Vũ Băng Kỷ nói: "Ngươi muốn làm như thế nào?"
Đường Tam nói: "Đầu tiên chúng ta tập hợp một tiểu đội.
Trong đội, năng lực của mọi người sẽ bổ trợ lẫn nhau.
Nhân số không cần quá nhiều, tránh việc phân phối không tốt.
Sau đó chúng ta đồng hành đi tìm Sáp Sí Hổ, sau đó săn gϊếŧ nó.
Có lão sư bên cạnh thủ hộ chúng ta, nếu có nguy hiểm, lão sư sẽ ra tay."
Vũ Băng Kỷ cau mày nói: "Những nhiệm vụ này lão sư chắc sẽ không nhúng tay, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính chúng ta."
Đường Tam nói: "Cái này giao cho ta, ta nghĩ biện pháp thuyết phục lão sư.
Nếu lão sư đồng ý thì chúng ta có nhận nhiệm vụ được không?"
"Đó là đương nhiên.
Nhưng mà lão sư sẽ đồng ý sao?" Vũ Băng Kỷ nghi ngờ hỏi.
"Giao cho ta."
Từ chỗ của Vũ Băng Kỷ đi ra, Đường Tam để Độc Bạch về trước, hắn đi tìm Mộc Ân Tình.
Học viện Cứu Thục là một nơi không có văn phòng lão sư.
Gõ cửa, không có phản ứng.
Mộc Ân Tình còn chưa trở lại, hẳn là đi thảo luận việc gì với các vị lão sư khác rồi.
Đường Tam cũng không nóng nảy, đứng chờ ở cửa.
Đợi chừng nửa canh giờ, Mộc Ân Tình đã trở về.
Nhìn thấy Đường Tam, Mộc Ân Tình không khỏi có chút kinh ngạc: "Ngươi tìm ta sao?"
"Ân.
Mộc lão sư người hảo, ta có ý tưởng về khoá thực chiến muốn nói với ngài." Đường Tam cung kính nói.
"Vào đi." Mộc Ân Tình gật gật đầu.
Vừa rồi mấy lão sư bọn hắn đã tập hợp, thảo luận về phương diện năng lực của Đường Tam.
Nếu không phải đã điều tra rõ ràng lai lịch của hắn, bọn họ rất khó tin tưởng, một hài tử mới chín tuổi làm sao có thiên phú thực chiến cường đại như vậy.
Đây quả thực là có chút nghịch thiên!
Nhưng sự thật ở trước mắt làm bọn họ không thể không tin.
Tư Nho đang chuẩn bị đi tìm Trương Hạo Hiên nói chuyện, cảm thấy đứa bé này rất có hy vọng.
Mộc Ân Tình thực ra là người buồn bực nhất.
Hắn thân là lão sư khoá thực chiến nhưng lại có cảm giác không thể chỉ điểm gì cho Đường Tam, không biết phải dạy đứa trẻ này thế nào.
Bản thân Mộc Ân Tình cũng không am hiểu khống chế nguyên tố, ở phương diện này, cả Quan Long Giang và Tư Nho cũng không hẳn nghĩ ra dạy Đường Tam như thế nào.
Đường Tam đóng kỹ cửa phòng, cung kính đi đến trước mặt Mộc Ân Tình.
"Ngươi có ý kiến gì, nói ra cho ta nghe một chút." Mộc Ân Tình ngồi xuống nói.
Đường Tam nói: "Mộc lão sư, ta đã giao thủ với các sư huynh, sư tỷ ở hai tiết học thực chiến, ta cảm thấy khoá thực chiến có chút vấn đề."
"A?" Mộc Ân Tình có chút kinh ngạc mà nhìn hài tử dù đứng cũng không cao bằng mình khi ngồi, "Có vấn đề gì?"
Đường Tam không chút do dự nói: "Ta cảm thấy vấn đề là không đủ tiếp cận thực chiến.
Các học sinh luận bàn với nhau tuy rằng có thể ma luyện kỹ xảo chiến đấu, nhưng không đối mặt với nguy cơ sinh tử chính thức như trên chiến trường.
Dưới áp lực tử vong, tiềm năng của con người mới được kích phát tối đa.
Giống như ta lúc còn ở trấn Phong Lang, có mấy lần gặp phải Phong Lang tập kích, thiếu chút nữa đã chết rồi.
Nhưng sau lần đó, ta cảm ngộ Phong nguyên tố rõ ràng sau sắc hơn nhiều.
Cho nên ta cảm thấy, ở khoá thực chiến hẳn là nên cho mọi người chính thức cảm nhận được nguy hiểm.
Dưới lực áp như vậy, mọi người mới có thể có tiến bộ lớn hơn."
Nhãn tình Mộc Ân Tình sáng lên, "Ngươi nói là, ngươi bởi vì trải qua nguy cơ sinh tử nên mới có cảm ngộ Phong nguyên tố thêm sâu sắc? Ngươi trải qua bao lần như vậy?"
Đường Tam nói: "Xem như hai lần."
Mộc Ân Tình gật gật đầu, nói: "Đó là bởi vì ngươi có ngộ tính cao.
Người bình thường dù trải qua hai lần kinh nghiệm cũng chưa chắc có cảm ngộ như ngươi."
Đường Tam nói: "Hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì càng nhiều lần.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt mới có thể thúc đẩy mọi người tiến bộ.
Sau khi trải qua chiến đấu như vậy, lúc đầu ta rất sợ, nhưng sau khi trải qua thì nghĩ được rất nhiều thứ, trí nhớ về quá trình chiến đấu cũng đặc biệt khắc sâu.
Đã từng trải qua mới không muốn đối mặt lần nữa với tình huống như vậy, do đó sẽ càng cố gắng tu luyện, cũng sẽ có nhiều suy nghĩ, cảm ngộ hơn."
Mộc Ân Tình nói: "Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?"
Đường Tam nói: "Lão sư, ta đã xem qua danh sách nhiệm vụ chỗ Đại sư huynh, trong đó có nhiệm vụ săn gϊếŧ Yêu Thú.
Săn gϊếŧ Yêu Thú sẽ không làm lộ thân phận của học viện Cứu Thục chúng ta.
Ta thấy có thể cho các tổ đội học sinh đi săn gϊếŧ Yêu Thú, sau đó các sư phụ từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ.
Nhưng chỉ cần chúng ta không có nguy hiểm đến tính mạng, các sư phụ đừng xuất thủ tương trợ, cho dù là trọng thương cũng để cho mọi người cảm thụ áp bách mạnh mẽ từ kẻ địch cường đại.
Ta thấy như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn một chút."
"..." Mộc Ân Tình toát ra vẻ suy nghĩ, thực chiến như vậy học viện Cứu Thục không phải không có, nhưng đều là lão sư trực tiếp dẫn đội.
Thời điểm chiến đấu, lão sư ở một bên chỉ điểm, thời khắc mấu chốt mới ra tay.
Các học viên tự mình đi săn gϊếŧ Yêu Thú rất ít, trừ phi là săn gϊếŧ Yêu Thú cấp thấp.
Dù sao, học viện chỉ có hơn mười đệ tử, đều được lựa chọn khéo léo, mỗi học viên đều là tài sản quý giá của học viện.
Bất luận một gã đệ tử nào bị tổn thương trí mạng đều là đả kích thật lớn với học viện, cho nên các sư phụ vẫn luôn rất cẩn thận.
"Chỉ sợ phát sinh nguy hiểm." Mộc Ân Tình lầm bầm nói.
Đường Tam nghiêm mặt nói: "Mộc lão sư, nhà ấm không thể bồi dưỡng ra đoá hoa có thể chịu được mưa to gió lớn.
Ngày ta vừa đến đây, trấn trưởng lão sư nói với ta, nhân loại chúng ta muốn tranh đấu để giành được một không gian sinh tồn chỉ thuộc về mình.
Nếu như vậy chúng ta cần phải trả giá càng nhiều hơn nữa mới được.
Hơn nữa, các sư phụ có thể âm thầm đi theo, khi thật sự có nguy hiểm tính mạng mới ra tay bảo hộ chúng ta."
Mộc Ân Tình nói: "Chuyện này ta muốn cân nhắc thêm.
Ngươi có ý tưởng cụ thể sao?"
Đường Tam nói: "Vừa rồi ta và Đại sư huynh thương lượng một chút, chúng ta thấy có thể chọn một nhiệm vụ săn gϊếŧ Yêu Thú tương đối khó khăn, tổ chức một tiểu đội cùng tiến hành.
Vì lí do an toàn, chúng ta hy vọng có ít nhất một lão sư âm thầm bảo hộ chúng ta.
Bên trong đoàn đội chỉ có ta và Đại sư huynh biết có lão sư bảo hộ, các sư huynh, sư tỷ khác thì không biết.
Nếu như chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, lão sư không cần ra tay chỉ cần âm thầm xem là được.
Về phần thưởng, nếu các lão sư ra tay cứu giúp, tiền thưởng có thể chia cho lão sư tám phần, coi như là ma luyện đối với chúng ta."
Mộc Ân Tình nói: "Đây cũng là biện pháp.
Ta cùng Quan lão sư thương lượng một chút, ngày mai sẽ nói với ngươi kết quả."
"Vâng, tạ ơn lão sư." Đường Tam nói xong liền cáo từ.
Khi hắn vừa đi tới cửa liền dừng bước, quay người lại, nghiêm túc nói với Mộc Ân Tình: "Mộc lão sư, kinh nghiệm thực chiến sinh tử mới có thể làm cho chúng ta tiến bộ càng lớn."
Đường Tam đi rồi, Mộc Ân Tình chìm vào suy tư.
Câu nói Đường Tam đả động đến hắn, chính là "nhà ấm không thể bồi dưỡng ra đoá hoa có thể chịu được mưa to gió lớn".
Đối với đa số phụ thuộc nhân loại, đừng nói là nhà ốm, ngay cả sinh tồn tuỳ thời đều có thể gặp được nguy hiểm.
Bọn họ chịu ảnh hưởng của thiên phú, nhưng dù cố gắng kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết mạch như thế nào cũng không có khả năng phát triển thành cường giả.
Mà những hài tử ở đây đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, có hy vọng trở thành cường giả.
Hài tử như vậy lại là bông hoa trong nhà ấm sao? Không trải qua mưa gió, bọn họ có thể thuận lợi phát triển sao? Vấn đề này vẫn khốn nhiễu các vị lão sư bấy lâu nay.
Trong các hài tử, người cực kỳ có thiên phú ngược lại là người tăng lên chậm nhất.
Vô luận là Độc Bạch có Thiên Hồ Biến, hay Cố Lý sở hữu Thì Quang Biến đều như vậy.
Nhưng huyết mạch của bọn họ thật sự quá quý giá, bọn họ không dám đặt cược a!
Mộc Ân Tình hít sâu một hơi, đứng người lên, quyết định đi tìm Quan Long Giang thảo luận thật tốt vấn đề này.
Đường Tam đi ra khỏi gian phòng của Mộc Ân Tình, khoé miệng phát ra một nụ cười, hắn biết mình có tám chín phần thuyết phục được vị lão sư này.
Từ biểu hiện lúc kết thúc tiết học thực chiến chiều nay của Mộc Ân Tình, hắn thấy trong mắt vị lão sư này mang theo vài phần thất vọng.