Đau quá.
Đau đớn kịch liệt khiến Đường Vũ Lân bừng tỉnh.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, với tố chất thân thể hắn, thống khổ như vậy rất ít khi xuất hiện, trừ khi hắn đột phá phong ấn Kim Long Vương.
Đã chết rồi sao? Ta đã chết?
Theo ý thức dần thanh tỉnh, hắn dần nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.
Hắn thật hy vọng đó là một giấc mơ, khi mở mắt ra, hắn sẽ từ trong mơ tỉnh lại.
Đúng a! Đó hẳn là một giác mơ.
Học Viện Sử Lai Khắc cường đại như vậy, sao có thể bị huỷ diệt chứ?
Rất khó khăn, hắn mới mở được mắt ra.
Hắn kinh ngạc phát hiện, những gì mình thấy lại chỉ là màu xanh lá.
Khi thị lực trở lại, thính giác cũng dần trở về.
Đường Vũ Lân thấy mình đang ở trong một thế giới đầy tiếng côn trùng và tiếng chim hót.
Đây là ...!rừng rậm?
Cơn đau dữ dội từ toàn thân truyền đến, đau quá, chẳng lẽ mình còn sống?
Chớp chớp mắt, hắn giãy giụa muốn di chuyển cơ thể mình, nhưng nhận ra rằng mình không thể làm được.
Chậm rãi hít vào một hơi, sau đó ngưng thần nội thị.
Đường Vũ Lân phát hiện vòng xoáy hồn lực và vòng xoáy huyết mạch của mình rất yếu.
Kinh mạch bị tổn thương nhiều nơi, nội tạng cũng bị lệch.
Thương thế nghiêm trọng như vậy, đổi lại là người thường chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Nhưng hắn vẫn cảm giác được rõ ràng, cơ thể mình đang dần khôi phục.
Huyết mạch chi lực cường hãn vận chuyển trong cơ thể, đẩy kinh mạch và nội tạng trở về vị trí ban đầu, kết nối với nhau.
Không chết, như vậy, tất cả những chuyện kia đều là sự thật sao? Vì sao mình lại ở trong rừng?
Các suy nghĩ và nghi ngờ khác nhau quanh quẩn trong đầu hắn, nhưng Đường Vũ Lân biết rõ, hiện tại đối với mình, quan trọng nhất là mau chóng khôi phục lại, chỉ khi thân thể khôi phục mới có thể giải quyết từng nghi vấn một.
Sau khi tỉnh lại, tốc độ khôi phục dĩ nhiên nhanh hơn, dưới sự khống chế của hắn, huyết mạch chi lực trước tiên di chuyển nội tạng trở về vị trí cũ, sau đó nhanh chóng chữa trị kinh mạch, đồng thời vận chuyển vòng xoáy hồn lực trong đan điền, hấp thu thiên địa nguyên khí từ bên ngoài bổ sung cho bản thân.
May mắn thay, thiên địa nguyên khí ở nơi này rất dồi dào, hơn nữa hắn là hồn sư hệ thực vật, ở nơi tràn ngập thực vật, tu luyện sẽ càng dễ dàng hơn.
Không biết qua bao lâu, kinh mạch, nội tạng của Đường Vũ Lân cơ bản đã được chữa trị, cảm giác đau đớn dần biến mất.
Trong đan điền cũng hội tụ một ít hồn lực.
Lần nữa mở mắt ra, tất cả bên ngoài trở nên rõ ràng hơn.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một cây đại thụ che trời.
Nghiêng người, hắn từ mặt đất bò lên.
May mắn thay, khả năng hồi phục của hắn vẫn còn.
Tuy nhiên, dưới uy năng khủng bố của miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo kia mà hắn không chết, điều này cũng có thể coi là kỳ tích.
Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên hắn nhìn thấy cách mình không xa còn có một người đang nằm.
Áo trắng váy trắng, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Đường Vũ Lân rõ ràng cảm thấy tim mình đập lệch đi một nhịp.
Trí nhớ tiếp tục phục hồi, hắn nhớ tới người đã bất ngờ xuất hiện trong vòng tay mình vào thời khắc cuối cùng kia.
Ba bước làm thành hai bước, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, cẩn thận lật người nàng lại.
Khuôn mặt quen thuộc, tuyệt mỹ kiều nhan, không phải chính là Na Nhi sao? Chỉ là nhìn qua, nàng lớn hơn Na Nhi chừng hai, ba tuổi.
Thật, điều đó hoá ra là thật!
Đường Vũ Lân vội vàng sờ mạch cổ tay của nàng, mạch vẫn đập nhưng hơi yếu.
Quần áo trên người nàng bị hư hại nhiều chỗ, làn da trắng nõn lộ ra ngoài.
Nhưng lúc này Đường Vũ Lân không có suy nghĩ gì khác, hắn cẩn thận từng chút một ôm nàng lên, rót Huyền Thiên Công vào người nàng.
Kinh mạch trong cơ thể có vẻ bình thường, nhưng hơi thở thì rất yếu.
Khi ôm nàng Đường Vũ Lân mới nhận ra, y phục sau lưng nàng đã không còn, để lộ làn da mềm mại vô cùng mịn màng.
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn nhớ rõ khi nàng đột nhiên xuất hiện trong lòng mình.
Khi nàng xuất hiện thì liền nói "Ta cũng yêu chàng."
Giọng nói của nàng quen thuộc như vậy, nhưng vì sao nàng lại nói nàng là Cổ Nguyệt?
Giọng nói, khí tức đều vô cùng quen thuộc, nhưng lại có tướng mạo của Na Nhi.
Trong nhất thời, Đường Vũ Lân cũng ngây người, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Đúng vậy, không sai, khí tức trên người nàng hết sức quen thuộc.
Lúc trước, khi Cổ Nguyệt mới bắt đầu học tập với hắn, bọn họ đã thường xuyên tiếp xúc.
Lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, trong những năm ở bên nhau, cả hai đã tiếp xúc thân mật nhiều lần, trong lòng hắn nàng rất quan trọng, Đường Vũ Lân không thể nào nhớ lầm mùi hương của nàng.
Mùi hương trên người nàng là mùi thơm thoang thoảng, là mùi hương xử nữ thấm vào ruột gan.
Còn mùi hương của Na Nhi là mùi sữa nhàn nhạt, không giống với Cổ Nguyệt.
Giờ khắc này, nhìn thiếu nữ lớn hơn Na Nhi mấy tuổi, trên người lại có mùi hương của Cổ Nguyệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên, Đường Vũ Lân nhớ tới cái gì đó, hắn vội vàng nhìn cổ thiếu nữ.
Hắn nhớ rõ dưới cổ nàng, trên xương quai xanh có một vết bớt hình bầu dục, rất mờ, nếu không phải hắn tận lực chú ý thì không thể phát hiện ra nó.
Quả nhiên có! Nàng là Cổ Nguyệt!
Đường Vũ Lân gần như ngay lập tức tìm thấy vết bớt kia.
Cái khác có thể giả, nhưng vết bớt thì không thể là giả.
Nhưng tướng mạo của nàng thì sao? Đã có chuyện gì xảy ra?
Đường Vũ Lân cẩn thận xoa má nàng vài lần, hắn đã học thuật hoá trang, nhưng nó không có tác dụng, tướng mạo vẫn như trước.
Hắn không tìm ra bất kỳ dấu vết hoá trang nào, hơn nữa, Cổ Nguyệt bây giờ có tóc màu bạc.
Thoáng mở mí mắt nàng, đôi mắt màu tím.
Tóc bạc mắt tím, đây rõ ràng là đặc điểm của Na Nhi.
Điều này khiến Đường Vũ Lân hơi ngẩn người.
Dù là Cổ Nguyệt hay Na Nhi trở về, hắn đều cực kỳ vui vẻ, nhưng cô nương trước mắt này dường như là kết hợp giữa Cổ Nguyệt và Na Nhi, chuyện này ...
Cảm giác tổng thể mà nói, nàng giống Cổ Nguyệt hơn, nhưng tướng mạo ...!Chẳng lẽ Cổ Nguyệt cũng học được thuật hoá trang nhìn không thấu hay sao? Cũng chỉ có khả năng này.
Ôm lấy nàng, nhất thời Đường Vũ Lân không khỏi có cảm xúc lẫn lộn.
Hắn không bao giờ tưởng tượng được vào thời khắc mấu chốt kia, nàng sẽ đến bên cạnh mình.
Hơn nữa, hắn còn nhớ rõ, nàng dùng thân thể mình ngăn lại công kích khủng bố kia cho hắn.
Nhưng vì sao bọn họ lại ở đây? Chỗ này là nơi nào?
Dù thế nào, trước cứu sống nàng mới là quan trọng nhất.
Hắn cẩn thận rót từng chút hồn lực vào cơ thể Cổ Nguyệt, nhưng thân thể nàng giống như không đáy, dù hắn rót vào như thế nào, hồn lực đều biến mất vô tung, mà Cổ Nguyệt lại không có phản ứng gì.
Đường Vũ Lân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn nhớ là trước khi Cổ Nguyệt xuất hiện, từ ngực mình truyền đến một mùi thơm mát lạnh.
Hắn theo bản năng sờ trước ngực mình, vừa vặn chạm phải vòng cổ mà Cổ Nguyệt để lại cho hắn.
Mặt dây chuyền là một lân phiến màu bạc, hắn cầm nó lên, trong lòng lập tức có một ít suy đoán.
Chẳng lẽ, Cổ Nguyệt để lại lân phiến này chính là vì khi mình gặp nguy hiểm sinh tử thì đem nàng truyền tống đến bên cạnh mình?
Nếu là như vậy, mọi thứ đã được giải thích rõ ràng, người trong lòng mình cũng chính là Cổ Nguyệt.
Sao nàng phải khổ như vậy? Đường Vũ Lân ôm Cổ Nguyệt chặt hơn, nếu không phải trước mặt là dung mạo của Na Nhi, hắn chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà hôn xuống.
Ít nhất phải đợi nàng tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng tình huống.
Cổ Nguyệt vẫn không tỉnh lại, sau khi rót hồn lực được một lúc, Đường Vũ Lân không thể cầm cự được nữa, chỉ có thể để mình minh tưởng khôi phục hồn lực.
May mắn thay, dù Cổ Nguyệt không tỉnh lại nhưng khí tức phi thường ổn định.