Nghe hắn nói, mười tám thiếu nữ đều có chút mờ mịt, tựa hồ không quá hiểu ý hắn nói.
Đường Tam cũng không nói nhiều, hắn biết nhân loại bị tẩy não trong một thời gian dài, muốn thay đổi cần có thời gian.
Mà việc cấp bách bây giờ là làm chuyện trọng yếu nhất ngày hôm nay.
"Lão sư, chúng ta ra ngoài thôi, các ngươi cũng đi theo ta." Đường Tam nói với mười tám thiếu nữ kia.
Đến trước thác nước, Trương Hạo Hiên nâng hai tay lên, tách dòng nước ra.
Đường Tam để mười tám thiếu nữ đến bên cạnh mình, sau đó dùng Phong nguyên tố quấn lấy các nàng.
Trong tiếng kinh hô các nàng đã bay lên, bằng vào khống chế tinh diệu, các nàng đều rơi xuống cạnh bờ.
Sau đó Đường Tam mới cùng Trương Hạo Hiên lên bờ.
Ánh mắt các thiếu nữ nhìn hắn đã thay đổi, Phong nguyên tố thần kỳ kia làm các nàng được mở rộng tầm mắt.
Tuy các nàng không rành thế sự, nhưng đối với cường giả sẽ tự nhiên kính sợ.
Hơn nữa, Đường Tam nhìn qua không chênh lệch nhiều với các nàng, tiểu chủ nhân này mang lại cho họ cảm giác khá tốt, tốt hơn nhiều so với đám Yêu Quái.
Trong thời gian ngắn, các nàng đã bớt sợ hãi hơn, ánh mắt nhìn Đường Tam càng thêm tò mò.
Đường Tam nói với Trương Hạo Hiên: "Lão sư, ta sẽ bắt đầu ngay.
Vì không thể bị quấy rầy nên phiền ngài hộ pháp cho ta."
"Được." Trương Hạo Hiên gật đầu.
Hắn cũng rất tò mò, Đường Tam muốn làm cái gì.
Đường Tam ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời, nhìn lại đầm nước, rồi sải bước đi vòng quanh.
Hắn đi rất chậm, Tinh Thần Lực phóng thích, trong mắt lấp lánh bạch sắc Thiên Hồ Biến.
Lựa chọn phương vị là một chuyện vô cùng trọng yếu, nên hắn toàn lực đem vận khí gia trì.
Sau khi đi hai vòng, hắn rút cuộc dừng bước ở một nơi cách đầm nước chừng năm mét.
Hắn lấy ra một nhành cây màu vàng kim óng ánh từ trong túi trữ vật, chậm rãi trồng xuống đất.
Hắn làm rất chậm, nhưng dùng Tinh Thần Lực quan sát, Trương Hạo Hiên có thể cảm giác được Tinh Thần Lực của Đường Tam đang chấn động mãnh liệt, cường độ của nó làm hắn có chút giật mình.
Tử Dương quả có tác dụng tốt vậy sao, như thế nào cảm thấy Tinh Thần Lực của hắn làm mình nhìn không thấu.
Đường Tam trồng cây rất chăm chú, rất nhanh, hắn vẽ lên thành từng đường.
Từng đường từng đường mang theo vài phần thần bí, nhưng ở trên mặt đất, có cảm giác như một bức tranh trừu tượng.
Trương Hạo Hiên hiểu được, Đường Tam đang phác hoạ pháp trận.
Hắn không nhịn được mà đến phụ cận quan sát, nhưng hắn lại phát hiện, mình xem không hiểu chút nào.
Mà bên trong pháp trận đã có một hương vị kỳ dị tồn tại, tuy rằng không có năng lượng chấn động, nhưng Trương Hạo Hiên vẫn cảm thụ được.
Đường Tam không dừng lại, hắn không ngừng phác hoạ, không ngừng đổi hướng, phạm vi cũng không ngừng mở rộng.
Các thiếu nữ đứng Hồng Hồ tộc đứng ở một bên nhìn xem, vẻ mặt hiếu kỳ.
Các nàng càng không rõ Đường Tam đang làm gì.
Sau hơn một giờ, một đồ án phức tạp có đường kính vượt qua năm mét xuất hiện bên cạnh đầm nước.
Nhìn qua nó có hình tròn, bên trong có rất nhiều hình tròn khác, còn có nhiều đường liên kết không biết đại biểu cho điều gì.
Sau khi được khắc hoạ xong, hương vị thần bí cũng ngày càng rõ ràng.
Kim quang lập loè, một đôi cánh mở ra sau lưng Đường Tam, chính là Kim Bằng Biến.
Cánh khẽ động mang theo thân thể hắn bay lên, hắn không sử dụng Phong nguyên tố là bởi vì khắc hoạ pháp trận làm hắn tiêu hao Tinh Thần Lực cực lớn, một khi điều khiển Phong nguyên tố không tốt sẽ phá huỷ pháp trận phía dưới, vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.
Hắn bay đến vị trí giữa pháp trận, thở sâu, đem Hoàng Kim Mộc chậm rãi cắm vào đất.
Hắn chọc rất sâu, cành Hoàng Kim Mộc này bị hắn đâm vào hơn nửa.
Màu vàng nhàn nhạt hiện lên, mà toàn bộ pháp trận nhìn qua chỉ gồm các đường phác hoạ, dường như chấn động rất nhỏ.
Một nụ cười hiện lên trên khoé miệng Đường Tam, hắn có thể cảm giác được, pháp trận của mình không có vấn đề.
Ngay sau đó, hắn lấy ra một cành Hoàng Kim Mộc, cắm xuống vị trí thứ hai, rồi cành thứ ba, thứ tư.
Trương Hạo Hiên dần toát ra vẻ khiếp sợ.
Nhìn thấy Đường Tam cắm từng nhánh Hoàng Kim Mộc vào trong pháp trận, hắn phát hiện, những đường bình thường kia dường như sống lại, không ngừng cộng hưởng với nhau.
Lúc Đường Tam khắc hoạ pháp trận, hắn kỳ thật đã phát hiện ra một ít ảo diệu trong đó.
Tinh Thần Lực của Đường Tam một mực vẫn ở trên các đường đó, làm chúng ẩn chứa Tinh Thần Lực, do đó nhìn chúng dường như là một chỉnh thể.
Lúc này, cắm Hoàng Kim Mộc vào các vị trí còn trống đã đốt sáng toàn bộ pháp trận.
Nương theo chấn động đó, Tinh Thần Lực trong pháp trận đã giảm bớt, mà năng lượng trong đó đã chấn động cùng tần suất.
Những năng lượng này không đến từ mặt đất, không tới từ Hoàng Kim Mộc kia, mà do thiên địa linh khí dung hợp tạo thành.
Không hề nghi ngờ, thiên địa linh khí bị pháp trận kỳ diệu này dẫn động, hơn nữa đang ngưng tụ về phía bên này.
Câu thông thiên địa! Chỉ với đặc tính này, pháp trận của Đường Tam tuyệt đối là bảo vật.
Từng đám Hoàng Kim Mộc được cắm xuống.
Mỗi cành được trồng xuống, các cành đã trồng trước đó màu vàng bên ngoài càng đậm hơn, nhìn qua rất huyễn lệ.
Rút cuộc, cành Hoàng Kim Mộc cuối cùng xuất hiện trên tay Đường Tam.
Trong chốc lát, Tinh Thần Lực của Đường Tam đại phóng, bạch sắc hào quang trong mắt sáng lên, một cảm giác kỳ dị phóng thích, hắn đang gia trì vận may.
"Phốc" một tiếng, Hoàng Kim Mộc chính xác cắm xuống một vị trí.
"Ô ...!ô ...!n ...!g" một tiếng vù vù kịch liệt vang lên, ngay sau đó, một quầng sáng màu vàng lập tức hiện lên.
Mỗi nhành Hoàng Kim Mộc đều rung rung đứng lên, bên ngoài đầm nước cũng rung lên từng đợt.
Đường Tam trở mình bay xuống mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thu hồi Kim Bằng Biến, ánh mắt của hắn sáng rực.
"Đã thành!"
Từng đám Hoàng Kim Mộc đã tản ra quầng sáng màu vàng nhàn nhạt, chấn động kịch liệt một hồi rồi dần ổn định lại, màu vàng bắt đầu chảy xuôi xuống, rồi lan xuống pháp trận, làm từng đường phác hoạ nở rộ một quầng sáng kim sắc, đi ngang qua Trương Hạo Hiên cùng các thiếu nữ.
Các nàng không cảm thấy biến hoá gì, chỉ là mảnh sơn thuỷ này dường như càng thêm thần bí.
Trương Hạo Hiên có cảm giác mạnh nhất, hắn phát hiện, thiên địa linh khí nơi này đã nồng đậm hơn vài phần từ khi pháp trận hoàn thành.
Lúc bắt đầu cảm giác không rõ ràng, nhưng càng lúc linh khí càng hội tụ, tốc độ tăng lên không quá nhanh, nhưng tuần hoàn mà ổn định.
Thiên địa linh khí không tán loạn trong không khí, mà hướng vào trong pháp trận, hoà nhập trong đó, rồi lặng yên không tiếng động biến mất.
Đường Tam ngồi xuống, minh tưởng khôi phục Tinh Thần Lực đã tiêu hao.
Trương Hạo Hiên đi quanh pháp trận vài vòng, cảm thụ biến hoá của nó.
Không sai, pháp trận này không chỉ câu thông thiên địa, mà còn hấp thu thiên địa linh khí từ ngoại giới.
Kỳ dị hơn là, dưới sự dẫn dắt của nó, tốc độ hấp thu ngày càng tăng.
Từng cành Hoàng Kim Mộc lúc này giống như cành cây bình thường, nhưng dưới pháp trận kia, thỉnh thoảng sẽ có quầng sáng kim sắc chảy xuôi, hết sức kỳ diệu.