Hoắc Vũ Hạo vuốt cằm nói: - Lão sư yên tâm, tuyệt đối sẽ không khiến Sử Lai Khắc chúng ta mất mặt. Ta tin chắc, trong sử sách của Học viện hồn đạo sư hoàng gia Nhật Nguyệt, ba ngày tới đây sẽ lưu lại một dấu ấn thật đặc sắc, thật sâu đậm. Phàm Vũ cười mắng: - Ngươi cũng không được coi thường. Ta nói với ngươi, trước mắt xem cái vụ cá cược này, nếu mà trong vòng mười trận ngươi bại một cái, thì chúng ta căn bản phải đi ăn mày cả đời a, có lẽ ta phải chạy về học viện điều động tài chính mới xong quá. Hoắc Vũ Hạo cười: - Lão sư, ngài đầu tư bồi dưỡng cho ta nhiều thứ vô giá đến với, đối với học trò cưng của ngài lại không có lòng tin chút nào sao? Phàm Vũ cũng mỉm cười: - Không phải, không phải, chỉ là nhắc nhở ngươi một chút thôi. Sư tử bắt thỏ cũng há mồm hết cỡ a! - Dạ. Hoắc Vũ Hạo kiên định vâng dạ nhìn Phàm Vũ. Thí Luyện trường là tòa kiến trúc to lớn nhất trên mặt đất của cả Học viện Nhật Nguyệt, có thể chứa cùng lúc đến 10.000 người. Phong cách kiến trúc cũng nhiều phần tương tự Đấu Thú Trường ở Học viện Sử Lai Khắc. Bên trong là một quảng trường cực lớn, chung quanh là khán đài vòng tròn với vô số ghế ngồi, kéo dài hút tầm mắt. Bình thường quảng trường được dùng cho đệ tử Học viện Nhật Nguyệt tiến hành khảo hạch, thi đấu và thí nghiệm hồn đạo khí cỡ lớn. Khu vực khán đài đều có những tầng phòng ngự tự động phát ra từ những hồn đạo khí được lắp đặt ở đó. Quả thật nhìn tràng cảnh bày ra sự phát triển tiên tiến về mặt khoa học kỹ thuật của Học viện Nhật Nguyệt vô cùng bá đạo. Chỉ cần một vị hồn sư tu vi cường đại cũng đủ điều khiển toàn bộ hệ thống phòng ngự. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết vị hồn sự đó cũng phải có được lượng hồn lực cường đại ... Tuy chỉ mới sáng sớm, nhưng lúc này toàn khán đài Thí Luyện trường đã không còn một chỗ trống. Trong đó có khoảng 1200 lão sư Học viện Nhật Nguyệt, đã bao gồm luôn cả những lão sư nghiên cứu trong Minh Đức Đường. Không chỉ có đệ tử mới háo hức đi xem thi đấu giữa hồn sư và hồn đạo sư, ngay cả các lão sư cũng hiếu kỳ không kém. Giải thi đấu luận bàn này, đã được học viện chấp thuận cho toàn bộ mọi người nghỉ học nghỉ dạy 3 ngày. Nhưng Kính Hồng Trần lại không tham dự, lão còn rất nhiều sự vụ trọng yếu cần xử lý. Chủ tịch ban tổ chức chính là Lâm Giai Nghị. Có lẽ Kính Hồng Trần đánh giá, lượt trận luận bàn hôm nay, dù Hoắc Vũ Hạo có là thiên tài cũng sẽ khó mà kéo dài. Dù vậy đối với Học viện Nhật Nguyệt mặt nào cũng có lợi, tăng cường sự quan tâm, nhận thức về khác biệt giữa hồn sư và hồn đạo sư, để cho những đệ tử này một buổi ngoại khóa. Khán đài đã kín mít, những đệ tử đến trễ thậm chí phải ngồi ngay trên lối vào, hoặc là đứng ở phía sau. Những khu vực này của Thí Luyện trường cũng đủ lớn, đúng là vẫn còn có thể chứa thêm một ít. Trọng tài chính cho giải đấu, Lâm Giai Nghị cũng đã phải suy nghĩ cân nhắc một phen, cuối cùng mời Hiên Tử Văn. Một là vì Hiên Tử Văn và Hoắc Vũ Hạo trong đã có tình sư đồ, hai là thực lực Hiên Tử Văn. Ban đầu Lâm Giai Nghị còn lo Hiên Tử Văn sẽ cự tuyệt, nhưng cũng không ngờ đến vừa nghe hắn đề nghị, vị nghiên cứu viên điên cuồng không biết gì khác này sáng mắt rồi sảng khoái đồng ý luôn. Lý do cũng rất đơn giản, lão cũng muốn xem đệ tử ưu tú của mình trên phương diện chiến đấu hồn sư có thực lực cường đại đến cỡ nào. Phải biết rằng, thời điểm hắn chiến đấu gần nhất, Hoắc Vũ Hạo đã dùng chính bản lãnh của mình giáo huấn bốn tên hồn đạo sư cấp 5 a! Việc cá cược ngầm Hiên Tử Văn cũng biết, Hoắc Vũ Hạo không qua 10 trận, đặt 1 ăn 3; không qua 20 trận, đặt 1 ăn 2, không qua 50 trận, đặt 1 ăn 0.3 Dám mở bàn như vậy, hẳn nhiên tên nhóc Hoắc Vũ Hạo có thể nắm chắc thắng liên tiếp 50 trận đây a! Chẳng biết đám trao đổi sinh Học viện Sử Lai Khắc dựa vào cái gì lại tin tưởng hắn đến thế. Dù sao, Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ mới là Hồn Tông tứ hoàn, mỗi trận nghỉ ngơi cũng tốn kha khá thời gian của hắn rồi, 3 ngày có thể chiến đủ 50 trận sao? Học viện Nhật Nguyệt cũng chẳng phải là một cái học viện nho nhỏ ở xó xỉnh nào đó của đại lục, thực lực học viên cũng không phải là kém a. Dù nhân mã Minh Đức Đường không ai tham gia thi đấu, nhưng đánh nhau liên tục 3 ngày, Hoắc Vũ Hạo không chết cũng kiệt sức mà chết. Mà lỡ thua một trận rồi, năng lực của hắn cũng sẽ giảm, làm sao mà đấu tiếp. - Được rồi, mọi người im lặng. Giọng nói Lâm Giai Nghị uy nghiêm vang văng vẳng qua hồn đạo khí phóng thanh truyền khắp đấu trường, các học viên, lão sư đang bàn tán sôi nổi đều yên lặng trật tự, hướng mắt nhìn về phía lầu chủ tịch. Lâm Giai Nghị nói: - Xưa nay, luận võ kết giao bằng hữu, trao đổi tăng cường học tập, hôm nay học viện quyết định tổ chức một giải đấu luận bàn trao đổi chiến đấu. Hiện tại chúng ta có đại diện ưu tú của Học viện Sử Lai Khắc, một thành viên trong đội trao đổi sinh đã từng thượng đài tại Đấu Hồn Đại Tái hai năm trước, Hoắc Vũ Hạo, sẽ tiến hành thi đấu luận bàn với.... toàn bộ đệ tử đăng ký tham gia giải đấu của Học viện Nhật Nguyệt. Các vị đệ tử đang ngồi đây, Bất kể có hay không tham gia, hãy tận dụng cơ hội quan sát thật tốt, cảm nhận sự khác biệt của hồn sư và hồn đạo sư trong chiến đấu là thế nào, tăng thêm hiểu biết. Giải đấu hữu nghị kết giao bằng hữu võ học, sẽ đặc biệt do giáo sư Hiên Tử Văn phụ trách chức vị trọng tài chính, bản thân ta, chủ nhiệm Lâm Giai Nghị, sẽ là chủ trì giải đấu. Ngay bây giờ, bên dưới, xin mời đại diện của Học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo đồng học vào sân. Một cửa bên của Thí Luyện trường nhẹ nhàng mở ra, một thân giáo phục xanh lè của Học việN Sử Lai Khắc, nhóm trao đổi sinh được Phàm Vũ lão sư dẫn dắt chầm chậm bước vào Thí Luyện trường. Trên khàn đài nhất thời ồn ào xôn xao, cả mười trao đổi sinh Học viện Sử Lai Khắc đều cùng lúc cất bước xuất hiện trong đấu trường. Phần lớn đệ tử Học viện Nhật Nguyệt không hề biết mặt Hoắc Vũ Hạo, cả khán đài đều ầm ĩ bàn luận đoán già đoán non xem cuối cùng trong mười kẻ kia ai mới là người có lá gan to bằng trời thách đấu hồn đạo sư Học viện Nhật Nguyệt đây. Tin tức bên lề lúc nào cũng rất nhanh, thông tin Hoắc Vũ Hạo nhận được huy chương hồn đạo sư cấp 5 do Học viện Nhật Nguyệt cấp và thực lực tu vi Hồn Tông tứ hoàn sớm đã được truyền đi huyên náo. Hầu hết đều cảm thấy nghi ngờ khó tin. Chừng đó tu vi không đủ nhét kẽ răng mà cũng xứng đại biểu Học viện Sử Lai Khắc thi đấu luận bàn sao? Trên đài chủ tịch, Lâm Giai Nghị nhìn thấy bên dưới cũng sửng sốt một chút. Bởi vì căn bản hắn cũng chỉ muốn tổ chức vài ngày thi đấu luận bàn, cũng không có đề ra quy tắc gì cho nhiều, nên trước đó cũng không hề đến gặp Phàm Vũ để bàn bạc gì cho lắm chuyện. Dù sao dự thi cũng chỉ có Hoắc Vũ Hạo. Nhưng lúc này Học viện Sử Lai Khắc lại dẫn cả đám trao đổi sinh đều thống nhất mặc đồng phục là cái ý tứ gì đây chứ? Rõ ràng là phân biệt địch ta đây mà, cố ý tạo ngăn cách a! Không lẽ bọn họ muốn một hồi huyên náo sao chứ? Trước khi bắt đầu, Lâm Giai Nghị chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, dù sao ở đây cũng là địa bàn Học viện Nhật Nguyệt, 11 người Học viện Sử Lai Khắc trước mặt này có thể quậy phá gì được chứ? Nhưng lúc này hắn có thấy nghi vấn cái gì thì cũng đã trễ. Còn may bên phía Học viện Sử Lai Khắc không được trang bị hồn đạo khí phóng âm, chủ yếu cũng chỉ khu vực của Lâm Giai Nghị mới có. Cảm thấy sự việc xảy ra biến cố ngoài dự liệu, Lâm Giai Nghị vừa định gọi nhân viên phong tỏa lối ra vào, rồi lập tức cho bắt đầu trận đấu. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, tình huống lo lắng trong đầu lại xảy ra trước mắt. Hoắc Vũ Hạo đi cùng Phàm Vũ vào đấu trường trực tiếp đến chỗ khu nghỉ ngơi thi đấu, 9 người còn lại không hề rời khỏi sân, mà chia làm ba tổ, nhanh chóng hình thành một cái đội hình. Bên trái bốn người, bên phải bốn người, Hòa Thái Đầu đứng sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Sau đó, ba bức tranh chữ xuất hiện trong tầm mắt 10.000 thành viên Học viện Nhật Nguyệt. Bốn gã trao đổi sinh bên trái kéo dài bức tranh, hiện ra trên đó một dòng chữ to: "SỬ LAI KHẮC - THIÊN - HẠ - ĐỆ - NHẤT - ĐỒNG - GIAI - VÔ - ĐỊCH!" Bốn gã bên phải cũng nhanh chóng bày ra một bức tranh khác: "ĐƯỜNG MÔN - THIÊN - THU - VẠN - TÁI - NHẤT - THỐNG - GIANG - HỒ!" Hòa Thái Đầu đứng sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hai tay giơ cao một biểu ngữ to đùng, bốn chữ vàng chóe cực lớn: "BẤT PHỤC LAI CHIẾN!" Ba bức tranh chữ bày ra, toàn trường lặng ngắt. Mà đặc biệt, cái đội hình của chín tên trao đổi sinh Học viện Sử Lai Khắc lại vây quanh Hoắc Vũ Hạo, rồi chầm chậm xoay đội hình quanh đấu trường, khiến cho tất cả mọi người ở mọi hướng, mọi góc nhìn đều có thể thấy rõ, đọc một cách rõ ràng. Nhất thời, từ yên tĩnh, toàn bộ khán đài đều dậy sóng. Những âm thanh chửi rủa ồn ào huyên náo như biểu tình chống chính phủ. Thậm chí có vài hồn đạo sư còn moi ra hồn đạo khí phóng thanh mắng chửi xối xả vào những người đứng bên trong sân đấu. - Yên lặng, tất cả yên lặng. Lâm Giai Nghị cố gắng gào thét rống lên với cái hồn đạo khí phóng thanh của hắn - Các lão sư kềm giữ học viên của mình, trận đấu lập tức bắt đầu, tất cả nhân viên dưới đài không có nhiệm vụ lập tức lui ra. Quả thực là khó đỡ mà! Trong lòng hắn cực kỳ bực bội. Chẳng thể nào ngờ được, cái đám trao đổi sinh học viện Học viện Sử Lai Khắc này cư nhiên ra tay như thế, sao lại chọn cái lúc này a? Các ngươi tổng cộng chỉ có 11 người, tham gia có mỗi mình Hoắc Vũ Hạo, các ngươi làm cái gì vậy a? Không có việc gì hay sao mà lại gây cái nháo sự thế này? Nhưng rốt cuộc sự tình vẫn đã diễn ra, ngay trước mặt hơn 10.000 sư sinh Học viện Nhật Nguyệt, tính chất của giải đấu đã hoàn toàn chuyển biến. Có thể nói là toàn bộ sư sinh học viện đều nóng lên tới não, mọi học viên đang ngồi đều đứng thẳng dậy, e rằng lát nữa khó mà khống chế nổi đây. Hoắc Vũ Hạo vẫn một bộ dáng thản nhiên không thèm để ý. Hắn giơ cao tay phải, ngón cái bật ra, chầm chậm, chỉ xuống dưới. Một từ hắn cũng không thốt ra, nhưng mà cái bộ dáng khiêu khích này thì quả thực thái quá, tất cả mọi hành động đều là kế sách kích động đám đệ tử kia. Bất phục lai chiến! Không phục cứ tới, đây tiếp hết! Kiêu ngạo, quả thực là kiêu ngạo đến mức bá đạo. Còn may, các lão sư của Học viện Nhật Nguyệt cũng còn khả năng khống chế học viên. Bị các lão sư đàn áp, những thanh thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh cũng không dám lao đầu xuống dưới, nhanh chóng bị ổn định chỗ ngồi. Người đầu tiên đăng ký tham gia thi đấu lúc này cũng đã vào sân, khán đài lại thêm một phen sục sôi. - Đánh chết hắn! Đánh cho cái thằng nông dân Sử Lai Khắc cút về nhà! - Học viện Nhật Nguyệt vạn tuế, đế quốc Nhật nguyệt vạn tuế. Sỉ nhục phải rửa bằng máu! - Ai đánh thắng hắn, ta làm vợ người đó!
. . . . . . Cả khán đài thượng vừa yên được một chút lại huyên náo. Nhưng cũng không phải không có ai yên lặng, Kha Kha và Tử Mộc là hai người trong số đó. Hiên Tử Văn tổng cộng có năm đệ tử, tính luôn Hoắc Vũ Hạo. Từ khi hắn vào Minh Đức Đường, Kha Kha và Tử Mộc cũng lần lượt khảo hạch thành công rồi tiến vào. Quất Tử nghỉ học tòng quân, Vương Thiểu Kiệt bị khai trừ đuổi học, năm đệ tử chỉ còn lại ba người. Giải đấu luận bàn này Hoắc Vũ Hạo là diễn viên chính, Kha Kha và Tử Mộc dĩ nhiên không có khả năng không đến.Kha Kha lo lắng nói: - Vũ Hạo cũng quá kiêu ngạo đi. Hắn muốn làm gì đây? Lần này sự tình ồn ào không nhỏ chút nào, kết thúc thi đấu hắn không lo sẽ khó mà an ổn sống trong học viện sao? Tử Mộc thấp giọng tiếp: - Ngươi nói nhỏ chút, để cho người khác nghe thấy sợ là ngay cả chúng ta cũng sẽ có phiền toái. Ta thấy Hoắc Vũ Hạo vốn là cố ý, bình thường hắn chỉ cần chui vào Minh Đức Đường nghiên cứu, học viên bình thường ở ngoài thì làm sao mà nhìn thấy hắn được. Vả lại hắn còn là trao đổi sinh, nếu mà thực không may gặp chuyện ở học viện của chúng ta, học viện cũng khó ăn nói. Ta nghĩ hôm nay mười phần hết chín là hắn cố ý bêu xấu, thật không biết Đường chủ tại sao lại đồng ý tổ chức giải đấu này. Kha Kha liếc mắt nhìn hắn, nói: - Vậy ngươi có đi báo danh không? Tử Mộc lắc đầu: - Ta không ngu đến mức tự đi tìm khổ. Kha Kha bĩu môi: - Không ngờ ngươi cũng tự mình biết mình như vậy a! Nửa năm trước, lúc đó ngươi cũng rất bá đạo liều mạng, chẳng lẽ thua một trận tự tin bản thân cũng không còn? Tử Mộc lạnh nhạt cười: - Tâm cẩn trọng cũng là thực lực của ta. Ít nhất bây giờ ta không nghĩ nên bại lộ quá nhiều. Một ngày nào đó, ta sẽ chiến thắng hắn. Nhưng hiện tại, ta thừa nhận ta không phải đối thủ của hắn. Tuy nửa năm qua ta tiến bộ không nhỏ, nhưng hắn cũng không phải từ tam hoàn tăng lên tứ hoàn sao? Ta chẳng rõ vì cái gì võ hồn song sinh lại cường đại như thế, nhưng lúc trước thực lực đối lập, ta đứng trước hắn hoàn toàn vẫn không có cơ hội. Ta còn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa kia. À đúng rồi, Quất Tử có tin tức gì không? Kha Kha lắc đầu, nói: - Không có a! Ngươi cũng đừng nhớ thương tỷ nữa, Quất Tử bỏ đi không phải đã công khai cự tuyệt ngươi sao? Tử Mộc cười sảng khoái: - Yêu một người cũng không dễ dàng quên đi như vậy. Chỉ cần cố gắng, sẽ có cơ hội. Kha Kha đột nhiên hướng mắt nhìn về sân đấu, nói: - Trận đấu bắt đầu rồi kia. Những tiếng la hét kêu gào của khán giả không chút ảnh hưởng đến tâm tình của Hoắc Vũ Hạo, thậm chí hắn cũng không nhìn đến ánh mắt bất mãn của trọng tại Hiên Tử Văn đang lui đến một bên sân đấu, hắn chỉ yên lặng nhắm hai mắt chờ đợi. Bản thân là một hồn sư, hắn luôn khát vọng chiến đấu. Mỗi ngày chế tạo hồn đạo khí, hơn nữa thân đang sống trong Học viện Nhật Nguyệt mỗi ngày đều gặp áp lực từ nhiều phương diện, lúc nào hắn cũng có cảm giác phải giải tỏa căng thẳng. Mà hôm nay, chính là thời khắc hoàn hảo nhất. Hắn phải cuỗm đi nhiều lợi ích nhất từ chỗ này, chuẩn bị cho tương lai nghiên cứu hồn đạo khí của mình. Chiến đấu vì vinh quang của Sử Lai Khắc, vinh dự của Đường Môn, đó là khẩu hiệu trong tâm lớn nhất của bản thân hắn. Hắn cũng chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, vậy mà hai vai phải gánh vác nhiều gánh nặng, có thời điểm hắn cần phải phát tiết. Hắn còn có ý tưởng vì Đường Môn tạo dựng thanh thế. Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo từng đàm đạo với nhau, đã phân tích rõ tương lai phát triển Đường Môn không thể tách rời hồn đạo khí. Do vậy, nếu chỉ trông chờ vào Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu chỉ có hai hồn đạo sư thì không thể làm nên việc lớn. Làm cách nào có thể thu hút nhiều hồn đạo sư kỳ tài? Lần này chính là cơ hội ngàn năm một thuở, Hoắc Vũ Hạo sẽ cấp bọn hồn đạo sư Học viện Nhật Nguyệt một ấn tượng sâu sắc, để cho họ luôn phải nắm giữ trong lòng, bất kể là ác cảm hay hảo cảm: Hắn so với họ mạnh hơn rất nhiều. Tư thế biểu hiện kiêu ngạo quả thật chứa đựng nhiều tâm kế bên trong. - Trận đầu tiên, bắt đầu. Toàn trường giữ trật tự, kẻ nào còn huyên náo, nội quy học viện chấp hành. Lâm Giai Nghị nghiêm khắc hét lên vang vọng trường đấu, miễn cưỡng chặn đứng cục diện hỗn loạn đang xảy ra. Đối thủ của Hoắc Vũ Hạo là một thanh niên khoảng 18-19 tuổi, một hồn đạo sư cấp 5, ngực áo vẫn đeo một khỏa huy chương lấp lánh. Chẳng qua, hiện tại tên kia có vẻ khá lo lắng. Hoắc Vũ Hạo và đám trao đổi sinh Học viện Sử Lai Khắc dĩ nhiên đã hoàn hảo khiêu khích thành công khán giả. Nhưng với học viên sắp phải trực tiếp thi đấu mà nói, đó lại là một áp lực cực lớn. Mà tên này lại là kẻ đánh trận đầu. Thắng, dĩ nhiên sẽ là anh hùng của học viện, vạn chúng khâm phục. Thua, e là tội nhân thiên cổ, kẻ làm mất mặt học viện, sụt giảm nhuệ khí chiến đấu! Quả thật làm kẻ đầu tiên chịu trận thế này, khó tránh khỏi lo âu. - Học viện Nhật Nguyệt, hồn đạo sư cấp 5, Hạ Hiên Thần. Cố gắng ổn định tinh thần, hét lên xưng danh hỗ trợ thanh thế, vị hồn đạo sư cấp 5 kia dõng dạc lên tiếng với Hoắc Vũ Hạo. Trường đấu đã dần yên lặng ổn định, ánh mắt nóng rực của hơn 10.000 khán giả không hề rời khỏi Thí Luyện trường. - Sử Lai Khắc, Đường Môn. Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo thản nhiên xưng danh. Hiên Tử Văn hơi bất mãn liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, hạ giọng: - Hôm nay chỉ là thi đấu luận bàn, hai bên trong quá trình đối kháng phải tận lực tránh thương tổn đối phương. Dùng võ kết giao, trao đổi lẫn nhau. Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận rõ Hiên lão sư chăm chăm nhìn hắn khi tuyên bố những lời này, cũng hiểu lão muốn nói gì với ai, lập tức quay lại, gật đầu - Được Bên kia Hạ Hiên Thần cũng gật đầu, tâm trạng lo lắng đã hồi phục lại được nhiều, dần chuyển sang hưng phấn. Nếu tại đây chỉ mới trận đầu, bản thân đã có thể đả bại tên kiêu ngạo đến từ chính Học viện Sử Lai Khắc.... hé hé, học viện đệ nhất nhân còn thoát khỏi tay ta sao? Nói không chừng có thể trực tiếp trở thành nghiên cứu viên Minh Đức Đường cơ đấy, quả là cơ hội tuyệt vời a! Hiên Tử Văn thấy Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài. Lão thực sự lo lắng Hoắc Vũ Hạo lợi dụng luận bàn đem lại sát thương cho đệ tử Học viện Nhật Nguyệt. Nếu mà xảy ra như vậy, sẽ có vấn đề cực lớn. Nhưng xem hiện tại, hắn cũng không có cái chủ ý đó. - Cả hai lui về khu vực đợi chiến. Trọng tài Hiên Tử Văn lớn tiếng quát. Thí Luyện trường có khu chờ chiến cách nhau đến 150m, cũng do ngày hôm qua bên phía Học viện Nhật Nguyệt vẽ lại, để tạo thuận lợi cho hồn đạo sư đủ thời cơ phát huy năng lực. Dù sao, trước đó cũng đã thương lượng, Hoắc Vũ Hạo không thể sử dụng hồn đạo khí nào khác ngoại trừ bình sữa. Hạ Hiên Thần xoay người bước đi, hắn hiện tại chỉ cảm máu nóng sôi trào, lo lắng đã hoàn toàn chuyển thành háo hức. Hoắc Vũ Hạo lại hoàn toàn khác, trực tiếp lùi về sau, khóe miệng khẽ cười khinh thường. Trận đầu xem ra đối thủ có vẻ không tốt lắm a! Tuy chỉ là luận bàn, nhưng lại sơ xuất đưa lưng cho đối phương, một chút cảnh giác cũng không có. Xem ra, Kính Hồng Trần rất cao minh, tổ chức giải đấu này quả là có tác dụng tốt cho đám học viên thiểu năng này. Hiên Tử Văn cũng phát hiện vấn đề, do vậy khi hai bên vừa mới vào khu vực đợi chiến, lão thình lình quát to: - Trận đấu bắt đầu. Hạ Hiên Thần vẫn còn đang đưa lưng về phía Hoắc Vũ Hạo, bất chợt nghe thấy thanh âm trận đấu bắt đầu thì giật mình bối rối xoay lại. Hành đồng hoàn toàn là bản năng bình thường của con người, một giây giật mình, một giây xoay lại. Nhưng chỉ hai giây ngắn ngủi này, Hoắc Vũ Hạo đã bùng nổ như một đầu hắc báo săn mồi mãnh liệt dán sát người xuống mặt đất phóng qua như bay. Khoảng cách giữa hai người nháy mắt chỉ còn lại 100, hai giây ngắn đi một phần ba.
Hạ Hiên Thần kinh hãi nhưng cũng kịp thể hiện ra thực lực tinh anh Học viện Nhật Nguyệt. Hai cánh tay cùng lúc nâng lên, trong tiếng kim loại lách cách, hai khẩu pháo đen ngòm đã xuất hiện trên tay. Hai khẩu pháo này của hắn hoàn toàn khác với hồn đạo xạ tuyến bình thường. Hai tay đút vào một đầu pháo, giống như hắn đã mất hai bàn tay, và thay thế bằng hai họng pháo đen đúa. Hai luồng sáng khác màu bắn ra, bên trái màu vàng, bên phải màu đỏ. Tốc độ cũng khác nhau, luồng pháo màu vàng rõ ràng nhanh hơn luồn pháo đỏ. Mà trước khi luồng pháo đỏ bắn ra, một tiếng "tích" không quá lớn rõ ràng phát ra từ trên người Hạ Hiên Thần. Hoắc Vũ Hạo theo thói quen chiến đấu từ xưa đến nay, lúc nào cũng phóng thích Tinh Thần Tham Trắc từ khi bắt đầu. Thi đấu luận bàn lần này hắn có ưu thế rất lớn, mặc dù lấy thân phận hồn sư xuất chiến, nhưng bản thân vẫn là một hồn đạo sư, do đó am hiểu về hồn đạo khí và hồn đạo sư vô cùng tốt. Thế nhưng bọn hồn đạo sư trước mặt đây lại chẳng hề biết chút gì về phương thức chiến đấu của hắn cả. Chỉ liếc mắt Vũ Hạo đã nhận ra tác dụng của hai luồng pháo bắn qua. Luồng pháo vàng tốc độ cao cấp tốc bay đến, chính là hồn đạo chấn động pháo cấp 5, một hồn đạo khí viễn công phạm vi. Lúc va chạm gây nổ, sẽ sinh ra chấn âm mãnh liệt, đối thủ trúng đòn nếu không đủ thực lực, sẽ bị nó trực tiếp xé nát, còn nếu đủ sức ngăn cản, chấn âm cũng sẽ khiến hành động bị chậm chạp rất nhiều. Trong số hồn đạo khí cấp 5, là một loại pháo có tính thực dực khá cao, chế tạo cũng khá khó khăn. Luồng pháo đỏ chính là hồn đạo pháo cao bạo định hướng đơn thể. Tác dụng chỉ có một: phá hủy mục tiêu. Cái đáng sợ là nó có năng lực tập trung vào dao động của hồn lực mà sinh ra hiệu quả truy tung. Hồn đạo chấn động pháo và hồn đạo pháo cao bạo truy tung phối hợp, quả là một tổ hợp vũ khí cường đại và thực dụng. Hạ Hiên Thần hiển nhiên đã chuẩn bị chu đáo trước khi lên sân khấu. Đáng tiếc, mọi dự tính của hắn đều bị Tinh Thần Tham Trắc đoán được nắm trong tay Hoắc Vũ Hạo. Hồn đạo chấn động pháo vừa bắn ra, Hoắc Vũ Hạo đang lao thẳng đến ngay lập tức đổi hướng, bọc sang bên sườn, tốc độ và góc đổi hướng cực kỳ tinh diệu. Luồn pháo phát nổ, phạm vi bao trùm đã không thể bao phủ lấy Hoắc Vũ Hạo. Luồng pháo cao bạo truy tung cũng nhanh chóng đổi hướng đuổi theo. Nhưng Hoắc Vũ Hạo không hề liếc mắt nhìn nó một chút nào, lại tiếp tục đổi hướng, phóng tới vị trí Hạ Hiên Thần, khoảng cách chỉ còn không tới 50m. - Chẳng lẽ hắn không sợ đạn cao bạo sao?? Khán đài Thí Luyện trường vang lên những tiếng xôn xao nghi vấn của hơn 1 vạn sư sinh Học viện Nhật Nguyệt.Nên biết, ngay cả cường giả Hồn Đế bị pháo cao bạo bắn trúng cũng không dễ chịu chút nào. Nhiệt độ cực nóng sinh ra trong nháy mắt khiến cả hồn đạo hộ tráo cấp 5 cũng vô pháp ngăn lại. Hoắc Vũ Hạo lại như thằng mù không thấy gì, tiếp tục lao lên phía trước, căn bản không hề để ý viên pháo cao bạo, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với Hạ Hiên Thần. Hồng quang rốt cục lao đến, nhưng chính ngay lúc nó chuẩn bị oanh tạc Hoắc Vũ Hạo, chỉ chớp mắt khựng lại giữa không. Trong tầm nhìn của Hạ Hiên Thần, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên mơ hồ, viên pháo cao bạo truy tung cũng vọt qua bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Chuyện gì vậy? Ta rõ ràng khóa mục tiêu vào hắn rồi a! Hạ Hiên Thần lúc này trong lòng tràn ngập nghi vấn. Tiếp theo sau đó, phía sau Hoắc Vũ Hạo vài chục mét, một tiếng nổ kinh hoàng mang màu cam vỏ quýt dựng nên một cây nấm nhỏ toàn là khí và bụi. Băng tinh bao phủ toàn thân Hoắc Vũ Hạo, Băng Hoàng Hộ Thể phát động. Chấn động do vụ nổ kinh khủng truyền đến sau lưng hắn không hề gây ra chút tổn thương nào, ngược lại càng gia tốc cho hắn. Tốc độ đột ngột bạo tăng, ngay tức khắc hắn đã xuất hiện trước mặt Hạ Hiên Thần. Đối với Hạ Hiên Thần đang giữa trận chiến, biến cố xảy ra quá đột ngột, bản thân chỉ vừa kịp khởi động hồn đạo hộ tráo cấp 5 rồi lui nhanh về sau. Đáng tiếc, hồn đạo hộ tráo cấp 5 trước thực thể Ám Kim Khủng Trảo dài đến 1 xích 5 thốn căn bản không có chút xíu nào hiệu quả, nháy mắt bị xé toạc. Kình khí bén nhọn màu ám kim cũng thuận tiện cắt rời hai món hồn đạo pháo trên tay Hạ Hiên Thần, nhưng hoàn toàn không làm tổn hại chút da thịt nào. Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng kề lên vai Hạ Hiên Thần, Ám Kim Khủng Trảo tràn ngập khí tức sắc nhọn khủng bố khiến Hạ Hiên Thần lạnh run nổi gai ốc. - Ngươi thua. Băng tinh trên người Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ iến mất, giọng nói bình thản không hề dao động khiến Hạ Hiên Thần run rẩy bị người đẩy vào một cái hầm băng. - Ta còn chưa lấy ra hồn đạo khí của ta... Hạ Hiên Thần cực kỳ không cam lòng la hét. - Bốp —— Ám Kim Khủng Trảo nhanh chóng rút vào tay, một nắm đấm hoàn toàn không lưu tình nện vào gò má Hạ Hiên Thần, khiến hắn xoay hết hai vòng rồi đặt mông lên mặt đất. Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói: - Nếu đây là chiến trường, ngươi hiện giờ đã thành một cái xác không hồn. Kẻ địch sẽ nghe lời cho ngươi lấy hồn đạo khí ra sao? Hạ Hiên Thần ngơ ngác ngồi dưới đất, đưa tay che gò má bị đánh sưng vù, gương mặt thất thần nhưng không hề sứt mẻ. Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải, ngón trỏ chỉ về khán đài, xoay một vòng, sau đó đặt ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng. Sau đó hét lớn: - Kế tiếp. Cho đến lúc này, sư sinh học viện Nhật Nguyệt dường như mới có phản ứng kịp, nhất thời xôn xao.Cho đến lúc này, sư sinh học viện Nhật Nguyệt dường như mới có phản ứng kịp, nhất thời xôn xao. Lượt trận luận bàn đầu tiên kết thúc thực sự là quá nhanh, tổng cộng chỉ hơn 10 giây mà thôi. Ở xa nhìn vào có vẻ như Hoắc Vũ Hạo cũng chẳng làm gì, chỉ có chạy như điên, hai bên giáp mặt, rồi thắng. Thậm chí chẳng có hồn kỹ huyễn lệ kì ảo nào bày ra, khán giả thậm chí còn chưa nhìn thấy hồn hoàn của hắn. Vậy mà, hắn đã thắng. Một chiến thắng nhanh chóng sạch sẽ! Trận đấu này hắn thật sự thắng lợi đơn giản như thế sao? Đơn giản, có lẽ đúng là đơn giản, nhưng sao lại có thể đơn giản như vậy? Là trọng tài chính, Hiên Tử Văn quan sát rất kỹ, nhìn thấy rõ ràng nhất. Đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo không hề lãng phí một chút thời gian, ngay khi hắn vừa hô trận đấu bắt đầu, không đợi Hạ Hiên Thần xoay người, Hoắc Vũ Hạo đã như một viên pháo rời nòng nháy mắt bắn đến, không hề cho tên kia một chút thời gian chuẩn bị. Mà khiến cho Hiên Tử Văn kinh diễm cũng không phải việc Hoắc Vũ Hạo dùng Ám Kim Khủng Trảo xé toang hồn đạo hộ tráo cấp 5 khắc địch chế thắng, mà là lúc hồn đạo pháo bên kia vừa phát động, hắn đã ngay tức thì đổi hướng, lao ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của hồn đạo chấn động pháo. Khả năng phán đoán thật tài tình, phải nói là siêu việt. Lại nói, sau đó hắn còn tránh được đạn cao bạo truy tung, rồi lợi dụng sóng dư chấn của vụ nổ sau lưng mà gia tăng tốc độ lao lên. Quả thật khả năng tính toán trong từng giây kia của hắn thật là đáng sợ a! - Cần nghỉ ngơi không? Hiên Tử Văn hỏi Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo lắc đầu: - Không cần, tiếp tục. Hai người ánh mắt đối nhau. Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy một nét suy tư sâu xa trong mắt Hiên Tử Văn. Còn Hiên Tử Văn lại nhìn thấy trong đôi Linh Mâu kia một phần kiệt ngạo vào chiến ý mãnh liệt toát ra. - Yên lặng! Giọng quát như tiếng sấm vang lên khắp đấu trường, thanh âm một người lấn át hoàn toàn cái xôn xao của vạn người. Hoắc Vũ Hạo cũng tùy ý nhìn vào không trung, nơi phát ra giọng quát kia. Giữa không trung, không hề dùng phi hành hồn đạo khí, hoàn toàn bằng tu vi thực lực bản thân lơ lửng giữa trời, Kính Hồng Trần cũng đang chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo. Lâm Giai Nghị trước đó nhìn thấy cục diện có nguy cơ khó khống chế được, liền phái người thông báo cho Kính Hồng Trần. Dù sao, những lão sư làm khán giả ở đây cũng kích động, mà họ chính là những cường giả chủ chốt của Minh Đức Đường, rất nhiều người hoàn toàn vượt qua sự chế trụ của bản thân hắn. Kính Hồng Trần hai tay chắp sau lưng, uy thế tỏa ra bốn phía, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp đấu trường: - Các ngươi có cái khả năng đó không? Ngoại trừ việc chửi rủa, các ngươi có thể làm cái gì? Dùng thực lực nói chuyện, so với cái miệng các ngươi phun nước bọt thì mạnh hơn nhiều lắm. Có bản lĩnh, đánh thắng người ta, không tài cán, im miệng nhắm mắt cho ta. Trận này trao đổi luận bàn, chính là muốn cho các ngươi nhìn thấy bản thân mình chênh lệch với người ta thế nào. Đừng tưởng bản thân học được chế tạo hồn đạo khí tiên tiến thì đã vô địch thiên hạ. Ta nói cho các ngươi biết, đệ tử học viện Sử Lai Khắc trước mặt các ngươi năm nay chỉ mới có 15 tuổi. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là bại mà không nhận, không biết bản thân bại ở chỗ nào. Nếu chỉ biết hối hận khóc lóc, Học viện Nhật Nguyệt chúng ta phải đến năm nào tháng nào mới có thể tranh uy với Học viện Sử Lai Khắc ở Đấu Hồn Đại Tái? Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần ở Học viện Nhật Nguyệt có uy vọng tối cao không ai sánh bằng. Lão xuất hiện, toàn đấu trường lập tức không có một tiếng ho. Hoắc Vũ Hạo cũng khẽ nhíu mày, Kính Hồng Trần không hổ là một cường giả kiêu hùng, lấy chính chiến thắng uy mãnh của mình để khích lệ đệ tử học viện Nhật Nguyệt. Đây không phải là điều hắn muốn, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì ngăn cản, Kính Hồng Trần đến sớm hơn hắn nghĩ rất nhiều a! Kính Hồng Trần nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo bên dưới, nghiêm giọng quát: - Luận bàn trao đổi tiếp tục. Vừa nói, thân hình vừa lay động, lão đã xuất hiện trên đài chủ tịch. Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm than. "Thôi, có lẽ không còn cơ hội thực hiện nguyện vọng của mình." Thực tế, hắn biểu hiện kiêu ngạo như vậy, không tiếc chọc giận toàn bộ những con người ở đây, nguyên nhân chỉ có một: hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Học viện Nhật Nguyệt. Nửa năm nay, hắn học được cũng đủ nhiều những tri thức lý luận, Hiên Tử Văn tuy không hướng dẫn tiến hành nhiều nghiên cứu thực tế, nhưng lý luận cũng dạy hắn mà không cần lời. Hoắc Vũ Hạo tự thân kết hợp thực tiễn, hơn nữa đã tìm ra con đường hồn đạo sư cho bản thân, có thể nói là tiến triển cực nhanh. Hoắc Vũ Hạo muốn mau chóng hợp tình hợp lý rời khỏi đây, dĩ nhiên không phải hắn tự cho rằng bản thân đã học nhiều đến mức không thể học thêm gì nữa, mà vì cái quả bom hẹn giờ trong hồn đạo khí trữ vật kia: kim khí nhân khổng lồ. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đó chính là tinh hoa nghiên cứu của Minh Đức Đường. Với tri thức và lý luận hắn đang có, hắn nắm chắc bản thân có thể nghiên cứu thấu đáo triệt để kim khí nhân khổng lồ đó, chắc chắn dựa vào nó để có thể trở thành hồn đạo sư cao cấp nhất. Nói cách khác, hắn chẳng sợ bản thân phải tự mò mẫm học tập. Do vậy, ở lại cũng không có ý nghĩa quá lớn, nhưng ở lại thì nguy cơ lớn luôn luôn rình rập không lúc nào yên. Bởi thế, Hoắc Vũ Hạo nhân giải đấu luận bàn này, khiến cho người ngoài nhìn vào, chỉ thấy kiêu ngạo khiêu khích là vì muốn nghênh chiến càng nhiều đối thủ, lợi dụng chiếm đoạt càng nhiều kim loại quý hiếm. Nhưng sự thật trong toan tính của hắn, là âm mưu phá hoại khiến kế hoạch trao đổi học tập lần này buộc phải chấm dứt trước thời hạn. Không ngờ, Kính Hồng Trần xuất hiện quá sớm, hắn buộc phải từ bỏ ý định. Dù sao cũng không nên bộc lộ quá nhiều, dễ khiến những con cáo già kia hoài nghi. Trọng tài Hiên Tử Văn đọc tên, gọi tuyển thủ báo danh thứ hai tiến vào sân đấu. So với kẻ đầu tiên kia, người thứ hai này điềm tĩnh hơn nhiều. Sau khi vào sân, đã trực tiếp đến khu vực chờ chiến đứng sặn sàng, hai mắt sáng ngời rất có thần thái nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo bên này, khiến cho người ta dễ liên tưởng đến một tòa núi lửa đang âm ỉ chuẩn bị bùng nổ. Hoắc Vũ Hạo âm thần cảm thán, trận thứ hai có lẽ không đơn giản như trận đầu như vậy. Nhưng đối thủ càng mạnh, càng khiến chiến ý của hắn tăng cao. Hai mắt híp lại, cũng nhìn chăm chú đối thủ, chậm rãi lui ra phía sau. Quan sát hai bên, Hiên Tử Văn tâm tình đã bình tĩnh trở lại. - Học viện Nhật Nguyệt, đệ tử lục niên Hoàn Diệc Tuấn, thỉnh giáo. Vị thanh niên khoảng hơn 20 tuổi trầm giọng quát khẽ, thanh âm cuồn cuộn như sóng lớn, khí thế kinh nhân. Dáng người cũng không phải cao lớn, nhưng vô cùng rắn rỏi. Hoắc Vũ Hạo khoát tay, cũng quát lớn: - Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo, thỉnh giáo. Hiên Tử Văn mạnh mẽ vung tay lên, nhanh chóng lùi về phía sau. - Bắt đầu! Giống hệt trận trước, Hoắc Vũ Hạo nháy mắt bạo khởi tốc độc phóng lên, như tên thoát khỏi dây cung. Chỉ khác một chút, lúc hắn lao lên, kim quang trong mắt lóe sáng, bồn hồn hoàn trắng nõn như tuyết lặng lẽ dâng lên, trong đó hào quang từ hồn hoàn thứ nhất phát sáng rực rỡ. Hoàn Diệc Tuấn vốn đã chuẩn bị rất tốt, ngay khi Hiên Tử Văn hô lên bắt đầu, hắn đã nhanh chóng lui lại, dưới chân bắn ra hai luồng hào quang, đẩy thân thể rời khỏi mặt đất, hơn mười kiện hồn đạo khí viễn công cùng lúc xuất hiện nơi hai cánh tay, bả vai, ngực. Nhưng lúc hắn nhìn thấy bốn hồn hoàn trắng tinh của Hoắc Vũ Hạo, không khỏi kinh ngạc sửng sốt một vài giây. Quả thực cực kì quỷ dị, bốn hồn hoàn đều màu trắng, cái tình huống gì thế này?