EDITOR: Tiểu Thần
BETA: Hara
- o0o-
Từ lúc Đường Tam hơn một tuổi, đã bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Công và dạy dỗ Đường Niệm.
Hiện tại bọn họ đã sắp sáu tuổi.
Nhưng Đường Tam vẫn yêu cầu Đường Niệm đặt nền móng.
Nhà bọn họ ở sườn tây Thánh Hồn thôn.
Căn nhà ba gian có vẻ đơn sơ cho thấy bọn họ càng khốn khổ hơn.
Trên giữa nóc nhà, có một cái bảng hiệu bằng gỗ đường kính khoảng một mét, bên trên vẽ một cây búa đơn giản, ở thế giới này cây búa mang ý nghĩa là thợ rèn.
Không sai, phụ thân bọn họ Đường Hạo, chính là một thợ rèn.
Là thợ rèn duy nhất trong ở trong thôn.
Lúc ấy Đường Niệm còn đang suy nghĩ, cách này có lẽ là tốt nhất, ai có thể nghĩ đến một Hạo Thiên đấu la uy danh truyền xa, làm cho Võ Hồn Điện đều sợ hãi sẽ biến thành một thợ rèn đâu, cái nghề nghiệp này có thể nói là nghề nghiệp bị khinh bỉ nhất trên mảnh đại lục này.
Nhưng cho dù nghề nghiệp này bị khinh bỉ, làm thợ rèn duy nhất của thôn này, vốn là nhà bọn họ cũng không nghèo khổ như thế này nha.
Nhưng mà, về điểm này thu vào thì ít mà đa số lại dùng vào......!
Bước vào cửa, hai người cũng đã ngửi được mùi cơm thơm nồng đang tỏa ra, cái đó cũng không phải Đường Hạo vì bọn họ mà dậy sớm làm, mà là Đường Tam vì ba người mà làm.
Bắt đầu từ lúc bốn tuổi.
Khi mà Đường Tam còn chưa với tới bệ bếp, nấu cơm đã là nhiệm vụ hắn cần phải làm mỗi ngày.
Mà Đường Niệm nho nhỏ sẽ ở bên cạnh đưa vài đồ vật hắn yêu cầu.
Đường Tam còn nhớ rõ, Tiểu Niệm lười biếng như vậy, mặc kệ lúc hắn đang làm gì, đều sẽ đi theo bên cạnh hắn, ngay cả việc thích nhất là ngủ cũng có thể bỏ qua.
Đi vào đến trước bệ bếp, thuần thục đứng lên ghế gỗ.
Mở nắp nồi sắt lớn lên.
Mùi gạo chín thơm tràn ra, cháo trong nồi sớm đã nấu chín rục.
Mũi hít hít mấy cái, Đường Niệm bị mùi cháo hấp dẫn.
Nhìn Đường Tam còn đang cõng mình, Đường Niệm nhíu nhíu mi, nói, "Ca, đệ đói bụng."
Thấy Đường Tam phải vội vàng đi múc cháo, lại nói, "Lần sau huynh trực tiếp đánh thức đệ là được, không cần phải lúc nào cũng cõng."
"Không sao hết, bộ dáng Tiểu Niệm ngửi được mùi thức ăn rồi tỉnh dậy rất đáng yêu." Đường Tam cười cười, lấy ra ba cái chén từ hơn mười cái chén đã bị nứt, bị mẻ bên cạnh bệ bếp, thật cẩn thận múc ba chén cháo.
Đường Hạo là nhiều nhất, mà hắn và Đường Niệm lại tương đối đều nhau.
Thấy Đường Tam múc cháo cho bọn họ đều nhau, Đường Niệm khóe miệng khẽ nhếch, xem ra kiên quyết không uống nhiều cháo là có ích.
Thật ra trước kia phần của Đường Tam là ít nhất, hắn đem cháo của mình chia một nửa cho Đường Niệm.
Nhưng cuối cùng Đường Niệm cũng sẽ trộm đem phần nhiều ra đó đưa đến chén Đường Hạo, sau nhiều lần như vậy, Đường Tam liền nhớ rõ múc thêm cho mình nhiều một chút, ít nhất là giống với Đường Niệm.
Mà đối với so đo nho nhỏ của hai huynh đệ bọn họ, Đường Hạo cũng không quan tâm, nhiều thì uống nhiều, ít thì uống ít.
"Phụ thân.
Ăn sáng thôi." Sau khi múc xong cháo, Đường Tam kêu lên.
Một lúc lâu sau, mành cửa phòng trong nhấc lên.
Một người thân hình cao lớn bước đi có chút lảo đảo đi ra.
Đó là một nam tử trung niên.
Nhìn qua bộ dáng khoảng chừng gần năm mươi tuổi.
Nhưng dáng người lại vô cùng cao lớn cường tráng, chỉ là cách ăn mặc làm người khác không dám khen tặng.
Trên người mặc một cái áo choàng rách nát, thậm chí không có một miếng vá, lộ ra nước da màu đồng cổ phía dưới, vốn là ngũ quan cũng coi như đoan chính nhưng lại bị che bởi một màu vàng như nến, bộ dáng mông lung buồn ngủ, tóc tai lộn xộn giống như tổ chim, gương mặt đầy râu không biết đã bao lâu chưa cạo, ánh mắt đờ đẫn ảm đạm, cho dù đã qua một đêm, nhưng mùi rượu trên người vẫn làm hai huynh đệ Đường Tam không nhịn được nhíu nhíu mày.
Đây là Đường Hạo, là phụ thân của Đường Niệm và Đường Tam ở thế giới này.
Nhìn phụ thân, Đường Niệm nhíu nhíu mày, đối với tinh thần sa sút của phụ thân, cậu có thể hiểu, nhưng lại không đồng ý, chỉ vì ông không làm cho Đường Tam cảm nhận được một chút tình thương của phụ thân.
Đường Hạo đối với bọn họ, từ trước đến nay đều là không quan tâm đến.
Lúc mới đầu, cũng sẽ làm cơm cho ăn.
Nhưng theo thời gian trôi qua.
Sau khi Đường Tam bắt đầu chủ động nấu cơm, Đường Hạo cái gì cũng đều mặc kệ.
Hơn nữa, lại vùi đầu vào rượu chè, làm cho tình huống nghèo khó trong nhà càng thêm nghiêm trọng, cũng làm cho Đường Tam càng thêm mệt.
Đường Tam không nói, nhưng Đường Niệm vẫn luôn biết hết, hắn thực sự rất vất vả, đối với việc phụ thân lạnh nhạt cũng đã rất mất mát.
Đường Tam vất vả như vậy, nhưng cậu lại không thể nói gì, chỉ có thể yên lặng mà làm bạn cùng hắn, cho hắn biết vẫn còn cậu ở bên cạnh hắn.
Nhưng nhìn Đường Hạo có vẻ già nua như vậy, Đường Niệm lại không thể trách, đơn giản vì ông mất đi người yêu nhất – mẫu thân bọn họ, chuyện đó làm cho cậu có chút áy náy, cậu không thể nói cho Đường Tam biết đến sự tồn tại của nàng.
Đường Niệm biết, Đường Tam cũng không oán hận phụ thân, chỉ vì có ông nên bọn họ có người để có thể kêu một tiếng phụ thân.
Đường Hạo cầm chén trên bàn lên, cũng không sợ nóng, từng ngụm từng ngụm cháo rót vào trong bụng.
Sắc mặt u ám lúc này nhìn qua mới sáng lên một chút.
"Phụ thân, người ăn chậm một chút.
Vẫn còn." Đường Tam nhận chén trong tay ông.
Lại múc thêm một chén nữa, nhìn Đường Niệm chậm rãi ăn xong, mỉm cười nhìn hắn, mới cầm lấy chén cháo ăn tiếp.
Lúc ở Đường Môn, Đường Tam cũng chưa từng rời khỏi nơi đó, đối với chuyện bên ngoài tiếp xúc ít đến đáng thương.
Vốn như tờ giấy trắng, có một số việc còn không hiểu nhiều bằng Đường Niệm, đến khi tới thế giới này, làm một đứa nhỏ lần nữa.
Cũng không có cái gì không thể tiếp thu.
Rất nhanh, một nồi cháo hết bảy, tám phần đều tiến vào bụng Đường Hạo, thở dài một hơi, đặt chén trên bàn.
Cúi đầu hơi mở mắt, nhìn về phía Đường Tam.
"Có việc gì con nhận trước là được.
Buổi chiều ta làm.
Bây giờ ta đi ngủ thêm một chút."
"Được, phụ thân." Đường Tam trả lời.
Đường Hạo lại nhìn về phía Đường Niệm, "Con không đi ngủ?" Giọng Đường Hạo có chút kinh ngạc.
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ông rất có quy luật, buổi sáng đều là ngủ.
Buổi chiều chế tạo một ít nông cụ.
Kiếm chút thu nhập, buổi tối uống rượu.
Mà Đường Niệm thì càng quy luật hơn, mỗi ngày chỉ cần có thời gian thì đều ngủ.
Đương nhiên, ngoại trừ lúc ở cùng với Đường Tam, không ngờ tiểu tử này rất nghe lời của Đường Tam, hai người rất ít gây phiền toái.
Nghĩ đến mấy đứa nhỏ quậy phá của nhà khác, rồi nhìn lại hai đứa nhỏ, Đường Hạo bỗng nhiên có chút xúc động, vậy mà lần đầu tiên sờ sờ đầu chúng.
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến cho Đường Tam đứng ngơ người rất lâu.
Mà Đường Niệm nhìn đại thúc đầy tang thương bất chợt xúc động, giọng điệu vô cùng bình thản nói, "Chờ ca bận xong."
"À." Đường Hạo không để ý, đứng lên, đi vào phòng trong.
"Phụ thân." Đường Tam đang ngơ người đột nhiên kêu một tiếng.
Đường Hạo đứng lại.
Quay đầu nhìn về phía hắn.
Giữa mày lại rõ ràng xuất hiện vài phần không kiên nhẫn.
Đường Niệm dựa vào vách tường, bình tĩnh nhìn hai người họ nói chuyện.
Nhưng đối với hành vi vì một khối sắt mà nháy mắt tỉnh táo của Đường Tam, có chút dở khóc dở cười.
Đường Tam chỉ vào một khối sắt có một tầng ánh sáng đen nhàn nhạt trong góc nói: "Khối sắt này có thể cho con dùng không?"
Làm một đệ tử Đường Môn, hắn đối với ám khí có tình yêu thương không thể miêu tả, đây cũng là điều Đường Niệm không có, Đường Tam vì vậy mà vẫn luôn rất phiền não, cuối cùng cũng không thể giải quyết được cái gì.
Ánh mắt Đường Hạo chuyển đến khối sắt.
"Ồ, nơi này có thiết tinh?" Đi qua cúi đầu nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn về phía Đường Tam, "Sau này con muốn làm thợ rèn sao?"
HẾT CHƯƠNG 2.