Tiêu Tiêu không chút nhân nhượng, cười lạnh nói:
- Chưa thử sao biết được? Bất quá ngươi là Chiến Công hệ Chiến Hồn Sư, nếu đấu với hai chúng ta thì phải có khoảng cách chứ, để coi, ba mươi thước đi.
Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh nghe hai người đấu khẩu, càng lúc càng phát hiện Tiêu Tiêu này cũng thật thông minh, tinh thần dò xét của hắn có thể sử dụng độ khoảng năm mươi thước, Tiêu Tiêu lại chọn ba mươi thước, thế thì Vương Đông dù công hay thủ gì cũng nằm trong phạm vi dò xét của hắn.
Vương Đông đáp ứng không chút suy nghĩ.
Tiêu Tiêu lại nói:
- Ngươi có thể bay, còn chúng ta thì không, cái này chỉ là giao lưu thôi, ngươi đừng có mà thua rồi bay trốn đi đấy.
Vương Đông tùy ý nói:
- Ta không bay cao hơn năm thước là được chứ gì. Được rồi, bắt đầu đi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nói xong hắn liền lập tức lùi về sau.
Tiêu Tiêu quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Lớp trưởng, chúng ta chơi "thả diều" đi. Ngươi dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phụ trợ cho ta, chúng ta cho tên kia một vố ra trò.
Trước khi đến học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết cái gì gọi là "thả diều", nhưng giờ thì dĩ nhiên phải rõ, "thả diều" ý nói một loại chiến thuật vừa đánh vừa lui.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Được, ta phối hợp với ngươi.
Hắn cũng muốn biết rốt cục thực lực của Vương Đông và Tiêu Tiêu đã đến trình độ nào rồi. Ba tháng nay, hắn chưa từng thấy Vương Đông sử dụng kỹ năng thật sự của vũ hồn. Bất quá hắn biết, Vương Đông tuy hơi kiêu ngạo, nhưng cái đấy cùng lắm chỉ gọi là tự tin chứ chẳng phải là tự đại. Có thực lực tất nhiên có quyền tự tin.
Hai bên nhanh chóng giãn khoảng cách ra, thoáng cái Vương Đông đã đi đến dựa vào cây đại thụ cách hai người Hoắc Vũ Hạo ba mươi thước, sau đó hắn nhìn hai người rồi phất phất tay, ý nói bản thân đã sẵn sàng, có thể bắt đầy.
Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nàng có dáng người nhỏ xinh, thậm chí trong lớp có thể gọi là một mỹ nữ. Nàng quay nhìn Hoắc Vũ Hạo, khẽ gật đầu.
- Lớp trưởng, giúp ta.
- Được.
Lúc này Tiêu Tiêu mới quay sang hướng Vương Đông, hô:
- Bắt đầu.
Dứt lời nàng liền phóng ra vũ hồn của mình.
Từ dưới chân này xuất hiện hai cái hồn hoàn màu vàng, hóa ra nàng cũng là một Đại Hồn Sư trên cấp hai mươi, thấy thế Hoắc Vũ Hạo âm thầm xấu hổ.
Hai hồn hoàn của Tiêu Tiêu sau khi xuất hiện cũng không có biến hóa gì, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một quầng sáng màu đen xoay tròn, dần dần hóa thành hình một tiểu đỉnh ba chân dài đường kính chừng một thước. Đúng là vũ hồn của Tiêu tiêu, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng được phóng ta, Tiêu Tiêu nhìn hồn hoàn màu trắng dưới chân hắn khẽ giật mình, khó trách lớp trưởng liều mạng tu luyện như thế, thiên phú đúng là hơi kém a!
Nhưng, giây lát sao đó, nàng lại kinh hãi trước tác dụng từ hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo.
Lấy hai người họ làm trung tâm, mọi vật xung quanh phạm vi mười thước đều xuất hiện rõ ràng trong đầu, hơn nữa, mọi thông tin đều tự động truyền vào đầu nàng, không cần phải làm gì cả.
Tiêu Tiêu chấn động nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo, còn Vương Đông ở bên kia đã muốn xuất chiêu rồi.
Bề ngoài Vương Đông có vẻ coi thường hai người bọn họ, nhưng thực tế dù chỉ một chút suy nghĩ khinh thường hắn cũng không có, bởi vì hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo hắn đã từng thử qua rồi.
Nháy mắt, đôi cánh mỹ lệ xuất hiện sau lưng Vương Đông, khắp người hắn được một tầng ánh sáng màu xanh đậm bao phủ. Đôi cánh kia phát ra luồng ánh sáng rực rỡ tạo thành một chữ V thật lớn. Đồng thời, hai hồn hoàn, một vàng một tím cũng từ dưới chân hắn bay lên, vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp, xuất hiện.
Hắn khẽ nhích người rồi vọt thẳng về trước, hồn lực không ngừng đổ vào hai cánh, tốc độ của hắn càng lúc càng tăng.
Đây cũng không phải hồn kỹ, chỉ là một trong những đặc tính vốn có của Quang Minh Thần Điệp thôi, bởi vậy có thể nói, vũ hồn này mạnh mẽ biết nhường nào.
Tích tắc sau Vương Đông đã đi được hai mươi thước, có thể nói rất gần hai người Hoắc Vũ Hạo rồi. Có thể tưởng tượng thế này, một Cường Công hệ Chiến Hồn Sư đối diện với hai hồn sư Khống Chế hệ không có khẳ năng cận chiến, kết quả thế nào? Không cần xem cũng rõ.
Cũng trong lúc này, một loạt các tin tức về Vương Đông không ngừng truyền về đại não của Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo, nào là quỹ tích di chuyển, biến hóa của cơ thể, biến hóa của vũ hồn, thậm thí hồn lực trong cơ thể hắn đang vận chuyện như thế nào cũng có thể mơ hồ thấy được.
Tiêu Tiêu lúc này không chút bối rối, Hoắc Vũ Hạo dựa vào hồn hoàn màu trắng mà có được kỹ năng như thế đã khiến nàng rất vui rồi, nàng thấy Vương Đông di chuyển thì cũng bắt đầu có hành động.
Tay phải nàng chỉ về hướng Vương Đông, cái đỉnh trên đầu nàng lập tức rực sáng vọt thẳng đi, nó cũng chẳng bay về hướng Vương Đông mà là con đường hắn phải đi qua. Đồng dạng, nàng cũng chưa sử dụng đến hồn kỹ, đây là một trong những kỹ năng vốn có của vũ hồn kia.
Vương Đông lúc này hết sức khó chịu, cái thứ kia bay đến đúng nơi mà hắn phải vượt qua, rõ ràng là nhờ tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo, nếu không Tiêu Tiêu làm sao phán đoán chính xác đến vậy.
Lúc này hắn đành khẽ rút cánh bên trái vào rồi lách người định thay đổi phương hướng, nhưng không ngờ cái đỉnh màu đen kia nháy mắt cắt ngang, chắn trước mặt hắn.
Dự đoán tương lai.
Tiêu Tiêu theo bản năng quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhờ tinh thần dò xét của hắn mà nàng chẳng cần phải nhìn đến hành động của Vương Đông nữa, mọi chuyện từ phức tạp trở thành đơn giản một cách thần kỳ.
Vương Đông cố gắng bức phá, hai cánh không ngừng biến đổi, cũng tăng tốc lên vài lần, nhưng dưới tinh thần dò xét, những chuyện này Hoắc Vũ Hạo đều phát hiện được. Vương Đông cực kỳ bực bội, nhịn không được hét lên.
- Hoắc Vũ Hạo, tên chết tiệt kia, được rồi, ta tránh không được thì trực tiếp phá nó thôi.
Hắn vừa nói xong, hồn hoàn thứ nhất dưới chân hắn liền lóe sáng, hai mắt Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức sáng ngời, thông qua tinh thần dò xét hắn có thể cảm nhận được, hồn lực trong cơ thể Vương Đông đột nhiên bùng nổ như nước sôi cuộc trào, điên cuồng rót đôi cánh sau lưng. Đôi cánh kia bắt đầu không ngừng đại trương.