Nhưng khiến Đường Vũ Lân không nghĩ tới là, Cổ Nguyệt rất ỷ lại vào người hắn, khi hắn muốn nàng xuống thì nói gì nàng cũng không chịu, cuối cùng, từ ôm biến thành cõng.
Cổ Nguyệt cười hì hì được hắn cõng trên lưng, đi sâu vào trong rừng.
"Ta thật sự thiếu nợ nàng a!" Đường Vũ Lân nhìn đôi tay rủ xuống trước ngực mình, không nhịn được cười nói.
Cổ Nguyệt đưa đầu lại gần, hôn lên mặt hắn một cái, "Ba ba, ta thật thích ngươi."
Đường Vũ Lân hơi sửng sốt, đang muốn nói chuyện thì trong lòng đột nhiên dâng lên dấu hiệu cảnh báo, theo bản năng nhảy lên một cái.
Một cái bóng màu nâu sậm ở dưới chân hắn lóe lên rồi biến mất, nếu hắn vẫn đứng ở vị trí lúc trước thì sẽ bị đánh trúng.
"Ai?" Đường Vũ Lân hét lớn một tiếng, nhưng không có dấu vết gì ở hướng tập kích hắn.
Khẽ nheo mắt lại, trên người Đường Vũ Lân lập tức bắn ra khí tức lạnh lẽo, dây leo Lam Ngân Hoàng từ dưới chân tràn ra, tản ra bốn phía.
Nơi này là rừng rậm, đối với hắn mà nói, nó đơn giản là chiến trường của anh.
Một màn kỳ lạ xuất hiện, ngay cả Đường Vũ Lân cũng thấy sửng sốt.
Khi Lam Ngân Hoàng chui vào mặt đất, hắn lập tức thấy cảm giác của mình cũng tràn ra phía ngoài.
Tinh thần lực của hắn đã đạt đến Linh Uyên Cảnh, cảm ứng rất mạnh mẽ, phạm vi bao phủ đủ để vượt qua nghìn trượng.
Nhưng đó chỉ là cảm giác mơ hồ trong tâm trí, mà vào lúc này, khi Lam Ngân Hoàng hoà vào khu rừng, hắn phát hiện mình dường như mở ra thiên nhãn.
Phạm vi mà tinh thần lực của hắn có thể cảm giác được, tất cả mọi thứ trong đó đều được thể hiện trong đầu hắn.
Phía trước bên trái 650 mét, một thân ảnh to lớn với bộ lông toàn thân màu nâu đỏ, nó đang nhảy lên như một ngôi sao, liên tục di chuyển với tốc độ cao, mà quỹ đạo chuyển động của nó dường như lấy hắn và Cổ Nguyệt làm trung tâm.
Cổ Nguyệt có chút tò mò nhìn xung quanh, ló ra khỏi bả vai Đường Vũ Lân.
Có thể nhìn thấy người đến sẽ ứng phó dễ dàng hơn nhiều.
Kia rõ ràng là một con Xích Hỏa Hầu, nhưng nó hoàn toàn khác với Xích Hỏa Hầu trong ấn tượng của Đường Vũ Lân.
Theo hiểu biết của hắn về hồn thú, Xích Hỏa Hầu có thể coi là hồn thú cấp thấp, đa số đều có tu vi mười năm đến trăm năm, trăm năm đã rất hiếm thấy.
Mà dù là Xích Hỏa Hầu trăm năm cũng có cách tấn công rất đơn giản.
Ngoại trừ tốc độ nhanh và khả năng di chuyển linh hoạt trong rừng cũng không có điểm gì đặc biệt.
Nhưng con Xích Hỏa Hầu kia hoàn toàn khác.
Thân hình của nó lớn hơn Xích Hỏa Hầu bình thường không chỉ 10 lần, chiều cao hơn 7 mét, trong quá trình di chuyển, bộ lông màu nâu đỏ còn phát ra lưu quang màu vàng nhạt.
Khiến người khác kinh ngạc nhất là trên trán nó còn có con mắt thứ ba.
Đó là một con mắt dựng đứng màu vàng kim, loé ra hào quang yêu dị.
Nó nhìn Đường Vũ Lân từ xa, ánh mắt ngưng thực, mặc dù có nhiều cây cối ngăn cách, Đường Vũ Lân vẫn có cảm giác con mắt dựng thẳng kia dường như có thể nhìn thấy chính mình.
Biến dị? Không hề nghi ngờ, đây là một hồn thú biến dị.
Mà khi Đường Vũ Lân nhìn thấy nó, trong lòng cũng có một ít phỏng đoán về nơi hắn đang đứng.
Hồn thú ở Đấu La Đại Lục đã gần như bị diệt sạch.
Trước đó, nơi hắn tiếp xúc với nhiều hồn thú nhất chính là Thăng Linh Đài do Truyền Linh Tháp khống chế, là nơi mô phỏng lại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Chẳng lẽ, hắn bị Cổ Nguyệt dẫn tới trong Thăng Linh Đài sao? Điều này thực sự có thể, với địa vị của Cổ Nguyệt ở Truyền Linh Tháp, mang hắn vào đây cũng không phải chuyện khó.
Thăng Linh Đài?
Khi hắn còn đang kinh ngạc thì Xích Hỏa Hầu Vương biến dị đã lao về phía họ.
Dường như cảm nhận được Đường Vũ Lân quan sát mình, Xích Hỏa Hầu Vương loé thân lên đã ở trên một cây đại thụ, hai chân đạp xuống một cái, bắn thẳng lên như một mũi tên đỏ rực lửa.
Đường Vũ Lân hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Học Viện Sử Lai Khắc đột ngột gặp đại nạn, trong lòng hắn căm phẫn cỡ nào.
Đột nhiên kẻ thù xuất hiện, tâm tình bị đè nén lập tức bộc phát ra.
"Cổ Nguyệt, ôm chặt ta." Đường Vũ Lân thấp giọng nói.
Cổ Nguyệt vội vàng ôm lấy cổ hắn, đôi chân dài cũng quấn chặt lấy eo hắn.
Khí huyết trong người Đường Vũ Lân bỗng dâng trào, hai tay mở sang hai bên, đôi Kim Long Trảo đồng thời phóng ra.
Sau khi hai vòng xoáy hình thành, Đường Vũ Lân phát hiện võ hồn và huyết mạch chi lực của hắn có thể đồng thời tồn tại, hoàn toàn không cần hoán đổi, có thể chân chính cùng nhau chiến đấu.
Vô số Lam Ngân Hoàng từ dưới đất dựng lên, giống như một khu rừng màu lam bạc, ngăn lại đường đi của Xích Hỏa Hầu Vương.
Con Xích Hỏa Hầu Vương kia cực kỳ hung hãn, hai tay mở ra, toàn thân rực cháy ánh lửa đỏ vàng, đánh tới Lam Ngân Hoàng.
Lam Ngân Hoàng dù sao cũng là võ hồn hệ thực vật, sau khi bị nó va chạm thì lần lượt bị đẩy ra.
Nó mang theo khí thế mãnh liệt đến trước mặt Đường Vũ Lân.
Không trực tiếp nhảy xuống, Xích Hỏa Hầu Vương kia đột nhiên mở ra một đôi cánh dưới nách, làm thế bổ nhào xuống của nó dừng lại trên không trung.
Chiến thuật? Hồn thú này thông minh như vậy sao?
Đừng xem thường dừng lại chớp nhoáng này, thời gian đó đã đủ để đối thủ hoàn toàn tính sai quỹ đạo tấn công của nó.
Cùng lúc đó, con mắt thứ ba của nó sáng lên.
Dao động tinh thần mạnh mẽ đột nhiên dâng lên như thủy triều, không phải va chạm trực tiếp, mà là một loại uy áp tinh thần từ bốn phương tám hướng truyền tới, lấy thân thể Đường Vũ Lân làm trung tâm.
"Ngang" Đường Vũ Lân ngửa đầu lên gào, đầu rồng màu vàng cực lớn bao trùm toàn thân, chính là Hoàng Kim Long Hống.
Cơ thể Xích Hỏa Hầu Vương cứng đờ trên không trung, tinh thần trùng kích mạnh mẽ của nó đã bị phản lại dưới chấn động tinh thần lực từ Hoàng Kim Long Hống.
Nhưng đúng lúc này, trong con mắt dọc kia, một đạo kim quang như thiểm điện lóe lên, xuyên qua không khí vặn vẹo với nhiệt độ cực cao, trong chớp mắt đã tới trước ngực Đường Vũ Lân.
Cùng lúc đó, thân thể nó cũng lăng không sà xuống, đôi móng vuốt sắc bén duỗi ra bao phủ lấy Đường Vũ Lân.
Kim Long Trảo tay phải duỗi ra, chặn trước người mình, ngăn cản không cho quang mang từ trên trời giáng xuống.
Cảm giác nóng bỏng trong chớp mắt truyền đến, năng lượng trùng kích mạnh mẽ khiến người có lực lượng mạnh như Đường Vũ Lân cũng hơi lảo đảo.
Con Xích Hỏa Hầu Vương kia cũng mượn cơ hội này lăng không đi tới, đôi vuốt sắc bén chụp vào Đường Vũ Lân từ hai bên.
"Cút!" Đường Vũ Lân Lân gầm lên một tiếng, Kim Long Thăng Thiên! Kim Long cực lớn từ dưới chân bay lên, đụng vào Xích Hỏa Hầu Vương.
Trong tiếng nổ chói tai, mảng lớn rừng cây xung quanh đổ ra ngoài.
Xích Hỏa Hầu Vương bị hất văng lên, nhưng Đường Vũ Lân cũng lảo đảo lùi về phía sau hai bước mới đứng vững.
Xích Hỏa Hầu Vương rơi xuống một cành cây đại thụ ở phía xa, trong mắt lộ ra vẻ bất định, hiển nhiên là bị công kích cường hãn của Đường Vũ Lân doạ sợ.
Sự cuồng bạo của Đường Vũ Lân cũng thu liễm lại, con Xích Hỏa Hầu Vương này không ngờ lại khó đối phó như thế, không chỉ công kích mạnh mẽ, mà còn có tinh thần lực.
Đồng thời, bản thân lực phòng ngự của nó cũng rất cường hãn, Kim Long Kinh Thiên của hắn va chạm chính diện với nó mà không làm tổn thương được nó, chỉ là bức nó lui xuống mà thôi.
Thật là không đơn giản!
Hồn thú vạn năm! Không hề nghi ngờ, đây là một hồn thú vạn năm, mà còn không phải là bình thường, nó là hồn thú vạn năm biến dị.
Thở sâu, Đường Vũ Lân thoáng bình tĩnh lại.
Hắn biết rõ đối mặt với một đối thủ như vậy, mình không thể để tâm tình ảnh hưởng tới trận chiến.
Khẽ nheo mắt, Đường Vũ Lân nhìn chằm chằm Xích Hỏa Hầu Vương, khí thế bản thân bắt đầu tăng lên.
Hắn không sử dụng Đấu Khải, đó là thủ đoạn về sau.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng phát động Đấu Khải.
Nếu như đây là Thăng Linh Đài thì ít nhất cũng là Thăng Linh Đài trung cấp, hoặc là Thăng Linh Đài cao cấp trong truyền thuyết mới đúng.
Nếu không hắn cũng không phải đối mặt với hồn thú cường đại như vậy.
Phải cố gắng bảo tồn thực lực, để đối mặt với cường giả có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong tương lai.
Xích Hỏa Hầu Vương đảo mắt một vòng, đột nhiên nó loé thân lên, không tiếp tục đánh về phía Đường Vũ Lân, mà là nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Cứ như vậy liền chạy.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, không hề nghi ngờ, con Xích Hỏa Hầu Vương này cực kỳ thông minh, sau khi phát hiện mình không dễ đối phó thì lựa chọn chạy trốn.
Đường Vũ Lân cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn hiểu được, muốn chiến thắng Xích Hỏa Hầu Vương này thì mình nhất định phải toàn lực ứng phó.
Hồn thú vạn năm biến dị, bên cạnh không có ai giúp đỡ thì đối phó không hề dễ.
"Ba ba." Bên tai truyền đến thanh âm làm Đường Vũ Lân chiến ý tăng vọt đột nhiên hạ xuống.
Khoé miệng hắn co giật một thoáng, vỗ vỗ đùi Cổ Nguyệt, "Không sao, nàng xuống đi."
"Được rồi." Cổ Nguyệt có chút không muốn rời khỏi người Đường Vũ Lân, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Ba ba, vừa rồi là cái gì? Thật đáng sợ!"