giáo huấn lần đầu kia, lần này bọn họ có thể kịp phản ứng.
Đồng thời, nàng phát lệnh Sử Lai Khắc, thông báo cho tất cả các đệ tử Nội Viện biết cảm giác của ta, để bọn họ cẩn thận đề phòng.
Một khi có điềm xấu thì có thể cầu viện học viện giúp đỡ."
"Được.
Có muốn tổ chức hội nghị Hải Thần Các hay không?" Nhã Lỵ hỏi.
Vân Minh lắc đầu, "Chưa được.
Dù sao ta không thể xác nhận.
Từ khi đến cảnh giới này, lực lượng của ta bị thiên địa áp chế rất mạnh, không loại trừ khả năng sẽ xuất hiện cảm giác không đúng.
Nhưng cẩn thận một chút vẫn không thừa."
Bởi vì sớm không cảm giác được Thần giới tồn tại, sau khi đạt tới cảnh giới Cực Hạn Đấu La, tức là cấp độ Bán Thần, Vân Minh thường xuyên sẽ xuất hiện cảm giác hoảng hốt, tựa hồ cảm nhận được gì đó, lại giống như không cảm giác được gì.
Càng đạt đến cấp độ này như hắn thì càng muốn tìm hiểu Thần giới rốt cuộc ở nơi nào, là bỏ đi không dấu vết hay ra sao.
Cho nên, tu luyện của hắn đều là giao tiếp với thiên địa, vì vậy hắn cũng không loại trừ khả năng hắn bị thiên địa quấy nhiễu.
Nhưng cảm giác tinh thần không tập trung vẫn luôn hiện hữu.
--------------------
Đường Vũ Lân tỉnh lại từ trong minh tưởng, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân có cảm giác thoải mái khó tả.
Từ khi võ hồn thức tỉnh lần hai, hơn nữa hai vòng xoáy thành hình, tốc độ tu luyện hiện tại cực kỳ nhanh.
Mỗi ngày tu luyện hắn đều cảm nhận được rõ ràng mình có tiến bộ.
Đây không chỉ là ở phương diện hồn lực, mà các loại công pháp cũng thế.
Ví dụ như Tử Cực Ma Đồng, sau khi vòng xoáy năng lượng huyết mạch thành hình, tốc độ tu luyện Tử Cực Ma Đồng đã tăng lên gấp ba.
Hắn đã tới bình cảnh khó có thể tăng lên, trong thời gian này lại thấy Tử Cực Ma Đồng đã tiến bộ, hơn nữa tinh thần lực cũng tăng nhanh hơn trước rất nhiều.