Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Ba người, ba cơn cuồng phong chiến ý.
Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, ba người cùng sải bước lên sàn đấu.
Bọn họ làm sao có thể quên Từ Tam Thạch đã ngã xuống như thế nào, càng không quên được Tiêu Tiêu và Hòa Thái Đầu đã liều mạng ra sao.
Tất cả những gì mọi người làm đều vì danh dự của học viện Sử Lai Khắc. Đây cũng đồng thời là vinh quang của Đường Môn. Trừ trận đầu tiên của Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, năm người sau, đều là đệ tử Đường Môn, một tông môn dù có thể đã bị người đời quên lãng nhưng quá khứ không thể xóa bỏ, Đường Môn ngày cường thịnh nhất cũng đã từng vì giới Hồn Sư trả cái giá không nhỏ.
Trong bảy người, Bối Bối lớn tuổi nhất, xét về Đường Môn, hắn còn là Đại sư huynh nữa, cho nên, trong lòng hắn, áp lực và suy nghĩ hơn người khác rất nhiều.
Cuộc thi đấu này, duyên phận đã đưa đẩy bọn họ từ đội dự bị sang đội chính thức. Nhưng đồng thời bọn họ cũng bị trở thành người đứng đầu ngọn sóng, tiềm năng của từng người đều được kích phát. Bối Bối rất tin, chỉ cần bọn họ cố gắng đứng vững thì bản thân bọn họ sẽ có rất nhiều ưu đãi, bất kể là tâm tính hay kích thích tiềm năng, những mặt này so với học tập ở học viện thì hơn xa.
Hơn nữa, đối với hắn, danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái rất quan trọng, vì nó trả giá tại sao lại không được? Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, mặc dù người nòng cốt là Đường Tam, nhưng những người còn lại đều trở thành thành viên quan trọng của Đường Môn. Cuộc so tài này không chỉ có ý nghĩa riêng với học viện Sử Lai Khắc mà cho cả Đường Môn nữa.
Chúng ta nhất định sẽ thành công. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Bối Bối hiện giờ. Không hiểu tại sao, hắn lại nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Đường Nhã.
Khi đó Đường Nhã mang một vẻ mặt bất lực, hai mắt đẫm lệ. Nhưng Bối Bối mãi mãi không sao quên được ánh mắt ấy của nàng, một sự kiên cường lẫn cố chấp hơn xa người thường.
Hiện giờ Đường Nhã mỗi ngày đều vui cười nhưng chỉ có Bối Bối biết, sâu trong lòng nàng có gánh nặng lớn bao nhiêu. Cũng chỉ có hắn biết, bình thường Đường Nhã cố gắng tu luyện thậm chí có thể nói không hề thua kém Hoắc Vũ Hạo. Đấy cũng vì nàng muốn bù đắp cho tư chất của mình, nàng không thể nào so được với bọn họ, những người có thiên phú dị bẩm. Tuy vậy trước nay Đường Nhã chưa từng oán trách bất cứ gì. Bởi vì trong lòng nàng mãi mãi tồn tại một sự kiêu ngạo thuộc về Đường Môn.
Bối Bối biết hết mọi chuyện nhưng chưa hề nói gì về chuyện này với Đường Nhã. Mặc dù hắn chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi nhưng hắn vẫn cho rằng mình đã là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, nếu đã chọn Đường Nhã thì sau này hắn sẽ cố gắng hết sức vì sự quật khởi của Đường Môn. Huống chi, trong chuyện này còn nhiều uẩn khúc xâu xa nữa, nguyên nhân hắn trả giá vì Đường Môn không chỉ riêng vì Đường Nhã.
Đội chính thức của học viện Chính Thiên có bảy người, bốn trong số đó đã ra thi đấu, số còn lại dĩ nhiên bao gồm đội trưởng Diệp Vô Tình, đang từ từ bước lên sang đấu. Đây cũng là trận đấu đầu tiên, Diệp Vô Tình với tư cách là đội trưởng, tham gia thi đấu.
Dáng người Diệp Vô Tình không quá cao lớn nhưng rất vừa người, gương mặt cũng không quá tuấn tú. Điểm đặc biệt duy nhất là khuôn mặt hắn chẳng bao giờ có cảm xúc. Ngay cả ánh mắt cũng hờ hững, giống như trước mặt có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng được đến tâm trạng hắn vậy.
Dáng vẻ này dĩ nhiên không phải là trời sinh rồi, trong phần tư liệu Vương Ngôn điều tra về Diệp Vô Tình có nhắc đến một số chuyện buồn của hắn nữa. Dù sao học viện Chính Thiên còn lâu mới trở thành mối uy hiếp của học viện Sử Lai Khắc được.
Bên cạnh Diệp Vô Tình là một nam một nữ, người nam kia tướng mạo có chút khó coi, mũi tẹt, mắt nhỏ, môi dày, dáng người cũng không cao. Ngay cả tóc cũng chỉ có lưa thưa vài cọng. Hắn có thể dự thi chứng tỏ chưa đến 20 tuổi nhưng với dáng vẻ này thì khó mà tin được.
Người này tên là Thượng Quan Tàn, là một Khí Hồn Sư hệ Khống Chế. Trong vòng đấu loại, chính gã này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vương Ngôn, điều này chứng tỏ khả năng khống chế của hắn mạnh đến mức nào.
Người con gái còn lại thì xinh đẹp hơn, mái tóc dài màu đỏ tung bay trong gió, cô nàng này có dung mạo hết sức xinh đẹp, mặc dù không so được với Giang Nam Nam nhưng lại đầy sức sống, dáng người còn rất hoàn mỹ nữa.
Nàng tên là Diễm Nhi, là một Chiến Hồn Sư hệ Cường Công chuyên về tấn công từ xa. Xét về năng lực thì nàng có chút giống với Đường Tiêu Lệ nhưng lại không bị hạn chế giống hắn, nhất là thời gian chiến đấu của nàng hơn hẳn Đường Tiêu Lệ.
Thượng Quan Tàn và Diễm Nhi đều có cấp bậc Hồn Tông nhưng tu vi đã đến cấp 46. Còn Diệp Vô Tình kia là một Hồn Vương cấp 58.
Cho dù đây không phải là đội tình Tam Vương cực mạnh nhưng có Diệp Vô Tình ở đây, tổng hợp thực lực của họ không thể khinh thường được. Với lại ý chí chiến đấu của bọn họ cũng không chút thua kém học viện Sử Lai Khắc. Bạn đang đọc truyện được tại
Đối với học viện Chính Thiên, đây là một cơ hội cực kỳ quan trọng. Nếu bọn họ có thể là người đầu tiên đánh bại học viện Sử Lai Khắc thì đối với học viện Chính Thiên hay bảy thành viên dự thi đều là một vinh dự rất lớn lao.
Hai bên đã đi đến giữa sàn đấu, vì lần này cả hai đã biết thân phận của đối phương rồi nên Bối Bối không lên tiếng trước, ngược lại người mở miệng đầu tiên là Diệp Vô Tình, đội trưởng của học viện Chính Thiên.
- Sử Lai Khắc dù sao cũng là Sử Lai Khắc, tuy ra không biết vì sao học viện Sử Lai Khắc cho các ngươi đại diện đến thi đấu nhưng thực lực các ngươi đáng được tôn trọng. Cho dù các ngươi có thua cũng không phải xấu hổ. Ta là Diệp Vô Tình, đội trưởng học viện Chính Thiên.
Bối Bối lạnh nhạt nói:
- Ta là Bối Bối, chưa đấu thì thắng thua thế nào còn chưa biết được.
Diệp Vô Tình gật đầu nói:
- Vì chúng ta tôn trọng các ngươi nên bọn ta sẽ đấu hết sức mình. Các ngươi có vinh quang của học viện Sử Lai Khắc thì chúng cũng có vinh quang của học viện Chính Thiên. Trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ thắng.
Bối Bối khẽ nhếch môi nói:
- Ngươi đừng nói lời nhảm nhí nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Vô Tình khẽ chuyển động, hắn đưa tay phải lên, sau đó chỉ ngón cái xuống dưới.
Bối Bối lại cười nói:
- Lúc nào cũng đeo cái mặt làm như người ta thiếu tiền ngươi thật không biết có phải đau bụng muốn rặn mà rặn không được không nữa? Ta sẽ nhanh giúp ngươi rời khỏi sàn đấu này, mắc công ngươi lại khó chịu. Thật ra táo bón không phải là căn bệnh phải xấu hổ đâu, thật đấy.
Từ Tam Thạch nổi danh bỉ ổi nhưng về phương diện đấu võ mồm thì còn lâu mới bằng Bối Bối, đừng nói chi Diệp Vô Tình bình thường chỉ biết tu luyện.
Hai má Diệp Vô Tình đỏ bừng lên, còn Thượng Quan Tàn và Diễm Nhi đứng bênh cạnh thì rung rung bả vai, rõ ràng là đang cố nín cười. Dĩ nhiên bọn họ cũng chẳng thích cái dáng vẻ không có cảm xúc gì của Diệp Vô Tình.
Trọng tài lên tiếng chấm dứt tình hình căng thẳng.
- Lui về sau, chuẩn bị bắt đầu.
Diệp Vô Tình lại đưa tay chỉ chỉ Bối Bối, sau đó mới lui về sau.
Bối Bối lẩm bẩm:
- Ta ghét nhất người nào chỉ tay vào người ta, ta nhất định sẽ bẻ gãy ngón tay của nó.
Hai đội nhanh chóng lui về sau, chỉ vài giây đã về đến mép sàn đấu. Sáu người trên sàn đấu đều hừng hừng ý chí chiến đấu. Trận đấu chưa bắt đầu mà đã nồng nặc mùi thuốc súng, đây có thể thấy là trận đấu hấp dẫn không thể bỏ qua.
Vương Ngôn vốn định bỏ qua trận đấu này nhưng lúc này cũng nắm chặt hai tay thầm cầu nguyện: "Các con đã đi đến được đây là rất giỏi rồi. Nhưng trận đấu này nhất định phải thắng! Các con là những người khiến Sử Lai Khắc phải tự hào."
Một Hồn Vương cộng hai Hồn Tông đấu với một Hồn Tông, một Hồn Tôn và một Đại Hồn Sư.
Thực lực chênh lệch không ít. Nhưng với danh tiếng của Sử Lai Khắc, ai dám chắc bọn họ không thể tạo ra kỳ tích nữa đây?
Đúng vậy, trận đấu này bọn họ mà chiến thắng cũng chính là đã tạo ra kỳ tích. Mà sở trường của những quái vật bé bỏng học viện Sử Lai Khắc chính là tạo ra kỳ tích.
Trọng tài liếc nhìn ba người của học viện Sử Lai Khắc rồi mới quát to:
- Trận đấu bắt đầu.
Lúc này, mấy chục vạn người ở Quảng Trường Tinh La đều mở to mắt theo dõi, thậm chí bọn họ còn quên mất chớp mắt là như thế nào, vì bọn họ sợ trong phút lơ là đó mình sẽ qua bỏ những cảnh hấp dẫn nhất.
Trận đấu này, trong lòng mọi người ở đây không còn cái gì là vinh quang của Sử Lai Khắc nữa mà chỉ còn học viện Sử Lai Khắc với tinh thần kiên cường bất khuất.
Trên đầu Hoàng Thành, vị Hoàng Đế kia không kềm được mà nắm chặt tay, tập trung tinh thần quan sát. Kỳ tích sẽ lại diễn ra sao? Theo những gì hắn điều tra được thì lẽ ra học viện Sử Lai Khắc không có cơ hội nào mới đúng. Nhưng bọn họ đã dùng hành động để chứng mình rồi, Hồn Tông không hề thua kém Hồn Vương. Thậm chí một Đại Hồn Sư cũng dám cứng đấu cứng với Hồn Vương. Đây là sự dũng cảm đến mức nào chứ?
Nương theo tiếng hô bắt đầu, hai bên cùng phóng xuất ra Vũ Hồn của mình.
Từng tia lôi điện bắt đầu uốn lượn xuất hiện, nửa người trên của Bối Bối được bao phủ một tầng vảy rồng, vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long đã xuất hiện. Phía sau hắn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng đã phóng xuất ra vũ hồn của mình.
Nhưng hôm nay, khán giả đã phải thất vọng rồi, không có sự xuất hiện của Hồn Hoàn màu đỏ thẫm, Hồn Hoàn cũng có nhưng lại là màu trắng, đại biểu cho Hồn Hoàn mười năm.
Giờ phút này, trên người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều chỉ có hai Hồn Hoàn yếu ớt màu trắng mà thôi.
- Cái này... không thể nào?
Do từ cực mạnh chuyển sang cực yếu, sự chênh lệch này quá lớn nên ngay cả ba người Diệp Vô Tình cũng có cảm thác không theo kịp diễn biến. Khán giả ồn ào bàn tán. Cảnh tượng này so với khi bên người Tiêu Tiêu xuất hiện hai cái Hồn Hoàn cũng muốn ồn ào hơn, vì bọn họ là người của học viện Sử Lai Khắc, làm sao lại có Hồn Hoàn màu trắng được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui