Vũ Băng Kỷ cảm nhận được ánh mắt khác thường của Cố Lý, mỉm cười nói: "Ngươi cũng học hỏi Tiểu Đường một chút, ở phương diện tu luyện hắn có lý giải vô cùng đặc biệt.
Sau vài lần cùng hắn thảo luận, ta với Băng nguyên tố có cảm ngộ rõ ràng không giống lúc trước.
Nhưng Thì Quang Biến của ngươi khá đặc thù."
Cố Lý gật nhẹ đầu, đối với tiểu sư đệ mới đến này, hắn càng ngày càng nhận thức hắn.
Đường Tam nói: "Đại sư huynh, ngươi cảm thấy băng chuỳ là thủ đoạn công kích như thế nào?"
Vũ Băng Kỷ nói: "Công kích từ xa.
Quan trọng là tốc độ, lực xuyên thấu và số lượng."
Đường Tam vuốt cằm nói: "Tuy khác về hình thức với Phong Nhận của ta nhưng có cùng hiệu quả.
Nhưng thực tế, bởi vì băng chuỳ ngưng thực hơn nên uy năng hẳn là lớn hơn Phong Nhận.
Ưu điểm của Phong Nhận là thay đổi thất thường, có thể dựa vào xoay tròn cùng đặc tính tự do, dưới góc độ tính toán tốt sẽ đi công kích.
Mà băng chuỳ lại khác, theo ta đặc tính lớn nhất của nó là lực xuyên thấu.
Vậy làm thế nào để nó có lực xuyên thấu mạnh hơn đây? Đầu tiên là độ cứng của bằng chuỳ.
Áp súc càng đặc thì băng chuỳ càng cứng.
Sau đó là tốc độ, tốc độ càng nhanh, lực trùng kích cũng càng lớn, lực xuyên thấu tự nhiên sẽ mạnh hơn một chút.
Nếu như tu luyện tới cực hạn, băng chuỳ có thể ấp súc trở thành băng châm, bởi vì thể tích càng nhỏ, lực xuyên thấu càng mạnh hơn.
Băng châm cường đại có thể phá vỡ các loại phòng ngự."
Cố Lý cười nói: "Nghe cái này làm cho người ta có điểm không rét mà run đấy! Nhưng những lời này, Đại sư huynh hẳn là cũng chú ý tới."
Vũ Băng Kỷ nói: "Băng nguyên tố áp súc ta còn theo hắn học đó.
Tiểu Đường, ý của ngươi là, muốn để băng chuỳ mạnh hơn nữa, một là áp súc thể tích của nó, làm cho nó càng ngưng thực, hai là tăng tốc độ lên."
Đường Tam gật đầu, nói: "Nếu như sức nặng của băng chuỳ là một cân, dưới tình huống sức nặng như nhau, thể tích càng nhỏ uy lực nhất định càng lớn.
Về tốc độ thì có liên quan đến thủ pháp ta muốn chỉ cho ngươi.
Khi sử dụng thủ pháp này, cần đem lực lượng thân thể và huyết mạch chi lực của ngươi kết hợp, sau đó rót vào trong băng chuỳ, thậm chí còn có thể đem Tinh Thần Lực của ngươi phụ gia thêm để cho băng chuỳ có lực xuyên thấu càng mạnh hơn, làm cho đối phương không thể né tránh."
Vũ Băng Kỷ nói: "Nghe rất lợi hại, ngươi làm mẫu cho ta một lần đi."
Nói xong, hắn ngưng tụ ra một đống băng chuỳ, đưa cho Đường Tam.
Đây là một đống băng chuỳ bình thường, dài nửa xích, ước chừng nặng nửa cân.
Băng chuỳ rơi vào tay có cảm giác mát lạnh, cũng không có dấu hiệu bị hoà tan, ít nhất trong thời gian ngắn vẫn còn nguyên vẹn.
Đây là lực chưởng khống Băng nguyên tố sau khi tu luyện đến trình độ nhất định mới có được.
"Đại sư huynh, thật tốt quá!" Đôi mắt Đường Tam lập tức sáng lên, cũng không cần thi triển Phong Nhận màu xanh.
Huyền Thiên Công vận chuyển, trong chớp mắt, khí thế trên người Đường Tam trở nên khác biệt.
Hắn rõ ràng không nhìn về phía Vũ Băng Kỷ và Cố Lý, nhưng hai người vẫn cảm nhận được thái độ nghiêm túc trên người hắn.
Lúc này Đường Tam đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú, băng chuỳ trong tay hắn không có khí tức chấn động, dường như nó đã biến mất, hoặc là nói nó đã hoàn toàn hoà thành một thể với Đường Tam.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Đường Tam dịch chuyển, phát lực từ lưng đến bả vai, bả vai đến cánh tay, băng chuỳ trong tay như thiểm điện hất ra.
Băng chuỳ trong không trung loé lên, không phát ra một tiếng vang, cứ như vậy biến mất.
Với tu vi của Vũ Băng Kỷ cũng chỉ có thể chứng kiến hào quang loé lên, băng chuỳ đã biến mất.
So với tốc độ bình thường của hắn, nhanh hơn không chỉ một lần.
Khi băng chuỳ bị vung ra, dù là Vũ Băng Kỷ hay Cố Lý đều có cảm giác da đầu bị xiết chặt.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ cảm nhận rất rõ huyết mạch khí tức đang lao nhanh trong cơ thể Đường Tam.
....
Vũ Băng Kỷ vừa nói được hai chữ thì ước chừng cách chỗ này ngoài ba mươi mét, một cây nhỏ đột nhiên chậm rãi ngã xuống, phát ra tiếng "sàn sạt" do cành lá liên tiếp va chạm với nhau.
Cố Lý trợn mắt há mồm.
Băng chuỳ? Đây là do miếng băng chuỳ vừa rồi tạo ra? Một cây nhỏ cách đây ba mươi mét, cứ như vậy bị bẻ gãy?
Vũ Băng Kỷ cũng khiếp sợ, một đống bằng chuỳ có thể đạt được uy lực trình độ này?
Đường Tam chuyển hướng sang Vũ Băng Kỷ, mỉm cười nói: "Thủ đoạn công kích từ xa nhất định phải hợp nhất tinh, thần, khí.
Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho đối phương không cách nào né tránh.
Mà tất cả công kích từ xa, vô luận là uy lực như thế nào, đều phải đánh trúng đối thủ mới có thể phát ra được uy năng chính thức, nếu không cũng không có ý nghĩa gì.
Nhan, chuẩn, ác! Tinh thần khí! Đây là chân lý của công kích từ xa.
Đại sư huynh ngươi có thể cảm nhận một lúc.
Thủ pháp này của ta gọi là vung tay mũi tên, không phức tạp, nhưng muốn luyện tập đến cực hạn cũng không dễ dàng.
"Vung tay mũi tên, hay cho một cái vung tay mũi tên!"
Đôi mắt Vũ Băng Kỷ sáng long lanh.
Trong thời gian ngắn, hắn đã có chút xoa tay muốn thử.
Đường Tam cũng không ngại Cố Lý bên cạnh, lập tức đem kỹ thuật thi triển vung tay mũi tên cùng các kỹ xảo giảng thuật thật chi tiết cho Vũ Băng Kỷ nghe.
Vũ Băng Kỷ nghe rất chăm chú, Cố Lý bên cạnh cũng cẩn thận nghe.
Trong đó có một ít phương thức phát lực làm Cố Lý mở rộng tầm mắt, cũng có cảm ngộ không nhỏ.
Lần này thực sự là lựa chọn đúng a! Đây chính là cảm thụ của Cố Lý.
Đường Tam nói xong, Vũ Băng Kỷ có chút không thể chờ đợi mà thử nghiệm.
"Hai người các ngươi nghỉ ngơi trước, ta gác đêm đầu tiên, sau đó luyện tập một chút vung tay mũi tên."
Vũ Băng Kỷ có Băng nguyên tố hộ thể, tiêu hao ngày hôm nay cũng không đáng kể, hiện tại được kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng không biết mỏi mệt.
"Được."
Đường Tam đáp ứng một tiếng rồi định lên cây nghỉ ngơi, lại bị Cố Lý kéo lại.
"Tiểu Đường." Cố Lý cười hắc hắc, "cái kia, ngươi đã đáp ứng ta chỉ ta phương pháp chiến thắng Trương Bạch Bân, vậy lúc nào chỉ ta đây?"
Đường Tam mỉm cười nói: "Không vội, sư huynh ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Chúng ta phải bảo trì trạng thái tốt nhất để nghênh đón ngày mai.
Nếu ngày mai không có gì ngoài ý muốn, ta sẽ bắt đầu chỉ cho ngươi."
"Được, một lời đã định."
Thông qua vung tay mũi tên, hiện tạo Cố Lý đã hoàn toàn tin phục Đường Tam.
Đại sư huynh ở chỗ hắn có thể học được nhiều như vậy, mình cũng nhất định có thể!
Đến nửa đêm, Vũ Băng Kỷ mới thông tri cho Đường Tam thay ca, còn biểu diễn một chút thành quả luyện tập vung tay mũi tên.
Đường Tam uốn nắn cho hắn một hồi, vị Đại sư huynh này mới cảm thấy mỹ mãn đi minh tưởng.
Ngộ tính của Vũ Băng Kỷ rất không tệ, vung tay mũi tên dường như là thủ pháp trụ cột trong Ám Khí Bách Giải của Đường Môn, học cũng không tính là khó.
Vũ Băng Kỷ có tu vi thâm hậu, trong một đêm đã nắm giữ được bí quyết trong đó, về sau chỉ cần luyện tập chăm chỉ là được.
Một đêm này coi như yên tĩnh, sáng ngày thứ hai mọi người đều tỉnh táo, phát hiện Độc Bạch đã từ trên nhánh cây lăn xuống, may mà có dây thừng nên mới không ngã xuống đất.
Mọi người tiếp tục xuất phát.
Dựa theo tốc độ hôm qua, bọn họ cần hai ngày thời gian mới có thể tiến nhập khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ.
Mà sau khi tiến vào đó cần mất bao lâu để tìm kiếm Sáp Sí Hổ, bọn họ cũng không đoán được.
Nhưng thu hoạch vẫn coi như không tệ.
Vũ Băng Kỷ cũng không còn quá cẩn thận như ngày đầu tiên, gặp được một ít Yêu Thú, bọn họ cũng chủ động chiến đấu, dưới tình huống không gặp phải đàn Yêu Thú thì luyện tập phối hợp trong thực chiến.
Đường Tam trở thành linh hồn của đội ngũ.
Vũ Băng Kỷ chủ động uỷ quyền, để Đường Tam chỉ đạo mọi người phối hợp.
Một ngày đi không ngừng, cộng thêm vài lần chiến đấu, tốc độ của bọn họ đã chậm lại.
Cho tới lúc này, bọn họ đã săn gϊếŧ được sáu đầu Yêu Thú, mạnh nhất là Ngũ giai, yếu nhất cũng là Tứ giai.
Tuy rằng giá trị không bằng Liệt Địa Tích Dịch, nhưng vẫn thu được tiền lời tương đối khá.
Có thể trở thành một thành viên của học viện Cứu Thục, tất cả đều là người thông minh.
Trong vài lần chiến đấu, dưới sự chỉ huy của Đường Tam, mọi người cũng dần ăn ý hơn.