"Ngươi nói bậy! Lúc ấy ngươi đã gϊếŧ tất cả Tinh Quái thuộc tính Hoả ở đó." Kim Thành Ngô rốt cuộc không nhịn được nói.
Đường Tam nhàn nhạt nói: "Va chạm giữa các Vương Giả chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, không thể tránh khỏi ngộ thương người ngoài.
Có trách thì trách người ra tay trước." Bây giờ hắn là Thành chủ và tộc trưởng, chỉ cần hắn đảm bảo lý lẽ thuộc về mình thì mọi thứ khác tự nhiên chẳng là gì cả.
Kim Cương Thiên Tinh Hoàng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Tam, hắn lại tiếp tục nói: "Lúc trước ta đã liên tục xác nhận với Phó Thành chủ Kim Thành Ngô, trong thành Kim Cương có giam giữ tộc nhân tộc ta không.
Hắn cam đoan với ta là không có.
Nhưng bằng vào quang huy Thụ Tổ, ta đã tìm được tộc nhân trong thành, trong đó hầu hết đều đã chết.
Hơn nữa, hơn một phần ba là tìm được trong Phủ thành chủ.
Ta muốn hỏi Kim Cương miện hạ, ngài có biết chuyện này hay không? Cũng thỉnh Nhϊếp Hồn miện hạ làm chứng."
Sự xuất hiện của hai Hoàng Giả có thể uy hϊếp các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc, nhưng không thể uy hϊếp một đời Thần Vương Đường Tam.
Có chuyện lớn gì mà hắn chưa từng thấy qua, ở khí thế hắn không hề kém Kim Cương Thiên Tinh Hoàng.
"Hừ!" Kim Cương Thiên Tinh Hoàng tức giận hừ một tiếng, cũng không có giải thích, sự thật bày ra trước mắt, hắn không thể phản bác.
Lúc này, Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng tiến lên một bước, đi vào giữa hai bên, mỉm cười nhìn Đường Tam nói: "Cận tộc trưởng, chúng ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, Tổ đình vô cùng thương tiếc và cảm thông sâu sắc về thảm kịch này.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, rốt cuộc cũng phải nghĩ cách giải quyết.
Dù là Kim Cương Tinh tộc hay Lam Kim Thụ tộc đều là một phần quan trọng của Nhật Thần Đế Quốc và là một thành viên trọng yếu của Tổ đình.
Thành Kiến Mộc và thành Kim Cương lại là láng giềng, chuyện này đúng là thành Kim Cương sai trước, Tổ đình cũng vì vậy mà mở hội nghị khẩn cấp.
Ngươi có thể đưa ra yêu cầu, chúng ta sẽ giúp ngươi trao đổi với Kim Cương miện hạ để tìm ra điều kiện mà song phương đều có thể chấp nhận để đền bù tổn thất cho Lam Kim Thụ tộc.
Ngươi thấy thế nào?"
Nghe Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng nói, các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc không khỏi thả lỏng.
Trước đó Kim Cương Thiên Tinh Hoàng cường thế uy hϊếp khiến lòng bọn họ dâng lên đến cổ họng rồi.
Bất kỳ chủng quần nào sinh ra đều sợ Hoàng Giả, bởi vì đó là tồn tại tối cao.
Nhưng Đường Tam lại đứng vững trước áp lực và cố gắng hết sức ngăn cản Kim Cương Thiên Tinh Hoàng uy hϊếp.
Thời điểm này Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng đứng ra hoà giải là để hai bên lùi một bước.
Tình thế trước mặt rõ ràng có lợi cho Lam Kim Thụ tộc nên tự nhiên khiến bọn họ thả lỏng nhiều.
Lần này Đường Tam gϊếŧ chết một tên Kim Cương Tinh Vương, còn làm tổn hại đến thanh danh thành Kim Cương, khiến một lượng lớn Tinh Quái khoáng vật rời khỏi thành.
Tất cả điều này khiến thành Kim Cương tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Nếu có thể bồi thường thì tốt nhưng ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Đường Tam lắc đầu.
Một khoản đền bù nhất định chắc chắn chỉ là một trận "nhướng mày" với Lam Kim Thụ tộc.
Đúng vậy, Đường Tam lắc đầu với Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng, "Miện hạ, cảm tạ ngài hoà giải, nhưng ta muốn nói, sinh mệnh là vô giá.
Lam Kim Thụ tộc chúng ta là chủng quần tôn trọng sinh mệnh, Thụ Tổ mang đến ánh sáng sinh mệnh cho Yêu Tinh Đại Lục mới khiến chủng quần hệ thực vật chúng ta sinh sôi nảy nở.
Nhưng bây giờ có chủng tộc lấy tộc nhân tộc ta ra làm tài nguyên tu luyện để tăng lên tu vi.
Việc ác như vậy, chỉ bằng một chút đền bù là có thể bù đắp hay sao?"
Lời vừa nói ra, Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng cũng sững sờ.
Tổ đình và Nhật Thần Đế Quốc để Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng đi cùng Kim Cương Thiên Tinh Hoàng trở về là đã có phần thiên vị Lam Kim Thụ tộc.
Nhưng dù là trong mắt Kim Cương Thiên Tinh Hoàng hay Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng, Lam Kim Thụ tộc không có Hoàng Giả, nếu không phải Thụ Tổ sống lại thì chỉ sợ Tổ đình sẽ không để Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng đến đây.
Lam Kim Thụ tộc có thể làm gì Kim Cương Tinh tộc chứ? Chẳng lẽ thật sự phát động chiến tranh? Đó chỉ là tự diệt mà thôi.
Chỉ là Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng không ngờ thái độ của Đường Tam lại cứng rắn như thế.
"Ngươi muốn thế nào?" Thanh âm lạnh lẽo của Kim Cương Thiên Tinh Hoàng vang lên.
Đường Tam quay đầu nhìn Kim Cương Thiên Tinh Hoàng, nghiêm nghị nói: "Kim Cương Tinh tộc nhất định phải trả giá thật đắt.
Máu của tộc nhân tộc ta sẽ không đổ một cách vô ích, chuyện đền bù sẽ nói sau.
Hiện tại, ta muốn khiêu chiến với ngươi, ta đại diện cho Lam Kim Thụ tộc, cùng ngươi quyết chiến sinh tử."
Lời vừa nói ra, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả cường giả, thậm chí ngay cả Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng đều choáng váng.
Điên rồi? Thật sự điên rồi?
Các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc vừa mới thả lỏng thì tâm lại trào lên cổ họng, tộc trưởng muốn làm gì vậy? Hắn, hắn lại đi khiêu chiến một Hoàng Giả.
Đó là Hoàng Giả a, hơn nữa còn là một Hoàng Giả nổi danh về phòng ngự.
Sao có thể như thế được? Làm sao có thể!
Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng thậm chí cho là tai mình có vấn đề, nghe nhầm? Kim Cương Thiên Tinh Hoàng cũng sững sờ.
Không nói đến điều kiện? Trực tiếp khiêu chiến? Còn là khiêu chiến Hoàng Giả? Hắn lấy đâu ra dũng khí? Nơi này không phải thành Kiến Mộc, dù hắn có thể mượn một phần sức mạnh Thụ Tổ, nhưng bản thể Thụ Tổ không ở chỗ này a! Bản thể không ở đây, một Đại Tinh Vương không am hiểu chiến đấu như hắn lại muốn khiêu chiến Hoàng Giả, có khác gì người si nói mộng không?
Nhưng dù những cường giả này nghĩ thế nào, lời Đường Tam đã nói ra miệng.
Hơn nữa, ánh mắt hắn bình tĩnh chăm chú nhìn Kim Cương Thiên Tinh Hoàng thể hiện nội tâm kiên định của hắn.
Hiển nhiên đây không phải là quyết định nhất thời.
Cận Miểu Sâm bất chấp uy áp của hai Hoàng Giả, hai ba bước đã tới bên người Đường Tam, bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng nói: "Ca, ca điên rồi sao? Sao, sao ca có thể khiêu chiến Hoàng Giả?"
Đường Tam trầm giọng nói: "Máu của tộc nhân không thể chảy vô ích, Lam Kim Thụ tộc chúng ta bị ức hϊếp nhiều năm như vậy, thật sự là vì chúng ta không am hiểu chiến đấu hay sao? Tộc ta có bao nhiêu Vương Giả, ít nhất là gấp đôi Kim Cương Tinh tộc.
Nhưng trong tình huống như thế, vì sao đến giờ chúng ta cũng không dám chống lại? Là cái gì khiến tộc ta nhát gan như thế? Là vì chúng ta đã mất dũng khí.
Một chủng quần không có dũng khí thì dù tài nguyên tốt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ đi về hướng diệt vong.
Hôm nay, dù có chết ta cũng muốn dùng máu của mình đánh thức nhiệt huyết trong tộc.
Ta muốn để các chủng qυầи иɦỏ yếu biết rằng, cho dù đối mặt với Hoàng Giả, chúng ta cũng phải có dũng khí đòi lại công lý.
Ta là Lam Kim tộc trưởng, nếu ta không có dũng khí bảo về tộc nhân của ta thì còn ai có thể làm? Trước khi tới nơi này, ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần ta phát hiện Kim Cương Tinh tộc bắt và giam giữ tộc nhân của ta thì ta sẽ không tiếc tất cả quyết chiến sinh tử với bọn họ."
"Hôm nay, Nhϊếp Hồn miện hạ cũng ở đây, thỉnh miện hạ làm chứng cho chúng ta.
Nếu ta chết, thỉnh miện hạ chuyển cáo với Tổ đình, đứng trước sinh tử tồn vong, tộc nhân Lam Kim Thụ tộc vĩnh viễn không nhát gan.
Một Cận Miểu Lâm ngã xuống thì sẽ có càng nhiều Cận Miểu Lâm vì Lam Kim Thụ tộc mà chiến.
Về sau, nếu ai bắt người của tộc ta thì phải đối mặt với cuộc trả thù không chết không thôi của Lam Kim Thụ tộc."
Lời nói của Đường Tam như chém đinh chặt sắt, các trưởng lão vốn không yên lòng dần đỏ mắt.
Đường Tam đã nói trúng vấn đề của Lam Kim Thụ tộc.
Trong tình huống cấp độ sinh mệnh đủ cao, cho tới giờ bọn họ cũng không dám chống lại, cuối cùng thất thủ tới mức bất kỳ chủng tộc nào cũng dám khi dễ bọn họ, thậm chí còn không dám ra khỏi thành.
Giờ phút này nghe Đường Tam nói, huyết dịch trong cơ thể những trưởng lão này như muốn sôi trào.
Cận Miểu Sâm buông tay Đường Tam ra, người nàng đang run rẩy, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.
"Ca, ca nói đúng, là chúng ta quá nhát gan.
Máu của chúng ta hẳn là nên sôi trào.
Cận Miểu Sâm ta thề, nếu hôm nay huynh trưởng của ta chết trận, ta cũng sẽ không tiếc tất cả chiến đấu vì Lam Kim Thụ tộc, cho đến chết."