Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)


Thực tế, nếu Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thật sự sử dụng Hoàng Kim Lộ thì ngay từ đầu, quầng sáng đã lan tỏa đến hơn mười thước. Chẳng qua mấy người Đái Hoa Bân làm sao nắm rõ thông tin được?

Có điều, muốn tránh khỏi phạm vi tấn công của Hoàng Kim Lộ thì biện pháp tốt nhất là dạt sang hai bên. Bảy người Đái Hoa Bân đã làm rất đúng.

Đái Hoa Bân, Vu Phong, Chu Lộ, Tà Huyễn Nguyệt chạy về bên trái, còn Hoàng Sở Thiên, Thôi Nhã Khiết và Long Tường Dược thì vọt về bên phải. Lúc này đội hình bảy người của bọn họ đã hoàn toàn chia ra làm hai, hơn nữa theo tình hình này, bọn họ chỉ còn cách làm theo ý mình chứ còn bày trận gì nữa?

Một quầng sáng màu xanh nháy mắt nở rộ từ phía sau cả nhóm, vô số sợi tóc màu xanh lam hóa thành một cái lưới thật lớn bay nhanh về phía cánh phải, tích tắc sau, chiếc lưới ấy đã bao phủ hoàn toàn Hoàng Sở Thiên, Long Tường Dược và Thôi Nhã Khiết. Đúng, đây là hồn kỹ mà chị em Lam Tố Tố, Lam Lạc Lac cùng liên hợp sử dụng, Phát Võng (lưới chụp tóc).

Bảy người bên phía Hoắc Vũ Hạo đồng loạt tấn công. Vũ hồn Thì Quang Nhẫm Nhiễm Chung của Tào Cẩn Hiên lặng lẽ xuất hiện, Hồn Hoàn thứ hai của hắn lóe sáng, quầng sáng kia không ngừng vặn vẹo rồi phủ xuống người Hoàng Sở Thiên, Thì Quang Tỏa.

* Thì Quang Nhẫm Nhiễm Chung: thì quang – thời gian, nhẫm nhẫm – thấm thoát, chung – đồng hồ ~> đồng hồ thời gian thấm thoát trôi.

Hoàng Sở Thiên từng là đồng đội của chị em Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc nên dĩ nhiên vô cùng hiểu rõ kỹ năng của hai người. Phát Võng là Hồn Kỹ thứ nhất của chị em họ, mặc dù có lực khống chế rất mạnh nhưng nếu đủ sức thì vẫn có thể mạnh mẽ phá vỡ. Ngay khi hắn chuẩn bị sử dụng lực thì mọi thứ xung quanh dường như đều ngừng lại, cả bản thân hắn cũng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, đúng vậy, đây là tác dụng của Thì Quang Tỏa, thời gian bị khóa chặt.

Tào Cẩn Hiên có thể trở thành đệ tử hạch tâm cũng chính nhờ vũ hồn Thì Quang Nhẫm Nhiễm Chung có những Hồn Kỹ vô cùng hiếm thấy và đặc biệt này. Cho dù tu vi của Hoàng Sở Thiên hơn hẳn hắn thì hắn vẫn có thể sử dụng Thì Quang Tỏa khóa chặt trong hai giây.

Mà trong hai giây kia, Phát Võng đã dư sức bao trùm bốn phía.

Còn Long Tường Dược và Thôi Nhã Khiết thì càng không cần phải nhắc đến, cả hai bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, tích tắc sau Phát Võng đã phủ xuống. Hai người bọn họ đều là Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công, làm sao có sức mạnh như Hoàng Sở Thiên, lúc này muốn giãy giụa cũng không thể. Ngay cả Hoàng Sở Thiên sau khi tỉnh táo lại muốn vùng vẫy cũng đã trễ. Từng sợi tóc của chị em họ Lam dường như hóa thành từng mũi kim nhọn đâm vào những điểm yếu của ba người. Đó cũng là Hồn Kỹ thứ hai của họ, Phát Thứ (thứ: đâm). Mặc dù Hoàng Sở Thiên là hồn sư rất mạnh nhưng hắn là hệ Cường Công chứ không phải hệ Phòng Ngự, làm sao có thể chịu đựng nổi vô số mũi kim đâm thẳng vào cơ thể mình chứ?


Ba trong số bảy người nhanh chóng bị loại khỏi vòng chiến, hơn nữa trong đó còn có một Hồn Tôn. Mà cách thức chiến đấu vừa rồi lại còn là đơn giản của đơn giản, quả thật không thể đơn giản hơn nữa.

Các học viên còn lại của lớp 2 lẫn Mộc Cận đều ngẩn người, làm sao có thể như thế được?

Tất cả những chuyện này đều nhờ Hoắc Vũ Hạo không ngừng sử dụng kỹ năng của mình, đầu tiên là kỹ năng Mô Phỏng đánh lừa đổi thủ, sau đó dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng trợ giúp chị em họ Lam định hướng vị trí tấn công cụ thể, kế đến là kỹ năng Tinh Thần Kiền Nhiễu quấy rầy Long Tường Dược và Thôi Nhã Khiết. Tất cả đều diễn ra nối tiếp nhau một cách trôi chảy, hoàn toàn không có chút vấp váp.

Mà sau một loạt hành động, lúc này hắn và Vương Đông, Tiêu Tiêu, Chu Tư Trần, bốn người cùng xông về phía mấy người Đái Hoa Bân.

Đái Hoa Bân rống lên một tiếng thật lớn, quay đầu vọt về phía Hoắc Vũ Hạo, Chu Lộ thấy thế cũng phóng người chạy theo Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt và Vu Phong nhanh chóng di chuyển theo hai đồng đội của mình. Mặc dù ba trong bảy người đã mất khả năng chiến đấu nhưng xét ra, bốn người bọn họ mới là thành phần trung tâm của cả đội. Dù sao đây cũng là đấu giao lưu, không thể có chuyện giết chết đối thủ, bên phía lớp 1 muốn khống chế ba người Hoàng Sở Thiên dĩ nhiên cũng phải tách ra ba người. Vậy thì nhóm bọn họ vẫn còn cơ hội.

Đúng lúc này, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu của Tiêu Tiêu lặng lẽ xuất hiện vang lên, tốc độ của bốn người bên lớp 2 nháy mắt liền giảm xuống. Ngay sau đó, một chiếc đỉnh thật lớn bỗng xuất hiện, tách ra làm ba – Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.

Hồn sư Vũ Hồn Song Sinh muốn đồng thời sử dụng hai Vũ Hồn đòi hỏi phải có kỹ xảo rất cao, cho dù là Vương Đông cũng không thể, sở dĩ Hoắc Vũ Hạo có thể sử dụng được cũng nhờ vào nguồn Tinh Thần lực mạnh mẽ của mình để song song khống chế hai vũ hồn, vậy mà lúc này Tiêu Tiêu có thể dễ dàng làm được.

Có lẽ nhiều khi, trong nhóm ba người, cô bé thường bị hào quang rực rỡ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông che lấp nhưng nói cách nào, cô bé cũng là một hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh.

Ba cái đỉnh lớn nhanh chóng vây lấy bốn người Đái Hoa Bân. Không chỉ thế nó còn tách bốn người bọn họ với nhau, bởi vì nó xuất hiện ở ngay giao lộ di chuyển của bọn họ.

Trong tình huống đang hành động với tốc độ cao mà đột nhiên bị chặn đường, tất nhiên sẽ bị tạm dừng. Huống chi Tiêu Tiêu còn ra tay dựa trên tin tức trả về từ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nữa. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh sau khi tách ra làm ba phần liền đồng thời phát động Đỉnh Chi Chấn.


Đái Hoa Bân vẫn không ngừng xông về trước nhưng ba đồng đội phía sau hắn đã bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cản lại, lúc này chỉ còn một mình hắn đơn thân độc mã không ngừng chạy nhanh về trước, vậy mà bản thân hắn còn hồn nhiên không nhận ra tình hình.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng tiến về trước, Hoắc Vũ Hạo chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung nghênh đón Đái Hoa Bân, cũng ngay lúc này, bỗng dưng Vương Đông biến mất ngay sau lưng hắn.

Đái Hoa Bân tuy đang bừng bừng ý chí chiến đấu nhưng đến lúc thật sự phải đấu với Vương Đông lại cực kỳ nghiêm túc. Hắn gầm nhẹ một tiếng, hai hồn kỹ thứ nhất và ba đồng loạt được sử dụng, Bạch Hổ Hộ Thân Chướng và Bạch Hổ Kim Cương Biến. Hổ trảo vừa vung lên, hơi thở sắc bén nháy mắt bùng nổ.

Ba hồn kỹ đầu tiên của anh em Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân đều giống hệt nhau, nhưng lúc này, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không còn cảm thấy áp lực khi đối mặt với Đái Hoa Bân nữa.

Khí tức của Đái Hoa Bân có chút sắc bén hơn Đái Thược Hành nhưng làm sao có thể trầm ổn bình tĩnh như một ngọn núi lửa lặng lẽ không biết khi nào sẽ phun trào giống Đái Thược Hành được. Cộng thêm sự chênh lệch tu vi và kinh nghiệm chiến đấu, nếu hắn muốn đuổi theo anh trai của mình thì không chỉ đơn giản tăng tốc tu luyện về mặt tu vi được.

Một tiếng hổ rống bỗng nhiên vang lên, ngay khi chỉ còn cách Hoắc Vũ Hạo chừng ba thước, Hồn Hoàn thứ hai trên người Đái Hoa Bân lóe sáng, một tia Bạch Hổ Liệt Quang Ba bay thẳng đến ngay trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Nhưng dưới sự trợ giúp của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, tất cả động tác của hắn làm sao có thể che giấu được? Hoắc Vũ Hạo khẽ nghiêng người trượt sang chừng ba thước, dễ dàng tránh được tia Bạch Hổ Liệt Quang Ba, đồng thời cả người cũng nương theo đó mà lấn đến gần Đái Hoa Bân.

Đái Hoa Bân bỗng nhiên cảm nhận được một hơi thở vô cùng sắc bén, hắn theo bản năng đưa hổ tráo bên phải lên.

- Keng.


Một tia sáng nhàn nhạt màu vàng kim bỗng hiện ra rồi biến mất, cánh tay Đái Hoa Bân vì va chạm này mà tê rần rần, cả người bị ảnh hưởng thoáng dừng lại một chút.

Đây là…

Trát Dao của Vương Đông?

Không hiểu tại sao sau lần va chạm này, lòng hắn hơi cảm thấy bất an, nhờ tác dụng của kỹ năng Mô Phỏng nên hắn không thể nào thấy được Vương Đông ra tay lúc nào? Như thế thì chiến đấu kiểu gì đây? Một đỡ hai? Vương Đông lại còn là một Hồn Tôn, ba Hồn Hoàn, tín niệm tất thắng của hắn nháy mắt bị đả kích nghiêm trọng, hơn nữa hắn còn phát hiện hồn lực của Vương Đông đã mạnh hơn trước rất nhiều, ban nãy vội vàng không kịp chuẩn bị nên hắn đã chịu thiệt không nhỏ.

Hàng loạt suy nghĩ phun trào như núi lửa trong đầu hắn, mà trận chiến lại không vì thế mà dừng lại, vẫn liên tục như bình thường.

Khi Trát Dao của Vương Đông đánh trúng tay Đái Hoa Bân thì hai tay của Hoắc Vũ Hạo cũng đánh vào ngực hắn. Có thể thấy lúc này hai bàn tay của hắn lấp lánh ánh sáng kim cương giống hệt như đeo một bao tay lấp lánh vậy. Hơi lạnh từ đâu di chuyển đến không ngừng dâng lên.

Băng Đế Ngao!

Tay phải của Đái Hoa Bân đỡ lấy công kích của Vương Đông, tay trái nâng cao đánh thẳng vào ngực Hoắc Vũ Hạo. Cánh tay của hắn quả thật không dài hơn tay Hoắc Vũ Hạo là bao nhưng cộng thêm hổ trảo lại khác. Nếu Hoắc Vũ Hạo cứ tiếp tục tấn công thì ngực của hắn chắc chắn sẽ bị hổ trảo xuyên thủng.

Quyết định của Đái Hoa Bân rõ ràng là vô cùng chính xác, lúc này theo những gì hắn biết, bất kể thế nào Hoắc Vũ Hạo cũng không mạnh bằng hắn, cho dù hắn được Vương Đông giúp đỡ thì một kích này Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ có thể chọn né tránh. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo lùi lại thì hắn có thể rút lui đợi các đồng đội của mình đến ứng cứu. Một đấu hai, quả thật hắn không có bao nhiều lòng tin chiến thắng được Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Nhưng thật bất ngờ, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không hề né tránh, tay hắn đột nhiên xoay hướng vào trong, tay trái đánh vào bên ngoài cánh tay Đái Hoa Bân còn tay phải thì đánh vào bên trong.

Đái Hoa Bân thấy thế liền vô cùng mừng rõ, lòng thầm nghĩ, chính ngươi muốn chết cũng không thể trách ai được. Hắn tập trung toàn bộ hồn lực vào cánh tay trái của mình, cộng thêm sự tăng phúc từ kỹ năng Bạch Hổ Hộ Thân Chướng và Bạch Hổ Kim Cương Biến thf một kích này cho dù là hồn sư bậc Hồn Tông hệ Cường Công cũng không dễ dàng gì đỡ được. Bạn đang đọc truyện được tại

Nhưng, cảm giác vui sướng của hắn nháy mắt sau liền biến mất.


Răng rắc… răng rắc.

Tiếng xương vỡ giòn tan vang lên trong Đấu Hồn Khú. Cánh tay trái của Đái Hoa Bân nháy mắt biến dạng, hổ trảo chưa kịp chạm vào ngực Hoắc Vũ Hạo đã bị đánh gãy rồi.

Trong tích tắc đó, ánh mắt của Đái Hoa Bân chỉ còn mỗi sự kinh ngạc, giống như hắn hoàn toàn không ngờ đến chuyện vừa xảy ra. Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy đau đớn gì, bởi vì cũng nháy mắt đó, một luồng hàn khí kinh người nháy mắt được rót vào chân, đông cứng lấy dây thần kinh vừa bị đánh đứt của hắn.

Kế đó Hoắc Vũ Hạo lách người, vai phải đánh vào lồng ngực Đái Hoa Bân, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, cả người Đái Hoa Bân như một biên pháo bị bắn bay đi, không những thế, trong nháy mắt đó, quanh cơ thể hắn đã bị bao phủ một màn sương băng.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, tình hình nháy mắt đã có chuyển biến lớn vô cùng.

Có ai ngờ được, cao thủ đứng đầu khối đệ tử năm hai, thậm chí là năm thứ ba vậy mà đối mặt với sự liên thủ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại không thể trụ nổi ba giây.

Mà lúc này, Chu Lộ, Vu Phong và Tà Huyễn Nguyệt mới vừa thoát được sự ngăn cản của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, chạy đến ứng cứu.

Chu Lộ vô cùng hoảng sợ chạy về phía Đái Hoa Bân, còn Vu Phong đang một lòng muốn báo thù rửa hận tức thì liền xông về phía Hoắc Vũ Hạo. Tà Huyễn Nguyệt thì có chút do dự, đến khi hắn chuẩn bị ra tay thì Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh lại một lần nữa xuất hiện cản lấy hắn.

Trên sàn đấu hiện nay, các thành viên của lớp 2 đều đã bị tách ra riêng lẻ đợi bảy người lớp 1 tấn công đến, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thua.

Sự căm hận trong lòng Vu Phong đối với Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không hề kém hơn Đái Hoa Bân chút nào, nhất là sau khi cô bé có Hồn Hoàn thứ ba, càng làm cô bé tin tưởng vào thực lực của mình hơn. Một tiếng rồng ngâm thật sắc bén vang lên, cô bé chạy như bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận