"Đời này, có thể gặp được nàng là may mắn lớn nhất đời ta.
Vì vậy ta sẽ làm tất cả những gì ta hứa với nàng.
Ta không tiếc tất cả để hoàn thành nó.
Ta thật sự có lỗi với nàng, để nàng chịu nhiều uỷ khuất trong mười mấy năm qua.
Ta biết nàng rất khó có thể tiếp nhận thân thể nhân loại này, dù nàng quyết định như thế nào, ta đều không oán hận, ta chỉ hy vọng về sau có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, như vậy ta đã rất thoả mãn.
Nói thật thì ta trước đây không phụ lòng Khổng Tước Yêu tộc.
Trong tình huống không có Hoàng Giả và phải quản lý thành Gia Lý, ta luôn trong trạng thái căng thẳng.
Điều duy nhất ta có lỗi là nàng, bởi vì ta rời đi đã khiến nàng khổ sở.
Hiện tại ta đã trở về, một thân một mình, thân thể nhân loại này cũng rất tốt, ít nhất đã không còn thân phận ràng buộc.
Nó khiến ta có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng, rốt cuộc cũng không bị thế tục quấy nhiễu."
Lạc Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, "Trở về, trở về là tốt rồi.
Trở về là tốt rồi ..."
Nói đến đây, nàng rốt cuộc không thể khống chế được nữa, bỗng nhào vào trong lòng Tiêu Hà khóc lớn.
--------------------
Trong phòng Tô Cầm.
Mỹ công tử kể lại cho mẫu thân mọi chuyện trong hành trình đến Tổ đình lần này, Tô Cầm có thể nói là hãi hùng khiếp vía.
Thỉnh thoảng ánh mắt nàng lại rơi trên người Đường Tam.
Trước khi báo cáo công tác, Mỹ công tử không nói với mẫu thân bọn họ sẽ phải đối mặt với khó khăn nguy hiểm như thế nào.
Hiện tại Tô Cầm mới biết được, lần báo cáo công tác này lại kinh tâm động phách như thế, mà bọn họ đã hoàn thành điều đó.
Bây giờ Mỹ công tử đã đạt đến cấp độ Đại Yêu Vương, mà Đường Tam cũng đột phá thành Thần.
"Mẹ, người đừng lo lắng, đều đã qua, tất cả đều đã qua rồi.
Bọn con đều đã trở về.
Thời khắc gian nan nhất đã qua, tiếp theo, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Chỉ là khu quần cư bên này ..." Nói đến đây, đôi mắt Mỹ công tử lại đỏ lên.
Mỗi khi nàng nhớ tới mầy nghìn đồng bào tử nạn thì trong lòng lại đầy đau xót.
Tô Cầm ôm con gái vào lòng, thở dài nói: "Từ trên người các con, ta thấy được hy vọng để nhân loại quật khởi.
Một chủng tộc nhỏ yếu quật khởi sao lại không có hy sinh chứ? Người chọn ở lại đều là cam tâm tình nguyện.
Hậu đại của bọn họ cũng đã được đưa ra hải ngoại, hơn nữa còn lấy được nhiều tài nguyên.
Hiện tại, số lượng di dân ra hải ngoại đã vượt quá 50 vạn người, được Hải tộc ủng hộ, bọn họ an cư lạc nghiệp, rốt cuộc không còn bị áp bách nữa.
Việc các con cần làm sau này không phải là khổ sở vì hy sinh, mà phải lấy tinh thần hy sinh của bọn họ làm động lực, dẫn dắt đồng bào mình sống tốt hơn."
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Đường Tam, hỏi: "Tiểu Đường, ngươi có ý kiến gì không?"
Đường Tam khẽ gật đầu, nói: "Hiện tại nhân loại chúng ta thiếu nhất là 2 thứ, một là thiên phú.
Chúng ta cần phải có thiên phú để có thể tăng lên mà không thể chỉ ỷ lại vào Yêu Thần biến.
Yêu Thần biến vẫn phụ thuộc vào Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, sẽ xuất hiện tình huống cường độ huyết mạch không đủ mạnh nên tăng lên khó khăn, rất khó để tiến giai lên cảnh giới cao hơn.
Thứ hai chính là đoàn kết.
Hiện tại đồng bào đi ra hải ngoại là đến từ bốn phương tám hướng, bọn họ cố gắng là vì sống sót.
Khi sinh hoạt đã ổn định, vậy làm thế nào để bọn họ có thể đoàn kết chặt chẽ hơn để bọn họ thật sự phát triển, mà không chỉ vì cơm no áo ấm, đó cũng là một điều rất quan trọng."
Tô Cầm nói: "Ngươi định làm gì?"
Đường Tam khẽ nheo mắt lại và nói: "Tiếp theo ta muốn ra hải ngoại một thời gian, một là tìm cách mở ra thiên phú cho nhân loại, một cái khác là thành lập quốc gia thuộc về nhân loại chúng ta.
Chỉ có hình thức nhà nước mới khiến nhân loại thực sự đoàn kết và có trật tự, từ đó mới có thể dần trở nên mạnh mẽ."
"Dựng nước?" Tô Cầm nhỏ giọng kinh hô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ánh mắt của nàng lập tức trở nên sáng ngời.
Cách đây chưa lâu, hai chữ dựng nước này đối với nhân loại xa vời đến nhường nào.
Thành lập một quốc gia thuộc về nhân loại là hy vọng trong trái tim biết bao đời người.
Mà hiện tại, Đường Tam lại nói ra hai chữ dựng nước, tâm tình Tô Cầm sao lại không kích động đây?
"Có phải quá nóng vội hay không?" Tô Cầm cố nén kích động trong lòng.
Đường Tam nói: "Dựng nước đương nhiên phải chuẩn bị rất nhiều, cũng phải xem trạng thái hiện tại của các đồng bào, đồng thời tiến hành chỉnh hợp nhất định.
Di dân cũng tiếp tục tiến hành.
Dựng nước không phải là một chuyện dễ dàng, chúng ta cần phải tiếp tục cố gắng rất nhiều.
Nhưng ta có một số giải pháp.
Dựng nước trên biển sẽ rời xa đại lục, cũng không nằm trong phạm vi khống chế của Yêu Tinh Đại Lục, lại có Hải tộc thủ hộ, chỉ cần tin tức được bảo mật, Tổ đình không biết hoàn cảnh cụ thể thì sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."
Tô Cầm nhẹ gật đầu, nói: "Dựng nước trên biển an toàn hơn rất nhiều, chúng ta vẫn phải tiếp tục di chuyển càng nhiều đồng bào ra hải ngoại càng tốt."
Đường Tam nói: "Đúng vậy, lần này trở về, Tiểu Mỹ đã chính thức trở thành Thành chủ thành Gia Lý.
Chúng ta âm thầm bắt đầu tập hợp đồng bào từ khắp nơi rồi di dân ra biển.
Khi nào có hơn một phần ba đồng bào đã ra hải ngoại thì Tiểu Mỹ có thể thành Hoàng.
Đến lúc đó, chúng ta đã có đủ tư cách để thủ hộ tộc nhân."
Tô Cầm nhíu mày nói: "Thành Hoàng không phải chuyện dễ dàng, khảo hạch thành Hoàng dường như vô cùng khó khăn.
Chủ yếu là Tiểu Mỹ có huyết mạch nhân loại, lần này các ngươi đã gặp khó khăn như vậy, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng sao có thể để nàng thuận lợi thành Hoàng?"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Chờ khi Tiểu Mỹ thành Hoàng thì bọn họ không thể ngăn cản được nữa.
Chuyện này khác với báo cáo công tác.
Thời điểm đó ta cũng có đủ năng lực để thủ hộ nàng.
Khi nàng thành Hoàng cũng là lúc chúng ta chính thức tuyên bố với Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, nhân loại hoàn toàn thức tỉnh rồi.
Chúng ta phải khiến bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm gì cả."
Nhìn thấy sự tự tin trong ánh mắt của Đường Tam, Tô Cầm không khỏi mỉm cười.
Lần này Đường Tam có thể đi cùng Mỹ công tử báo cáo công tác thành công, bản thân hắn cũng thành tựu Thần cấp.
Hắn cho nàng cảm giác như đại bàng giương cánh che lấp bầu trời, rất có thể bay xa vạn dặm.
Khí tràng toàn thân cũng trở nên hoàn toàn khác biệt.
Hắn đã làm gì mà có thể khiến tất cả Hoàng Giả ở Tổ đình đều trở thành lá chắn để hắn độ kiếp, người trẻ tuổi này thật không giống người thường.
"Bất luận các ngươi làm gì, ta đều toàn lực ủng hộ." Tô Cầm khẽ cười nói.
Mỹ công tử đột nhiên nói: "Mẹ, còn có hai chuyện còn phải nói với người."
Tô Cầm quay đầu nhìn nàng, nói: "Con nói đi."
Mỹ công tử nhìn thoáng qua Đường Tam, sau đó mới nói khẽ: "Ông ngoại rất nhớ người."
Nghe những lời này, nụ cười trên mặt Tô Cầm lập tức biến mất, vành mắt lại đỏ lên, bờ môi khẽ mím lại, "Ta ...!ta không còn mặt mũi trở về gặp lão nhân gia ..." Nói đến đây, nước mặt của nàng lại rơi xuống.
"Không phải, mẹ, ông ngoại để con nói với mẹ là mọi chuyện đã qua rồi, ông ngoại rất hy vọng mẹ có thể trở lại bên cạnh ông.
Ông già rồi, ông muốn mẹ trở về." Sau đó, nàng kể lại tình huống của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng và những chuyện xảy ra với hắn.
Nghe Mỹ công tử nói, Tô Cầm đã sớm khóc không thành tiếng, liên tục gật đầu: "Trở về, ta lập tức chuẩn bị lên đường."
Nhìn mẫu thân đã đáp ứng, Mỹ công tử cầm chặt tay người, ôn nhu nói: "Người ở lại với con vài ngày đã, đã lâu rồi không được gặp người, con cũng rất nhớ người a."
Nhìn mẹ con các nàng ôm nhau khóc, Đường Tam khẽ ho một tiếng, nói: "Kỳ thật chúng ta còn có truyền tống trận, muốn gặp mặt cũng không khó khăn, mấy phút truyền tống là đến, lúc nào cũng có thể gặp mặt."
Mỹ công tử ngẩn người, đúng a! Mặc dù tạm thời xa cách, nhưng có truyền tống trận siêu viễn trình, khoảng cách căn bản không thành vấn đề, tuỳ thời đều có thể đến Cung Bạch Hổ.
Đường Tam nhắc nhở nàng, "Nói chuyện khác đi."