Đường Tam nhảy về phía sau, rơi xuống mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tuyển thủ Bỉ Mông Cự Thú vì huyết mạch chi lực đã tiêu hao hết nên nặng nề ngã xuống.
Hắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì thi triển Thị Huyết Cuồng Hoá và bị Đường Tam thôn phệ huyết mạch chi lực, nếu không tĩnh dưỡng nửa tháng thì không thể khôi phục lại được.
Huyền Thiên Công cấp tốc vận chuyển trong cơ thể.
Bỗng tiến vào Cửu giai làm khí huyết trong cơ thể tăng vọt, may mắn Huyền Thiên Công ôn hoà nên không bại lộ quá nhiều, nhưng Đường Tam cảm giác được tu vi của mình đã tiến bộ không nhỏ.
Trong đan điền có thêm lạc ấn Bỉ Mông Cự Thú với lực lượng kinh người, hắn cần một thời gian mới có thể hoàn toàn hấp thu, hiện tại chỉ có thể trấn áp thôi.
Nhổ ra ngụm máu kia không phải là giả.
Trước đó dựa vào Kim Bằng Biến cùng Sư Hổ Kim Cương xông ra khỏi Trảo Nhận Phong Bạo, dù hắn đã bắt được thời cơ tốt nhất nhưng kỹ năng này quá cường hãn, vì vậy một bộ phận kinh mạch đã bị tổn thương.
Giờ khắc này, toàn trường yên tĩnh.
Cảnh tượng vừa rồi thật sự làm người xem quá rung động.
Trong nhận mang cơ hồ bao phủ toàn bộ đài thi đấu, kim quang vọt thẳng lên không trung, phá vòng vây mà thoát khỏi phong bạo.
Khi nhận mang biến mất, kim quang đảo lưu và chiến thắng.
Một chưởng nhẹ nhàng kia vẫn như cũ đánh tan kẻ thù.
Nếu nói tranh tài trước đây còn có may mắn, vậy hôm nay thì sao? Dù Đường Tam vẫn không dám liều mạng với đối thủ, lựa chọn phương thức tiêu hao, nhưng kết quả cuối cùng đã rõ.
Hắn lại thắng, tên nhân loại này lại thắng tranh tài.
Đúng vậy, hắn là nhân loại a!
Cho tới lúc này, khán giả chân chính biết được chủng quần của Đường Tam đều kinh hãi, nhân loại có thực lực cường đại như vậy sao?
Hoàng Kim Mãnh Mã, Liệt Dương Hoa Tinh tộc, hôm nay thêm Bỉ Mông Cự Thú, vị nào không phải thuộc chủng quần mạnh mẽ uy chấn đại lục? Nhưng tên nhân loại này vậy mà lại chiến thắng tất cả bọn họ.
Chỉ cần hắn thắng một trận nữa thì có thể tiến vào chung kết.
Mà người xem quen thuộc với tổ thứ ba đều biết, đối thủ trận tiếp theo của Đường Tam không có thực lực như tên Bỉ Mông Cự Thú trước mặt này.
Nói cách khác, Tổ đình tinh anh đại tái lần này có một nhân loại tiến vào vòng chung kết.
Chuyện này thật không thể tin được.
Sở dĩ Đường Tam bị chú ý nhiều như vậy là vì đối thủ của hắn thực sự quá mạnh, mỗi một tên đều được đánh giá là có khả năng tiến vào vòng chung kết.
Ai có thể nghĩ tới, một người chưa bao giờ được xem trọng như hắn lại có thể vượt mọi chông gai, liên tục chiến thắng ba đại cường địch.
Sau khi nghe trọng tài tuyên bố mình chiến thắng, Đường Tam nhẹ nhàng đẩy mặt nạ lên, quay người đi xuống dưới.
Ở ghế khách quý, một số quý tộc đã bắt đầu nghe ngóng lai lịch của hắn.
Khi Đường Tam đi xuống đài tranh tài thì hơi giật mình, bởi vì dưới đó đang có người chờ hắn.
Không phải là Đại Miêu, cũng không phải Mỹ công tử, mà là Thành chủ thành Gia Lý, Khổng Tước Đại Yêu Vương.
Đường Tam không biết tại sao Khổng Tước Đại Yêu Vương lại có thể ở nơi này, bất quá là tộc trưởng, lại là Thành chủ của một chủ thành ở Thiên Vũ Đế Quốc, hắn hẳn là có chút đặc quyền.
Mặc dù hắn không phải Hoàng Giả, nhưng ở Thiên Vũ Đế Quốc cũng là tồn tại đỉnh cao, dù sao trước đó ở thành Gia Lý, hắn lấy trọng thương làm đại giá mà đánh lui một Hoàng Giả.
"Đi theo ta." Khổng Tước Đại Yêu Vương nói với Đường Tam.
"Được." Đường Tam bình tĩnh trả lời.
Ngân quang loé lên, không gian xung quanh đột nhiên biến mất.
Hai người xuyên qua hư không, trong nháy mắt, họ đã xuất hiện ở một nơi khác.
Đó là một gian phòng bằng gỗ rất cổ xưa.
Trên mặt đất trải một tấm thảm mềm mại, trên đó có một cái bàn, còn có mấy cái bồ đoàn.
Cửa sổ mở ra, bên ngoài là một sơn cốc yên tĩnh đầy thanh tao, không khí mát mẻ thoang thoảng mùi thơm cây cỏ từ ngoài cửa sổ tràn vào, xâm nhập vào không gian nhỏ yên bình này.
Khổng Tước Đại Yêu Vương đi tới một bên bàn, chỉ chỉ cái bồ đoàn đối diện mình.
Đường Tam đi tới đó ngồi xuống.
Khổng Tước Đại Yêu Vương thuần thục cầm lấy ấm trà, thêm một số loại thực vật vào ấm trà đó, sau đó thêm nước, rồi dùng huyết mạch chi lực đun nóng.
Rất nhanh, nước trong ấm sôi lên, một mùi thơm thoang thoảng từ miệng ấm tỏa ra.
Hắn rót cho Đường Tam một chén, rồi lại rót cho mình một chén.
Buông ấm trà xuống, Khổng Tước Đại Yêu Vương ra hiệu với Đường Tam, "Thử xem".
"Cảm ơn ngài." Đường Tam lên tiếng, sau đó nâng chén trà lên uống một ngụm.
Hắn là cao thủ dùng độc, tất nhiên sẽ không lo lắng Khổng Tước Đại Yêu Vương hạ độc trong trà.
Vị trà thơm ngọt tràn vào cổ họng, Đường Tam lập tức cảm giác được một cỗ khí thanh lương lan toả toàn thân, các vết thương trước đó rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Phun ra một ngụm trọc khí, tinh thần trở nên sảng khoái, Đường Tam chân thành nói: "Trà ngon."
Khổng Tước Đại Yêu Vương mỉm cười nói: "Đây là đồ tốt chỉ ở Tổ đình mới có.
Ta nhớ không nhầm, ngươi gọi là Tu La, đúng không?"
"Đúng vậy." Đường Tam khẽ gật đầu.
Khổng Tước Đại Yêu Vương nói: "Ta có chút không nhìn thấu ngươi, ngươi ẩn tàng rất sâu."
Đường Tam nói: "Mọi người đều có bí mật thuộc về mình.
Ta có, ngài cũng có, không phải sao?"
Khổng Tước Đại Yêu Vương khẽ thở dài, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Ngươi là người của Cứu Thục?"
Đường Tam hơi sửng sốt, hỏi: "Ngài cũng biết Cứu Thục?"
Khổng Tước Đại Yêu Vương thản nhiên nói: "Ta đương nhiên biết.
Thê tử và nữ nhi của ta đều là người của Cứu Thục, ta làm sao lại không biết Cứu Thục chứ?"
Nghe hắn nói câu này, đồng tử của Đường Tam lập tức co rút lại, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Lần này đến lượt Khổng Tước Đại Yêu Vương kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng thanh niên trước mặt này sẽ càng thêm kinh ngạc.
"Ta càng lúc càng nhìn không thấu ngươi.
Từ khí tức của ngươi có thể thấy, ngươi nhiều nhất không quá 20 tuổi, đang trong giai đoạn trưởng thành.
Nhưng ngươi quá mức trầm ổn, giống như một lão nhân đã trải qua nhiều thăng trầm.
Có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra được không?" Khổng Tước Đại Yêu Vương khẽ cười nói.
Đường Tam nói: "Chuyện này ta không cách nào giải thích với ngài được.
Nếu như ngài ngạc nhiên vì sao ta không kinh ngạc khi biết ngài đã biết Mỹ công tử là người của Cứu Thục thì ta phải nói là, ta có kinh ngạc.
Nhưng từ việc ngài bồi dưỡng nàng đến cảnh giới hiện tại, thậm chí muốn truyền lại cho nàng chức Thành chủ, lại dẫn nàng tham dự Tổ đình tinh anh đại tái, ta nhìn ra được ngài cũng không để ý chuyện này, cho nên mới nhanh chóng bình tĩnh như vậy."
"Rất tốt." Khổng Tước Đại Yêu Vương lộ ra vẻ tán thưởng, "Trong thế hệ trẻ, ngươi là người cho ta cảm giác tốt nhất.
Ngươi nói không sai, ta không để ý đến thân phận Cứu Thục của nàng, thậm chí ta còn cảm thấy mừng rỡ vì thân phận này.
Dù sao, với Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc, nhân loại quá nhỏ bé, thậm chí không có năng lực của riêng chủng quần mình.
Nhân loại có năng lực chân chính có còn là nhân loại thực sự hay không? Người như vậy, có thể gọi là Bán Yêu, trong cơ thể đã chảy xuối huyết mạch Yêu Quái Tộc, cái này gọi là gì chứ?
Nghe câu cuối cùng này, lông mày Đường Tam không khỏi nhíu lại.
So với các lời trước, lời này của đối phương làm Đường Tam rất xúc động.
Bởi vì Khổng Tước Đại Yêu Vương nói rất đúng.
Nhân loại có được Yêu Thần biến, vẫn còn là nhân loại thuần tuý hay sao? Không phải, bọn họ không còn là nhân loại thuần tuý nữa, mà đã có huyết mạch Yêu Quái Tộc hoặc Tinh Quái Tộc chảy xuôi trong cơ thể.
Gọi bọn họ là Bán Yêu hay Bán Tinh cũng không sai, chỉ là mọi người đều nghĩ mình là nhân loại thôi.
Tuy nhiên cũng có một số phụ thuộc nhân loại không coi mình là con người.
Tất nhiên đây là số ít, dù sao đại đa số nhân loại có Yêu Thần biến đều có mẫu thân bị gϊếŧ hại bởi gia tộc mà phụ thân họ thuộc về.