Kim quang rơi xuống, thân ảnh kia cơ hồ trong nháy mắt chia làm hai nửa.
Ngay lập tức trên đài phát ra nhiều tiếng kinh hô, nhưng người sáng suốt lại giật mình phát hiện, hai nửa thân ảnh kia là hai đạo thân ảnh hoàn chỉnh, cũng không phải là bị chém ra.
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Sư Hổ Kiếm Thánh.
Hắn cưỡng ép thu về trọng kiếm, kim quang từ thân kiếm quay lại trong cơ thể, ngay sau đó, kim quang từ người hắn bộc phát, phát ra một tiếng nổ trầm thấp, dường như muốn làm nổ tung toàn bộ không gian.
Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Lấy thân thể Sư Hổ Kiếm Thánh làm trung tâm, kim quang vòng ngoài nổ tung, mà bên trong kim quang kia có một vòng tròn gợn sóng màu đen bám xung quanh người Sư Hổ Kiếm Thánh, như thể nó đã xé rách không gian mà vào.
Hai thân ảnh lướt qua hắn chập chờn một hồi rồi nhanh chóng lao ra ngoài mấy chục mét, thoát khỏi phạm vi kim quang bắn ra.
Sau đó, hai thân ảnh hòa làm một, phiêu diêu rơi xuống đất mà không dính một hạt bụi nào.
Bên kia Sư Hổ Kiếm Thánh cũng rơi xuống đất, ánh mắt ngưng trọng.
Song phương đối mắt nhìn nhau ở khoảng cách mấy chục mét, cũng không nóng lòng xuất thủ.
Đã xảy ra chuyện gì?
99% khán giả đều không thấy rõ chuyện vừa phát sinh.
Còn khán giả có thực lực cường đại thì lúc này lại rung động mãnh liệt.
Ánh mắt Tư Nho có chút ngốc trệ, giật mình khi thấy cảnh tượng vừa rồi.
Mà Quan Long Giang, Mộc Ân Tình cùng Mộc Vân Vũ những tưởng Đường Tam đã bị đánh chết thì trợn mắt há hốc mồm ngồi xuống vị trí của mình.
Giống bọn họ còn có những khán giả nhân loại kia.
"Hắn ..." Tư Nho ngập ngừng nói ra.
Khoé miệng Trương Hạo Hiên có chút run run, hai tay không biết khi nào đã nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn thì thào nói: "Lợi hại hay không, đệ tử của ta có lợi hại hay không?"
Bọn họ thân là Thần cấp, vận dụng Thần Thức quan sát mới đại khái có thể biết được chuyện gì xảy ra khi hai bên va chạm.
Một kiếm kia của Sư Hổ Kiếm Thánh đã hoàn toàn hợp nhất tinh thần khí, là một kiếm kinh thiên động địa.
Cho dù bọn họ là Thần cấp, trong chớp mắt kia cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Vị Sư Hổ Kiếm Thánh này không phải Thần cấp, nhưng một kiếm vừa rồi có lực bộc phát có thể so sánh với cường giả Thần cấp.
Tinh Thần Lực hoàn toàn khóa chặt đối thủ, khiến cho đối thủ không thể né tránh.
Lực lượng kinh khủng của Sư Hổ Kiếm Thánh điệp gia hoàn mỹ với song sinh Hoàng kim huyết mạch, một kiếm này, bọn họ cho rằng dưới Thần cấp căn bản không thể ngăn cản.
Càng quan trọng hơn là, không có cách nào để né tránh!
Nhưng một kích không thể nào né tránh lại bị né tránh như vậy.
Đường Tam sử dụng một bộ pháp thần kỳ đã tránh được nó.
Hắn giống như phân thân, tránh được mũi nhọn và lướt qua nó.
Khi lướt qua, thân thể Đường Tam lắc lư không phải là bị đối phương ảnh hưởng mà là đang tìm kiếm sơ hở của đối thủ.
Chiến chuỳ trong tay hắn đang chờ phát động.
Cũng lúc đó, Sư Hổ Kiếm Thánh thể hiện ra năng lực chiến đấu cường đại.
Hắn cưỡng ép kéo về một kiếm toàn lực kia, lực lượng trở về cơ thể, sau đó bộc phát công kích toàn diện, vừa công vừa thủ, không cho Đường Tam cơ hội công kích.
Có thể nói, trong khoảnh khắc đó song phương ứng chiến vô cùng kỳ diệu.
Nhìn qua Sư Hổ Kiếm Thánh khí thế lẫy lừng, nhưng cường giả Thần cấp bọn họ đều hiểu được, Đường Tam né tránh trong chớp mắt kia càng khó lường hơn.
Việc né tránh này, đầu tiên có nghĩa là, Sư Hổ Kiếm Thánh không thể chân chính khoá chặt đối thủ, hoặc là để hắn từ trạng thái bị khoá chặt thoát ra.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là, Tinh Thần Lực của Đường Tam ở trên Sư Hổ Kiếm Thánh, hơn nữa phải có chênh lệch nhất định mới có thể làm được như vậy.
Tư Nho tự hỏi, nếu liều mạng hắn có thể miễn cưỡng chống đỡ một kích này, nhưng phải sử dụng Thần Thức.
Còn né tránh là chuyện không thể nào.
Dù Tinh Thần Lực đã tiến hoá thành Thần Thức nhưng hắn sẽ không chọn né tránh, vì dù miễn cưỡng tránh được thì cũng phải đối mặt với công kích điên cuồng của đối phương mà rơi vào thế hạ phong, thà rằng liều mạng ngạnh kháng còn hơn.
Nhưng Đường Tam dưới tình huống như vậy chẳng những né tránh được đối thủ, còn để đối phương không thể tiếp tục tấn công.
Điều này thật đáng sợ! Chuyện này có nghĩa là, hắn thực sự có khả năng chính diện đối mặt với Sư Hổ Kiếm Thánh.
Ngay khi Đường Tam cùng Sư Hổ Kiếm Thánh hoàn thành lần va chạm đầu tiên thì một bên khác, chiến đấu đã được triển khai.
Bốn tên đội viên khác của chiến đội Vô Địch cùng lúc thi triển công kích mạnh mẽ, toàn bộ đánh vào bốn người bên chiến đội Sử Lai Khắc.
Nhưng đúng lúc này, trận văn dưới chân chiến đội Sử Lai Khắc biến hoá, trong nháy mắt tiếp theo, bốn bóng người đã biến mất không còn dấu vết.
Không sai, Thăng Linh trận đã biến thành Truyền Tống trận.
Hơn nữa còn là truyền tống khoảng cách khá xa, từ chiến trường bên này sang chiến trường bên kia.
Công kích của bốn tên chiến đội Vô Địch lập tức rơi vào không trung.
Mà bốn người Vũ Băng Kỷ xuất hiện ở phía xa.
Trong đó, Độc Bạch toát ra vẻ đắc ý, còn ngoắc ngoắc tay với bốn tên đối thủ.
Ba ngày trước khi Đường Tam bố trí chiến thuật, hắn đã phân tích cho mọi người rằng, trong chiến đội Vô Địch, cường giả chân chính chỉ có một người là Sư Hổ Kiếm Thánh.
Nhưng không thể khinh thường bốn tên còn lại, một tên Cửu giai cùng ba tên Bát giai, nếu cứng đối cứng, bốn người Vũ Băng Kỷ muốn chiến thắng sẽ rất khó khăn, hơn nữa sẽ dễ bị thương.
Chênh lệch tu vi làm bọn họ khó ứng đối được.
Nhưng có một điểm đáng chú ý là, năng lực thiên phú của bốn tên đồng đội với Sư Hổ Kiếm Thánh thiên về cận chiến, nhiều nhất là công kích tầm trung, không am hiểu công kích tầm xa.
Dù trong đó có tên khá am hiểu khống chế nhưng khống chế trong phạm vi nhất định.
Mà ba ngày trước, Linh Tê Lộc Yêu Vương đã đem Truyền Tống trận bàn trả lại cho bọn họ.
Bởi vậy, Đường Tam đưa ra chiến thuật là, một mình hắn đối mặt với Sư Hổ Kiếm Thánh, còn các đồng bạn thì dùng Truyền Tống trận bàn đánh du kích, tiêu hao huyết mạch chi lực của đối phương.
Mà phương diện này chủ yếu là rơi trên người Độc Bạch.
Trong đoàn đội, trừ Đường Tam thì Độc Bạch là người có Tinh Thần Lực mạnh nhất.
Với trình độ hiện tại, không tính đến tiêu hao thì mỗi mười giây hắn có thể sử dụng Truyền Tống trận bàn một lần.
Lúc ấy Đường Tam hỏi Độc Bạch có muốn trở thành nhân vật chính của trận đấu hôm nay không, Độc Bạch đương nhiên là muốn.
Đường Tam nói với hắn, vậy chúng ta sẽ thực hiện một chiến thuật dắt chó.
Chiến thuật rất đơn giản, dùng trận bàn để di động, không ngừng kéo dãn khoảng cách với đối thủ, để đối phương không ngừng công kích mà tiêu hao huyết mạch chi lực.
Đồng thời nhân dịp đó tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Không hề nghi ngờ, dù đối phương có thực lực mạnh hơn chiến đội Sử Lai Khắc cũng tuyệt đối không dám tản ra và truy kích bọn họ, đó là hành động tìm chết.
Vũ Băng Kỷ công kích bộc phát, Thì Quang Biến khống chế cộng thêm Trình Tử Chanh đột kích trên không trung, dù đối thủ là Cửu giai chỉ sợ cũng không chịu nổi.
Bản thân đối phương không am hiểu công kích từ xa, như vậy chỉ có thể cùng nhau truy kích, còn bọn họ thì vừa di chuyển vừa tìm cơ hội.
Đường Tam nói với Độc Bạch, hắn kiên trì truyền tống càng nhiều thì phe mình có cơ hội chiến thắng càng lớn.
Vì vậy mà Độc Bạch tương đối kích động, hắn rốt cuộc đã có cơ hội thực sự để trở thành nhân vật chính a!
Lúc này, vị có được huyết mạch cấp một Tam Vĩ Thiên Hồ đang vô cùng hưng phấn nhưng cũng tập trung cao độ.
Còn trong phạm vi Truyền Tống trận, ba người Vũ Băng Kỷ đang tụ lực và tìm kiếm cơ hội.