Đầu Đan Đỉnh Hạc Yêu bỗng nhiên nổ tung giống như một quả dưa hấu vỡ nát, phong cương trên người Đường Tam bắn ra, không để cho nửa phần huyết nhục của nó bắn lên người.
Trường kiếm màu đen kia đã rơi vào trong tay hắn, bị hắn tuỳ tiện nắm lấy.
Toàn trường trong chớp mắt này lặng ngắt.
Ở nơi xa, ngay cả Đại Địa Ma Ngưu cùng nữ tử Lam Hồ vừa bò dậy cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Phản sát? Hắn vậy mà hoàn thành phản sát? Hắn làm được như thế nào? Chuyện này sao có thể?
Đây cơ hồ đều là tiếng lòng của khán giả.
Ngay cả Độc Bạch đang hư nhược vì toàn lực thi triển Tử Cực Ma Đồng lúc này cũng há to miệng.
Vũ Băng Kỷ chớp chớp mắt, còn Trình Tử Chanh trực tiếp ngồi xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Phản sát nhìn qua đơn giản, dường như Đường Tam chỉ làm hai động tác, đưa tay nắm lấy trường kiếm của đối phương, sau đó một chuỳ nện nổ đầu nó.
Chiến đấu kết thúc!
Nhưng thực tế đơn giản như vậy sao?
Nắm chặt trường kiếm trong tay là Huyền Ngọc Thủ, hoá giải kiếm khí dày đặc chui vào cơ thể là năng lực truyền tống đến từ Khổng Tước Yêu tộc.
Dưới khả năng khống chế tinh diệu của Đường Tam, kiếm khí ngập trời kia trực tiếp truyền tống ra ngoài cơ thể rồi tiêu tán, căn bản không có tác dụng gì trong cơ thể hắn.
Còn lực lượng cường đại được gắn với thanh kiếm kia bị hoá giải bởi huyết mạch chi lực thứ bảy trong cơ thể hắn, lực lượng đến từ Cửu giai Tượng yêu.
Sau đó Huyền Thiên Công thôn phệ, hút lấy không cho đối phương rời đi, cuối cùng mới dùng một chuỳ nặng như thiên quân giải quyết vấn đề.
Trong chốc lát đó, Đường Tam liên tiếp vận dụng nhiều loại năng lực mới có thể hoàn thành phản sát trong nháy mắt.
Nhìn qua vô cùng đơn giản, nhưng thực tế là nội tình kết hợp.
Chẳng những chặn gϊếŧ đối thủ, mà còn muốn khán giả không hiểu được.
Đan Đỉnh Hạc Yêu, huyết mạch chuẩn cấp một, cứ như vậy vẫn lạc.
Ngay cả huyết mạch chi lực cũng bị Đường Tam thôn phệ, lưu lại một cái lạc ấn trong cơ thể.
Đường Tam ngẩng đầu, nhìn Đại Địa Ma Ngưu cùng nữ tử Lam Hồ vừa mới đứng dậy.
Hắn chậm rãi bước từng bước đi đến chỗ bọn họ.
Trận chiến hôm nay khiến Đường Tam rất hài lòng.
Đối với sinh tử trước mặt, các đồng bạn đều kích phát ra toàn bộ tiềm năng, đây mới thực sự là tăng lên, mới chân chính là tôi luyện, mới là động lực tốt nhất để bọn họ tiếp tục hướng về phía trước.
Mà hắn chính là đảm bảo an toàn cho toàn đội.
Nếu như vừa rồi các đồng bạn thật sự không chống đỡ được nữa, hắn sẽ bộc phát sớm hơn một chút, tình huống xấu nhất là lộ ra át chủ bài Thuấn Di.
Bất quá có Truyền Tống trận bàn phía trước, hắn chưa chắc bị hoài nghi đó là huyết mạch chi lực.
Đương nhiên, tốt nhất là không phát sinh tình huống như vậy, đây là chuyện Đường Tam không hy vọng xuất hiện.
Mà các đồng bạn không làm cho hắn thất vọng, dù là Trình Tử Chanh với Kim Sí Lưu Tinh Trảm hay Tịch Diệt Băng Mâu của Vũ Băng Kỷ, hoặc thời gian ngưng kết của Cố Lý.
Bọn họ đã bạo phát ra năng lực mạnh nhất của mình, càng là lấy yếu thắng mạnh, đánh chết một đầu Đại Địa Ma Ngưu.
Mặc dù một tên Đại Địa Ma Ngưu cùng Lam Hồ còn sống, nhưng bị trọng thương nặng nề.
Đã đến lúc kết thúc rồi.
"Rống ---" đối mặt với Đường Tam mang tới áp lực thật lớn, Đại Địa Ma Ngưu đã giải trừ hợp thể, không còn suy nghĩ đã phóng người ra, cầm Đồ Đằng Trụ lao thẳng về phía Đường Tam.
Đường Tam tiến lên, lật ngược thanh kiếm trong tay, nắm chặt chuôi kiếm.
Một chuỳ một kiếm, nghênh đón đối phương.
Nữ tử Lam Hồ kia vội vàng la lên câu gì đó, nhưng Đại Địa Ma Ngưu căn bản không nghe vào.
Đồ Đằng Trụ đã toàn lực đánh Đường Tam.
Phá thiên chuỳ, lên!
"Oanh ----"
Cứng đối cứng, chính là cứng đối cứng.
Đường Tam muốn cấp cho khán giả một lý do vì sao hắn có thể đánh chết Đan Đỉnh Hạc Yêu, chính là lực lượng!
"Oanh ----"
Trong tiếng oanh minh kịch liệt, Đường Tam lui lại nửa bước, mà tên Đại Địa Ma Ngưu kia đã lùi lại bảy, tám bước, đặt mông ngồi xuống đất.
Lực lượng của Tượng Yêu vốn ở trên Đại Địa Ma Ngưu, huống chi lúc này, Đại Địa Ma Ngưu đã bị thương nặng, lớp da phía sau đã bị tróc, chính là trạng thái nỏ mạnh hết đà.
Đồ Đằng Trụ trong tay nó đã bị gãy.
Đồ Đằng Trụ mặc dù tráng kiện, nhưng không cứng cỏi như thanh hắc kiếm kia, dưới đặc tính vỡ nát, nó căn bản không thể cản nổi.
Đường Tam vung búa ra, đồng thời một đạo Phong Nhận cũng chém về phía Lam Hồ ở phía xa.
"Không, ngươi không có khả năng gϊếŧ ta, ta ..." Nữ tử Lam Hồ thét lên chói tai.
Nhưng đạo Phong Nhận kia đã chém đứt cổ họng nó.
Phá thiên chuỳ rời khỏi tay đã trực tiếp nện xuống làm nổ đầu Đại Địa Ma Ngưu, song sát! Cộng thêm Đan Đỉnh Hạc Yêu trước đó, chính là tam sát!
Chiến đấu kết thúc!
Đường Tam gọn gàng linh hoạt giải quyết hai tên đối thủ cuối cùng.
Lúc này, trên khán đài, trong khu vực cực nhỏ toàn nhân loại đã vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Các phụ thuộc nhân loại cơ hồ đang điên cuồng gào thét, bộc lộ sự phấn khởi trong lòng.
Thắng, chiến đội Sử Lai Khắc lại đánh bại cường địch, một lần nữa chiến thắng! Nhân loại thắng, nhân loại đánh bại đối thủ, nhân loại đánh bại cường địch.
Đây là một chiến đội nhân loại, chiến đội Sử Lai Khắc Bạo Đầu!
Khán giả Yêu Quái Tộc cũng biểu lộ khác biệt, có người tức giận mắng chửi, có người lại tán thưởng.
Một số người sáng suốt cũng không bất ngời với kết quả trận chiến này.
Khi Đường Tam đánh bại Đan Đỉnh Hạc Yêu, kết quả đã được xác định.
Mọi người đều nhìn ra, trận chiến này, bên nào đánh bại đối phương trước sẽ quyết định kết quả cuối cùng.
Đại Địa Ma Ngưu, Lam Hồ đối mặt với bốn người chiến đội Sử Lai Khắc, kết quả có thể dùng từ lưỡng bại câu thương để hình dung.
Xét thấy sau đó Đại Địa Ma Ngưu có thể chiến đấu, có lẽ bên Đại Địa Ma Ngưu hơi chiếm thượng phong.
Đáng tiếc là, Đan Đỉnh Hạc Yêu đột nhiên bại trận, trực tiếp bại vong trong tay Đường Tam.
Hắn dường như chỉ bạo phát thuần tuý lực lượng, chiến đấu cứ như vậy kết thúc.
So sánh với các trận đấu trước, lần này chiến đội Sử Lai Khắc đã trả giá cao hơn.
Nhưng cũng vì vậy, Đường Tam một mực bất hiển sơn bất lộ thuỷ đã xuất hiện trong tầm mắt khán giả.
Hôm nay, Vũ Băng Kỷ bị hạn chế phi thường lợi hại.
May mắn có Đường Tam xuất thủ ngăn cản Đan Đỉnh Hạc Yêu, lúc này mới có thể để chiến đội Sử Lai Khắc chiến thắng.
Đường Tam đi đến bên cạnh đồng bạn, ôm lấy Cố Lý, để Độc Bạch đỡ Vũ Băng Kỷ, sau đó cùng đi đến bên cạnh Trình Tử Chanh.
Trình Tử Chanh kiên trì tự mình đứng lên, lại nhìn Vũ Băng Kỷ đã già đi rất nhiều, vành mắt đỏ lên, "Đại sư huynh!"
Vũ Băng Kỷ mỉm cười, hư nhược nói: "Ta không sao."
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Không có việc gì.
Chúng ta đi!"
Lúc này, trên khán đài đã ầm ĩ khắp chốn, chỉ có tiếng hoan hô của phụ thuộc nhân loại kéo dài không dứt.
Ngay sau đó, khán giả bên ngoài sân đã biết được kết quả, tiếng reo hò lập tức vang vọng quanh toàn bộ Đấu Thú Tràng.
Hôm nay, nhân loại thắng, nhân loại chiến thắng cường địch.
Chiến đội Sử Lai Khắc lại thắng.
Trận chiến này cố nhiên gian nan, nhưng cuối cùng nhân loại vẫn thu được thắng lợi.
Cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có cơ hồ đồng thời xuất hiện trong lòng mỗi vị phụ thuộc nhân loại khi biết được tin này.
Đây là lần đầu tiên từ khi ra đời bọn họ cảm thấy thoái mái như vậy, là lần thứ nhất cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Bọn họ dường như đã thấy được hy vọng, thấy được ánh rạng đông.
Nhân loại, thắng a! Sự thật chứng minh, nhân loại có thể chiến thắng Yêu Quái Tộc.
Trình Tử Chanh bị gãy tay, đôi cánh cũng bị bẻ gãy, cánh tay trái bị gãy thành ba đoạn, tay phải gãy thành hai đoạn.
Đây chính là kết quả sau khi toàn lực bộc phát.
Cố Lý tiêu hao Tinh Thần Lực quá độ mà hôn mê, còn bị chấn thương không nhẹ.
Vũ Băng Kỷ nghiêm trọng nhất, sinh mệnh lực tiêu hao rất lớn, huyết mạch chi lực thiêu đốt quá nhiều, đã thương tổn đến bản nguyên.