Mỹ công tử hết sức nhẹ nhõm khi hắn thay đổi, trở về bộ dạng Đường Tam, mặc dù nàng rất tự tin.
Đường Tam nhìn Mỹ công tử, cười khổ nói: "Tại sao nàng nhận ta được? Ta tự thấy mình không không để lộ sơ hở gì.
Ta vốn nghĩ hôm nay sẽ đánh bại nàng, đạt được quán quân, sau đó trực tiếp chọn nàng.
Đây là cách ổn thoả nhất.
Lại không ngờ rằng nàng dốc sức liều mạng, nàng đã hù chết ta."
"Hừ, đáng đời, ai bảo nhiều ngày như vậy không liên lạc được với chàng.
Chàng có biết ta lo lắng đến mức nào không? Không đánh chàng không thể giải được mối hận trong lòng ta." Mỹ công tử tức giận nói.
"Nàng làm sao nhận ra ta?" Đường Tam cười nói.
Mỹ công tử nói: "Là ông ngoại.
Hôm qua gia gia tới khuyên ta nên cân nhắc chọn chàng nhưng bị ta cự tuyệt.
Lúc đó ông ngoại hoàn toàn đứng về phía ta khiến ta nghi ngờ.
Sau đó ta nhớ lại các trận đấu trước đó và mỗi lần nói chuyện với chàng thì càng lúc càng chắc chắn hơn.
Bởi vì ta đủ hiểu chàng, cho tới giờ chàng không bao giờ làm bất kỳ điều gì không nắm chắc.
Chàng nhất định sẽ cố gắng thực hiện điều mình đã hứa.
Chàng đã đáp ứng ta tới đây dự thi thì chắc chắn sẽ đến.
Nếu chàng thua so tài thì nhất định sẽ liên hệ với ta, sau đó suy nghĩ cách khác.
Nhưng chàng vẫn luôn không liên hệ với ta, cũng không có khả năng gặp chuyện không may trong trận đấu, dù sao thực lực thực sự của chàng vẫn còn đó.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta liền đoán chàng nhất định ở trong đám người đủ điều kiện, hơn nữa càng về sau, năng lực chàng thể hiện ra càng nhiều, át chủ bài tầng tầng lớp lớp.
Ta đoán, chàng có khả năng nhất là Cận Miểu Lâm, mặc dù rất khó tin nhưng đến ta còn không nghĩ đến, người khác tất nhiên sẽ không nhìn ra.
Hôm nay ta thiêu đốt huyết mạch chém chàng một kiếm, cuối cùng đã xác định chính là chàng.
Một là để xem chàng có để ta thiêu đốt huyết mạch hay không, hai là dùng Tu La Kiếm để nhận ra chàng.
Mặc dù chỉ chém lên tấm thuẫn, nhưng kiếm ý của ta đã nhận ra hơi thở của chàng trong trạng thái bùng nổ ở khoảng cách gần, và ta chắc chắn đó là chàng.
Chàng là Đường Tam, Tu La Kiếm sẽ không làm tổn thương chàng.
Nếu không phải, ta liền đánh chết Cận Miểu Lâm."
Đường Tam nói: "Quả nhiên vẫn là Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng xảy ra vấn đề, đúng vậy, chỉ có ngài ấy biết thân phận của ta.
Cho nên nói, bí mật có người biệt sẽ vĩnh viễn không thể thực sự trở thành bí mật.
Đừng giận, Chiếm Hoàng chi chiến được vạn chúng chú mục, nếu ta để lộ thân phận trước mặt nàng, khi chúng ta gặp nhau trên sân thi đấu, hoặc giao thủ, hoặc khi ta bị các tuyển thủ chèn ép, nàng rất dễ để lộ sơ hở.
Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng khống chế số mệnh toàn đại lục, cảm giác của hắn cực kỳ cường đại, một manh mối rất nhỏ cũng có thể bại lộ."
"Hừ!" Mỹ công tử tức giận quay đầu sang một bên, nhưng tay vẫn bị hắn nắm chặt.
Nàng làm sao không biết lần so tài này Đường Tam chịu nhiều áp lực hơn nàng.
Đánh bại đối thủ mà không thể thi triển năng lực bản thân am hiểu khó cỡ nào? Giai đoạn phía sau, để ngăn nàng không gặp phải Từ An Vũ, hắn đã song sát y.
Cuối cùng hộ tống nàng trở thành Chuẩn Hoàng.
Đường Tam cũng nắm chặt tay nàng, nhìn hai vị mẫu thân ngồi đối diện vẫn chưa hoàn toàn khôi phục từ trong khϊếp sợ, nụ cười trên mặt ngày càng sâu, "Thời khắc gian nan nhất đã qua, tương lai không còn ai có thể khống chế vận mệnh của chúng ta.
Ngày chúng ta thành Hoàng cũng chính là ngày chúng ta lên trời."
Mỹ công tử quay đầu, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, vẻ tức giận trên mặt rốt cuộc đã biến mất.
Đúng vậy, bọn họ đã song song thành tựu Chuẩn Hoàng, nguy cơ đã biến mất.
"Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Mỹ công tử hỏi Đường Tam.
Đường Tam nói: "Nàng cố gắng hết sức nhanh chóng quay về thành Gia Lý.
Bên đó hẳn chuẩn bị cũng sắp xong, chuẩn bị để truyền tống tộc nhân của chúng ta ra hải ngoại.
Sau đó ở thành Gia Lý đợi ta."
Mỹ công tử lập tức cảm thấy lo lắng, "Chàng không cùng chúng ta trở về sao? Lại muốn tách ra?"
Đường Tam nói: "Không phải, yên tâm đi.
Tuy rằng ta không thể cùng nàng trở về, nhưng ta đảm bảo mỗi ngày đều truyền tống đến bên cạnh nàng, ở cùng nàng một lát.
Bây giờ ta không thể rời khỏi Tổ đình.
Tiếp theo phải chuẩn bị chuyện Lam Kim Thụ tộc trung lập, như vậy sẽ để ta có địa vị cao hơn ở Tổ đình.
Khi ta thành Hoàng, động tĩnh sẽ phi thường lớn, cũng sẽ rất khó khăn.
Đến lúc đó còn cần một số Hoàng Giả trợ giúp mới khiến mọi việc suôn sẻ hơn.
Vì vậy, thân phận Cận Miểu Lâm này phải tiếp tục sử dụng.
Đồng thời, ta cũng sẽ cử Lam Kim Thụ tộc đến hải ngoại, trợ giúp nhân loại tăng lên năng lượng sinh mệnh.
Cây Hoàng Thiên Trụ ta mua được trên hội đấu giá cũng rất quan trọng, ta muốn từ đó chắt lọc ra phương thức có thể trợ giúp nhân loại tu luyện.
Sau khi làm xong những chuyện này, ta sẽ dùng thân phận Cận Miểu Lâm, danh chính ngôn thuận tới thành Gia Lý lấy nàng.
Sau đó chúng ta sẽ tích luỹ lực lượng để chuẩn bị độ kiếp."
"Không cần vội vàng độ kiếp.
Các con còn trẻ, cần tích luỹ nhiều hơn.
Ta nghe nói thiên kiếp thành Hoàng vô cùng nguy hiểm." Tô Cầm nói.
Đường Tam nói: "Độ kiếp phải nhìn cơ hội.
Ta độ kiếp khác với các Hoàng Giả khác, chỉ khi cơ hội đến, ta mới có thể một lần hành động thành công.
Tiểu Mỹ đã dung hợp với Tu La Kiếm, nàng độ kiếp cũng gần giống với ta.
Trong vòng một năm, chúng ta nhất định phải độ kiếp."
Tô Cầm trong lòng xiết chặt, "Một năm, ngắn như vậy?"
Đường Tam gật đầu, nói: "Ai di người yên tâm, ta sẽ chuẩn bị thật vẹn toàn.
Bằng vào vòng cổ Kỳ Linh Đồng Sinh, lúc đó ta hẳn có thể cùng Tiểu Mỹ độ kiếp, giúp đỡ lẫn nhau."
Tô Cầm còn muốn nói gì đó, Khổng Tước Vương Phi lại mở miệng, nói: "Muội muội, ngươi còn bận tâm điều gì? Hắn có thể biến thành Cận Miểu Lâm, đùa giỡn tất cả Hoàng Giả đương thời, càng trở thành Thành chủ chạm tay có thể bỏng, dùng thân phận nhân loại trở thành Chuẩn Hoàng, còn có chuyện gì hắn không làm được sao?"
Khổng Tước Vương Phi bây giờ chỉ cảm thấy tam quan của mình bị lật đổ.
Trong đầu nhớ lại tất cả biểu hiện mà Cận Miểu Lâm thể hiện ra trong thời gian này, trong lòng không nói nên lời.
Trượng phu của nàng đã vô cùng cơ trí, chính là một đại tài.
Nhưng so với người trước mắt này thì hoàn toàn không là gì cả.
Mặc dù nàng không biết Đường Tam làm được như thế nào, nhưng hắn đã phải đối mặt với các Hoàng Giả khác nhau và vô số khó khăn.
Nhưng hắn vẫn một đường đi tới, trong Chiếm Hoàng chi chiến được vạn chúng chú mục, hắn có thể dễ dàng đánh bại đối thủ mà không sử dụng năng lực chính thức của bản thân.
Tất cả mọi chuyện hắn làm ngoài kinh ngạc thì thật không thể tưởng tượng được.
Tô Cầm thở sâu, cười rạng rỡ nói: "Đúng vậy, ta thật sự lo buồn vô cớ.
Đường Tam, mọi chuyện ngươi làm thật khiến ta không thể tưởng tượng được."
Ánh mắt Đường Tam trở nên tĩnh mịch hơn, "Lần trước ra ngoài kinh lịch, ta xuyên qua Vô Tận Lam Hải, ở Nhật Thần Đế Quốc trải qua một số việc, tích luỹ ngày càng thâm hậu.
Sau Chiếm Hoàng chi chiến lần này, có lẽ sẽ không có chuyện không thể đối kháng xuất hiện."
Mỹ công tử nói: "Thời gian về sau như thế nào? Lúc nào chàng chính thức đến thành Gia Lý?"
Đường Tam nói: "Ta sẽ ở Tổ đình khoảng một tháng để trao đổi với các Hoàng Giả về cách duy trì trung lập của Lam Kim Thụ tộc.
Sau đó ta sẽ về Lam Kim Thụ tộc một chuyến để hoàn thành, chính thức để Lam Kim Thụ tộc bắt đầu trung lập.
Sau khi nàng trở về hãy thông báo với Thủ tướng Tiêu Hà chuẩn bị sẵn sàng.
Khoảng ba tháng sau ta sẽ đến thành Gia Lý chính thức cầu hôn.
Sáu tháng sau sẽ chỉnh thể di chuyển, giúp tộc nhân của chúng ta di dân ra hải ngoại.
Có sáu tháng chuẩn bị hẳn là đầy đủ, hải ngoại hẳn cũng có thể dung nạp thành Kiến Mộc.
Sau đó ta và nàng sẽ ở hải ngoại tu luyện, dạy bảo tộc nhân phương pháp tu luyện, chờ thời cơ độ kiếp thành Hoàng."
Mỹ công tử gật đầu, đối với an bài của Đường Tam, nàng đương nhiên không có ý kiến gì.
"Chàng còn bận nhiều việc, trong khoảng thời gian này ở Tổ đình, chàng đừng có truyền tống đến bên cạnh ta, để tránh bị phát hiện, sẽ không tốt cho chàng." Mỹ công tử nhẹ nói.