Lời vừa nói ra, các trưởng lão có mặt ở đây đều cả kinh.
Lam Kim Thụ tộc suy nhược nhiều năm, hầu như bất kỳ tộc nào cũng có thể bắt nạt, bởi vì bọn họ không am hiểu chiến đấu.
Ở cùng cấp bậc hầu như luôn là tồn tại yếu nhất.
Đường Tam nói như vậy tương đương là cứng rắn đi đòi lại tộc nhân, tất nhiên là sẽ xảy ra xung đột.
Tuy rằng lúc trước Thụ Tổ thể hiện ra năng lực cường đại, nhưng bản thể Thụ Tổ không thể di động a!
Đại trưởng lão muốn nói gì đó, nhưng bản thể Thụ Tổ sau lưng Đường Tam đã gợn lên một tầng quang mang màu lam, kim quang toả ra trên từng chiếc lá, chiếu lên người Đường Tam, giống như tráng một lớp vàng kim lên người hắn.
Khí tức sinh mệnh của Đường Tam lần nữa trào dâng, hơn nữa có cảm giác hoà thành một thể với Thụ Tổ.
Sắc mặt Thiên Hồ tộc Lăng Thiên không khỏi đại biến, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này số mệnh trên người Đường Tam bạo tăng, thậm chí có cảm giác như bay thẳng lên trời.
Với tu vi Thất vĩ Thiên Hồ của hắn, giờ phút này hắn có chút không dám nhìn thẳng vào vị tộc trưởng tân nhiệm này.
Nghĩ đến lời Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng đã nói trước khi đi, Lăng Thiên cung kính nói: "Ý của ngài ta sẽ truyền đạt lại với Tổ đình.
Lần này đến đây, ta có mang theo lễ vật mà Thiên Hồ miện hạ chuẩn bị để chúc mừng Thụ Tổ thức tỉnh."
Vừa nói, hai tay hắn nâng lên trước người, một vật thể trắng muốt sáng long lanh xuất hiện trước mặt Đường Tam.
Nhìn thấy nó, trong lòng Đường Tam cảm thấy thật kỳ quái.
Bởi vì nó không phải thứ gì khác, đó chính là hạt sen may mắn sinh ra từ đài sen trong Thiên Đường Hoa Viên.
Trước đây, Đường Tam đã hối lộ Vị Diện Chi Chủ bằng thứ ngưng kết số mệnh này, nó trở thành cơ sở để hắn độ kiếp thành công.
Lại không nghĩ rằng Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng vui lòng tặng một viên cho Lam Kim Thụ tộc.
Tác dụng của nó Đường Tam còn hiểu rõ hơn cả Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng.
Tuy nhiên ngay sau đó Đường Tam đã hiểu dụng ý trong đó.
Hạt sen này do Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng và Thiên Hồ tộc ngưng tụ số mệnh chi lực nhiều năm mà thành.
Nó ngưng tụ chính là số mệnh vị diện, đưa một hạt đến đây là muốn mượn năng lượng sinh mệnh từ Thụ Tổ nuôi dưỡng nó, tất nhiên số mệnh chi lực trong hạt sen sẽ giúp Thụ Tổ ngưng tụ năng lượng sinh mệnh.
Ngoài ra, Thiên Hồ tộc còn có được tình hữu nghị với Lam Kim Thụ tộc, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Xem ra Thụ Tổ sống lại dẫn đến bản nguyên sinh mệnh ngưng tụ hẳn đã mang lại lợi ích rất lớn cho Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng nên vị này mới không tiếc bỏ vốn gốc.
Trong lòng hiểu rõ, tay phải Đường Tam nâng lên, một vầng sáng màu lam nhạt gợn lên, bao phủ lấy hạt sen may mắn, dẫn nó đến trước mặt mình.
Sau khi thoáng quan sát, Đường Tam mỉm cười nói: "Thay ta cảm tạ Thiên Hồ miện hạ."
Lăng Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Miện hạ nói ngài nhìn thấy hạt sen này thì nhất định sẽ hiểu được ý của ngài ấy.
Còn có, hiện tại ngài là tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc, cũng là chủ nhân mới của thành Kiến Mộc, theo quy tắc của Tổ đình, trong vòng một năm tới ngài phải về Tổ đình báo cáo công tác.
Sau khi báo cáo công tác thành công, ngài mới có thể danh chính ngôn thuận chấp chưởng thành Kiến Mộc.
Miện hạ sẽ toàn lực ủng hộ ngài báo cáo công tác."
Thành Kiến Mộc là một trong những chủ thành trên Yêu Tinh Đại Lục, Mỹ công tử khi kế thừa thành Gia Lý phải báo cáo công tác, Đường Tam muốn trở thành Thành chủ thành Kiến Mộc thì tất nhiên cũng phải báo cáo công tác.
Nhưng thái độ của Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng thì khác một trời một vực so với khi Mỹ công tử báo cáo công tác.
Lam Kim Thụ tộc có Thụ Tổ ngưng tụ bản nguyên sinh mệnh, rất có lợi cho việc ngưng tụ số mệnh Yêu Tinh Đại Lục.
Đường Tam đoán rằng, dù là Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng hay các Hoàng Giả khác thì vì sự phát triển của đại lục, bọn họ đều sẽ không ngăn cản hắn thành Hoàng.
Khi bản nguyên sinh mệnh được ngưng tụ nhiều hơn thì Yêu Tinh Đại Lục sẽ có khả năng ra đời nhiều Hoàng Giả hơn, đây là chuyện tốt với tất cả các chủng tộc trên đại lục.
"Cảm tạ Thiên Hồ miện hạ.
Không lâu sau ta sẽ lên đường, trước tiên đến các chủ thành tìm kiếm tộc nhân tộc ta, sau đó sẽ về Tổ đình báo cáo công tác."
Thấy được ý chí kiên định của Đường Tam, Lăng Thiên cũng không có nhiều lời.
Chuyện này không thể khuyên bảo, huống chi khi Đường Tam đưa ra quyết định này thì thấy được rõ ràng hắn được Thụ Tổ ủng hộ.
Không có gì quan trọng hơn điều này.
Sứ giả Tổ đình Lăng Thiên rời đi, Đường Tam yên lặng cảm thấy liên hệ giữa mình và Thụ Tổ.
Sau tuyên bố của hắn lúc trước, quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.
Thụ Tổ theo bản năng gần gũi với hắn hơn không ít.
Đường Tam đã biết hoàn cảnh chung.
"Đại trưởng lão, phiền ngươi triệu tập các vị trưởng lão, ta có việc muốn tuyên bố." Đại trưởng lão nhìn "Cận Miểu Lâm" được bao phủ trong quang huy Thụ Tổ thì trong lòng không khỏi thầm than.
Hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói với Đường Tam: "Tộc trưởng, chuyện tới các chủ thành giải cứu tộc nhân, ta nghĩ ngài nên cân nhắc kỹ hơn.
Chuyện này tất nhiên tất cả chúng ta đều muốn làm, nhưng tộc ta không am hiểu chiến đấu, nếu xảy ra xung đột, nhất là ở các chủ thành có Hoàng Giả trấn giữ thì chỉ sợ sẽ chịu thua."
Đường Tam nhìn hắn với ánh mắt bình thản: "Trước khi Thụ Tổ thức tỉnh, chuyện này đương nhiên là không thể.
Nhưng hiện tại, Thụ Tổ đã thức tỉnh, quang huy bao phủ toàn tộc ta, sẽ không có chủng tộc nào có thể khi dễ chúng ta.
Tộc ta vì sao chỉ có thể an phận ở một góc, chỉ có thể sinh hoạt trong nội thành thành Kiến Mộc? Nếu ta đã trở thành tộc trưởng, ta muốn tất cả đều khôi phục như bình thường, mà điều này cần có thực lực uy hϊếp.
Ta muốn để những người luôn ngấp nghé chúng ta biết rằng truyền thừa huyết mạch Thụ Tổ không dễ bị bắt nạt.
Đại trưởng lão yên tâm, ta không quyết định một cách mù quáng, đây cũng là quyết định của Thụ Tổ, quang huy của người luôn chiếu sáng chúng ta.
Dù có phải đối mặt với Hoàng Giả, ta tin bọn họ sẽ biết phải làm như thế nào."
Vừa nói, hắn giơ tay lên, một vầng sáng màu vàng nhạt từ tay hắn bắn ra, rơi trên người Đại trưởng lão.
Lập tức, Đại trưởng lão cảm giác được toàn thân mình trở nên ấm áp.
Là chưởng khống giả sinh mệnh cấp độ Đại Tinh Vương, hắn liền hiểu trên người mình xảy ra chuyện gì, mơ hồ có thể cảm giác được khí tức Thụ Tổ dường như ghi lại lạc ấn trên người hắn, khoảng cách giữa hắn và Thụ Tổ được rút ngắn, càng có cảm giác có thể mượn sức mạnh Thụ Tổ bất cứ lúc nào.
Trong thời gian ngắn, Đại trưởng lão không khỏi kích động trợn to mắt, trong lòng càng thêm hỗn loạn.
Hắn hướng về Đường Tam và Thụ Tổ quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Tạ Thụ Tổ ban ân, tạ Tộc trưởng bao dung."
Khi "Cận Miểu Lâm" vừa trở lại, hắn tìm mọi cách ngăn trở, vì tư tâm của bản thân mà không muốn để người kia kế thừa sức mạnh Thụ Tổ.
Nhưng hiện tại, Đường Tam lấy ơn báo oán, ban sức mạnh Thụ Tổ cho hắn, và để hắn có thể điều động một ít lực lượng Thụ Tổ đã hoàn toàn khiến vị Đại trưởng lão ích kỷ này thần phục.
Đến lúc này hắn mới hiểu được "Cận Miểu Lâm" có thể mượn sức mạnh Thụ Tổ đến trình độ nào, đó là chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới trước đây.
Rất nhanh, Đại trưởng lão đã triệu tập các trưởng lão khác đến trước Thụ Tổ, Đường Tam không có nhiều lời, chỉ phất tay lên, từ trên người Thụ Tổ xuất ra kim quang và ghi lạc ấn lên người các trưởng lão này.
Khi các trưởng lão cảm nhận được quan hệ giữa bản thân và Thụ Tổ thay đổi thì không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Lạc ấn Thụ Tổ có nghĩa là bọn họ đều có thể mượn sức mạnh Thụ Tổ ở một mức độ nhất định.
"Tin rằng tất cả mọi người đều cảm nhận được biến hoá của bản thân.
Đó là Thụ Tổ ban ân cho chúng ta, mà điều chúng ta cần làm là để quang huy Thụ Tổ chiếu sáng trên người mỗi tộc nhân.
Tiếp theo, chúng ta sẽ sẽ tiến về các chủ thành nghênh đón các tộc nhân tộc ta trở về.
Sau khi chúng ta làm được những điều này thì quang huy Thụ Tổ sẽ càng thêm sáng ngời, điều này khiến chúng ta có thêm nhiều sức mạnh và quang huy sẽ chiếu sáng trên nhiều tộc nhân hơn, để Lam Kim Thụ tộc từ này có thể đứng lên, không còn lo lắng bị người khác ngấp nghé, có thể can đảm đi dưới ánh mặt trời."