Trương Hạo Hiên nhìn Độc Bạch rồi nói: "Cũng đúng, nếu như không giấu được, vậy thì cấm túc.
Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."
"Ách ..." Độc Bạch đang cao hứng bừng bừng lập tức bị nghẹn, "Không nên a trấn trưởng, cầu buông tha." Không thể ra cửa tuyệt đối rất khó chịu.
Trương Hạo Hiên tức giận: "Ít nhất chờ đến khi da ngươi không sáng lên mới thôi.
Ta muốn nghỉ ngơi, Đường Tam, ngươi ở lại trông chừng hắn, mấy ngày này ngươi đừng tới học viện Gia Lý, ta sẽ xin nghỉ cho ngươi."
Nói xong, trấn trưởng xoay người rời đi.
Độc Bạch đáng thương nhìn về phía Đường Tam, Đường Tam nhún hai vai nói: "Đây là mệnh lệnh của lão sư, ta không thể làm trái.
Hơn nữa, ngươi cũng cần thời gian làm quen với Thiên Hồ Biến Ngũ giai a."
"A ..." Độc Bạch uỷ khuất cúi đầu xuống, nhìn da thịt phát sáng của mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cảm thấy hưng phấn nữa.
"Cảm thấy thế nào? Cùng trước kia có gì khác a?" Đường Tam tò mò hỏi.
Hắn hiện tại sẽ không đi thôn phệ huyết mạch chi lực của Độc Bạch để tăng lên chính mình, phải chờ đến khi hắn ổn định lại tu vi đã.
"Dường như toàn thân đều thay đổi." Độc Bạch một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Chính ta cũng không biết là chỗ nào khác, nhưng cảm giác là không giống nhau."
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Bề ngoài trưởng thành hơn một ít, khí huyết tràn đầy hơn so với trước đây, Tinh Thần Lực cô đọng hơn, ta cảm thấy Tinh Thần Lực của ngươi có thể so sánh với Thất giai đỉnh phong rồi.
Lần đột phá này giúp Tinh Thần Lực của ngươi tăng lên gần một cấp."
Tinh Thần Lực của hắn cường đại, lại cảm thụ toàn bộ quá trình đột phá của Độc Bạch, đối với tình trạng cơ thể hắn còn biết rõ ràng hơn.
"Trong quá trình đột phá, huyết mạch của ngươi giống như là biến chất, Tinh Thần Lực không ngừng hiện lên trong đó, nó cùng Tinh Thần Lực trong Tinh Thần Chi Hải của ngươi xung đột, sau đó bắt đầu dần dần giao hoà, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng hoà làm một thể, giúp đỡ ngươi hoàn thành đột phá.
Trong quá trình này, huyết mạch Thiên Hồ của ngươi dường như xuất hiện một ít biến hoá diệu kỳ, bản thân nó đã tự chiết xuất.
Giống như toàn bộ huyết mạch được Tinh Thần Chi Hải tinh luyện qua, cơ thể ngươi chính là lò luyện, nói ngươi thoát thai hoán cốt cũng không đủ.
Không hổ là huyết mạch cao cấp nhất a, ta cảm thấy ít nhất trước Thất giai, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ không chậm."
"Ha ha ha, thật tốt quá, ta cũng có khả năng đột phá Thất giai." Độc Bạch lại lần nữa hưng phấn.
Đường Tam nói: "Ngươi cũng đừng cao hứng sớm như vậy.
Đột phá Ngũ giai đối với ngươi là một lần biến chất.
Trong quá trình đột phá, trên đầu người xuất hiện hư ảnh Thiên Hồ, ngươi biết không?"
"Không biết." Độc Bạch lắc đầu.
Thời điểm đó hắn hoàn toàn ở trong trạng thái hỗn độn.
Đường Tam nói: "Thiên Hồ có chín đuôi, trong quá trình đột phá, ngươi đã mọc thêm một đuôi, hiện tại là có hai cái.
Nói cách khác, bây giờ ngươi là lưỡng vĩ Thiên Hồ.
Từ đây có thể thấy được, mỗi lần ngươi tăng lên một giai, hẳn là sẽ mọc thêm một cái đuôi, cho đến Thập Nhị giai là có chín đuôi.
Cho nên, ta có lý do để hoài nghi, trong quá trình tu luyện, bốn giai đầu đều là làm nền, bắt đầu từ khi ngươi đột phá Ngũ giai mới chính thức tiến nhập quỹ đạo, nhưng đột phá cũng rất gian nan.
Mỗi lần đột phá đều là một lần biến chất, không cần đợi đến Thất giai như huyết mạch bình thường."
"Như vậy sao?" Độc Bạch ngơ ngác nhìn Đường Tam, hắn cảm thấy Đường Tam nói rất có đạo lý.
Kỳ thực, với kinh nghiệm làm người ba kiếp, tất cả phân tích của hắn dù là cường giả như Trương Hạo Hiên và Tư Nho cũng không thể chi tiết hơn.
"Ta nên làm gì bây giờ?" Độc Bạch kinh ngạc hỏi.
Đường Tam nói: "Tiếp tục cố gắng tu luyện Tinh Thần Lực, sau đó sử dụng Thiên Hồ Biến nhiều hơn để huyết mạch cùng Tinh Thần Lực của ngươi tan thành một thể, tiếp tục dùng Tinh Thần Lực kéo huyết mạch tiến hoá, tiến đến cấp độ cao hơn.
Chờ Tinh Thần Lực của ngươi tăng lên Bát giai đỉnh phong hoặc Cửu giai thì ngươi có thể trùng kích Lục giai rồi.
Về phần đằng sau thì chờ đến khi ngươi lên Lục giai rồi nói."
"Ừ ừ, được." Độc Bạch gật đầu liên tục.
Đường Tam nói: "Ngươi hiện tại có thể thử xem biến hoá của Thiên Hồ Chi Nhãn, xem so với trước có điểm gì khác biệt."
"Được." Độc Bạch tinh thần chấn động, thở sâu, lập tức, bạch quang dũng động.
Hắn tập trung tinh thần, thúc giục huyết mạch, lập tức, tất cả bạch quang đều hội tụ lên đỉnh đầu, hư ảnh Thiên Hồ lại hiện ra, nhưng không phải bộ dạng chín đuôi mơ hồ, mà là hai đuôi ngưng thực.
Đôi mắt xanh thẳm của nó đảo qua Đường Tam, rồi bay thẳng về phía hắn.
Đường Tam lập tức cảm giác được, thân thể mình dường như bị nhìn thấu.
Dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Hồ, hắn cảm thấy toàn thân không có cách nào che giấu.
"A" đúng lúc này, Độc Bạch đột nhiên kêu thảm một tiếng, té ngã xuống đất.
Thiên Hồ trên đỉnh đầu cũng biến mất.
Đường Tam bị doạ cho nhảy dựng, vội vàng bước đến bên cạnh hắn, "Ngươi làm sao vậy?"
Độc Bạch dùng hai tay che lại đôi mắt, nhìn kỹ sẽ thấy mắt hắn tràn đầy tơ máu, nước mắt trào ra rất nhiều, hiển nhiên là vừa chịu thống khổ kịch liệt.
Huyền Thiên Công ôn hoà rót vào trong cơ thể Độc Bạch, được Đường Tam không ngừng xoa dịu, đau đớn của Độc Bạch mới dần giảm xuống, nhưng hai con mắt vẫn sưng đỏ, không dám mở ra.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là tác dụng phụ khi thi triển Thiên Hồ Chi Nhãn sao?
"Đường, Đường Tam, ngươi, ngươi, ngươi ..."
"Làm sao vậy, Độc Bạch sư huynh?" Đường Tam nghi ngờ hỏi.
"Ngươi làm mù Thiên Hồ Chi Nhãn của ta a!" Thanh âm Độc Bạch có chút run rẩy.
Đường Tam chấn động, "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Độc Bạch theo bản năng nói: "Màu vàng, màu vàng vô biên vô hạn, thông thiên triệt địa kim sắc.
Đó là ngươi, ngươi, ngươi.
Màu vàng rất lớn không gì sánh kịp."
Hào quang loé lên trong mắt Đường Tam, "Ngươi nhìn thấy ta có màu vàng?"
Độc Bạch tâm tình dần ổn định lại, gật gật đầu nói: "Ngươi toàn màu vàng, thông thiên triệt địa.
Ta chỉ nhìn một cái thì không nhìn được nữa.
Mắt của ta đau quá, đau quá a!"
Hắn nhìn thấy kiếp trước của mình? Không, không đúng.
Thiên Hồ Chi Nhãn là số mệnh chi nhãn, cũng không thể nhìn lại quá khứ.
Hắn nhìn được, hẳn là số mệnh làm Thần Vương từ kiếp trước.
Nói cách khác, số mệnh kiếp trước của mình vượt qua cường độ hắn có thể tiếp nhận, cho nên mới bị như thế.
Ngũ giai Thiên Hồ Chi Nhãn lại có thể thấy được số mệnh của người khác.
Trước kia Thiên Hồ Chi Nhãn của hắn cũng có thể, chỉ là không thấy rõ ràng mà thôi.
"Độc Bạch sư huynh, trước tiên ngươi phải ổn định lại đã.
Dùng Tinh Thần Lực để bình phục đôi mắt, dùng Tử Cực Ma Đồng ta dạy ngươi tu luyện một lát." Đường Tam đỡ hắn ngồi xuống.
Ngực Độc Bạch có chút nhấp nhô, hô hấp cũng thoáng dồn dập, hắn không mở miệng, lộ ra có chút trầm mặc.
Hắn quơ quơ tay, Đường Tam vội cầm chặt tay hắn.
"Đường, Đường Tam, ta có phải đã nhìn thấy thứ không nên thấy?" Độc Bạch thấp giọng nói.
Đường Tam nói: "Không phải, ngươi thấy đúng rồi, thứ ngươi nhìn thấy hẳn là số mệnh.
Có lẽ, số mệnh của ta quá mạnh mẽ nên Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi không cách nào chịu được mới xuất hiện kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt như vậy.
Chờ ngươi khôi phục lại, chúng ta có thể thử nghiệm với các sư huynh, sư tỷ."
Độc Bạch trầm lặng một lát rồi nói: "Nhưng mà, số mệnh của ngươi là gì mà mạnh mẽ như vậy? Thật là đáng sợ, ngươi biết không? Thông thiên triệt địa kim sắc, dường như muốn chiếu sáng toàn bộ thế giới này."
Đường Tam cười khổ nói: "Ngươi có Thiên Hồ Chi Nhãn, ngươi cũng không nhìn ra chuyện gì thì ta làm sao có thể biết chứ.
Nhưng mà chuyện này ngươi đừng kể với ai, ta cũng không muốn trở thành vật thí nghiệm đâu."