Vì sát hạch thăng cấp bị tạm dừng nên các học viên ban Một và ban Hai của năm nhất đều phải quay về phòng học để tiếp tục học lý thuyết.
Vương Ngôn và Chu Y cùng nhau bàn bạc vài câu rồi gọi Hoắc Vũ Hạo lên hỏi một chút sau đó mới bắt đầu giờ học buổi chiều. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng không về lại chổ ngồi mà vẫn đứng yên ở trên bục giảng, còn Chu Y thì bị chủ nhiệm Đỗ Duy Luân gọi về tham dự cuộc họp đột xuất.
- Vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên lần sát hạch này phải dời lại khoảng chừng hai ba hôm nữa. Như thế cũng tốt, tất cả sẽ có thêm chút thời gian tu luyện. Hôm nay quá trình Hoắc Vũ Hạo chiến đấu với Phong Linh Lang hẳn là cái ngươi đã thấy rõ, đấu với hồn thú phải là như thế, việc quan trọng nhất chính là bình tĩnh, chỉ khi bình tĩnh mới có thể thể hiện được bản lĩnh của mình. Hồn thú thật ra cũng không đáng sợ, đa số bọn chúng đều chiến đấu theo bản năng mà thôi. Bước đầu tiên của các ngươi là phải vượt qua được lòng mình, càng sợ hãi chỉ càng làm vướng chân vướng tay thôi.
Vương Ngôn liếc mắt nhìn từng học viên trong lớp, sau đó nói tiếp:
- Mỗi người các ngươi tự ngẫm lại xem, hôm nay lúc Phong Linh Lang xuất hiện, trong lòng các ngươi có cảm thấy hoảng hốt hay không?
Lúc này trong lớp có không ít học viên xấu hổ cúi đầu.
Vương Ngôn lại nói tiếp:
- Đấy không phải vì thực lực các ngươi yếu kém, mà vì các ngươi thiếu kinh nghiệm chiến đấu với hồn thú. Nếu các ngươi đối mặt với bạn học của mình thì có cảm thấy hoảng hốt như vậy nữa không? Hiển nhiên là không rồi. Bởi vì các ngươi biết chắc bạn của mình sẽ không bao giờ thật sự làm mình bị thương. Như vậy, rốt cuộc là hồn thú mạnh hay hồn sư chúng ta mạnh? Ta thay các ngươi khẳng định lại một lần nữa, nếu cả ngang bằng tu vi, thì chắc chắn hồn sư chúng ta lợi hại hơn.
Nói đến đây hắn liền giơ tay lên chỉ thẳng vào người minh.
- Bởi vì chúng ta là con người có trí tuệ. Sở dĩ các ngươi gặp hồn thú thì sợ hãi, vì các ngươi biết bọn chúng chỉ đánh theo bản năng, chắc chắn sẽ không nương tay. Nhưng một khi các ngươi có thể thích ứng được với cuộc chiến này, thì chắc chắn người mạnh hơn sẽ là chúng ta. Bởi vì lúc đó chúng ta sẽ có thể lợi dụng Vũ Hồn và Hồn Kỹ của mình mà tạo thành những chiến thuật khác nhau. Tuy vậy, các ngươi phải nhớ rõ, bất luận là hồn kỹ hay vũ hồn của ngươi mạnh như thế nào cũng đều phải cần một hồn sư thật sự can đảm mới có thể phát huy tác dụng một cách cao nhất.
- Kỳ sát hạch thăng cấp này sẽ quyết định các ngươi có thể tiếp tục ở lại học viện học tập hay không, nói một cách cao hơn một chút là nó liên quan đến tương lai cả đời này của các ngươi. Hôm nay chúng ta sẽ tranh thủ chút thời gian còn lại mà rèn luyện dũng khí cho các ngươi. Vũ Hạo có khả năng thay đổi màu sắc Hồn Hoàn nên từ giờ, ta hi vọng các ngươi cố gắng chịu đựng, dù áp lực có lớn đến mức nào cũng phải áp chế tâm trạng, tuyệt đối không thể phóng thích vũ hồn của mình ra, phải cố gắng hết sức bình tĩnh. Nhớ chưa? Vũ Hạo, bắt đầu đi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hai mắt hắn lóe ra ánh sáng màu vàng kim rồi hai Hồn Hoàn màu trắng lập tức xuất hiện. Đúng là một cặp Hồn Hoàn mười năm.
Vừa rồi Vương Ngôn gọi hắn lên chính là hỏi hắn có muốn dùng cách này giúp đỡ các bạn cùng lớp hay không, bởi vì lúc đầu Hoắc Vũ Hạo đã nói sơ lược tác dụng của hồn kỹ thứ hai này rồi, nếu không Vương Ngôn cũng không biết mà đưa ra yêu cầu như thế. Hoắc Vũ Hạo nghe xong không chút do dự lập tức đồng ý. Hắn là lớp trưởng, nếu có khả năng giúp đỡ các bạn tuyệt đối sẽ không từ chối. Hơn nữa kỹ năng Mô Phỏng này cũng không có cách nào giấu diếm được. Mà hắn cũng không định giấu làm gì. Sau khi được Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở, sau này hắn có thể dựa vào nó mà hù dọa kha khá hồn thú. Đồng thời, lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng cảm nhận được một chút cách sử dụng kỹ năng biến hóa khôn lường này.
Hồn Hoàn màu trắng dĩ nhiên sẽ không đem đến uy hiếp gì cho những học viên ở đây. Nhưng sau đó, màu trắng kia nháy mắt đã hóa thành màu váng.
Tất cả học viên ban Một trông thấy một màn biến đổi này đều há hốc mồm kinh ngạc. Một kỹ năng quá sức thần kỳ a. Hồn Hoàn mà cũng thay đổi màu sắc được sao???
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Màu trắng, Hồn Hoàn mười năm. Cũng là Hồn Hoàn cấp bậc thấp nhất mà hồn sư chúng ta có thể dung hợp. Màu vàng, chính là Hồn Hoàn trăm năm. Tại sao Hồn Hoàn lại thay đổi màu sắc theo cấp bậc các ngươi có biết không? Đó chính là vì năng lượng được dồn nén bên trong nó có số lượng khác nhau. Tuy vậy, không phải cứ Hồn Kỹ nào từ Hồn Hoàn cấp thấp nhất này đều yếu kém nhất. - .
Sau đó Hồn Hoàn màu vàng lại biến thành màu tím, hai cái màu tím kia đại biểu cho Hồn Hoàn ngàn năm. Sau khi nó xuất hiện, từ người Hoắc Vũ Hạo lập tức tỏa ra một luồng áp lực vô hình khiến các học viên bên dưới bắt đầu có chút hồi hộp. Dù sao, những người ở đây cũng chỉ có mình Vương Đông là có Hồn Hoàn ngàn năm mà thôi.
- Mọi người cẩn thận.
Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng nhắc nhở, nháy mắt sau, hai Hồn Hoàn màu tím từ từ đậm lại rồi biến thành màu đen.
Ở đây đang là lớp học, không gian cũng không lớn như ở Đấu Thú Trường, hai Hồn Hoàn vạn năm vừa xuất hiện thì luồng áp lực vô cùng to lớn từ người Hoắc Vũ Hạo không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đang mô phỏng chính hơi thở của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, mặc dù chỉ mới là Hồn Hoàn vạn năm nhưng nó là một Hồn Thú Siêu Cấp, nên chỉ cần khí tức thôi đã đủ khiến các học viên bên dưới cảm thấy nghẹt thở.
Nhất thời, một số học viên có tu vi hơi yếu một chút không kềm được mà để Hồn Hoàn xuất hiện, còn bọn họ cũng không khá gì hơn, sắc mặt người nào cũng vô cùng tái nhợt.
Vương Ngôn nhíu mày, quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo.
- Không cần tăng lên nữa, cứ giữ thế này được rồi.
Hắn thật sự tin nếu trong không gian nhỏ bé này mà Hoắc Vũ Hạo để hai Hồn Hoàn mười vạn năm xuất hiện thì đám nhỏ này cũng không khác những hồn thú ban nãy là bao, tất cả đều sẽ són hết ra quần. Chuyện gì cũng cần có mức độ, đòi hỏi cao quá chưa hẳn là tốt. Hiện giờ cứ sử dụng áp lực từ hồn thú vạn năm là được rồi, đối với bọn nhỏ, từ từ thích ứng mới là chuyện tốt.
- Hồn thú đạt được đến tu vi vạn năm sẽ có một bước nhảy vọt về chất. Cũng giống như hồn sư chúng ta đạt được sáu Hồn Hoàn vậy. Đến Hồn Thú trên ba vạn năm thì phải cần hồn sư có bảy Hồn Hoàn, đạt được Vũ Hồn Chân Thân mới so sánh được. Ban nãy ta đã nói nếu xét theo từng cấp bậc, hồn sư chúng ta là mạnh nhất. Nhưng thực tế, trong lịch sử của Đấu La Đại lục, từng có hồn sư cường đại hơn cả hồn thú vượt cấp bậc của mình, tuy nhiên đó cũng chỉ là một lần duy nhất. Những người ấy cũng chính là Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất của học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Trong đó người đặc biệt cần phải nhắc tới chính là người đã sáng lập ra Đường Môn, thường gọi là Thiên Thủ Tu La - Đường Tam. Ngoài những người đó ra, sau này không còn một hồn sư nào có thực lực áp đảo được hồn thú cả.
- Các hồn thú có tu vi đạt đến mười vạn năm thì đối mặt với cường giả Phong Hào Đấu La cũng không có chút e ngại. Bởi vì những hồn thú này đều là những loài có huyết mạch truyền thừa cực kỳ khủng bố. Hồn sư muốn đối kháng được với bọn chúng thì ít nhất phải đạt trên cấp chín mươi lăm, lúc đó tuy vẫn là cường giả bậc Phong Hào Đấu La, nhưng thực lực của bọn họ đều đã bước lên một bậc thang mới. Hoặc là cường giả Phong Hào Đấu La có đầy đủ Hồn Cốt ở tất cả các bộ phận mới được.
- Tinh Đấu Đại Sâm Lâm từng có một dạo tạo nên thú triều công kích học viện Sử Lai Khắc chúng ta, khiến học viện chịu một tổn thất vô cùng khủng bố. Mà hồn thú có tu vi mười vạn năm cũng không phải là siêu việt nhất, mười vạn năm thật ra chỉ là một mốc tu vi chứ chưa phải là cảnh giới cao nhất. Có một số hồn thú may mắn đột phá được cánh cửa này mà bước vào một cảnh giới mới. Đó là những hồn thú có tu vi cao hơn mười vạn năm mà chúng ta gọi là Hồn Thú Siêu Cấp. Ta dám chắc trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hẳn là phải có Siêu Cấp Hồn Thú ấy. Đối với hồn sư chúng ta, hồn thú mười vạn năm là một thứ vô cùng quý giá. Bởi vì từ hồn thú ấy, sẽ tạo ra được một Hồn Hoàn mười vạn năm và Hồn Cốt nữa, tổng cộng chúng ta được đến bốn kỹ năng. Nhưng Hồn Thú Siêu Cấp lại không phải vậy, cho dù chúng ta cố sống cố chết đánh bại được nó cũng vô phương hấp thu được Hồn Hoàn, thành ra cuối cùng lại chẳng đạt được ích lợi gì.
Chu Tư Trần ngồi nghe say mê, không kềm được lên tiếng hỏi;
- Vương lão sư, cường giả Phong Hào Đấu La cũng không thể sao? Không phải hồn sư trên cấp chín mươi là có thể trở thành Phong Hào Đấu La sao, lúc ấy cơ thể chúng ta đã có một sự biến đổi rất lớn rồi mà?
Hắn nói xong câu này sắc mặt lập tức tái nhợt, bởi vì từ nãy giờ Hoắc Vũ Hạo cũng không thu lại hai Hồn Hoàn vạn năm, tất cả học viên vừa phải tập trung tinh thần lắng nghe lão sư giảng dạy vừa cố gắng áp chế nỗi sợ hãi từ nội tâm.
Vương Ngôn tức giận nói:
- Đồ ngốc, ngươi phạm phải một sai lầm rất lớn rồi có biết không? Kiến thức bình thường thôi mà cũng quên cho được, nếu bây giờ đang sát hạch thì ta đã cho ngươi cuốn gói về nhà rồi. Ta hỏi ngươi, Phong Hào Đấu La có bao nhiêu Hồn Hoàn?
Chu Tư Trần hồn nhiên đáp:
- Chín... ặc ặc.
Hắn chưa trả lời xong đã giật mình hiểu ra rồi.
Cường giả Phong Hào Đấu La đã có chín Hồn Hoàn rồi, làm sao phụ thêm Hồn Hoàn nữa?
Vương Ngôn mỉm cười nói tiếp.
- Ngươi biết mình sai chổ nào rồi chứ? Các ngươi cố gắng chịu đựng, áp chế nỗi sợ hãi kia đi, tiếp theo, ta sẽ kể các ngươi nghe một câu chuyện, đây cũng chính là một bí mật, bí mật về Hồn Hoàn cao cấp nhất.
Chỉ một câu của Vương Ngôn đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả học viên trong lớp, một số đệ tử bị áp bách phóng xuất vũ hồn cũng đã giật mình thu lại hết rồi.
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Từ trước đến nay, ta chủ yếu nghiên cứu về Vũ Hồn và Hồn Hoàn. Ta đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, tất cả đều nói rằng, Hồn Hoàn thứ mười xuất hiện cũng có nghĩa là thần giáng thế. Trong tư liệu của học viện chúng ta đã ghi lại rằng cường giả từng đạt được mười Hồn Hoàn ở học viện chúng ta, cũng chính là người mà ban nãy ta vừa nhắc đến, vị Tông Chủ đầu tiên của Đường Môn - Đường Tam. Bản thân ngài là hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh, Vũ Hồn có mười Hồn Hoàn chính là Vũ Hồn chủ đạo của ngài - Lam Ngân Hoàng. Những người nghiên cứu như ta thường gọi Hồn Hoàn thứ mười ấy là Hồn Hoàn Thần Cấp.