Đã qua ba trận đấu một, hai trận đấu ba, mà khảo nghiệm của Thuỷ Tinh cung còn chưa kết thúc, điều này có nghĩa là gì?
Đường Tam chú ý tới các con số, khảo hạch cuối cùng này rất có thể chỉ có một trận, dù sao, bậc thang cũng chỉ còn ba cái.
Đây là một tính toán tốt.
Như vậy, nhân bản sẽ có bao nhiêu người? Vòng thứ hai gấp ba lần vòng thứ nhất, nếu vòng thứ ba cũng gấp ba lần vòng thứ hai thì sao? ...
Đường Tam biết mình đã gặp phiền toái, đồng thời trong lòng cũng chửi thầm, đây là khảo hạch Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc bình thường có thể thông qua sao?
Đối mặt với ba tên nhân bản còn có thể lợi dụng các cơ hội, nhưng khi biến thành chín nhân bản thì phải ứng đối như thế nào?
Đường Tam rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì.
Xem ra, nếu không bại lộ một chút thực lực chân chính thì khó có thể vượt qua khảo nghiệm này.
Đồng thời trong lòng hắn cũng cân nhắc, lúc này nên rời đi hay tiếp tục đi lên trên?
Hắn thật sự có chút do dự.
Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng đứng đầu Tổ đình, là tồn tại cường đại nhất trong hai tộc Yêu Tinh, được vinh danh là đệ nhất Yêu Hoàng.
Nó đã sống hơn hai nghìn năm, còn mình chỉ là một nhân loại bình thường, nếu mình có thể vượt qua khảo nghiệm của nó, điều này có ý nghĩa gì? Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng tất nhiên có thể nhìn thấy thực lực của mình, có hai loại huyết mạch trở lên.
Hơn nữa còn có Tinh Thần Lực tu vi Cửu giai đỉnh phong, vẫn còn có rất nhiều tiềm năng và không gian phát triển, nó sẽ cho phép mình tồn tại sao?
Khát vọng muốn khiêu chiến dần bình ổn lại, Đường Tam tỉnh táo quyết định sẽ không đi lên nữa.
Muốn chiến thắng chín người giống mình, chưa nói có thể chiến thắng hay không, nhưng rất khó đoán được sẽ bại lộ bao nhiêu năng lực.
Cơ thể dần hồi phục, Đường Tam đứng người lên, nhìn Thuỷ Tinh cung hư vô mờ mịt cách đó không xa.
Hắn dứt khoát xoay người, chuẩn bị xuống núi.
Nhưng đúng lúc này, "ông ---" một tiếng bất chợt, một cỗ lực hút từ phía sau truyền đến, khiến cho hắn phải ngừng bước chân.
Ngay sau đó, hắn bị đẩy lên trên.
Một đạo quang mang như thuỷ tinh sáng long lanh bao trùm toàn thân Đường Tam khiến hắn không thể động đậy.
Tất cả không gian, thời gian xung quanh dường như trong chớp mắt này đã bị khoá chặt lại.
Cảm giác quét hình lần nữa xuất hiện.
Không được đi sao?
Đường Tam kinh hãi, trước đó chưa từng gặp tình huống này ở các cung điện khác a!
Vận dụng Thần Thức cưỡng ép lao ra? Điều này tất nhiên là không thể.
Đừng nói bây giờ hắn chưa khôi phục Thần cấp, ngay cả khi hắn khôi phục Thần cấp, chỉ cần không phải là hồi phục toàn bộ thực lực, hắn không thể nào là đối thủ của vị Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng này.
Người ta là đệ nhất Yêu Hoàng, có tu vi Thập Nhị giai đỉnh phong, hắn hiện tại không thể chống lại, huống chi đây còn là địa bàn của người ta.
Đây là bức lương vi xướng (ép người quá đáng) a! Đường Tam xem ra cuộc chiến này muốn tránh cũng không được.
"Đường ở dưới chân, vì sao không đi về phía trước?" Một thanh âm uy nghiêm vang lên.
Thanh âm này không rõ của nam hay nữ, nhưng xuất hiện từ bốn phương tám hướng mà tới.
Đường Tam cười khổ nói: "Biết rõ không có khả năng nên chỉ có thể lùi bước."
"Không có khả năng? Ngươi còn chưa thử thì sao biết là không thể? Ngươi là đồ nhát gan, vì vậy vĩnh viễn không thể trở thành cường giả." Thanh âm kia tựa hồ tăng thêm uy áp làm Đường Tam có cảm giác không thể hô hấp.
Khoé miệng Đường Tam thoáng co quắp một lát nhưng không có giải thích.
Hắn không thể nói, bởi vì ta là nhân loại, ta sợ bại lộ quá nhiều năng lực sẽ bị ngươi gϊếŧ chết a.
Nhát gan thì nhát gan đi.
"Bất quá ngươi đúng." Thanh âm uy nghiêm kia lại xoay chuyển, đột nhiên nhiều hơn vài phần cổ quái, "Biết rõ không thể làm mà chịu thì là ngốc.
Hơn nữa, cửa ải tiếp theo này, một khi đã đi vào, hoặc là thắng hoặc là chết, không có cơ hội khác.
Muốn được Thuỷ Tinh cung nhận thức, đây cũng là con đường duy nhất."
Đường Tam chấn động trong lòng, "Vậy ta không tham gia a!"
"Đã chậm rồi, ngươi đã đi vào cửa này, tự cầu phúc đi." Thanh âm uy nghiêm trở nên bình thản, trong bình thản còn mang theo lạnh nhạt, thậm chí còn có vài phần trêu tức.
Giống như hắn thực sự muốn gϊếŧ chết Đường Tam.
Đường Tam thấy mình lướt qua ba bậc thang, hắn đã đứng ở nấc thang cao nhất ở Thuỷ Tinh cung.
Ô...ô...n...g.
Cảnh vật xung quanh đảo lộn, chiến trường lại xuất hiện.
Đường Tam thở sâu, trong nháy mắt khống chế bản thân không tuôn ra đủ loại tâm tình tiêu cực mà mắng chửi người.
Dù hắn không muốn như thế nào, ngay lúc này đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đối mặt với khảo nghiệm.
Nếu là đại khảo sinh tử, vậy không thể nửa phần do dự.
Mà giống như hắn đoán, khi hắn vừa xuất hiện trên chiến trường, cái bóng trượt ra xa, chia làm chín đạo mà ngưng tụ thành hình.
Chín cái, thật sự là chín tên nhân bản, chín Đường Tam a!
Khoé miệng co giật, nhưng Đường Tam không có dừng lại.
Trong chớp mắt này hắn nhất định phải nắm bắt lấy.
Không có nửa điểm do dự, cổ tay hắn động, một thanh trọng gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đây chính là phiên bản tăng cường của Chư Cát Thần Nỏ.
Quang mang trên hai bộ Chư Cát Thần Nỏ nở rộ, hào quang màu bạch kim trong nháy mắt bùng lên, Sư Hổ Kim Cương tăng phúc cho pháp trận bộc phát.
Hai bộ Chư Cát Thần Nỏ này Đường Tam chuyên chế cho bản thân, thi triển bọn chúng cần càng nhiều Tinh Thần Lực và năng lượng to lớn.
Mỗi tên nỏ đều dùng ô kim chế tạo, chuyên phá các loại phòng ngự.
Huống chi giờ phút này, trên Chư Cát Thần Nỏ còn có Sư Hổ Kim Cương, huyết mạch cấp một vô cùng cường đại.
Hai thanh Chư Cát Thần Nỏ đồng thời bắn ra, tám mươi mốt tên nỏ quỷ dị mang theo hào quang bạch kim không một tiếng động bao trùm chín nhân bản kia.
Cùng lúc đó, Đường Tam phi tốc nhảy lên, đánh tới một trong chín tên kia.
Chư Cát Thần Nỏ kết hợp với Sư Hổ Kim Cương, cộng thêm năng lực phá phòng ngự mạnh mẽ của ô kim, dù đối phương là Mãnh Mã Cự Tượng cũng khó có thể hoàn toàn ngăn trở công kích của nó.
Nhưng chín nhân bản này cùng trước đó có chỗ khác biệt.
Trong khoảnh khắc khi thấy bị Chư Cát Thần Nỏ bao trùm, bọn chúng liền bộc phát ra hào quang bạch kim mãnh liệt, trên thân quang diễm bạch kim cũng bốc lên.
Sắc mặt Đường Tam thay đổi, bởi vì hắn biết được đây là chuyện gì, rõ ràng là dấu hiệu thiêu đốt sinh mệnh.
Những tên nhân bản này vậy mà lại thiêu đốt huyết mạch để bộc phát huyết mạch chi lực mạnh mẽ hơn trong nháy mắt.
Đây không phải ăn gian sao? Vốn đã có chín nhân bản, lại còn sử dụng phương thức thiêu đốt sinh mệnh để chiến đấu.
Từng cây tên nỏ được bắn ra, quang diễm bạch kim thi nhau phá toái.
Uy lực của tên nỏ vẫn mạnh như cũ, tuy rằng không làm cho bọn nó bị thương trí mạng, nhưng đủ để làm chúng ngã xuống.
Quang diễm trên người nổ tung, có tên nhân bản bị trúng nhiều tên nỏ, thân thể đã bị xuyên thủng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Mà lúc này Đường Tam đã bay đến tên nhân bản ở ngoài cùng bên trái.
Đây là một trận sinh tử chiến, Đường Tam hoàn toàn không dám đánh cược đối phương có lừa mình hay không.
Thân là đệ nhất Yêu Hoàng, Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng hoàn toàn không để ý đến sống chết của một nhân loại như hắn.
Thậm chí đối phương chỉ xem mình như đồ chơi, nhưng dù thế nào trận chiến này hắn không thể thua.
Tên nhân bản ngoài cùng bên trái này ít bị ảnh hưởng bởi Chư Cát Thần Nỏ nhất, chỉ bị tên nỏ đẩy ngã xuống.
Đường Tam lúc này đã đến trước mặt nó.
Nhưng nhân bản này rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm, so với hai vòng trước, ý chí chiến đấu của nó đã nâng cao hơn một bậc.
Sư Hổ Kim Cương thiêu đốt trên người bỗng nhiên bạo tạc.