Không hề nghi ngờ, ở phương diện chiến thuật, chiến đội Sử Lai Khắc chiếm thế thượng phong.
Thông qua Độc Bạch không ngừng truyền tống, đồng thời lặng lẽ thêm vận rủi giáng lâm trên người đối phương, chỉ cần chúng mắc một sai lầm nhỏ là được, như vậy bốn người liền có cơ hội làm giảm quân số của đối thủ.
Tất nhiên, điều này còn phải xem Đường Tam có thể chiến thắng hay ít nhất là ngăn cản được Sư Hổ Kiếm Thánh hay không, nếu không thì tất cả chỉ là phí công.
Bốn tên chiến đội Vô Địch không có cách nào khác, chỉ có thể lần nữa hướng công kích vào bốn người Độc Bạch.
Sân đấu có diện tích rất lớn, đường kính chừng vài trăm mét, nhưng bốn tên kia lại không thể truy kích theo đường thẳng.
Bởi vì trung tâm chính là chiến trường của Sư Hổ Kiếm Thánh cùng Đường Tam.
Tiến vào đó không phải là muốn chết sao? Hơn nữa, Sư Hổ Kiếm Thánh đã sớm nói với bọn họ, khi hắn đang chiến đấu thì không cho phép người nào nhúng tay vào, nếu không đồng đội cũng gϊếŧ.
Đối với các diễn biến khác trên chiến trường, Sư Hổ Kiếm Thánh cũng không chú ý tới.
Hiện tại, hắn dồn lực chú ý lên người Đường Tam.
Hắn có tự cao, nhưng xưa nay đều không khinh thường địch nhân.
Trước mỗi trận đấu hắn đều tận khả năng đi tìm hiểu đối thủ của mình, chiến đội Sử Lai Khắc cũng không ngoại lệ.
Sau khi tìm hiểu, hắn không cảm nhận được sẽ có uy hiếp nào, tên khống chế băng châm tinh diệu kia có thể sẽ có nhưng chênh lệch tu vi cùng huyết mạch bản thân cường đại, hắn tin rằng mình sẽ chiến thắng trong thời gian ngắn.
Đương nhiên sẽ khống chế để ngoài ba phút, dù sao chuyện này cũng mang đến cho hắn không ít tiền.
Nhưng trong quá trình va chạm vừa rồi, Sư Hổ Kiếm Thánh lập tức ý thức được đối thủ trước mắt này không dễ đối phó.
Dưới tình huống bị hắn khoá chặt mà đối phương vẫn có thể né tránh được, khiến công kích tinh thần khí hợp nhất của mình rơi vào không trung.
Một kiếm vừa rồi hắn đã dùng bảy phần tu vi, sở dĩ không toàn lực là vì tuỳ thời ứng biến, đồng thời hắn cũng cho rằng bảy phần lực lượng của mình cũng đủ để xé nát 99% đối thủ ở Đấu Thú Tràng.
Nhưng tên trước mắt này có thể né tránh, thậm chí không cần liều mạng cũng tránh được một kích cường thế, ít nhất cho thấy là Tinh Thần Lực của hắn còn trên mình, đây là điều Sư Hổ Kiếm Thánh không ngờ tới.
Bản thân Sư Hổ Kiếm Thánh có Tinh Thần Lực đã tiếp cận trình độ Cửu giai đỉnh phong, theo lý mà nói sẽ rất khó thoát khỏi tinh thần khoá chặt của hắn, trừ phi đối thủ có huyết mạch thiên phú về phương diện Tinh Thần Lực.
Trọng kiếm trong tay chầm chậm nâng lên, lần nữa chỉ vào Đường Tam.
Trước lực áp cường đại do Sư Hổ Kiếm Thánh mang đến, Đường Tam vẫn đứng bất động ở đó, sắc mặt cũng không có bất kỳ biến hoá nào, tựa như không có nửa phần ảnh hưởng.
Tinh Thần Lực của hắn đương nhiên vượt xa Sư Hổ Kiếm Thánh.
Hắn cũng là Cửu giai đỉnh phong, nhưng không giống Cửu giai đỉnh phong của đối phương.
Dù không tính Thần Thức, Tinh Thần Lực của hắn mạnh hơn nhiều so với đồng cấp.
Từ khi có được Phá Thiên Chuỳ, khi tu luyện Tinh Thần Lực hắn đều có Thiên Hoả Tinh Thiết phụ trợ.
Được Thiên Hoả Tinh Thiết rèn luyện, Tinh Thần Lực trở nên đặc biệt cô đọng, tạo ra một không gian lớn hơn trong Tinh Thần Chi Hải để dung nạp càng nhiều Tinh Thần Lực hơn.
Tinh Thần Lực được áp súc mạnh mẽ, mỗi khi có dấu hiệu áp chế quá mức thì bị Thần Thức của hắn hấp thu một phần.
Đường Tam biết rõ mình không có khả năng đột phá thành Thần trong chốc lát, cho nên phần lớn thời gian đều tu luyện Tinh Thần Lực.
Tinh Thần Lực của Sư Hổ Kiếm Thánh tất nhiên là không yếu, nhưng muốn khoá chặt hắn dễ dàng lắm sao?
Song phương giằng co chừng mười giây thì một bên khác, Độc Bạch lần nữa phát động Truyền Tống trận mang theo đồng bạn truyền tống.
Cuối cùng, Sư Hổ Kiếm Thánh không nhịn được mà xuất thủ.
Quang diễm màu vàng lại rót vào trọng kiếm và hắn nhấc nó lên nhanh như chớp.
Lúc trước hắn vẫn vững như bàn thạch, trong chớp mắt này đã hoá thành cơn lốc quét đến chỗ Đường Tam.
Đường Tam nắm chặt Phá Thiên Chuỳ trong tay phải, hắn không có ý định muốn liều mạng với Sư Hổ Kiếm Thánh.
Chỉ thấy không gian xung quanh hắn mờ mịt vặn vẹo, thân hình lấp loé giống như một vòng khói di chuyển giữa kiếm mang to lớn màu vàng.
Đó chính là tuyệt học Đường Môn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.
Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ Đường Tam sử dụng lúc này tựa như quỷ mị, hoá thành quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, quay xung quanh người Sư Hổ Kiếm Thánh.
Ngay khi kiếm mang xuyên đến, Sư Hổ Kim Cương bộc phát thì luôn bị Đường Tam né tránh trong chớp mắt.
Thân hình song phương không ngừng giao thoa, nhưng lại không xuất hiện bất cứ va chạm nào, dường như đã biến thành một trận đấu im lặng.
Trên khán đài đã bắt đầu xuất hiện xôn xao, những tên Yêu Quái nghe theo đề nghị "chắc chắn" của người chủ trì đã tức giận gầm lên, các tiếng chửi rủa, ồn ào vang lên liên tiếp.
Nhưng những người chân chính xem hiểu trận đấu này thì đều nín thở theo dõi biến hoá trên người Sư Hổ Kiếm Thánh cùng Đường Tam.
Trước khi trận đấu bắt đầu, chẳng ai ngờ được rằng người ngăn cản Sư Hổ Kiếm Thánh lại là hắn mà không phải là nam tử am hiểu Băng Tinh Biến có biệt danh Bạo Đầu Cuồng Ma.
Sư Hổ Kiếm Thánh có tu vi như thế nào? Nói hắn là người mạnh nhất trong Đấu Thú Tràng thành Gia Lý cũng không sai, là người giữ cửa trận cuối cùng, không cho nhân loại tấn thăng lên quý tộc, đây là quy tắc ngầm.
Khi sứ giả Tổ đình đến, nghe được trận đấu cuối cùng do Sư Hổ Kiếm Thánh dẫn đội thì đã ngầm hiểu, trận chiến này không có bất kỳ thiên vị nào.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, tên nhân loại này khi đối mặt với Sư Hổ Kiếm Thánh lại có thể né tránh kiếm ý cường đại của hắn, vậy mà lại dây dưa với đệ nhất cường giả Đấu Thú Tràng thành Gia Lý.
Có thể nhìn ra được, Sư Hổ Kiếm Thánh tiêu hao lớn hơn Đường Tam.
Chưa đến Thần cấp, dù huyết mạch chi lực không ngừng hồi phục nhưng cũng không phải là cuồn cuộn không dứt.
Song phương có chênh lệch tu vi rõ ràng, nhưng công kích của Sư Hổ Kiếm Thánh không cách nào đánh lên người đối phương, điều này vô cùng thần kỳ.
Trên người Đường Tam ngẫu nhiên có thanh quang lấp loé, đó là phong cương đến từ Phong Hổ biến.
Phong cương không vì công kích hay phòng ngự, mà làm tốc độ của hắn càng thêm nhanh.
Cho dù ở kiếp trước, khi chưa thành Thần, Đường Tam cũng không sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ đến trình độ này.
Trước khi thành Thần là do cảnh giới không đủ, sau khi thành Thần thì lại không cần đến.
Giờ khắc này, hắn cũng đắm chìm trong đủ loại cảm ngộ khi không ngừng né tránh.
Sư Hổ Kiếm Thánh tựa như một lò luyện, không ngừng bắn ra quang diễm.
Mà Đường Tam chính là ở quanh lò luyện này không ngừng tìm thấy khe hở không bị thiêu đốt mà tung hoành né tránh.
Đối thủ trước mặt này sẽ mang lại cho Đường Tam nhiều áp lực.
Sư Hổ Kiếm Thánh không chỉ cường đại, mà còn rất tỉnh táo, chính là một chiến sĩ trời sinh.
Trong quá trình chiến đấu dù xuất hiện biến hoá gì cũng bình tĩnh đối mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn này, kiếm ý của hắn đã không ngừng biến hoá, không ngừng tìm kiếm cách đột phá, thử nghiệm các phương thức công kích khác nhau để tấn công Đường Tam.
Sư Hổ Kiếm Thánh rất nhanh đã hiểu, ở phương diện tốc độ, né tránh cùng Tinh Thần Lực, hắn không bằng đối thủ.
Nhưng đúng là Đường Tam chỉ có tu vi Bát giai, ở cảnh giới còn có chênh lệch với hắn.
Sư Hổ Kim Cương được trọng kiếm chém ra trên không trung bắt đầu ngưng đọng trong không khí, từng đạo kim văn dường như lơ lửng trên không trung, lưu lại trên đó một thời gian dài.
Khí tức huyết mạch hừng hực trong không khí không ngừng được tăng cường.
Đây rõ ràng là Sư Hổ Kim Cương bị tiêu hao, nhưng kỳ lạ là, những cương khí ngưng tụ kia dường như kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngược lại Sư Hổ Kiếm Thánh khiến huyết mạch của hắn sôi trào, màu vàng trên người hắn không yếu bớt mà càng lúc càng mạnh theo từng đòn tấn công, đến mức xung quanh hắn đều có ngọn lửa vàng kim bốc lên.
Sư Hổ Kim Cương ngưng tụ không tan làm không gian Đường Tam có thể di chuyển ngày càng nhỏ.
Sư Hổ Kim Cương cùng kiếm mang không ngừng hạn chế không gian né tránh của hắn.
Nhưng từ đầu đến cuối, Đường Tam đều không có liều mạng, cũng không có ý định muốn đột phá.