"Ba bậc thang? Khó như vậy sao?" Đường Tam giật mình hỏi.
Cố Lý cười khổ nói: "Bậc thứ nhất ta không có cảm giác gì, bậc thứ hai ta cảm thấy mình đã đi vào một thế giới màu sắc sặc sỡ.
Tất cả xung quanh ta đều biến thành thuỷ tinh, sáng long lanh, vô cùng mỹ lệ.
Đến khi ta bước vào bậc thang thứ ba, ta liền gặp ...!ta liền gặp chính mình."
Đường Tam trong lòng run lên, "Gặp được chính mình?"
Cố Lý gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta biết cái gì hắn cũng biết cái đó.
Sau đó hắn tấn công ta.
Thật đáng xấu hổ, bởi vì quá đột nhiên nên ta không đánh lại, bị nó tiêu diệt.
Chờ khi ta tỉnh táo lại đã bị đánh xuống dưới rồi.
Người thu tiền nói, muốn nếm thử lần nữa thì phải nộp thêm tiền.
Quả thực là một cái hố to a!"
Đường Tam cau lông mày lại, Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng được xưng là không gì không làm được.
Vị Vô Sở Bất Năng Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng này có năng lực phục chế, còn muốn đồng hoá rồi phục chế, mà huyết mạch này không cách nào truyền thừa lại.
Bậc thang thứ ba là phục chế chính bản thân Cố Lý.
Điều này có phải mang ý nghĩa, ngươi không cách nào chiến thắng chính mình, làm sao có tư cách leo lên núi Thuỷ Tinh của ta?
Rất có thể là như vậy.
Thật là kỳ dị a!
Sau khi đi vào Tổ đình, năm người chiến đội Sử Lai Khắc đều được mở rộng tầm mắt, tất cả đều kỳ dị như vậy.
Cố Lý vô cùng đáng thương nhìn Đường Tam, "Đường Tam, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"
Đường Tam nhìn hắn nói: "Ngươi vì sao không chiến thắng được đối thủ có năng lực giống mình? Ngươi đã nghĩ qua chưa?"
Cố Lý sửng sốt một chút, nói: "Hắn rất quen thuộc với năng lực của ta, khả năng vận dụng còn tốt hơn ta."
Đường Tam mỉm cười nói: "Vậy là đúng rồi.
Có năng lực giống ngươi, lại tốt hơn ngươi, vậy không phải giúp ngươi học tập sao? Dù ngươi đánh không lại hắn, chẳng lẽ không kiên trì được một thời gian? Chiến đấu như vậy không những giúp ngươi quen thuộc hơn với năng lực của mình, mà còn làm tăng khả năng vận dụng năng lực của ngươi.
Thời gian là chung cực áo nghĩa, chân chính nắm trong tay thời gian, thậm chí huyết mạch cấp một cũng không thể so sánh.
Cố Lý sư huynh, ngươi phải cố gắng nhiều hơn.
Như vậy đi, ngày mai ta cùng ngươi đi một chuyến, cũng cảm thụ một chút ảo diệu của Thuỷ Tinh cung."
"Được, ngươi đi theo ta thật tốt quá!" Cố Lý lập tức vui mừng.
Không biết từ lúc nào, bọn họ đã đem Tiểu Đường làm tâm phúc.
"Còn ta thì sao?" Độc Bạch vô cùng đáng thương nhìn Đường Tam.
Đường Tam liếc mắt nhìn hắn, nói: "Độc Bạch sư huynh, ngươi phải tiếp tục ở Thiên Hồ cung.
Ngươi nhớ kỹ, nửa số bậc thang ở phía sau, một bậc sẽ gặp vận rủi, bậc tiếp theo đổi lại là vận may.
Ngày mai ngươi nhiều nhất hãy luyện tập ở hai bậc thang này, sẽ trợ giúp ngươi khống chế vận khí tốt hơn.
Sau đó ngươi không nên đi tiếp lên.
Với tu vi hiện tại của ngươi sẽ không chịu được."
"A nha." Độc Bạch có chút mất mát.
Không có Đường Tam đi cùng, trong lòng hắn luôn có cảm giác không nỡ.
Đường Tam nhìn Vũ Băng Kỷ nói: "Đại sư huynh, ngày mai ngươi cùng Chanh tử sư tỷ vẫn tu luyện ở Kiếm Thánh cung.
Ngày kia sẽ phân ra."
Vũ Băng Kỷ cảm thán nói: "Thật là có cảm giác thời gian không đợi ta a! Nếu có đủ tiền tài, đủ thời gian, thật muốn một mực ở lại đây tu luyện.
Tu luyện ở Tổ đình nhanh hơn bên thành Gia Lý nhiều, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.
Hiện tại ta đã hiểu được vì sao ngươi muốn mọi người lấy được danh hiệu quý tộc, mang bọn ta tới nơi này."
Đường Tam cười nói: "Đây không phải là công lao của ta, là do trấn trưởng lão sư chỉ điểm.
Ta cũng không biết ở Tổ đình có nhiều chỗ tốt như vậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực a.
Còn việc ở đây tu luyện lâu dài cũng không phải là không thể.
Bất quá, sau khi cảm ngộ một thời gian thì nên lắng đọng, rồi mới tiếp tục.
Về phương diện tiền tài, Đại sư huynh không cần lo lắng, ta có biện pháp."
"Ừm ân, có tiền liền dễ dàng." Vũ Băng Kỷ lập tức cười.
Mặc dù mỗi ngày đều tiêu rất nhiều tiền tới các cung điện tu luyện, nhưng hai ngày này hắn đã thật sâu cảm nhận được việc này rất đáng giá.
Chuyện này không những rèn luyện bản thân bọn hắn, mà còn có nhiều chỗ tốt để trùng kích Thần cấp trong tương lai.
So với đại đa số Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc hay lười biếng, nhân loại có một ưu điểm là vô cùng chăm chỉ.
Bọn họ căn bản không biết mệt mỏi là cái gì.
Xe ngựa chạy ổn định trên đường phố, mọi người sau khi giảng thuật lại tình huống tu luyện của mình thì nhắm mắt dưỡng thần.
Một ngày leo núi, tu luyện, tiếp nhận áp lực, cảm ngộ, bọn họ đều tiêu hao không nhỏ.
Nhưng không hề nghi ngờ, đi tới Tổ đình là mở ra một cánh cửa lớn đến thế giới này.
Đường Tam cầm trong tay Vận Khí Chi Thạch, yên lặng cảm thụ khí vận chi lực ẩn chứa trong đó.
Tinh thần tập trung cảm thụ được.
Kiến thức ở Tổ đình rất quan trọng với hắn, tất cả tao ngộ ở đây đều làm hắn rất xúc động, cũng có chỉ dẫn với tương lai của hắn.
Trở lại khách sạn, ăn tối đơn giản rồi trở về phòng tự mình tu luyện.
Đường Tam trở lại phòng mình, trong đầu hiện lên số mệnh biến hoá hôm nay mình nhận được.
Tuy rằng trong cả quá trình không đụng tới Linh Tê Thiên Nhãn nhưng đối với số mệnh thiên biến vạn hoá kia, hắn vẫn nhớ kỹ.
Nhất là trong cơ thể còn có chứa rất nhiều vận khí chi lực.
Lúc này đã trở về, hắn không cần lo lắng bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng cảm ứng được điều gì, đi tới phòng tu luyện, giải trừ phong cấm Linh Tê Thiên Nhãn.
Lập tức Linh Tê Thiên Nhãn cảm ứng được điều gì đó, vận khí chi lực kịch liệt vận chuyển trong cơ thể hắn.
Lạc ấn Linh Tê Thiên Nhãn sáng ngời, ngay sau đó biến thành một vòng xoáy màu trắng, nuốt trôi lấy vận khí chi lực khổng lồ kia, dung nhập vào bản thân.
Thiên Hồ Biến của Đường Tam hiện tại có tu vi Lục giai, giống Độc Bạch là Tam vĩ, giờ khắc này, Linh Tê Thiên Nhãn đang dung nhập vận khí chi lực, hắn cảm nhận được lạc ấn đã đầy đặn hơn vài phần.
Cảm giác với vận khí trong cõi sâu thẳm tựa hồ cũng được tăng cường.
Không hề nghi ngờ, vận khí là một trong những năng lực khó nắm giữ nhất, ngay cả Thiên Hồ tộc cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng ở Tổ đình có một toà Khí Vận Chi Thạch tồn tại, việc tu luyện khống chế vận khí sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bất quá sau ngày hôm nay, Đường Tam phát hiện tu luyện vận khí chi lực càng cao, chỉ sợ sẽ phải thừa nhận phản phệ càng lớn.
Cho nên Thiên Hồ tộc muốn tiến giai cũng càng khó khăn, một cái không tốt, vận rủi giáng lâm sẽ có nguy hiểm, dù sao trên lý luận, bản thân Thiên Hồ tộc cũng không có sức chiến đấu gì.
Vận rủi đối nghịch với vận khí, nếu điều khiển vận khí trên phạm vi lớn, kỳ thật là đang tích súc lại vận rủi.
Nếu như không được phát tiết đầy đủ, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ tới đây, con ngươi Đường Tam kịch liệt co rút lại, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Các đời Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng, bọn họ cơ hồ là đem toàn bộ vận khí ở Pháp Lam tinh tụ hợp về Tổ đình, tạo thành núi Thiên Hồ.
Nói cách khác, bọn họ tập trung toàn bộ may mắn ở tinh cầu ở chỗ đó, duy trì vận khí tốt đến cho Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc.
Như vậy ngược lại, tất cả vận rủi trên tinh cầu đang ở nơi nào?
Vận khí cùng vận rủi đều xuất hiện trên người một gã Thiên Hồ tộc, khi vận thế của tinh cầu bị ảnh hưởng lớn, vận khí tụ tập ở một góc, vận rủi ở đâu? Trải rộng toàn bộ tinh cầu hay bị cất giữ ở chỗ nào đó?
Không hề nghi ngờ, ai thu được phần may mắn này, một khi vận rủi bộc phát, đứng mũi chịu sào nhất định là bọn chúng.
Nghĩ tới đây cho dù hắn cũng không khỏi tim đập rộn lên.
Dường như hắn đã tìm được một con đường, một con đường chân chính có thể uy hiếp Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc.