(*) Băng Đế Ngao nghĩa là cái càng của Băng Đế, m để tiếng Hán nghe cho kiêu chút :88:
"Ta chờ ngươi đến quỳ xuống nhận sai đây!"
Những chữ này như từng cái búa tạ nện thẳng vào lòng Đái Hoa Bân, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã tái nhợt rồi.
Đúng vậy, ngay khi vừa bước vào Đấu Thú Tràng, Hoắc Vũ Hạo đã lập lại vụ cá cược này một lần nữa. Hắn ngàn vạn lần không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại dùng cách này tham gia sát hạch, lại càng không ngờ hắn có Hồn Hoàn mười vạn năm.
Lúc này bất luận hắn có suy nghĩ gì đi nữa cũng không thể thay đổi được, sự thật rành rành trước mắt rồi a! Hơn nữa, ngoài các học viên hai lớp, còn có cả lão sư Vương Ngôn xác nhận vụ đánh cược này nữa, lúc này hắn có muốn chối cãi cũng không được.
Nhất thời, Đái Hoa Bân cảm thấy ngực mình đau nhói, khóe miệng ngọt lịm, rồi phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn quá tự tin, càng tự tin càng bị đả kích mạnh mẽ, lúc này đến cả nội tâm của hắn cũng không thể chịu nổi nữa.
Chu Lộ giật mình hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến đỡ lấy Đái Hoa Bân, nhưng lại bị hắn vẫy tay đuổi đi, lúc này hai mắt Đái Hoa Bân đã hằn từng tia máu, hắn chăm chú nhìn bóng lưng Hoắc Vũ Hạo đang khuất dần theo Đỗ Duy Luân. Tích tắc sau, hắn phù rạp xuống đất hét lớn:
- Ta sai rồi
Vừa nói hắn vừa dập đầu xuống đất một cái. Sau đó đứng lên quay đầu bỏ chạy,
Khi nghe được câu nói của hắn, cả người Hoắc Vũ Hạo liền trở nên ngây dại, cái mũi có chút cay cay.
"Mẫu thân, người nghe rõ chưa? Đái Hoa Bân vừa xin lỗi con đó, hắn là con trai của người đàn bà kia, nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu rồi. Người chịu khổ suốt mười một năm, con nhất định sẽ đòi lại cho bằng hết."
Hoắc Vũ Hạo cũng không xoay người lại nhìn Đái Hoa Bân nữa, chốc lát sau hắn bình tĩnh lại liền tiếp tục đi theo Đỗ Duy Luân.
Đái Hoa Bân sau khi bỏ chạy cũng không quay đầu lại nhìn. Chu Lộ và Thôi Nhã Khiết vội vàng đuổi theo. Mục tiêu của Hoắc Vũ Hạo là Đái Hoa Bân nên Vương Đông và Tiêu Tiêu dĩ nhiên cũng không làm khó hai cô bé kia. Bọn họ đã thắng, mà lại còn dùng cách không ai ngờ đến nữa.
Đỗ Duy Luân lại một lần nữa bước đến trước mặt Cung Trường Long.
- Lão Cung, ta dẫn hắn đến rồi đây, lão xem...
Không chờ Đỗ Duy Luân nói hết, Cung Trường Long đã hừ lạnh một tiếng rồi vọt người tới giơ tay đánh thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng phóng người tránh đi, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung liên tục lùi về sau. Nhưng cánh tay của Cung Trường Long dường như có chất kết dính, nháy mắt đã kéo Hoắc Vũ Hạo ngược trở lại, hơn nữa từ đôi tay ấy tỏa ra một hơi nóng khủng khiếp, khiến luồng không khí xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo nhộn nhạo dậy sóng.
Đỗ Duy Luân đứng bên ngoài hoàn toàn không có ý định ngăn cản, vì lão biết Cung Trường Long chỉ muốn thử Hoắc Vũ Hạo một chút thôi. Hơn nữa, lão cũng muốn biết thực lực của Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc là đến mức nào. - .
Ngay lúc này, từ hai mắt của Hoắc Vũ Hạo lóe ra một luồng ánh sáng màu trắng, hai chân dậm mạnh một cái trụ vững lại trên mắt đất. Sau đó, một Hồn Hoàn màu trắng từ dưới chân hắn bay lên, sau đó hắn giơ song chưởng ra đón đỡn một chưởng của lão Cung đang bay đến.
Mặc dù lúc này đã là xế chiều, nhưng ánh mặt trời vẫn còn khá rực rỡ, thế nên khi Hoắc Vũ Hạo đưa hai tay lên, những lão sư đứng gần đấy đều bị lóa mắt, đôi tay của hắn như đang đeo một cái bao tay bằng kim cương vậy. Cũng ngay lúc này, bọn họ cảm nhận được có một luồng khí lạnh đột nhiên xuất hiện.
Luồng hàn khí đó không những xuất hiện bất ngờ mà còn vô cùng mạnh mẽ, rất nhanh nó đã xâm nhập vào tận trong linh hồn của mỗi người xung quanh, nó khiến cả một cường giả như Đỗ Duy Luân cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Lúc này bàn tay của Cung Trường Long đã đỏ rực một màu, trông y hệt như một khối than hồng đang bay trên không trung, ấy vậy mà sau khi nó chạm vào hai tay của Hoắc Vũ Hạo liền phát ra từng tiếng "xèo xèo", và một luồng sương trắng liên tục bay ra từ vị trí tam chưởng va vào nhau, thậm chí còn che phủ cả hai người nọ nữa.
Ngay sau đó Hoắc Vũ Hạo liền liên tục tui về sau mấy bước, rồi ngã oạch xuống đấy, khuôn mặt có chút kinh ngạc nhưng không có vẻ gì là bị thương cả.
Luồng khí kia dần dần tiêu tán, cả người Cung Trường Long từ từ hiện ra, khuôn mặt lão lộ vẻ vô cùng bất ngờ:
- Hảo tiểu tử, thuộc tính băng cực hạn. Chỉ dựa vào vũ hồn mà cũng áp chế được lão phu. Bất quá ngươi chỉ mới có một Hồn Hoàn mà hồn lực lại trên cấp hai mươi? Còn nữa, ban nãy bọn họ bảo ngươi có Hồn Hoàn mười vạn năm mà, nó đâu rồi?
Không ai thấy được lúc này cánh tay phải lão đang chấp sau lưng đang còn chút sương mù lượn lờ chưa bay đi hết nữa.
Hoắc Vũ Hạo từ từ đứng dậy, hắn biết rõ ông lão trước mặt này chỉ muốn thử thực lực của mình thôi, nên lập tức cung kính đáp:
- Thưa lão sư, đệ tử nào có cái Hồn Hoàn mười vạn năm nào, đấy chẳng qua là ảo ảnh từ hồn kỹ của đệ tử thôi. Còn đệ tử đã hơn cấp hai mươi vì đệ tử có đến hai vũ hồn. Vũ hồn đầu tiên đã có hai Hồn Hoàn. Ban nãy đệ tử cảm giác được vũ hồn của ngài có thuộc tính hỏa nên mới sử dụng vũ hồn thuộc tính băng của mình, hi vọng có thể ứng phó tốt một chút.
Khi Đỗ Duy Luân thấy Hoắc Vũ Hạo thi triển ra hồn kỹ thuộc tính băng cũng đã ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, sau khi thấy Hồn Hoàn màu trắng xuất hiện rồi lại nghe chính mồm Hoắc Vũ Hạo thừa nhận bản thân có vũ hồn song sinh, hắn liền cảm thấy trước mặt tối sầm, thậm chí còn suýt thổ huyết như Đái Hoa Bân.
Đừng thấy mỗi lớp của Hoắc Vũ Hạo đã có đến hai hồn sư có Vũ Hồn Song Sing là hắn và Tiêu Tiêu mà nhầm, thật ra cả ngoại viện cũng chỉ có duy nhất hai người bọn họ. Mà từ trước đến nay, cho dù ở học viện Sử Lai Khắc vô cùng nghiêm khắc này, tất cả các đệ tử có Vũ Hồn Song Sinh đều trở thành đệ tử hạch tâm và tất nhiên sau đó là đệ tử nội viện.
Còn chuyện thật sự khiến Đỗ Duy Bân tức muốn hộc máu đấy là hắn cảm thấy Hoắc Vũ Hạo đang làm nhục bốn chữ Vũ Hồn Song Sinh a. Là một đệ tử học viện Sử Lai Khắc mà có Hồn Hoàn mười năm đã là xấu hổ rồi, vậy mà giờ hắn lại tiếp tục có Hồn Hoàn thứ hai cũng là Hồn Hoàn mười năm, rồi đến vũ hồn thứ hai cũng y hệt vậy. Trời đất ơi, cái quái gì thế này??? À, mà nó vừa nói cái gì? Cái Hồn Hoàn mười vạn năm ban nãy chỉ là do một cái kỹ năng biến ảo ra thôi sao?
Cung Trường Long nghiêm túc gật đầu nói:
- Rất tốt, một kỹ năng hết sức cường đại. Tác dụng và thuộc tính đều đạt đến cực hạn, nếu ta nhìn không lầm thì dường như ngươi nhất định có Hồn Cốt phải không? Hơn nữa còn là Hồn Cốt thân thể, nếu không vừa rồi ngươi không thể nào bộc phát ra sức lực mạnh mẽ đến thế.
Ban nãy lão thấy Thú Quyển của mình bị người ta phá thành tan tành thật lòng tức không chịu nổi nên mới vung một chưởng định dạy dỗ Hoắc Vũ Hạo một chút, lẽ ra một chưởng này nhẹ gì Hoắc Vũ Hạo cũng phải bị té xuống lăn vài vòng dưới đất, ấy vậy mà hắn chỉ vung tay là đón được, sau đó vì quá sức mà lùi vài bước rồi ngã xuống đất.
Muốn làm được như thế không chỉ dựa vào uy lực của hồn kỹ là được mà còn phải nhờ vào thực lực của bản thân nữa, thế nên Cung Trường Long mới vô cùng kinh hãi. Bởi vì, tu vi của lão ở học viện Sử Lai Khắc này cũng thuộc top mười người đứng đầu.
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Dạ, đệ tử may mắn nên đã có được một khối Hồn Cốt thân thể.
Lúc này Đỗ Duy Luân đã choáng đến mức hai mắt tối sầm lại. Hồn Cốt thân thể? Chỉ trong một tháng mà nó tìm được một khối Hồn Cốt? Hồn Cốt từ khi nào lại dễ tìm thế này? Chẳng phải nói nó là cô nhi sao? Hệ Hồn Đạo, đúng rồi, nhất định là từ hệ Hồn Đạo mà ra, không ngờ bên hệ Hồn Đạo lại đầu tư vào hắn lớn đến thế. Khoan khoan, lão Cung vừa khen cái gì thế? Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn mười năm của nó làm sao?
Đỗ Duy Luân rốt cuộc cũng kềm không được nữa, hắn lớn tiếng hỏi:
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì? Vừa rồi ngươi làm gì mà khiến đám hồn thú xụi lơ thế kia? Ngươi có biết muốn nuôi dưỡi hồn thú ở đây không dễ dàng chút nào không? Nói rõ mau lên, bằng không, ta bắt ngươi bồi thường hết tất cả thiệt hại ở đây.
Sắc mặt Cung Trường Long lập tức trầm xuống:
- Tiểu Đỗ, ngươi lảm nhảm cái gì đấy? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà, hơn nữa còn là một đệ tử tuyệt vời. Ngươi là Hoắc Vũ Hạo phải không? Nói rõ ràng cho lão phu nghe xem, ta cũng cảm thấy chút tò mò rồi.
Đã đến mức này dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo cũng không tiếp tục giấu diếm làm gì, hắn lập tức thật thà nói hết mọi chuyện:
- Vũ Hồn thứ nhất của đệ tử là Linh Mâu, nó vừa có thêm Hồn Hoàn thứ hai, Hồn Kỹ đấy là Mô Phỏng. Kỹ năng này giúp đệ tử có thể thay đổi hình dáng và biến đổi màu sắc Hồn Hoàn. Ban nãy đệ tử chỉ đổi màu hai Hồn Hoàn của mình thành màu đỏ sậm của Hồn Hoàn mười vạn năm và giả dạng khí tức của nó mà thôi. Có điều tu vi của đệ tử chưa cao nên không thể mô phỏng hoàn hảo được, nếu không hiệu quả sẽ còn tốt hơn rất nhiều.
Những lời hắn nói không hề có chứt phóng đại, đối tượng hắn mô phỏng chính là Băng Đế có tu vi bốn mươi vạn năm, nếu dù không hoàn hảo cũng có thể dễ dàng hù dọa đám hồn thú tu vi nhỏ bé kia, chỉ cần một chút áp lực của nó đã có thể nghiền chết hết cả đám rồi.
Nghe Hoắc Vũ Hạo giải thích xong, Đỗ Duy Luân với Cung Trường Long mới giật mình tỉnh ngộ, hai mắt của lão Cung nhất thời sáng rực lên:
- Hay, kỹ năng này thật thú vị. Có thể mô phỏng tốt như vậy thì quá tuyệt vời. Thử nghĩ coi nếu vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà có kỹ năng này thì sẽ tránh được rất nhiều những trận chiến không cần thiết. Đối với việc bắt hồn thú sẽ có tác dụng rất lớn. Lão phu là Cung Trường Long, còn được gọi là Thú Vương. Ta còn có một thắc mắc, không biết vũ hồn thứ hai của ngươi là gì? Ta biết với những hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh, vũ hồn thứ hai thường phải che dấu rất cẩn thận. Lão phu cũng không thể khư khư đòi biết bí mật của ngươi được. Thôi thì thế này, ta sẽ giúp ngươi thu một Hồn Hoàn trong phạm vi khả năng của ta, thế nào?
Hoắc Vũ Hạo nghe hắn nói thế liền hết sức vui mừng, hồn thú có thuộc tính tinh thần thật sự rất khó tìm được, vị lão sư này là người quản lý Đấu Thú Tràng, nếu được lão giúp đỡ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.
Nghĩ thế hắn liền vội vàng gật đầu, cung kính nói:
- Cung lão sư, đệ tử đồng ý.
Đỗ Duy Luân và những lão sư khác ở bên cạnh cũng vô cùng tò mò nhưng dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo không có ý định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ rồi. Đôi mắt hắn chợt lóe ra ánh sáng màu ánh kim, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lập tức xuất hiện.
Ngay lúc đó trong đầu Cung Trường Long cũng hiện ra rõ ràng từng hình ảnh của tất cả những sự việc đang xảy ra xung quanh phạm vi trăm mét, sau đó, hình xăm sau lưng của Hoắc Vũ Hạo cũng hiện ra rõ ràng trong mắt lão.
Đây là lần đầu tiên Cung Trường Long được thử nghiệm một hồn kỹ thần kỳ thế này, tất nhiên lão cũng không ngoại lệ mà bật thốt lên từng lời khen ngợi.
- Một kỹ năng tuyệt hảo, hai vũ hồn của ngươi mà phối hợp lại thì đảm bảo là một dạng cao cấp nhất trong những Vũ Hồn Song Sinh. Hay lắm, hay lắm. Hóa ra vũ hồn thứ hai của ngươi là nó, khó trách thuộc tính băng của ngươi lại đạt đến cực hạn. Lần này học viện chúng ta nhặt được bảo vật rồi. Ngươi yên tâm, lão phu sẽ giữ bí mật cho ngươi. Không ngờ trong đời ta lại có thể gặp qua loại Vũ Hồn tuyệt đỉnh thế này.
Cung Trường Long càng nói càng khiến Đỗ Duy Luân ở bên cạnh thêm phần tò mò. Nhưng đối với các hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh, vũ hồn thứ hai quả thật là một bí mật cực lớn, không phải bị ép đến đường cùng tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng. Vũ Hồn thứ hai của Tiêu Tiêu - Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu là một loại Khí Vũ Hồn nên rất dễ bị lộ, bởi thế nên cô bé mới không che giấu làm gì. Nhưng vũ hồn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo lại khác, đến cả Thú Vương Cung Trường Long cũng chỉ đoán được nó có thuộc tính băng cực hạn chứ chẳng phát hiện được chính xác nó là gì.
Hơn nữa, lúc này Đỗ Duy Luân đã hiểu ra vấn đề, hồn kỹ thứ hai của Hoắc Vũ Hạo là Mô Phỏng, vậy gì chắc gì Hồn Hoàn của vũ hồn thuộc tính băng kia là thật sự? Cung Trường Long mà khen ngợi một hồn kỹ từ Hồn Hoàn mười năm ư? Đánh chết hắn cũng không tin.
Hoắc Vũ Hạo thành thành thật thật nói:
- Cung lão sư, Đỗ chủ nhiệm, nếu không còn gì nữa thì giờ đệ tử xin phép đi trước.
Cung Trường Long gật đầu nói:
- Ừ ngươi đi đi, sau này rảnh thì đến chổ ta chơi, nhưng mà đừng có đem cái Hồn Hoàn mười vạn năm đó ra đây nữa, bằng không ta đá đít ngươi vào Thú Quyển mà dọn dẹp phân của đám hồn thú đấy.
Hoắc Vũ Hạo cười to rồi quay đầu bỏ chạy.
Đỗ Duy Luân cũng không ngăn cản hắn, cản hắn thì được gì? Người ta là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo rồi a! Lúc này Đỗ chủ nhiệm của chúng ta nhìn đâu cũng thấy một màu đen tối, lão nằm mơ cũng không ngờ đã để mất một thứ tốt đến thế, hơn nữa còn là bản thân mình và viện trưởng tự nguyên buông tha a.
Thực tế cũng không thể trách Đỗ Duy Luân được, trước đó biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo cũng không nổi bật gì, chỉ sau hành trình về miền cực bắc kia hắn mới thật sự lột xác.
Đỗ Duy Luân cúi chào Cung Trường Long rồi cũng vội vàng rời đi. Lần sát hạch năm hai này diễn ra không thuận lợi nên lão phải về sắp xếp lại mọi chuyện, đồng thời lão còn phải nhanh chóng báo cho Ngôn Thiểu Triết tình hình hiện tại nữa.
Khi Hoắc Vũ Hạo từ Đấu Thú Tràng đi ra nháy mắt đã bị tất cả bạn học bao vây.
- Hoắc lão đại, mau thành thật khai báo, làm sao bạn có được Hồn Hoàn mười vạn năm kia?
Lam Tố Tố là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
- Lão đại à, ngươi phải đền cho ta cái quần mới đấy, lúc nãy thiếu chút nữa hại ta đái ra quần rồi.
Chu Tư Trần ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, khiến các học viên bên cạnh cười ồ lên.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Vậy là vẫn chưa chứ gì? Thế giờ ngươi ở đây tiểu ra quần đi rồi ta đền cho ngươi.
Chu Tư Trần nghe hắn nói thế nhất thời nghẹn họng.
Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng nói:
- Mọi người hẳn là đoán ra Hồn Hoàn mười vạn năm ấy không phải là thật. Ta chỉ có thể nói đúng là ta có một Hồn Hoàn mới và cũng có một Hồn Kỹ mới nữa, nhưng tác dụng là gì thì ta không thể nói được. Cho ta giữ chút bí mật đi.
Kỳ sát hạch thăng cấp này chỉ mới bắt đầu, mọi chuyện không phải vì thế mà kết thúc, trong khi Hoắc Vũ Hạo và các bạn cùng lớp vô cùng vui vẻ trở về lớp thì ngược lại, Đái Hoa Bân đang đứng trong một góc cách đó không xa, khóe miệng còn dính một vết máu, ánh mắt vô cùng hung ác.
- Hoa Bân, ngươi không sao chứ?
Chu Lộ lo lắng hỏi.
Đái Hoa Bân lạnh lùng đáp:
- Ngươi về nói với Mộc lão sư ta có chuyện phải ra ngoài một chút.
- Ngươi muốn làm gì?
Đái Hoa Bân nói:
- Chuyện của ta ngươi không cần quan tâm.
Nói xong hắn liền xoay người bỏ đi.