Hai đại Chuẩn Hoàng cùng đi, đãi ngộ không chỉ không kém hơn Hoàng Giả, thậm chí còn hơn lúc trước.
Dù sao, bọn họ là thế hệ Hoàng Giả mới, tương lai có thể thống trị đại lục này lâu dài hơn.
Đặc biệt, biểu hiện của Đường Tam và Từ An Vũ ở giải thi đấu đã khẳng định tương lai bọn họ không phải là Hoàng Giả bình thường.
Hai người phân biệt chủ trì một chủ thành, Đường Tam còn dẫn đầu Lam Kim Thụ tộc xây dựng Sinh Mệnh Chi Tháp trên toàn đại lục, phụ trách quá trình sinh mệnh tiến hoá.
Bọn họ có địa vị siêu việt đến mức ngay cả Hoàng Giả cũng phải đối xử bình đẳng với họ.
"Cận huynh, ngươi đã nghĩ ra cách phân phối các trưởng lão này thế nào chưa? Ta thấy bây giờ mọi người sắp bị đoạt đến bể đầu rồi." Từ An Vũ bất đắc dĩ nói với Đường Tam.
Gần đây trên toàn Yêu Tinh Đại Lục không có chủng tộc nào có thể so nhân khí và nhiệt độ với Lam Kim Thụ tộc.
Ai cũng biết không lâu nữa, Lam Kim Thụ tộc chấp chưởng Sinh Mệnh Chi Tháp sẽ có lợi rất lớn cho sự tiến hoá của mọi chủng tộc.
Điều này còn quan trọng hơn Thiên Hồ tộc chấp chưởng số mệnh.
Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng không thể chiếu cố tất cả các chủng tộc, chỉ có thể bảo tồn số mệnh của đại lục.
Nhưng năng lượng sinh mệnh thì khác.
Bất kỳ chủng tộc nào tiến hoá đều cần có năng lượng sinh mệnh.
Năng lượng sinh mệnh đủ mạnh, đoán chừng một chủng tộc huyết mạch cấp hai có thể tiến hoá thành huyết mạch cấp một, huyết mạch tầng thấp nhất càng không phải nói.
Đường Tam đối ngoại không tiếp khách, nhưng các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc lại không ngừng bị các chủng tộc hấp dẫn và tranh giành.
Nhưng các trưởng lão không dám thu quà lớn, càng không dám đưa ra đề nghị với Đường Tam hy vọng mình có thể đến toà thành nào.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ, Lam Kim Thụ tộc có ngày hôm này đều là nhờ vào Cận Miểu Lâm.
Nếu không có vị Chuẩn Hoàng này, Lam Kim Thụ tộc sẽ lập tức bị đánh về hình dáng ban đầu.
Mà đến bây giờ, bọn họ sắp trở về thành Kiến Mộc, Đường Tam vẫn chưa nói sẽ phân phối các trưởng lão đến chủ thành nào.
Đừng nói Từ An Vũ sốt ruột, ngay cả các trưởng lão cũng khẩn trương.
Ai cũng muốn tới chủ thành mạnh hơn một chút, để có nhiều tài nguyên hỗ trợ hơn.
Nhưng phân phối như thế nào thì chỉ có thể chờ đợi.
Đường Tam nhìn Từ An Vũ, mỉm cười nói: "Ta đã hứa với ngươi rồi, ngươi còn hỏi gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không đoán được đại khái sao?"
Từ An Vũ cười hắc hắc, truyền âm nói: "Có Tam trưởng lão, chúng ta hiển nhiên không có vấn đề, nhưng ta nghĩ thế này.
Ngươi xem, trên đại lục chỉ có mười mấy chủ thành, trưởng lão Lam Kim Thụ tộc các ngươi lại có hơn 40 vị.
Thụ Tổ tiến hoá, không lâu sau các ngươi sẽ có nhiều trưởng lão hơn.
Vậy có nên cân nhắc cử nhiều trưởng lão tới một chủ thành không? Yên tâm, đến chỗ ta, ta có thể xây dựng thêm nhiều Sinh Mệnh Chi Tháp cũng không sao.
Ngươi luôn tin Long tộc chúng ta có tài nguyên, đúng không?"
Khiến Từ An Vũ không ngờ là, Đường Tam lại lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Từ huynh, một chủ thành chỉ có thể có một Sinh Mệnh Chi Tháp.
Ta không quan tâm ngươi xây dựng nó lớn thế nào, nhưng chỉ có một toà.
Người ta nói không có quy tắc sao thành được vuông tròn.
Nếu Tổ đình đã đặt ra quy tắc thì chúng ta phải tuân theo, nếu không sẽ xảy ra hỗn loạn.
Ngươi hiểu ý ta không?"
Từ An Vũ hơi suy tư một lát, nói: "Ý ngươi là, ngươi có thể cho ta hai trưởng lão ở trong một toà Sinh Mệnh Chi Tháp sao?"
Lần này đến lượt Đường Tam bất đắc dĩ, "Ta nói cho ngươi hai trưởng lão lúc nào? Nếu ai cũng như ngươi, cướp hết người đi thì ai trấn thủ thành Kiến Mộc? Ai thủ hộ Thụ Tổ?"
Từ An Vũ cười ha ha một tiếng, nói: "Ta hiểu, ta hiểu.
Chúng ta từ từ tính tiếp.
Nếu không thì, tộc nhân đi theo Tam trưởng lão đến chỗ ta, ngươi tìm cho ta nhiều Cửu giai đỉnh phong một chút, tự ta sẽ bồi dưỡng a! Ta dùng tài nguyên Long tộc bồi dưỡng bọn họ lên cấp độ Tinh Vương, các tộc khác sẽ không nói được gì."
Đường Tam thở dài một tiếng, nói: "Ngươi thật đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào."
Từ An Vũ cũng thở dài theo hắn, nói: "Ta cũng không có biện pháp a! Vì đại nghiệp của Long tộc, ta phải suy nghĩ nhiều hơn cho tộc nhân của mình."
Đường Tam mỉm cười nói: "Bây giờ ta rất hối hận để ngươi theo ta về thành Kiến Mộc.
Ngươi hẳn đã nghĩ muốn cầu ta chuyện này.
Phía trước chỉ là thăm dò."
Từ An Vũ lại nghiêm mặt nói: "Chúng ta là huynh đệ a! Của ngươi không phải của ta, của ta cũng là của ngươi sao? Tương lai hai tộc chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Mấy trăm năm sau, nói không chừng toàn bộ Yêu Tinh Đại Lục đều là thế giới của chúng ta."
Đường Tam mỉm cười, nói: "Chỉ sợ ta không cùng ngươi đợi trăm năm được!"
Từ An Vũ sững sờ, "Sao vậy? Ngươi không tin tưởng thành Hoàng sao? Năng lực của ngươi mặc dù hỗn tạp, nhưng các Hoàng Giả trong Tổ đình đều hy vọng ngươi thành Hoàng.
Khi ngươi độ kiếp, nhất định tất cả các Hoàng Giả đều trợ giúp, có lẽ sẽ không quá khó khăn."
Đường Tam nhún nhún vai, nói: "Chuyện này ai nói trước được? Ta sẽ suy nghĩ đề nghị của ngươi.
nhưng bây giờ ta không thể cam đoan với ngươi, trở về ta phải xem xét tình hình tộc nhân thế nào đã."
"Được rồi.
Ngươi để ý giúp ta là được.
Ta sẽ tự mình hộ tống bọn họ tới thành Thuỷ Tinh, ta xem ai dám làm gì." Từ An Vũ khẽ cười nói.
--------------------
Thành Kiến Mộc trở nên náo nhiệt hơn, sứ giả các chủ thành đã đến hoặc đang trên đường đi, đến đây đón trưởng lão Lam Kim Thụ tộc, Tháp chủ Sinh Mệnh Chi Tháp thuộc về bọn họ.
Trong lòng Đường Tam đã sớm có kế hoạch, nhưng hắn cũng không vội.
Cứ như vậy, đoàn người thuận lợi trở về thành Kiến Mộc.
Từ rất xa đã nhìn thấy toà thành cực lớn được bao quanh bởi những khu rừng.
Khí tức sinh mệnh trong không khí rõ ràng trở nên nồng đậm hơn.
Nhìn thấy toà chủ thành này, Từ An Vũ không khỏi thở dài nói: "Thật là một toà thành xinh đẹp! Năng lượng sinh mệnh thật dồi dào.
Cận huynh, đến nơi thỉnh ngươi dẫn ta đi bái kiến Thụ Tổ, để ta làm tròn lễ nghĩa của một hậu bối."
"Được." Đường Tam gật đầu.
Các tộc nhân Lam Kim Thụ tộc đã sớm nhận được tin, trực tiếp nghênh đón ở ngoài thành mười dặm, cung kính hành lễ với đoàn người Lam Kim Thụ tộc.
Trên mặt mỗi tộc nhân đều tràn đầy phấn khích.
Họ đều biết những gì xảy ra trong khoảng thời gian gần đây có ý nghĩa như thế nào với Lam Kim Thụ tộc.
Tất cả đều đã thay đổi, tất cả đều đã trở nên khác biệt.
Thế giới của bọn họ không thay đổi, nhưng nhân vật chính của thế giới này đang dần được thay thế, mà Lam Kim Thụ tộc sẽ trở thành một bộ phận quan trọng nhất trong thế giới đó.
Trong lòng bọn họ không còn sợ hãi hay tự ti nữa, chỉ có kiêu hãnh và tự hào.
Lam Kim Thụ tộc đã chính thức quật khởi.
"Cung nghênh tộc trưởng trở về, cung nghênh Chuẩn Hoàng." Trong nháy mắt nhìn thấy Đường Tam, tất cả tộc nhân đều quỳ xuống.
Uy vọng của Đường Tam ở Lam Kim Thụ tộc đã lên như mặt trời ban trưa, càng là trên dưới một lòng.
Đường Tam dẫn các trưởng lão hạ xuống, nhìn các tộc nhân Lam Kim Thụ tộc, hắn mỉm cười nói: "Mọi người đứng lên đi.
Ta vẫn là ta, không vì thân phận thay đổi mà thay đổi.
Mời mọi người theo ta vào thành, bái kiến Thụ Tổ."
"Vâng!" Lúc này các tộc nhân mới lần lượt đứng dây, vây quanh Đường Tam.
Từ An Vũ và các trưởng lão đi về hướng nội thành.
Từ An Vũ lần đầu tiên tới thành Kiến Mộc, mọi thứ nơi này đều rất mới lạ với y.
Khi y nhìn thấy tường trong nội thành được làm từ Hoàng Kim Mộc thì không khỏi tán thưởng.
Được bao vây bởi các tộc nhân Lam Kim Thụ tộc, Đường Tam dẫn Từ An Vũ vào nội thành, đến trước bản thể Thụ Tổ to lớn.