Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Nhìn thấy tốc độ của họ, Hoắc Vũ Hạo cũng kinh ngạc không ít. Hắn đột nhiên phát hiện, tu vi những người áo xám kia có lẽ ít nhất cũng là Hồn Vương trở lên. Một nhóm người mạnh mẽ, tu vi thâm hậu, không phải như cái loại hồn đạo sư dùng mấy phương pháp tạp nham tăng thực lực, hồn lực phù phiếm không thật.    Vương Đông mỉm cười:    - Nghi hoặc cái gì, đợi lên nhà của ta sẽ biết thôi, chúng ta đi.    Nói xong hắn lao đầu đi trước, trèo lên sơn đạo.    Hoắc Vũ Hạo cũng không rớt lại sau, nhanh chóng đuổi theo. Vào trong mây mù, Vương Đông chủ động nắm tay Hoắc Vũ Hạo, nói:    - Ta dẫn ngươi đi, trong sương mù dễ lạc đường lắm, cái này là một tuyến phòng ngự của gia đình ta đó nha, sơ ý một chút là té xuống vách núi liền.    Hoắc Vũ Hạo cười:    - Ngươi quên là ta không cần dùng mắt nhìn đường sao.    Vương Đông cũng cười đắc ý    - Ngươi thi triển Tinh Thần Tham Trắc thử xem. Hồn kỹ Tinh Thần Tham Trắc của ngươi cũng không phải vạn năng đâu nha.    Hoắc Vũ Hạo nghe hắn nói vậy, cũng nghi hoặc không phục, vừa nãy lại có cơ duyên ngộ đạo tinh thần lực, cũng dễ tự ái khi lòng tự tin bị đả kích, lập tức thi triển ra Tinh Thần Tham Trắc dò xét chung quanh.    Vốn nghĩ chẳng có gì, nhất thời hắn hoảng sợ, vì hắn phát hiện trong  Tinh Thần Tham Trắc của mình hoàn toàn rỗng tuếch, không hề cảm nhận được cái gì chung quanh, ngay cả bản thân lẫn Vương Đông bên cạnh cũng không thấy, dường như hoàn toàn bị bao bọc trong mây, nhưng rõ ràng cả hai đang bước trên đá núi a!    Chấn động, Hoắc Vũ Hạo vội vàng tăng cường Tinh Thần Tham Trắc mở luôn Vận Mệnh Nhãn. Từ ngày có được Tinh Thần Tham Trắc, chưa hề thất bại, hắn không tin ngay cả mây mà Tinh Thần Tham Trắc cũng không đối phó được.    Nhưng khi hắn dùng đến Vận Mệnh Nhãn, kinh ngạc lại càng thêm kinh ngạc, cũng hoàn toàn không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ khác là màu sắc của đám mây thay đổi.    Đám mây trong sự dò xét của Vận Mệnh Nhãn đều có màu vàng, dường như trong đó cũng có khí tức vận mệnh, nhưng cái gì cũng không thấy, dù có cố gắng kéo dài khoảng cách dò xét, nhưng mây mù lại vô tận như không thấy điểm cuối.    - Tại sao lạu như vậy?    Hoắc Vũ Hạo giật mình thảng thốt.    Vương Đông nói:    - Bí mật. Đi thôi.    Hắn dẫn đầu, Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể nhắm mắt theo sau. Đường đi cũng không bằng phẳng, nơi nơi đều là đá cứng, vốn không giống đường đi bình thường. Nếu không có Vương Đông dẫn đường, có lẽ Hoắc Vũ Hạo thật sự gặp nan đề.    - Vương Đông, hay là từ trên cao bay qua, nhà của ngươi thật là tà môn a!    Vương Đông cười khoái chí:    - Cứ đi thôi, thật ra chỉ có mây ở đỉnh núi cao nhất này mới có điểm đặc biệt. Nhưng trong mây này có vài hồn thú loài chim, được gọi là vân trung sát thủ. Bọn chúng có đầy đủ những cường giả tu vi vạn năm a, lại còn bay theo bầy, muốn bay qua cũng khó.    Hoắc Vũ Hạo cười khổ:    - Ta đột nhiên thấy hối hận theo ngươi đến đây. Ngươi gọi đây là nhà sao? Thực là đầm rồng hang hổ a!    Vương Đông cười nói:    - Ngươi chú ý lời nói một chút, nếu mà hai tía của ta nghe được, đừng trách ăn hành nha.    - Hai tía?    Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc:    - Chẳng lẽ ngươi có hai phụ thân.    - Phì! Ngươi mới có hai phụ thân á. Kỳ thật. . . . . .    Nói tới đây, giọng của hắn hơi ảm đạm    - ... ta cũng không biết phụ thân ở nơi nào. Đại tía, nhị tía là huynh trưởng của phụ thân ta. Ta chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ. Khi hỏi đại tía, nhị tía, họ chỉ nói cha mẹ đã đi xa. Khi ta lớn lên, ta đoán, cha mẹ ta e rằng....    Đột nhiên nghe tiếng nghẹn ngào trong lời nói của Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo vội vàng nắm chặt  tay hắn    - Vương Đông! Bá phụ, bá mẫu nhất định không có việc gì đâu, ngươi đừng nghĩ lung tung!    - Ừ.    Vương Đông nhẹ nhàng đáp lời, vốn tâm tình đang vui vẻ đột nhiên ảnh hưởng không nhỏ.    Rốt cục, trước mắt sáng lên, mây mù chung quanh đã ở lại dưới chân.    Đứng trên biển mây, cảm giác lại hoàn toàn khác, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc không thôi.    Vương Đông không nói tiếng nào nhìn hắn, nghi hoặc không biết hắn có lại ngộ đạo lần nữa không?    May mắn, ngộ đạo dĩ nhiên không dễ xuất hiện như thế, Hoắc Vũ Hạo bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động ngắn ngủi, rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, không ngờ là một tòa thành.    Đúng vậy, ngay trên đầu hắn cách khoảng ba trăm thước, trên mây lững lờ, một tòa thành thật nguy nga.    Tường thành màu xám mang phong cách cổ kính, khí thế cao cao tại thượng, phiêu đãng trong mây, sơn thế chót vót, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không thể tưởng tượng được tòa thành này được tạo thành bằng cách nào.    Ngày trước hắn đến Minh Đô, bị kiến trúc nơi đó khiến cho cảm khái không thôi, nó chính là biểu tương cho khoa học kỹ thuật của đế quốc Nhật Nguyệt, tinh hoa cường đại của hồn đạo khí ứng dụng rộng rãi.    Nhưng tòa thành ôm lấy đỉnh núi trước mắt, quả thât là một kỳ quan. Dù hồn đạo khí hôm nay phát triển vượt bậc, muốn tạo ra tòa thành như thế này, cũng không có năng. Cảnh vật trước mắt, Hoắc Vũ Hạo dù khó tin cũng không thể không tin vào mắt mình.    Được Vương Đông dẫn đường, hai người tiếp tục đi lên, độ cao vài trăm mét cũng không đến nỗi. Lát sau, cuối cùng cũng đến được cổ bảo thành. Trên đỉnh núi, gió càng thêm lạnh, mang theo sương ẩm ướt. Nhưng bất kể gió núi gào thét có mạnh mẽ cỡ nào, tòa thành kia vận ngạo nghễ sừng sững tọa lạc trên đỉnh cao phong. Tòa thành có cổng rất lớn hình vòm, phía trên khắc ba chữ to: Hạo Thiên Bảo. Không hiểu sao, nhìn thấy cái tên này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại nảy lên một cảm giác thân quen. - Mời Vương Đông giả vờ khách khí làm một cái động tác cung cung kính kính với Hoắc Vũ Hạo, nhìn hắn thất thần mà không khỏi đắc ý ra mặt. Hoắc Vũ Hạo cười nói: - Dù rằng không muốn thừa nhận, nhưng ta phải thốt lên, hảo huynh đệ của ta à, ngươi thật sự khiến ta vô cùng kinh ngạc đó! Vương Đông nói: - Ngươi là kẻ đầu tiên được ta dẫn về nhà đó, bình thường nhà ta không có khách đâu. Hoắc Vũ Hạo cười nhẹ: - Nhà của ngươi không có khách cũng dễ hiểu, cứ nhìn cái vân trận kinh khủng kia là biết a. - Ai dám nói nhà của ta không hề có khách a! Đúng lúc này, một tiếng nói vang dội hùng hậu từ trong tòa thành phát ra. Hoắc Vũ Hạo lắp bắp kinh hãi, một bóng người cao lớn từ trong thành đã đi ra. Một trung niên vạm vỡ cường tráng, mái tóc ngắn chỉa ra như cương châm, tướng mạo rất khí phách, gương mặt cương nghị vuông vức sắc như đao gọt, đôi mắt nâu nhạt, mơ hồ thấp thoáng kim quang, trường bào màu xám hoàn toàn không che đi nét cường tráng vạm vỡ của cơ thể. Lúc người đó xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo đã cảm nhận một uy áp cực lớn ập tới trước mặt. Vị trung niên kia cũng chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, khí thế không chỉ có áp lực, mà còn là uy áp từ tinh thần, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy một lực lượng khổng lồ như muốn nghiền nát cơ thể mình, trong Tinh Thần Hải khoảnh khắc đó dậy sóng cuồn cuộn. Trong Tinh Thần Hải, Thiên Mộng và Băng Đế vốn đang ngủ say cũng đều cùng nhau tỉnh dậy, hai đại hồn thú cũng kinh ngạc không hiểu. Ngay lúc đó sự cường thịnh về mặt tinh thần của Hoắc Vũ Hạo phát huy tác dụng. Khoảnh khắc giật mình, hai tròng mắt lóe kim quang, cơ thể tản ra một tầng sương mù mênh mang màu vàng kim, bao phủ toàn thân. Khiến hắn trở thành một thân người dát vàng. Trong kim quang, những dòng khí lưu chuyển động không ngừng như ba đào bão tố, nhưng bản thể của hắn thì vững như bàn thạch, dù có hơi run rẩy một chút, vẫn đứng vững trước áp lực. May mắn áp lực này cũng không kéo dài, chỉ chốc lát vài giây liền chấm dứt. Chỉ vài giây đó, cũng đủ khiến Hoắc Vũ Hạo đẫm mồ hôi sợ hãi. Hắn biết rõ, áp lực quá lớn này với tu vi tinh thần lực hiện tại của mình cũng duy trì không quá một phút. Người này phải có thực lực cực kỳ khủng bố mới sinh ra uy áp tinh thần cường hãn đến vậy a! Hoắc Vũ Hạo bất chợt thấy hoảng sợ, ánh mắt nhìn trung niên trước mặt đột nhiên thêm tôn kính. Vương Đông oán giận nhìn chắm chằm vị trung niên kia, gắt lên: - Nhị tía, ngươi làm cái gì đó? Chúng ta vừa đến nơi thì ngươi lại khi dễ bằng hữu của ta. Trung niên nam tử cười lớn: - Ai bảo khi nãy hắn dám nói nhà chúng ta không bao giờ có khách. Tiểu tử kia, chỗ chúng ta không phải không có khách, mà là không có mất ai đủ tư cách vào đến Hạo Thiên Bảo chúng ta mà thôi. Với tuổi của ngươi mà có tu vi tinh thần thế này, tuyệt đối đủ tư cách. Ngày xưa... khụ khụ..... ngày xưa lão phu có được tu vi tinh thần cỡ này thì cũng ..... mà thôi, không nói nhiều nữa, vào đi. Hoắc Vũ Hạo cung kính nói: - Bá phụ khỏe chứ? Theo lời nói của vị trung niên kia, hắn cũng đoán được người này không trẻ như bề ngoài vậy. Vương Đông nói: - Vũ Hạo, đây là nhị tía của ta, gọi hắn là nhị bá đi. Trung niên nam tử trừng mắt nhìn Vương Đông, nói: - Bây giờ mà gọi nhị bá thì còn sớm lắm, tên nhóc kia, lão phu họ Thái, cứ gọi ta là bá phụ đi. Vương Đông nổi giận lườm mắt nhìn vị trung niên nọ, nhưng vị bá phụ đó cũng không thèm để ý hắn, xoay người vào bảo thành trước. Hoắc Vũ Hạo cũng không cảm nhận một chút địch ý nào từ vị bá phụ nọ, nhưng có thể cảm thấy sự cao ngạo trong đó, rõ ràng cũng chưa hoan nghênh mình cho lắm.- Vương Đông, không sao, cứ nghe theo bá phụ đi. Vương Đông bất mãn than thở: - Bọn họ đều như vậy không tin mắt nhìn người của ta, Hừ! Hoắc Vũ Hạo cười nói: - Chỉ cần ngươi cho ta là huynh đệ là tốt rồi, nhất định ta sẽ cư xử phải phép với người nhà ngươi, dẫn ta đi thăm lòng vòng một chút, rồi tìm chỗ cho ta ở. - Ừ Vương Đông dẫn Hoắc Vũ Hạo vào thành. Trong thành không có những thứ trang trí xa hoa, hầu hết chỉ có màu xám, màu đen là tông màu chính, thỉnh thoảng có vài chỗ màu xanh. Hai bên tòa thành có thang lầu rất cao. Kết cấu tòa thành cũng không phức tạp, tổng cộng có ba tầng, diện tích cũng không nhỏ.

 Vương Đông giới thiệu: - Hạo Thiên Bảo chúng ta tầng một là nơi ở của người trong tông, tầng hai để cho khách, tầng ba thì dành cho đại tía, nhị tía, ta và tỷ tỷ. - Tông môn? Hạo Thiên Bảo? Hạo Thiên Tông! Hoắc Vũ Hạo chấn động toàn thân, rốt cục cũng hiểu được tại sao khi thấy ba chữ Hạo Thiên Bảo lại cảm giác quen thuộc. Đúng vậy! Hạo Thiên, còn không phải là Hạo Thiên Tông sao? Trong những sử sách ở Hải Thần các, hắn từng đọc giới thiệu về Hạo Thiên Tông. Trong tư liệu mà học viện Sử Lai Khắc thu thập được, Hạo Thiên Tông được xếp hạng đầu, ngang với Bản Thể Tông, có thể thấy họ cường đại thế nào. Thời gian Hạo Thiên Tông thành lập còn sớm hơn học viện Sử Lai Khắc, cũng đã có hơn vạn năm lịch sử, còn hùng hậu hơn cả Bản Thể Tông. Một vạn năm trước, Hạo Thiên Tông đã được xưng tụng là tông môn đệ nhất khí võ hồn. Ngay cả tông môn hiển hách vang dội một thời Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng phải xếp sau một bậc. Hoắc Vũ Hạo không ngờ tên Vương Đông lại xuất thân từ Hạo Thiên Tông, xem ra võ hồn thứ hai của hắn, cái cây búa đen chính là Hạo Thiên Chuy võ hồn trấn tông của Hạo Thiên Tông. Năm xưa, đứng đầu thất quái Sử Lai Khắc đầu tiên, cũng là người sáng lập Đường Môn. Đường Tam vốn xuất thân từ Hạo Thiên Tông, có cha chính là Hạo Thiên Đấu La, thực lực cực kỳ cường đại. Đường Tam cũng là hồn sư võ hồn song sinh, một trong đó là Hạo Thiên Chuy. Nhưng 1000 năm trước, Hạo Thiên Tông bỗng nhiên dần dần biến mất, những người hành tẩu trên đại lục không còn thấy dấu vết của tông môn này, người ta đoán là đã suy sụp tiêu vong. Không ngờ Hạo Thiên Tông chẳng những không biến mất, ở sâu trong mây trên núi cao xây dựng một tòa thành kỳ quan đáng kinh ngạc. Vương Đông mỉm cười: - Đến bây giờ mới đoán ra, ngươi cũng chậm tiêu quá đi. Hoắc Vũ Hạo cười khổ: - Tới bây giờ ngươi cũng chưa từng nói với ta cái gì, làm sao ta có thể đoán được. Vương Đông, ngươi xuất thân từ Hạo Thiên Tông, tông môn cường đại từ xưa tới nay, thập áp lực với ta rất lớn a, chúng ta. . . . . . Vương Đông hơi bất mãn ngắt lời: - Sao ngươi lại tỏ vẻ mình là người dưng nước lã thế, thân phận linh tinh cái gì, hai chúng ta còn quan trọng chuyện đó sao? Hoắc Vũ Hạo cười lớn: - Ta chỉ hơi nghĩ quá thôi, thật ra không sao cả, chỉ cần ngươi cho là không quan trọng, thì không quan trọng vậy. Vương Đông phì cười: - Đi thôi, lên tầng 2. Hoắc Vũ Hạo nói: - Ừ. Trong thành, thỉnh thoảng có vài người áo xám đi ngang qua, khí tức và hồn lục dao động của họ toát ra cho thấy họ chính là trụ cột của nơi này. Nhiều người áo xám Hoắc Vũ Hạo căn bản không thể nhìn ra nông sâu. Hạo Thiên Tông thật quả là nơi tàng long ngọa hổ, nhưng mà trong núi hiểm trở thế này, họ sống như thế nào chứ? Tiến vào Hạo Thiên Bảo, có thể nói Hoắc Vũ Hạo lúc này nhìn cái gì cũng thắc mắc. Vương Đông dẫn Hoắc Vũ Hạo lên tầng 2, sắp xếp cho hắn một cái phòng. DIện tích phòng to không tính được. Giường, bàn ghế đều dùng đá tạo thành, tủ cũng vậy, bài trí trong phòng khá đơn giản. Vương Đông hơi áy náy: - Chúng ta ở đây đều là như vậy, điều kiện sinh hoạt giản dị, ngươi đừng để tâm nha... Hoắc Vũ Hạo cười nói: - Với ta mà còn khách khí gì, được vào Hạo Thiên Bảo sâu thẳm trong mây thế này, ta phải vinh hạnh mới đúng, ngươi cũng vừa về, nên đi gặp người nhà đi, không cần lo cho ta, ta sẽ nghỉ ngơi một lát. - Được, lát nữa ta đem chăn nệm đến cho. Vương Đông lúc này mới xoay người rời đi. Hắn đi rồi, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên đánh giá phòng mình, diện tích ước chừng 20m vuông, có một buồng vệ sinh, trong đó có một bồn nước, chứa đầy nước trong. Hoắc Vũ Hạo lấy ra một thau nước muốn rửa mặt, nhưng khi chạm vào nước thì hắn liền hoảng sợ.(bất toán ngận đại: to lớn không tính toán được = 20m vuông) Nước cực lạnh, bản thân có năng lực cực hạn băng, lại rùng mình run rẩy, giựt tay ra khỏi nước ngay lập tức. Lạnh thật a! Nước này là nước gì? Hoắc Vũ Hạo hơi do dự một chút, nhưng vẫn khoát nước rửa mặt, cái lạnh cực độ truyền khắp toàn thân khiến hắn tỉnh người, mệt mỏi đi đường nháy mắt được tẩy rửa hoàn toàn, thoải mái không nên lời. Võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng bị loại nước lạnh tinh khiết kích hoạt, hình xăm trên lưng Hoắc Vũ Hạo ngọ nguật, khiến hắn kinh ngạc, hồn hoàn màu đỏ với bốn đường kim văn chiếu rọi khắp phòng. Hạo Thiên Bảo, tầng 3. Vương Đông quẹt miệng, vẻ mặt không hài lòng, thong thả bước vào một cái phòng lớn, nhị tía của hắn đang ngồi đó, trên ghế chủ vị, còn có một trung niên khác. Người đó mái tóc dài xanh mướt, lõa xõa trên vai, mắt cũng màu xanh, sâu thẳm khó hình dung, mơ hồ toát ra khí tức mạnh mẽ trong cở thể. Trang phục trắng toát phủ lên thân hình khôi vĩ, đang nói chuyện với vị trung niên tóc đen đầu đinh kia. - Đại tía, nhị tía, sao các ngươi lại thế này a! Người ta là khách ở xa tới, lúc nãy nhị tía làm cái gì đó, lỡ khiến hắn sợ hãi thì sao? Vương Đông vừa vào cửa liền chất vấn như pháo liên thanh. Trung niên đầu đinh cười giòn tan: - Tiểu Đông nhi bảo bối, lâu rồi mới về nha, sao lại nổi cáu với chúng ta, việc này cũng không nên a. Bằng hữu kia của ngươi, nếu cửa đó của ta còn không qua được, thì có tư cách gì mà vào Hạo Thiên Bảo chúng ta? Năng lực cũng khá, bất quá so với tiểu Đông của chúng ta vẫn còn kém xa. Vương Đông bất mãn giải thích: - Nói gì đó, các ngươi căn bản không biết gì hắn, Vũ Hạo rất xuất sắc, võ hồn song sinh, võ hồn thứ hai là cực hạn băng đó. Lần trước ta đã nói với các ngươi rồi, chẳng lẽ không tin ta? Vị trung niên áo trắng mỉm cười: - Tiểu Đông đừng ồn, không phải không tin ngươi, nhưng muốn thay ngươi kiểm tra hắn, hơn nữa chẳng phải nhị tía chỉ ra tay vừa phải thôi sao? Đột nhiên, hai vị trung niên đều biến sắc, ánh mắt kinh ngạc liếc nhau. Vị trung niên áo trắng vội hỏi Vương Đông: - Tiểu Đông, bằng hữu của ngươi ở phòng nào? Vương Đông nói: - Hàn Ngọc phòng a! Không phải ta nói rồi sao, hắn có võ hồn cực hạn băng, nơi đó sẽ có ích cho hắn tu luyện. Trung niên đầu đinh trong mắt lộ tinh quang, híp lại, thoáng trầm ngâm một chút, rồi nói: - Tiểu Đông, hiểu biết của ngươi về bằng hữu này nhiều ít thế nào? Lai lịch hắn ra sao? Vương Đông nói: - Không phải lần trước ta nói hết rồi sao, lúc đó các ngươi tra hỏi như muốn đem tổ tông 18 đời nhà người ta ra mà hỏi, ta còn gì chưa nói đây chứ? Trung niên đầu đinh nói: - Bằng hữu này rất không đơn giản a! Hắn có hồn hoàn 10v năm trên người, ngươi có biết không? Nhưng cũng không phải đơn thuần là 10v năm. Nếu cảm giác của ta không sai, hẳn phải là 40v năm. Một tên Hồn Tông chỉ hơn 40 cấp, lại có khả năng có được sao? Điều kì lạ này lần đầu tiên ta gặp. - Hồn hoàn 40v năm? Lần này đến lượt Vương Đông giật mình - Không có khả năng đâu. Ta biết Vũ Hạo có vài bí mật, hắn cũng đoán ta có vài bí mật, chúng ta thân thiết nên cũng không hỏi nhau những thứ đó, nhưng làm sao hắn có thể có hồn hoàn 40v năm đây? Nhị tía, cảm giác của ngươi sai rồi. Trung niên áo trắng cũng nói: - Nếu nhị tía của ngươi cảm giác sai, chẳng lẽ cả ta cũng sai? Đúng là 40v năm. Có thể hắn bị hàn khí trong Hàn Ngọc phòng kích thích, võ hồn tự động phát ra, hắn chỉ có một hồn hoàn, nhưng quả thật là tu vi 40v năm. - Một thanh niên mười mấy tuổi, tu vi chỉ hơn cấp 40, lại có hồn hoàn 40 vạn năm, việc này chỉ có thể có một trường hợp duy nhất, chính là hồn thú 40 vạn năm đó hiến tế cho hắn, nhưng trong quá trình hiến tế lại phong ấn áp súc năng lượng bản thân để dung hợp với cơ thể hắn. Ngươi thật là biết chọn người a! Vương Đông kinh nghi bất định: - Nhưng mà, đại tía, nhị tía, ta cam đoan Vũ Hạo đối với ta tuyệt đối chân thành. Trước nay vẫn không hề biết thân phận của ta, đến nay cũng không hoàn toàn. Hắn sẽ không gây bất lợi gì cho ta. Cho dù hắn có hồn hoàn 40v năm thì sao? Ta... Đại tía ngắt lời: - Tiểu Đông, nghe ta nói. Cha mẹ ngươi giao phó ngươi cho chúng ta, nhất định chúng ta phải lo lắng cho ngươi, không thể để ngươi đi theo một người không rõ lai lịch. Ít ra chuyện này hắn phải làm rõ năng lực bản thân mới được. Chuyện này ngươi không cần xen vào, để ta và nhị tía của ngươi xử lý. Hiện tại ngươi cũng đã tới bình cảnh, lát nữa theo nhị tía thăng thiên thu hoạch hồn hoàn.Vương Đông đối với nhị tía hầu như không khuất phục chút nào, nhưng đối với đại tía lại rõ ràng rất kính trọng, vội vàng nói:    - Đại tía, hai người đừng làm hại gì hắn a! Vũ Hạo ở cạnh ta chắc chắn không có mục đích gì, các người có thể khảo nghiệm hắn, nhưng không được thương tổn hắn, nếu không ta cũng không sống nữa!    Hắn tỏ ra kiên quyết một cách kỳ lạ.    Vị trung niên áo trắng lạnh nhạt nói:    - Chúng ta sẽ lo việc này, không có gì bất lợi cho hắn đâu. Nếu phát hiện hắn có ý đồ xấu, bất quá chỉ giáo huấn hắn một chút, đuổi hắn đi mà thôi. Ngươi đi xa mới về, nghỉ ngơi đi, chúng ta bàn bạc một chút, xem cách nào khảo nghiệm tiểu tử kia. Muốn ở cạnh Đông nhi của chúng ta, đầu tiên phải vượt qua một cửa, nếu không cũng không cần nói nữa.    Vị trung niên áo trắng mắt lóe ánh sáng màu xanh, ngữ khí cũng rất kiên định, tản mát ra uy áp khiến Vương Đông không dám phản bác tiếng nào, chỉ đành đem vẻ mặt bất mãn rời khỏi phòng.    Vị trung niên đầu đinh nhìn Vương Đông rời đi, cất tiếng nói:    - Lão Đại, xem ra tiểu Đông rất quan tâm tên tiểu tử kia. Theo ta, tên nhóc này không rõ lai lịch, lại còn có năng lực đặc thù, nên trực tiếp đem ra đỉnh Hạo Thiên ném xuống dưới. Nó tướng mạo bình thường, làm sao xứng với tiểu Đông.    Vị trung niên áo trắng trừng mắt nhìn hắn:    - Sống nhiều tuổi như vậy, sao ngươi còn lỗ mãng đến thế. Không thấy tâm tình của tiểu Đông sao? Tên nhóc Hoắc Vũ Hạo kia tuổi trẻ lại quỷ dị cũng không sao, mấu chốt là tâm tính thế nào. Nếu chỉ là kẻ tầm thường, chẳng lẽ xứng đôi tiểu Đông của chúng ta?    Vị trung niên đầu đinh tựa hồ sợ sệt đại ca của hắn, nói:    - Lão Đại, vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Ta vừa rồi kiểm tra năng lực của hắn, tu vi không cao, nhưng căn cơ rất chắc chắn, rất dẻo dai. Hơn nữa hắn cũng tu luyện Huyền Thiên Công, không phải công pháp khác, và đáng ngạc nhiên là tinh thần lực của hắn. Vốn ta muốn cho hắn nhục mặt để biết lợi hại, thế nhưng tiểu tử kia lại có thể kết hợp tinh thần lực và hồn lực bản thân, chọi lại uy áp của ta, hơn nữa còn có thể kiên trì được. Trình độ của hắn về mặt tinh thần lực rất khá a.    Vị trung niên áo trắng gật đầu:    - Khảo nghiệm của chúng ta ngoại trừ năng lực, phải chú ý đến tâm tính, nên bàn bạc cẩn thận một chút.

    . . . . . .

    Hoắc Vũ Hạo không hề biết mình vô ý phóng ra võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt lại mang đến phiền toái lớn. Sau khi rửa mặt, hắn đến bên cửa sổ duy nhất trong phòng nhìn ra bên ngoài.    Cửa sổ cũng hình vòm, có một lớp thủy tinh trên đó. Đưa mắt nhìn qua, biển mây cuồn cuộn đập vào mắt, quả thật như chốn tiên cảnh, vẻ đẹp đó khiến hắn mê mẩn. Liên tưởng đến thời điểm bản thân phóng ra tinh thần lực chống cự uy áp của vị nhị tía kia, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy rõ bản thân đã tiến bộ.    Leo lên giường đá khoanh chân ngồi xuống. Hôm nay thu hoạch cần thông qua minh tưởng và chiêm nghiệm để củng cố lại, khắc sâu nó vào trí nhớ.    Nhưng hắn vừa ngồi xuống, tiếng nói của Băng Đế lại vang lên    - Vũ Hạo.    - Hử? Băng Đế, sao thế?    Hoắc Vũ Hạo hơi kinh ngạc hỏi.    - Lúc nãy người kia rất lợi hại, thực đáng sợ.    Băng Đế giọng điệu nghiêm trọng.    Hoắc Vũ Hạo nói:    - Ngươi nói là nhị tía của Vương Đông sao?    - Ừ. Khí tức của hắn làm ta cảm thấy rất sợ, Thiên Mộng cũng vậy. Ta chắc chắn hắn không phải hồn sư tinh thần, nhưng tinh thần lực lại nặng như núi, cao hơn cảnh giới hiện tại của ngươi nhiều. Hơn nữa ta không cảm nhận được tu vi của hắn là đến bực nào. Có lẽ so với trạng thái toàn thịnh của ta còn mạnh hơn, có lẽ ngang ngửa với vị Huyền lão ở học viện Sử Lai Khắc của ngươi.    - Ồ?    Hoắc Vũ Hạo cả kinh. Tuy bản thân cũng cảm thấy vị trung niên nọ rất mạnh, nhưng không ngờ theo đánh giá của Băng Đế lại cao như vậy.    Thiên Mộng Băng Tằm cũng lên tiếng    - Băng Đế nói đúng. Người kia rất mạnh, tinh thần lực dù không khổng lồ như ta năm xưa, nhưng lại thực chất hơn của ta nhiều. Hơn nữa ta cảm thấy trong tinh thần lực còn có uy áp của hồn thú, khí vị hung hãn đó, rất có uy phong của những kẻ ở trên cao. Nếu hắn là hồn thú mà nói, nhất định nằm trong thập cường mãnh thú, chẳng những thế phải là nhóm dẫn đầu. Nhưng rõ ràng hắn là người, không phải hồn thú. Trong những nhân loại mà ta biết, chỉ có vị Mục lão kia mới siêu việt tinh thần lực hơn hắn. Mặc dù người đó, hồn lực bản thân còn đáng sợ hơn tinh thần lực.    Hoắc Vũ Hạo nói:    - Hạo Thiên Tông đã có hơn vạn năm lịch sử, trong thế giới hồn thú của các ngươi, vạn năm không thấm vào đâu, nhưng với nhân loại chúng ta, vạn năm là rất dài, rất lâu. Hạo Thiên Tông có những cường giả mạnh mẽ như vậy cũng bình thường, dù sao ngày xưa cũng nổi danh ngang hàng Bản Thể Tông, thậm chí còn nổi hơn nữa chứ. Người nhà của Vương Đông thực cường đại, đối với ta cũng không có gì xấu, sao các ngươi lại cảm thấy lo lắng?    Băng Đế nói:    - Không phải lo lắng, mà cảm thấy người kia rất nguy hiểm. Thực lực của hắn, nếu hắn cố ý, có thể phát hiện sự tồn tại của ta. Như lúc trước đây, vị Mục lão dường như có cảm ứng được ta ở trong ngươi, có lẽ lão không nói với ngươi mà thôi, chắc là do lão biết mục đích của ta. Còn Thiên Mộng vì tinh thần lực tu vi cao hơn, nên không bị phát hiện.    - Có thể cảm ứng được các ngươi tồn tại?    Nghe những lời Băng Đế vừa nói, Hoắc Vũ Hạo cũng kinh hãi đến lắp bắp. Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Bích Đế Hoàng Hạt và Y lão, thậm chí còn có Tuyết Nữ, đều là bí mật lớn nhất của hắn, không thể để người khác biết. Bất giác hắn cũng tràn ngập lo âu.    Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm giác thân thể rét run, hồn lục vận chuyển cũng bị tắc nghẽn.    - Hử? Sao ta lại thấy lạnh thế này?    Từ khi dung hợp với Băng Đế, hai chữ rét lạnh đã hoàn toàn tách khỏi hắn, nhưng hôm nay là lần thứ hai hắn cảm thấy lạnh.    Băng Đế nói:    - Vương Đông kia đối với ngươi quả thật rất tốt. Nước mà ngươi rửa mặt lúc nãy, là một loại nước suối hấp thu hàn khí của thiên địa, Đống Tuyền. Dù chỉ là nước, nhưng cái lạnh của nó của thể so với Vạn Tái Huyền Băng ở trung tâm cực bắc chúng ta. Linh khí thiên địa rất nhiều, lúc ngươi rửa mặt thấy rất phấn chấn phải không? Nhưng loại này không phải người thường có thể hưởng thụ được, vì chắc chắn sẽ đóng băng. Cái giường ngươi đang ngồi càng khó lường, hẳn là Ngọc Tủy Sàng, thứ này ngay cả ở trung tâm cực bắc cũng rất hiếm, khối ngọc tủy lớn thế này lần đầu tiên ta thấy được.    Thiên Mộng Băng Tằm nói:    - Ta thì thấy rồi. Ngày trước lần đầu ngủ say lột xác, chính là gặp phải một khối ngọc tủy thế này, chẳng qua nó bị vỡ, chất lỏng bên trong dính vào người ta, khiến ta bắt đầu giấc ngủ đầu tiên. Ta có thể sống nhiều năm như vậy, cũng là do ngọc tủy vạn năm kia. Ngươi mau dẫn động hàn khí dung hợp vào hồn lực, ngồi đây tu luyện, có lẽ khuyết điểm tốc độ tăng trưởng chậm chạp của võ hồn Cực hạn băng sẽ được giải quyết.    Hoắc Vũ Hạo nói:    - Vậy điều mà các ngươi lo lắng...    - Không có gì đáng lo.    Thanh âm già nua của Y Lai Khắc Tư vang lên    - Người kia không có ác ý với Vũ Hạo, ta có thể cảm nhận rõ chánh khí trên người hắn, quá lắm chỉ muốn điều tra bí mật của ngươi, đuổi ngươi đi mà thôi. Ta đoán hắn sẽ còn tiếp tục thử ngươi, ứng phó cho tốt là được. Đừng lộ ra Vong Linh Ma Pháp ta dạy, những năng lực khác cứ dùng thoải mái. Tinh thần lực của hắn so với phán đoán của tiểu trùng tử còn cao hơn, vả lại còn rất kỳ lạ.    - Cao tới trình độ nào?    Thiên Mộng Băng Tằm tò mò hỏi.    Nhưng Y Lai Khắc Tư không nói thêm nửa lời, tựa hồ lại đi ngủ rồi.    Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng không trao đổi với hai vị hồn thú trong cơ thể nữa, bởi vì hàn ý từ bên dưới dâng lên càng lúc càng lạnh, khiến hắn phải tập trung vận chuyển hồn lực chống lại.    Hàn khí cũng không dâng lên ào ạt, mà chầm chậm dần dần đi lên từng vị trí cơ thể. Lúc bắt đầu, Hoắc Vũ Hạo vì có được võ hồn Cực hạn băng nên cảm giác không quá mãnh liệt, nhưng sau đó hắn nhận thấy cái lạnh này hoàn toàn khác cái lạnh của băng.    Cực hạn băng là thuộc tính băng cường đại nhất, nhưng hàn khí này là thiên địa nguyên lực tinh thuần, tính chất xâm lăng không mạnh, nhưng lại có bản chất khác Cực hạn băng.    Đơn giản mà nói, võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt như sương mù, hàn băng ngọc tủy sàng được thiên địa nguyên lực ngưng kết thành món ăn ngon. Có điều món ăn này nhiệt độ hơi bị thấp, nên không thể không toàn lực vận công, dung hợp vào hồn lực của mình, dẫn nó vào võ hồn.    Giọng nói của Băng Đế lại vang lên    - Cứ mặc người kia có uy hiếp với ngươi hau không, cơ hội lần này khó có không thể bỏ qua. Có hàn băng ngọc tủy sàng này, năng lượng thuộc tính băng sẽ không sinh ra bạo động, lại có thể tiêu trừ tâm hỏa của ngươi, sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu năm xưa ta có khối vạn tái huyền băng ngọc tủy, dù vượt qua bình cảnh 40v năm có bị thiên khiển cũng không xem vào đâu. Vũ Hạo, ngươi chú ý , ta sẽ mở phong ấn, giải phóng một phần lực lượng, mượn hàn băng ngọc tủy sàng cung cấp dinh dưỡng cho ngươi, dùng hồn lực bảo vệ kinh mạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận