Một màn này đừng nói là Cố Lý cùng Độc Bạch, ngay cả Đường Tam cũng ngây ngẩn.
Tâm ý của Trình Tử Chanh với Vũ Băng Kỷ, bọn họ sao có thể không biết? Nhưng ngày thường Vũ Băng Kỷ vẫn luôn tận lực giữ khoảng cách với nàng, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho.
Ai có thể nghĩ tới, ở thời điểm này, vị Đại sư huynh của bọn họ lại thực sự cho nàng một cái ôm.
Trình Tử Chanh cảm thấy trống rỗng.
Cái ôm ấm áp mà hữu lực, khí tức nam nhân đặc thù đều làm nàng mất đi khả năng suy tư.
Sau đó nàng nghe thấy thanh âm của Vũ Băng Kỷ bên tai, "Chanh tử, không cần nói gì cả.
Sau khi tranh tài kết thúc, chúng ta thu được thắng lợi, ngươi nói cho ta biết sau được không? Khi đó ta sẽ chậm rãi nghe ngươi nói, dành nhiều thời gian nghe ngươi nói, có được hay không?"
Vừa nói, Vũ Băng Kỷ buông lỏng hai tay, mặt mỉm cười nhìn Trình Tử Chanh, "Độc Bạch nói đúng, thời điểm này chúng ta không nên làm loạn a!"
Trình Tử Chanh lúc này chỉ cảm thấy choáng váng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Len lén nhìn Vũ Băng Kỷ một cái, sau đó mới dùng sức gật đầu, nói: "Ừm."
Vũ Băng Kỷ quay sang Đường Tam, mỉm cười nói: "Đường Tam, ngươi có gì muốn nói với chúng ta không?"
Đường Tam mỉm cười nói: "Không có.
Hôm nay ta làm đội trưởng."
Nói xong, hắn đứng người lên, ánh mắt nhìn qua bốn vị đồng bạn, vẫn như cũ mỉm cười: "Hôm nay, ta sẽ không giữ lại chút nào."
Lời vừa nói ra, ánh mắt bốn người Vũ Băng Kỷ cơ hồ đồng thời sáng lên.
Bọn họ từ đầu đến cuối cũng không biết Đường Tam rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng lời nói 'không giữ lại chút nào' của hắn mang lại niềm tin lớn hơn bất kỳ lời nói nào khác.
Đường Tam duỗi tay phải của mình ra, Vũ Băng Kỷ để tay phải của mình lên, sau đó là Trình Tử Chanh, Độc Bạch cùng Cố Lý, năm bàn tay chồng lên nhau.
Nụ cười trên mặt Đường Tam càng đậm hơn, hắn hét lên những lời mà kiếp trước không biết đã hét bao nhiêu lần, hằn sâu trong linh hồn hắn.
"Sử Lai Khắc! Tất thắng!"
"Sử Lai Khắc! Tất thắng!" Năm người đồng thanh hét lên.
Đấu Thú Tràng thành Gia Lý.
Bởi vì xung quanh Đấu Thú Tràng quá đông người nên thời gian soát vé hôm nay đã cố tình tiến hành sớm hơn một giờ, để những người có vé có thể vào sân sớm hơn và đảm bảo duy trì trật tự.
Trong Đấu Thú Tràng đã sớm không còn ghế trống.
Bất quá hôm nay số lượng nhân loại đến sân xem thi đấu ít hơn các trận trước rất nhiều.
Không phải nhân loại không muốn đến xem, mà bởi vì giá vé thật sự quá đắt.
Bị các quý tộc tận lực nâng giá, nhân loại có thể mua được phiếu có thể nói là phượng mao lân giác.
Trên khán đài, các lão sư học viện Cứu Thục cũng tới.
Trấn trưởng Trương Hạo Hiên dẫn đầu, tiếp theo là Tư Nho, Quan Long Giang, Mộc Ân Tình và Mộc Vân Vũ.
Với tài lực hiện tại của trấn trưởng, mua mấy cái vé này tất nhiên không có vấn đề.
Xung quanh bọn họ còn có khoảng hơn 20 vị nhân loại tới xem.
Đây đều là những tồn tại có địa vị nhất định trong tầng cấp phụ thuộc nhân loại, và đó cũng là toàn bộ khán giả nhân loại đến đây xem hôm nay.
Mộc Vân Vũ khẩn trương nắm chặt đôi tay, khẽ cắn vào môi dưới.
Nàng thật sự không xác định được trận chiến hôm nay có kết quả như thế nào.
Tất cả tin tức nàng nghe được đều là bất lợi với chiến đội Sử Lai Khắc.
Nàng vốn không dám tới xem trận đấu này, nhưng cuối cùng nàng vẫn tới, bởi vì nàng không buông bỏ được những hài tử kia.
Trước đó năm người Đường Tam mất tích, Trương Hạo Hiên nói với bọn họ là muốn tiến hành đặc huấn với bọn chúng.
Dưới tình huống mà bọn họ không coi trọng lúc đầu, chiến đội Sử Lai Khắc đã giành được chín trận thắng liên tiếp.
Là một thành viên của Cứu Thục, các vị lão sư đều cảm nhận được nhân loại ở thành Gia Lý đã trở nên gắn kết hơn bao giờ hết, và họ đều đang cầu nguyện cho chiến đội Sử Lai Khắc không ngừng thắng lợi.
Nhưng càng như vậy, họ càng cảm thấy áp lực to lớn.
Trận chiến này đối với nhân loại đã là lịch sử, lần đầu tiên trùng kích danh hiệu quý tộc.
Nhưng nếu thua, bọn chúng sẽ chết trên chiến trường.
Nếu vậy, đó là một tổn thất cực lớn đối với Cứu Thục.
Không ai chất vấn Trương Hạo Hiên vì sao không ngăn cản bọn chúng, nên chất vấn thì đã sớm chất vấn rồi.
Đến bây giờ, Quan Long Giang vẫn còn lạnh mặt, đã vài ngày rồi hắn không nói chuyện với Trương Hạo Nhiên.
Tư Nho thì tương đối bình tĩnh, ngồi bên cạnh Trương Hạo Hiên với một nụ cười nhạt trên môi.
Mộc Ân Tình hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu nhìn Trương Hạo Hiên và hỏi: "Trấn trưởng, thật sự có nắm chắc sao?" Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi lên.
Trương Hạo Xuyên liếc hắn một cái nói: "Cho dù không nắm chắc, hiện tại còn có thể đổi ý sao?"
Khoé miệng Mộc Ân Tình run run.
Đúng vậy! Đến lúc này nói gì cũng đã vô dụng, hai bên đã ra trận, trận chiến này là không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, đây là một trận sinh tử chiến thực sự!
"Nhập gia tuỳ tục, an tâm chớ vội a! Các ngươi đã thấy lão Trương làm việc mà không nắm chắc chưa?" Tư Nho tủm tỉm cười nói.
Nghe mấy lời này, tâm tình của mấy vị lão sư mới thoáng buông lỏng xuống.
Quả thật, Trương Hạo Hiên luôn trầm ổn, nếu không, viện trưởng học viện Cứu Thục thành Gia Lý không phải là hắn mà là Tư Nho, người có tu vi cao hơn.
Trương Hạo Hiên không lên tiếng, trong lòng thì lại oán thầm.
Ta có nắm chắc hay không thì cũng phải nằm trong sự khống chế của ta mới được, tên tiểu tử kia đã sớm thoát ly phạm vi khống chế của ta rồi.
Ta chỉ có lòng tin với hắn thôi!
Cửa treo to lớn được nâng lên, khi bọn họ nói chuyện thì tuyển thủ hai bên đã đi vào trong sân đấu.
Chiến đội Sử Lai Khắc bên này, đi trước nhất vẫn là Vũ Băng Kỷ, Đường Tam đi theo sau hắn, sau đó là Cố Lý, Độc Bạch cùng Trình Tử Chanh.
Không vì hôm nay Đường Tam nói hắn là đội trưởng mà biến trận.
Đối thủ tất nhiên đã nghiên cứu qua bọn họ, vừa lâm trận đã thay đổi tất nhiên sẽ làm đối phương cảnh giác.
Mà khi đối thủ của chiến đội Sử Lai Khắc xuất hiện, cơ hồ tất cả các Yêu Quái Tộc đang quan chiến phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Năm tên Yêu Quái ở phía đối diện, đứng ở vị trí trung tâm là một tên thân cao chừng hai mét rưỡi, nhìn qua không khác biệt gì nhiều với nhân loại, một đầu tóc ngắn vàng đang đung đưa theo gió, khuôn mặt anh tuấn cương nghị mà tràn đầy băng lãnh cùng khát máu.
Khoé mắt đã có một ít nếp nhăn, chứng tỏ hắn cũng không còn trẻ nữa, bắp thịt cuồn cuộn, hùng tráng mà cân xứng.
Hai tay hắn nắm một chuôi kiếm cắm trên mặt đất, ánh mắt màu đỏ tươi quét tới chiến đội Sử Lai Khắc bên này.
Dù đã biết trước thân phận của vị này nhưng khi tận mắt chứng kiến, trừ Đường Tam, bốn người chiến đội Sử Lai Khắc vẫn không khỏi có chút kinh hãi.
Vị này trong Đấu Thú Tràng có tiếng tăm lừng lẫy, đánh giá hắn như thế nào đây?
Lần trước khi tham gia hội đấu giá lớn, Đường Tam đã nhìn thấy một tên Độc Nhãn Yêu cường đại, Cửu giai đỉnh phong tên là Hu Hí, được xưng là Sát Lục Cuồng Ma.
Lúc đầu Đường Tam còn muốn có cơ hội khiêu chiến nó, hắn thực sự rất chán ghét tên kia.
Nhưng Hu Hí chết rồi, đúng vậy, chừng một tháng trước, tên Độc Nhãn Yêu cường hãn kia đã chết rồi.
Khi chiến đấu một đối một, nó bị vị trước mặt này đánh chết.
Hắn không có tên, ít nhất nó vẫn không chịu nói ra tên của mình.
Trong Đấu Thú Tràng hắn có một tên hiệu, đó là Sư Hổ Kiếm Thánh.
Đúng vậy, chính là Sư Hổ, trên người hắn chảy xuôi hai loại huyết mạch, hơn nữa còn là hai Hoàng kim huyết mạch, Hoàng Kim Sư Tử và Hoàng Kim Thánh Hổ.
Hoàng kim huyết mạch của hai tộc Sư, Hổ lại xuất hiện trên thân một người.
Thân hình hắn nhìn qua không cường tráng bằng Hoàng Kim Sư Tử hay Hoàng Kim Thánh Hổ, nhưng lực bộc phát trong cơ thể hắn thì siêu việt hơn hẳn hai chủng tộc này.
Mặc dù huyết mạch không đạt đến trình độ cấp một, nhưng ở trong tầng cấp cấp hai cũng là đỉnh phong.