Thị Huyết Ma Viên cười ha hả nói: "Cho nên, các ngươi tốt nhất là nên thắng, bằng không nhân loại sẽ vô cùng thất vọng a! Đi thôi, đã đến giờ rồi."
Thân là Yêu Quái Tộc, nó cũng không ý thức được chuyện này có ảnh hưởng như thế nào với nhân loại.
Dù sao, Yêu Quái Tộc luôn tự cao, bọn chúng tuyệt sẽ không cho rằng nhân loại yếu đuối sẽ sinh ra phản kháng ...
Ánh mắt Vũ Băng Kỷ băng lãnh mà kiến định, bốn người đi sau hắn trong lòng cũng có biến hoá khác nhau, nhưng điều đang thiêu đốt một ngọn lửa giống nhau, đó chính là Sứ Mệnh!
Miệng cửa treo to lớn được kéo lên, tiếng gầm cũng theo đó mà vang lên.
Nhưng lần này, khi nhóm Đường Tam nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài thì thấy được cửa treo phía đối diện cũng được mở ra cùng lúc với bên bọn họ.
Đúng vậy, lần này bọn họ không phải ra sân trước, mà là cùng đối thủ ra sân.
Điều này có nghĩa là Đấu Thú Tràng đã công nhận thực lực của bọn họ.
"Cố lên!" Vũ Băng Kỷ siết chặt nắm đấm và vẫy mạnh.
"Cố lên!" Năm người cùng hét lớn, sau đó ngẩng đầu mà bước ra ngoài.
Tiếng hoan hô, tiếng cổ vũ, tiếng mắng chửi, tiếng gầm gữ liên tục vang lên trên khán đài.
Trên khán đài, tuyệt đại đa số người xem vẫn là Yêu Quái Tộc như cũ, nhưng là trong một góc không được chú ý có gần trăm nhân loại quần áo tương đối sáng tạo thành một nhóm, vẫn bị Đường Tam nhìn thấy được.
Bọn họ cũng đang reo hò nhưng thanh âm đã hoàn toàn bị tiếng gầm của Yêu Quái Tộc lấn át.
Nương theo Tử Cực Ma Đồng, Đường Tam mơ hồ có thể nhìn thấy khẩu hình của bọn họ.
Bọn họ đang reo hò: "Sử Lai Khắc cố lên! Nhân loại, cố lên!"
Thở sâu, cảm xúc chua xót đã lâu mới có dập dờn trên chóp mũi, Đường Tam yên lặng nói trong lòng: "Nhân loại, cố lên!"
Lúc này, đối thủ của bọn họ đã đi vào sân.
Khác với trận chiến trước, đối thủ lần này của bọn họ không phải là đồng tộc.
Đi ở trước nhất là hai tên cao chừng hơn ba mét, vai dị thường lớn, trên đầu có cặp sừng màu đen rất to và dày.
Bọn chúng có làn da ngăm đen thô ráp, cơ bắp trên người giống như sắt thép.
Trên đầu chúng mang theo mũ giáp kim loại.
Phía trên cởi trần, trong mỗi tay cầm một cây cọc gỗ, trên đó dường như có các lạc ấn khác nhau được khắc bằng máu tươi.
Đây là ...
Đường Tam suy nghĩ một lúc mới xác định được chủng tộc của nó, Ngưu yêu nhất mạch, vũ khí trong tay chúng tên là Đồ Đằng Trụ.
Đó là một vũ khí cường đại đã trải qua nhiều năm tế tự gia trì.
Từ thân hình cùng việc được sử dụng Đồ Đằng Trụ có thể thấy, hai con Ngưu yêu này chân chính là trụ cột trong tộc, Đại Địa Ma Ngưu!
Đại Địa Ma Ngưu được vinh danh là một trong tám chiến sĩ mạnh nhất trong Thiên Vũ Đế Quốc.
Trong tám chiến sĩ mạnh nhất, bảy loại khác đều là chiến sĩ cường tộc.
Ngưu yêu nhất mạch không được xem là cường tộc, chỉ có Đại Địa Ma Ngưu là khác biệt.
Bọn chúng có lực lượng lớn, cứng cỏi, phòng ngự siêu cường, chiến đấu không sợ chết.
Hơn nữa, trong tay chúng còn có vũ khí đại biểu cho chiến lực đỉnh phong trong Ngưu yêu nhất mạch, Đồ Đằng Trụ.
Ngưu yêu nhất mạch không có Hoàng kim huyết mạch, thống trị Ngưu yêu chính là Đồ Đăng Tư Tế.
Đại Địa Ma Ngưu chỉ nghe lệnh của Đồ Đằng Tư Tế.
Có được Đồ Đằng Trụ, ở trên chiến trường, bọn chúng chính là nhân vật vô cùng khủng bố.
Là một trong tám chiến sĩ mạnh nhất ở Thiên Vũ Đế Quốc, bọn chúng tuyệt đối danh xứng với thực.
Đại Địa Ma Ngưu Thất giai trở lên mới có tư cách được trao Đồ Đằng Trụ, mà hai tên Đại Địa Ma Ngưu trước mặt này hẳn đều là Bát giai.
Đôi mắt chúng lạnh lùng, khí tức trầm ngưng.
Đồ Đằng Trụ trong tay tản ra khí tức huyết tinh, giống như ẩn chứa một cỗ sức mạnh bí ẩn.
Vì trong Ngưu yêu có Đại Địa Ma Ngưu tồn tại nên bọn chúng mới có thể đứng vững trong Thiên Vũ Đế Quốc, mới không giống như Trư yêu trở thành chủng tộc phụ thuộc.
Năm mươi nghìn chiến sĩ Đại Địa Ma Ngưu chính là lực lượng chân chính của Ngưu yêu tộc.
Đó là lực lượng có can đảm đối diện với với bất kỳ cường tộc nào.
Phía sau hai tên Đại Địa Ma Ngưu, đi chính giữa là một nam tử dáng người thon dài thẳng tắp, nhìn qua phi thường giống nhân loại, trên người mặc một bộ trang phục màu trắng, phác hoạ ra hình dáng con người.
Ở trung tâm mái đầu bạc trắng có một chùm tóc đỏ.
Hai mắt hẹp dài, hàn quang lấp loé trong mắt, như ẩn như hiện.
Trong tay hắn là một thanh trường kiếm.
Trường kiếm rét lạnh, nhìn qua không giống một vũ khí bình thường, dường như là một tồn tại cường đại.
Đây là...!Đan Đỉnh Hạc Yêu? Một chủng tộc cao quý, đỉnh phong, càng có Đại Yêu Hoàng tồn tại.
Mà tên Đan Đỉnh Hạc Yêu trước mặt này tu vi tuyệt đối là Cửu giai.
Đan Đỉnh Hạc Yêu có trí tuệ rất cao và thiên phú sử dụng vũ khí, nhất là kiếm.
Đại Yêu Hoàng trong tộc được xưng là Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng.
Mạch này số lượng không nhiều, nhưng cơ hồ đều là cường giả.
Chỉ là nhìn ba vị này, Đường Tam liền thấy đối thủ của bọn họ hôm nay nhất định là được tuyển chọn tỉ mỉ.
Sau lưng Đan Đỉnh Hạc Yêu là hai tên đồng tộc, đó là hai tên Hồ tộc.
Chỉ là Đường Tam chưa từng thấy qua nó.
Một nam một nữ, tóc dài trên đầu cùng cái đuôi phía sau đều có màu xám, nhìn kỹ có thể phát hiện, phần ngọn tóc và đuôi có màu xanh đậm kỳ dị.
Đây là ...!Lam Hồ? Chuyên am hiểu Tinh Thần Lực, am hiểu các năng lực phụ trợ, Lam Hồ!
Đường Tam đảo mắt nhìn qua các đối thủ, trận chiến này, khó đánh a! Khó đối phó nhất chính là tên Đan Đỉnh Hạc Yêu kia, có được huyết mạch chuẩn cấp một và tu vi Cửu giai.
Đồng dạng là Cửu giai, cấp độ huyết mạch khác nhau thì thực lực chênh nhau cực lớn.
Sở dĩ nói Đan Đỉnh Hạc Yêu có huyết mạch chuẩn cấp một mà không phải cấp một là vì Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng tuy xếp hạng sau trong các Đại Yêu Hoàng, nhưng thành Hoàng không chỉ dựa vào lực lượng huyết mạch.
Đoàn chiến vì sao có ít người báo danh, ngoài nguyên nhân kẻ thất bại chắc chắn phải chết, quan trọng hơn là, người có can đảm báo danh đều là cường giả chân chính.
Không thực sự có thực lực đỉnh cấp, ai sẽ ngu ngốc mà liều mạng chứ? Không chỉ như vậy, bọn họ đều là những người liều mạng, cần tiền chứ không cần mạng sống, nên mới có thể tiến hành đoàn chiến.
Tổ đội đối phương không thể nói là hoàn mỹ, nhưng thực lực đương nhiên cường đại.
Đan Đỉnh Hạc Yêu hẳn là mạnh nhất, Đại Địa Ma Ngưu cầm trong tay Đồ Đằng Trụ công phòng nhất thể, vô cùng cường hãn.
Hai tên Lam Hồ năng lực phụ trợ khẳng định không thấp, phối hợp lại tất nhiên có thể làm thực lực toàn độ tăng lên mạnh mẽ.
Đường Tam thấp giọng nói: "Đại sư huynh, Đan Đỉnh Hạc Yêu giao cho ta.
Còn lại giao cho các ngươi."
Vũ Băng Kỷ quay đầu về phía hắn, "Tại sao chúng ta không dùng Bạo Phong Tuyết?" Hắn đương nhiên cũng nhìn ra đối thủ cường đại.
Đường Tam lắc đầu nói: "Đồ Đằng Trụ hẳn là có năng lực phân tán, Bạo Phong Tuyết chưa hẳn sinh ra ảnh hưởng với bọn họ, huống chi đối phương còn có phụ trợ.
Ngươi dùng băng châm đối phó với Đại Địa Ma Ngưu, đối phương biết chúng ta có Truyền Tống trận bàn, cũng không dám tuỳ tiện rời khỏi hai tên Lam Hồ yêu.
Chủ công hẳn là tên Đan Đỉnh Hạc Yêu kia, ta ngăn trở nó, các ngươi công kích từ xa.
Chỉ cần Đan Đỉnh Hạc Yêu bại vong, bốn tên còn lại cũng không là gì.
Cố Lý sư huynh, Chanh tử sư tỷ, tận lực đánh gãy phụ trợ của hai tên Lam Hồ."
"Hiểu rồi." Cố Lý cùng Trình Tử Chanh gật đầu đáp ứng.
Bố trí chiến thuật không mất thời gian quá dài, lúc này trên khán đài người chủ trì cũng đã phát ra thanh âm cao vút quen thuộc.
"Trận chiến hôm nay thật là đặc sắc.
Chiến đội Sử Lai Khắc phải chăng sẽ kéo dài thành tích nổ đầu của bọn họ, hay là chiến đội Kiếm Ma sẽ tiếp tục tiến lên, chúng ta hãy cũng chờ đợi a.
Bàn đánh cược đã mở, mọi người có thể đặt cược rồi.
Tranh tài lập tức bắt đầu!"
Lần này, thời gian chờ đợi lâu hơn một chút so với tưởng tượng làm hai đội chỉ chăm chú nhìn nhau.
Ánh mắt Đan Đỉnh Hạc Yêu vẫn khoá chặt trên người Vũ Băng Kỷ, hiển nhiên là trong tư liệu bọn họ thu thập được, Vũ Băng Kỷ nhất định là hạch tâm trong đội.
Với tu vi Bát giai, trước đó liên tục đánh chết cường giả Cửu giai, kỹ năng Băng châm thần kỳ đã lưu lại ấn tượng rất sâu trong Đấu Thú Tràng.
Cái tên chiến đội Bạo Đầu cơ hồ là do hắn mà xuất hiện.