Mỹ công tử đứng sau cửa sổ, nhìn thiếu niên đang quét dọn trên quảng trường, trong đôi mắt ánh lên vẻ suy tư.
Sau khi trở về, nàng kỳ thật vẫn luôn suy nghĩ một việc.
Vì sao? Vì sao ngày đó nàng đột nhiên nương tay.
Chính là ngày nàng gϊếŧ chết bốn đầu Bát giai Sáp Sí Hổ, khi quay lại thu chiến lợi phẩm liền thấy được người này ở đó, hắn còn chủ động lộ ra thân phận Cứu Thục với nàng.
Mỹ công tử tuyệt đối không tin một tên Chanh cấp có thể biết bí mật thân phận của mình.
Nàng không chút do dự động thủ với hắn.
Nhưng không biết vì sao, khi nàng thúc giục Khổng Tước Linh chuẩn bị gϊếŧ chết đối thủ, ít nhất cũng muốn rót không gian chi lực vào trong cơ thể hắn, đột nhiên nàng cảm giác được trái tim mình đập mãnh liệt, giống như gϊếŧ hắn sẽ có chuyện đại sự phát sinh.
Cảm giác này nàng trước đó chưa từng có, nhưng trong trí nhớ dường như khắc rất sâu.
Trương Hạo Hiên chính là lúc đó đi tới.
Nhưng dù Trương Hạo Hiên không đến, nàng cũng cảm giác được mình không gϊếŧ được người này.
Vì sao lại vậy? Ngẫm lại mỗi lần khi hắn nhìn thấy mình, ánh mắt kia làm Mỹ công tử càng cảm thấy kỳ quái.
Tiểu tử Đường Tam này, ánh mắt nhìn mình không giống bất kỳ người nào trước đó.
Mụ mụ dùng ánh mắt yêu thương nhìn mình, đôi khi còn chứa cả sự đau lòng.
Các học viên Yêu Quái Tộc nhìn mình kinh thường hoặc nịnh nọt, cũng có chút lợi dụng.
Nhưng ánh mắt Đường Tam không giống như vậy.
Lúc hắn nhìn mình, trong ánh mắt mang theo một cảm giác kỳ dị, còn ẩn chứa tâm tình vô cùng phức tạp.
Loại tâm tình này rất khó hình dung, có mừng rỡ, có hưng phấn, có nhớ nhung, cũng có mong chờ.
Lần đầu nhìn thấy hắn ở trà sữa điếm, hắn nhìn mình còn có chút si ngốc.
Một hài tử mười tuổi, sao lại có ánh mắt này? Ánh mắt đó, nàng mới chỉ gặp khi phụ thân nhìn mẫu thân.
Nhưng lúc Đường Tam nhìn mình cũng không giống, trong ánh mắt si ngốc kia tựa hồ còn có tình cảm mãnh liệt.
Trước kia đối với ánh mắt như vậy Mỹ công tử không suy nghĩ nhiều, vì nàng nghĩ mình không có quan hệ gì với nó.
Nhưng khi Đường Tam xuất hiện trong học viện, thường xuyên vô ý đụng phải, thường xuyên cảm nhận được ánh mắt hắn biến hoá, Mỹ công tử cũng bắt đầu chú ý đến thiếu niên này.
Nhất là lần này khi động thủ với hắn, thậm chí còn có cảm giác không hạ thủ được, Mỹ công tử càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Loại cảm giác này Mỹ công tử rất không thích, tới bây giờ nàng đều không thích sự tình không nằm trong sự khống chế của mình.
Nếu có thể được lựa chọn, nàng muốn tránh xa hoặc thậm chí xoá bỏ gia hoả làm cho mình không tập trung kia.
Trên người nàng có trách nhiệm nặng nề, nàng không nguyện ý cho bất kỳ sơ suất gì xuất hiện.
Nhưng người này là đệ tử của Trương Hạo Hiên, nàng không thể ra tay với hắn, thậm chí cũng không thể đuổi hắn đi.
Hôm nay, khi nhìn thấy hắn ở quang trường quét dọn, không biết vì sao, Mỹ công tử cảm thấy như trút được gánh nặng.
Hắn đã trở về, thật tốt.
Nghĩ tới đây, thân thể Mỹ công tử run rẩy.
Sao mình lại cảm thấy tốt khi gặp lại hắn?
Trong quá trình quét dọn, Đường Tam dần tiến vào cảm giác vật ngã lưỡng vong (*), càng hiểu về vị diện này hắn càng cảm thán về sự cường đại của vị diện.
Thế giới này quá ưu ái cho Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc rồi.
(*) Ý chỉ quên đi tất cả, đạt đến ngưỡng thiên nhân hợp nhất.
Ở kiếp trước đều không có người sinh ra đã có năng lực, nhưng ở vị diện này, Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc tựa hồ sinh ra đã có.
Bọn nó hầu như không cần quá nỗ lực, chỉ dựa vào huyết mạch tiến hoá có thể tự động có được lực lượng cường đại.
Vị diện này quả thực có tầng cấp cực cao.
Tuy rằng hắn chưa chính thức gặp qua cường giả đỉnh phong, nhưng có thể nghĩ, những tồn tại Thập Nhị giai đỉnh phong, dù có kém Thần Vương ở thần giới kia cũng sẽ không chênh lệch nhiều.
Đây là một vị diện mạnh đến cỡ nào a!
Đúng lúc này, hắn rùng mình một cái, theo bản năng dừng cây chổi, quay người nhìn về một hướng.
Mỹ công tử mặc đồng phục học viện Gia Lý, đang đứng cách đó không xa nhìn hắn chăm chú.
Nàng vẫn có vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, so với bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng bất đồng là, Đường Tam cảm nhận được nàng không phải đi ngang qua.
Mỹ công tử hơi ngừng lại, nhìn thấy Đường Tam quay đầu nhìn mình.
Ánh mắt của hắn lại thay đổi, mang theo kinh hỷ và cũng khẩn trương.
Hắn lo lắng ta trả thù hắn sao? Nhưng dường như kinh hỷ đã chiếm ưu thế, dần đẩy lùi sự khẩn trương?
Mỹ công tử cất bước, đi đến chỗ Đường Tam.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đẹp sáng lên, "Tại sao ngươi lại đến đây quét dọn?"
Vì ngươi.
Đường Tam ngay lập tức đáp lại trong lòng.
"Đây là bí mật." Đường Tam cười cười.
Mỹ công tử nhíu mày, "Nếu ta nhất định phải biết thì sao?"
Nhìn bộ dạng có chút bốc đồng của nàng, Đường Tam không khỏi ngẩn ngơ.
Nàng mang theo một tia hờn dỗi, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lạnh như băng lúc trước.
Nhìn Đường Tam ngốc trệ đứng đó, Mỹ công tử không khỏi có chút xấu hổ, "Ta đang hỏi ngươi đấy!"
"Nếu ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi." Đường Tam nói.
"Người này sao lại không có nguyên tắc như vậy?" Mỹ công tử hỏi.
"Ta ..." Đường Tam im lặng, "Vậy ta không nói cho ngươi?"
"Ngươi dám!" Thanh âm của nàng đề cao lên vài phần.
"Cái kia ...!ta nên nói cho ngươi hay là không nói cho ngươi?" Đường Tam không khỏi có chút buồn cười.
Bộ dạng này của Mỹ công tử là lần đầu tiên hắn thấy.
Mỹ công tử thản nhiên nói: "Ngươi nói đi." Nàng tựa hồ đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
Đường Tam nói: "Trong học viện Gia Lý thiên địa linh khí nồng đậm, rất thích hợp để tu luyện."
"Tu luyện trong khi quét dọn sao?" Mỹ công tử toát ra vài phần suy tư.
Vừa rồi khi quan sát Đường Tam, kỳ thật nàng đã phát hiện ra một vấn đề.
Là người có lực khống chế không gian cường đại, thậm chí nắm giữ không gian áo nghĩa, cảm giác của nàng rất nhạy, quan sát tinh tế, Tinh Thần Lực cũng rất mạnh.
Nhìn Đường Tam, nàng cảm thấy hắn dường như dung nhập với xung quanh, rõ ràng là đang quét dọn, nhưng có cảm giác hoà làm một thể với khu vực này.
Nàng không biết cảm giác này được gọi là thiên nhân hợp nhất.
Người bình thường rất khó tiến vào trạng thái này.
Nhưng sau khi có được lạc ấn thứ sáu, càng thân thiết hơn với thực vật, hơn nữa có Thần Thức tồn tại, cùng với kinh nghiệm lâu năm, Đường Tam tiến nhập thiên nhân hợp nhất tựa như nước chảy mây trôi.
"Ân." Đường Tam gật gật đầu.
Hắn đúng là đang tu luyện, cũng không phải nói dối nàng.
"Ngươi có nhiệm vụ?" Mỹ công tử truy vấn.
Đường Tam lắc đầu, "Không có."
"Lừa gạt thượng cấp là tội lớn, hiểu rõ chưa?" Mỹ công tử lạnh lùng nói.
Đường Tam cười khổ: "Ta biết, nhưng ta thật sự không có nhiệm vụ, thượng cấp Mỹ công tử."
Mỹ công tử mím môi, "Về sau gọi ta là Mỹ tỷ."
Mỹ tỷ? Đường Tam ngẩn ngơ, trong đầu ngay lập tức hiện lên hình dáng lúc trước của nàng.
Khi đó, nàng để mọi người gọi nàng là Tiểu Vũ tỷ.
"Được, Mỹ tỷ." Đường Tam thành thật gật đầu, trong lòng như có từng đợt thuỷ triều trào lên.
Hắn cố gắng áp chế xúc động muốn chạy tới ôm nàng, không dám nhìn nàng, bởi vì hắn thực sự lo lắng mình không khống chế được mà làm ra sự tình không hay.
Thấy hắn đột nhiên cúi đầu xuống, Mỹ công tử cau mày, thực sự không biết nói gì, nàng quay người bước đi.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của nàng biến mất, Đường Tam mới ngẩng đầu lên.
Nhìn bóng lưng nàng dần xa, Đường Tam mím môi thật chặt để bình tâm lại.
Nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên quay người, nhìn hắn.
Đường Tam bị doạ cho nhảy dựng, nước mắt không khống chế được mà trào ra, theo hai gò má chảy xuống.