Lúc này Vũ Băng Kỷ nhìn có chút ngơ ngác, dù sao hắn chỉ đi theo Đường Tam, Đường Tam đi như thế nào hắn liền đi như vậy, cũng không biết là đi đâu.
Đối với hắn, không có gì trọng yếu hơn so với suy nghĩ làm thế nào để khống chế Băng nguyên tố.
Xuyên qua các con phố ngõ hẻm, Đường Tam mang theo Vũ Băng Kỷ tiến về phía trước, trên người bọn họ đều mặc trang phục giống nhau, là được học viện phát, trên quần áo màu xanh có tiêu lyd của học viện Gia Lý, tất nhiên đó không phải tiêu ký của học viên, mà là tiêu lý của phụ thuộc.
Thân phận của bọn họ bây giờ, chính là phụ thuộc của học viện Gia Lý.
Thân phận này so với thân phận phụ thuộc bình thường cao hơn nhiều, không có tình huống đặc biệt, Yêu Quái bình thường sẽ không gây phiền phức cho bọn họ.
Đường Tam căn bản không còn tâm tư để cảm nhận đoạn đường này đi qua những nơi nào, khi hắn đi tới gần quảng trường, tim hắn bắt đầu đạp nhanh hơn, thậm chí có chút lo được lo mất, nếu Mỹ công tử không ở trà sữa điếm thì nên làm sao? Dù sao đây cũng là thế giới Yêu Quái, phụ thuộc nhân loại tuỳ thời đều có khả năng gặp nguy hiểm, huống chi Mỹ công tử và mụ mụ đều đẹp như vậy.
Rốt cuộc đã thấy được quảng trường Gia Lý, Đường Tam hít sâu một hơi, ổn định lại lòng mình.
Hắn nuốt từng ngụm nước, sau đó tăng tốc nhanh chóng đi vào trong quảng trường.
Lúc này là buổi chiều, sắc trời vẫn còn sáng.
Đây cũng là thời gian nóng nhất trong ngày.
Đầu tiên, Đường Tam nhìn thấy cái gốc cây cổ thụ kia, chính là gốc đại thụ lúc trước hắn đứng chờ Vương Duyên Phong.
Ánh mặt trời chiếu lên tán cây đại thụ, trên mặt đất in hình bóng cây rộng lớn.
Ở đằng kia giao thoa giữa ánh sáng và bóng râm, hắn nhìn thấy trà sữa điếm.
Đúng vậy, nó còn tồn tại, trà sữa điếm Mỹ công tử vẫn còn ở đó.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Đường Tam đem Linh Tê Tâm Nhãn và Tử Cực Ma Đồng phát động tới cực hạn.
Vũ Băng Kỷ bên cạnh hắn cảm giác được, vô thức quay đầu đi theo hắn.
Nhìn thấy tử quang trong hai mắt Đường Tam, Vũ Băng Kỷ không khỏi lấy làm kinh hãi.
Đường Tam thả chậm bước chân, dường như sợ ảnh hưởng đến nơi xa có người mà hắn đang ngắm nhìn chăm chú.
Trà sữa điếm cũng không có điểm nào khác với lúc trước, Yêu Quái ra vào mua trà sữa không ngừng, trong tiệm có hai thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang bận rộn.
Nàng ở đây, nàng thật sự còn ở đây.
Nàng vẫn đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Có lẽ bởi vì bận rộn, hai má của nàng đỏ ửng, vừa trắng vừa hồng.
Tóc dài được nàng dùng một cây mộc trâm búi trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ thon dài.
Mấy lọn tóc buông lơi xung quanh cổ, theo cử động của nàng mà nhẹ nhàng phiêu động, tràn đầy khí tức thanh xuân.
Hôm nay nàng mặc một thân quần áo đen, nhìn qua rất ma mỵ.
Bất tri bất giác, Đường Tam chạy tới cây đại thụ, đứng bên trong bóng râm ngơ nhác nhìn người đang bận rộn trong tiệm trà sữa.
"Tiểu Đường, đến rồi sao?" Bên tai truyền đến thanh âm của Vũ Băng Kỷ.
Đường Tam không nhìn hắn, chỉ nói: "Chúng ta nghỉ một lát."
"Được." Vũ Băng Kỷ không nghi ngờ gì, lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới cảm ngộ Băng nguyên tố.
Hắn ước gì xung quanh yên tĩnh hơn một chút, để cho hắn suy nghĩ tốt hơn.
Vì vậy, dưới gốc đại thụ ở quảng trường Gia Lý xuất hiện hai ngốc tử nhân loại.
Một người ngơ ngác, si tình nhìn trà sữa điếm.
Người bên cạnh thì ngồi ngơ ngác, hai tay nắm đan vào nhau, bờ môi mấp máy, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Cho đến khi ánh mặt trời buổi chiều dần dần xẹt qua trà sữa điếm, mặt trời muốn xuống núi nghỉ ngơi, Đường Tam mới hồi phục tinh thần của mình.
Hắn vẫn đứng ở chỗ này nhìn nàng, đứng ở xa nhìn thân ảnh của nàng, nhìn thấy nàng bình an vô sự, nội tâm hắn đã hoàn toàn thoả mãn.
Hắn kỳ thật vẫn luôn không nghĩ tới muốn đến trước mặt nàng, bởi vì hắn cảm thấy bây giờ mình không có tư cách.
Trước khi có đủ năng lực để bảo hộ nàng thì nên không đến trước mặt nàng thì hơn.
Đường Tam quay đầu nhìn Vũ Băng Kỷ ngồi dưới cây đại thụ, Vũ Băng Kỷ lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, ngẫu nhiên còn có thể chứng kiến trên tay Vũ Băng Kỷ bốc lên một nắm sương băng.
Đường Tam hít sâu một hơi, lấy ra hai đồng Yêu tệ, sau đó nói với Vũ Băng Kỷ: "Đại sư huynh, ngươi ở đây chờ ta một lát, ta đi mua đồ uống."
"Được." Vũ Băng Kỷ đáp ứng một tiếng, vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, suy nghĩ của hắn hoàn toàn đặt ở chỗ khống chế Băng nguyên tố, với những chuyện khác căn bản không để ý.
Đường Tam lần nữa hít sâu một hơi, gặp lại Mỹ công tử, nội tâm của hắn kích động thật lớn, trừ kích động còn có khẩn trương.
Loại cảm giác này vô cùng kì lạ, kiếp trước hắn cũng chưa từng trải qua, có điểm giống như là muốn đi làm quen.
Đường Tam cũng không biết hình dung của mình đúng hay không, dù sao hắn cũng chưa bao giờ chủ động làm quen với nữ nhân.
Mang theo tâm tình phức tạp như vậy, bất tri bất giác hắn đã tới trước trà sữa điếm rồi.
Lúc này có không ít Yêu Quái đến mua trà sữa, Đường Tam lặng yên xếp hàng.
So với thân hình cao lớn của Yêu Quái, thân hình của hắn quả thực có chút nhỏ gầy, rất tầm thường.
Hắn bị che khuất như vậy, Mỹ công tử và nhân viên trong tiệm căn bản không nhìn thấy hắn.
Nhưng Đường Tam có thể cảm nhận được khí tức của các nàng, còn nghe được âm thanh dễ nghe của Mỹ công tử.
"Cảm ơn."
"Tiếp theo."
Nàng kì thật đã nói vài lần như vậy, nhưng trong tai Đường Tam, thanh âm của nàng làm hắn phát run.
Trong lòng hắn không khỏi hiện lên giọng nói và dáng điệu của thê tử kiếp trước.
Ở trước mặt hắn nàng luôn mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ nhìn hắn.
Dù đã qua rất nhiều năm, hắn vẫn như trước nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Khi đó, câu đầu tiên nàng nói là: "Ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ."
Mà lần nữa gặp mặt ở thế giới này, nàng lại nói một câu khác, nàng nói nàng gọi là Mỹ công tử.
Mỹ công tử.
Trà sữa được pha chế rất nhanh, bán cũng rất nhanh, Yêu Quái mua được trà sữa rất nhanh lần lượt rời đi.
Đường Tam theo đội ngũ tiến về phía trước một bước, sắp tới lượt hắn rồi.
Khi hắn chuẩn bị tiến lên, đối mặt với Mỹ công tử ở khoảng cách gần, một cỗ đại lực từ trên bờ vai truyền đến, hắn ngang ngược bị đẩy ra.
Dưới chân lảo đảo vài bước, hắn đã thoát khỏi hàng người.
Đẩy ngã Đường Tam là một Yêu Quái có dáng người cường tráng, ưỡn cái bụng phệ.
Trên miệng hắn mọc ra hai cái răng nanh rất dài, đặc thù vô cùng rõ ràng.
Hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Đường Tam một cái, trực tiếp nói với Mỹ công tử: "Mười chén trà sữa." Mỹ công tử ngẩng đầu, nhìn Đường Tam bị đẩy đi ra.
Lúc đó trước mắt Đường Tam chỉ có Mỹ công tử, căn bản không dự được có người sẽ đẩy mình.
Hắn giật mình, sau đó vô cùng phẫn nộ.
Mỹ công tử nhìn Đường Tam một cái, ánh mắt chuyển hướng sang Yêu Quái hẳn là thuộc tộc Hào Trư, nhàn nhạt nói: "Ngươi không có xếp hàng."
Hào Trư Yêu sửng sốt một lát: "Ta như thế nào không có xếp hàng? Từ đầu tới giờ ta vẫn đang xếp hàng."
Mỹ công tử vẫn nhàn nhạt nói: "Ngươi không có xếp hàng."
"Ngươi có ý gì?" Hào Trư Yêu tức giận nói.
Ngay khi hắn đang muốn nổi điên, một Yêu Quái đứng sau hắn bắt được bờ vai của hắn, ghé vào tai hắn nói mấy câu.
Ánh mắt Hào Trư Yêu thay đổi, sau đó chậm rãi lui về phía sau một bước, nhường lại vị trí cho Đường Tam.
Mỹ công tử hướng về phía Đường Tam vẫy vẫy tay.