Tất nhiên không phải cứ Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu gặp nhau là có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng hầu như mỗi đời Chu gia và phủ Công Tước đều có một, thậm chí hai cặp có Vũ Hồn dung hợp kỹ. Điều kiện quan trọng nhất để có thể kế thừa tước vị phủ Bạch Hổ Công Tước cũng chính là có thể kết hôn với người bên Chu Gia mà Đái Hoa Bân đúng phù hợp với tất cả các điều kiện trên.
U Minh Bạch Hổ được dung hợp bởi Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu lúc này là tiêu điểm của toàn trường.
Bạch Hổ to lớn nhưng lại vô cùng hư ảo, thân ảnh Đái Hoa Bân và Chu Lộ cũng đã hoàn toàn biến mất. Thân thể to lớn của Bạch Hổ nhoáng lên rồi hóa thành một cơn sóng bay thẳng đến nhóm Hoắc Vũ Hạo với tốc độ kinh người.
Bạch Hổ xuất hiện ngẩng cao đầu gầm to, đầu cúi xuống thể hiện chí khí hùng bá thiên hạ, Thú Trung Chi Vương !
-Tiêu Tiêu, bắt đầu đi!
Hoắc Vũ Hạo hét lớn rồi xoay người dang hay tay ôm lấy Vương Đông.
Bọn hắn không muốn dùng chiêu này, Hoắc Vũ Hạo vẫn muốn ẩn nhẫn đợi thời cơ cho tương lai nhưng lúc này đã không còn cách nào khác. Đối phương đã sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ, bọn hắn đã không còn đường lui. Trận đấu này Hoắc Vũ Hạo không muốn thua, hắn muốn linh hồn của mẹ nhìn thấy cố gắng của hắn, nhìn thấy hắn đã mạnh mẽ lên, nhìn thấy hắn báo thù!
Đái Hoa Bân và Chu Lộ có con bài chưa lật, ba người Hoắc Vũ Hạo sao lại không có?
Vương Đông đã sớm đưa hai tay, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo tiến đến hai mắt Vương Đông bỗng sáng lên hiện ra vẻ dịu dàng an ủi. Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy tia sáng này lập tức bình tĩnh, lòng thù hận sâu sắc cũng dịu lại, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn kiên cường chấp nhất.
Đúng vậy, trước khi trận đấu bắt đầu bọn hắn đã thử dẫn động Vũ Hồn dung hợp kỹ và đã thành công, thế nên cả hai đã có thể xác định, sau ba ngày thì Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người sẽ có thể thi triển.
Lúc này các lão sư trên khán đài gần như ngừng thở, lão sư giám trận lại càng khẩn trương âm thầm chuẩn bị ra tay.
Hầu như toàn bộ các lão sư đều không tưởng tượng nổi, chỉ là một trận đấu sát hạchTân Sinh lại có thể xuất hiện Vũ Hồn dung hợp kỹ, là Vũ Hồn dung hợp kỹ!
Lão sư giám trận đã chuẩn bị ngăn chặn U Minh Bạch Hổ. Vũ Hồn dung hợp kỹ này tuy mạnh mẽ nhưng so với tu vi của bản thân lão sư thì vẫn kém xa. Vị lão sư này tự tin có thể trong thời điểm mấu chốt ra tay ngăn cản cứu ba người nhóm Hoắc Vũ Hạo. Lão sư giám trận lúc này vẫn chưa ra tay là vì nhìn thấy hành động kỳ lạ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng với Vũ Hồn mà Tiêu Tiêu vừa thi triển.
Ba đại đỉnh bên người Tiêu Tiêu rực sáng rồi đập vào nhau, hai Hồn Hoàn phụ trợ cho Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cũng sáng lên.
Từng quầng sáng đen từ người Tiêu Tiêu lan tỏa ra xung quanh, lúc này cột sáng đen không tắt đi mà lại dung nhập vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Ba đỉnh hợp nhất, một tiếng nổ to vang lên, một đại đỉnh to lớn gấp đôi xuất hiện, phía trên đại đỉnh hiện lên từng ký hiệu kì lạ mang theo khí tức uy nghiêm cùng thanh âm vang dội.
Sắc mặt Tiêu Tiêu tái nhợt, cô bé nhắm hai mắt đưa tay phải về phía trước. Đại đỉnh lóe lên rồi rơi xuống trước mặt U Minh Bạch Hổ mang theo tiếng nổ đinh tai.
- Quốc Trọng Khí, Đỉnh Chấn Động!
Đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của Tiêu Tiêu.
Lúc này Tiêu Tiêu cũng biết một chiêu của mình không thể kềm chế nổi Vũ Hồn Dung hợp kỹ của đối phương nên cô bé quyết đoán tự bạo đi Hồn Kỹ của mình đem toàn bộ Hồn Lực bên trong bạo phát ra. Cách này tuy trong khoảnh khắc tiêu tốn rất nhiều Hồn Lực nhưng uy lực thực sự lớn và không khiến Tiêu Tiêu bị cạn kiệt Hồn Lực như lần trước.
Không gian xung quanh đại đỉnh trở nên vặn vẹo, từng đạo sóng âm mạnh mẽ lan tràn ra hơn mười thước rồi theo Tinh Thần Tham Trắc đánh thẳng về phía U Minh Bạch Hổ đang tiến tới.
Thân hình U Minh Bạch Hổ bị sóng âm đập vào, sao đó ánh sáng lóe lên, Bạch Hổ run người một cái rồi tiếp tục di chuyển không hề bị thương tổn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tiêu Tiêu hoảng sợ, cô bé không thể tin được Đỉnh Chấn Động của mình chỉ đủ để Bạch Hổ dừng lại trong một giây.
Nhưng tiếp theo lại là một cảnh khiến Tiêu Tiêu còn khiếp sợ hơn. Một đoàn ánh sáng vàng kỳ dị bên cạnh cô bé vụt lên, một cột sáng xông thẳng lên trời khiến trong khoảng khắc trước mắt Tiêu Tiêu chỉ còn thấy một thứ duy nhất: ánh sáng ngọc, ánh sáng ngọc phát ra từ người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông!
Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo vàng rực.
Quang Minh Nữ Thần Diệp mỹ lệ huyền ảo của Vương Đông.
Khi vừa ôm nhau thì cả hai đã lập tức phóng ra Vũ Hồn, phạm vi mười thước xung quanh đều theo ánh sáng đặc thù phát ra từ hai người mà sáng lên.
Hào quang này vô cùng kỳ lạ, nó là một hỗn hợp giữa các luồng sáng tím, lam và vàng. Khí tức quang minh nồng đậm kèm theo của rất nhiều Hồn Lực hỗn hợp đang dao động vô cùng khủng khiếp.
Sau lưng Vương Đông xuất hiện một ảo ảnh Quang Minh Nữ Thần Diệp hoàn hảo.
Phía sau Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một hư ảnh Linh Mâu, Linh Mâu được ánh vàng bao phủ nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa sắc tím.
Trên không trung hai hư ảnh to lớn đang chậm rãi tiếp cận và đang không ngừng biến hóa. Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo trở nên rõ ràng thâm thúy và gần như đã được hai sắc tím lam bao phủ, ánh vàng đã hoàn toàn biến mất.
Quang Minh Nữ Thần Diệp lại rực cháy dữ dội không ngừng thiêu đốt ánh vàng và lam.
Ngay khi U Linh Bạch Hổ tiến đến sát cả ba thì hai quang ảnh to lớn đã bắt đầu dung hợp.
Quốc Trọng Khí, Đỉnh Chấn Động kềm chế được U Minh Bạch Hổ một thời gian cũng vừa đủ để Quang Minh Nữ Thần Điệp vung cánh ôm lấy Linh Mâu.
Ngay lập tức hư ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp biến mất, lúc này Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo tỏa sáng rực rỡ.
Từng ngọn lửa lam tím huyễn lệ ở Linh Mâu tràn ra xung quang rồi nhẹ nhàng hạ xuống ôm lấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Linh Mâu to lớn vô cùng thâm thúy, từ bên ngoài nhìn vào có thể cảm thấy được vô vàn các thế giới bên trong Linh Mâu. Ngay sau đó một cột sáng điện mang theo từng luồn sáng lam, tím và vàng bắn ra.
Luồng ánh sáng này như một ngôi sao chổi quét ngang sân đấu, những nơi nó đi qua đều lưu lại những vệt sáng mơ hồ, rực rỡ, thật dài.
Viện trưởng Ngôn Thiểu Triết lúc này đã kinh ngạc đứng dậy, hai mắt tràn đầy vẻ khó tin. Vị Tiền viện trưởng keo kiệt ngồi bên cạnh cũng giật mình.
Tiền Đa Đa ngạc nhiên và kinh sợ không kém Ngôn Thiểu Triết. Hắn cũng thật sự không biết Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông còn có chiêu này, lại càng không nghĩ được chỉ trong một trận sát hạch tân sinh lại có thể diễn ra việc này: Vũ Hồn dung hợp kỹ đấu Vũ hồn dung hợp kỹ. Việc này cho dù là chiến đấu giữa các đệ tử cấp cao ở ngoại viện, thậm chí trong nội viện cũng rất ít khi xảy xa. Lúc này trước mắt hai người đã xuất hiện một cột sáng bắn thẳng về phía U Minh Bạch Hổ.
Lúc này vị lão sư giám trận cũng trợn mắt bối rối không biết có nên ngăn cản hay không. Cả hai nhóm đều sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ, nếu không để chúng đấu nhau thì làm sao phân được thắng bại?
Vị lão sư này không biết không có nghĩa là không ai biết, từ phía khán đài một thân ảnh chớp lên rồi xuất hiện tại vị trí mà hai Vũ Hồn dung hợp kỹ sắp va chạm. Lưng hắn đỡ một trảo toàn tực của Bạch Hổ, phần thân trước lại đỡ lại cột sáng.
Một cột sáng phóng thẳng lên cao rồi hóa thành một màn chắn chặn đứng hai Vũ Hồn dung hợp kỹ.
U Minh Bạch Hổ vốn vô cùng mạnh mẽ nhưng sau khi đánh một trảo vào màn chắn lập tức nổ tung, sau đó thân thể Chu Lộ và Đái Hoa Bân theo tiếng nổ mà văng ra xa không thể đứng dậy.
Phía bên kia cột sáng ba màu cũng nhạt dần, Linh Mâu hư ảo dần khép lại lộ ra Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang ôm nhau. Cả hai không hề ngã xuống mà đều nhìn chăm chú về nơi Hoàng Kim Lộ bị chặn đứng.
Người vừa sử dụng Hồn Lực bản thân để ngăn chặn toàn bộ uy lực của hai Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ lúc này cũng hiện thân: Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân.
Cột sáng trắng lúc trước chính là Hồn Lực từ thân thể Đỗ Duy Luân phát ra, ngay lúc chuẩn bị va chạm với hai Vũ Hồn dung hợp kỹ thì tám hồn hoàn trên người Đỗ Duy Luân cũng đồng thời phát sáng.
Hai vàng, hai tím, bốn đen tạo thành một tổ hợp Hồn Hoàn cực mạnh.
Đây chính là cách thức để phân thắng bại: Lấy thân thể ngăn chặn hai Vũ Hồn dung hợp kỹ rồi từ đó so sánh mạnh yếu giữa hai bên.
Đều là Vũ Hồn dung hợp kỹ, lại là con bài cuối cùng của cả hai nên lúc này hai nhóm đều chăm chú quan sát.
Các lão sư quan chiến trên khán còn chưa kịp phản ứng Ngôn Thiểu Triết và Tiền Đa Đa đã vô cùng khiếp sợ. Thân thể phía trước của Đỗ Duy Luân như được nhuộm một màu vàng, nhìn qua như một pho tượng hoàng kim. Phía sau lưng hắn lại bị một trảo của U Minh Bạch Hổ phá rách y phục rồi để lại năm vết máu hằn sâu rõ rệt.
Hồn Đấu La có thể bị thương? Lại còn bị các đệ tử Tân Sinh đánh bị thương?
Điều này thật khó tin, lúc này các lão sư cũng đã kịp phản ứng, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Chu Y cũng đang ngồi quan sát cuộc chiến, một màn này xảy ra cũng khiến ánh mắt nàng trầm xuống. Tuy không thể tin nhưng thật sự U Minh Bạch Hổ có thể khiến Đỗ Duy Luân bị thương. Tu vi của Đỗ Duy Luân nàng hiểu rõ, nàng cũng tin chắc Đỗ Duy Luân không phải cố tình bày ra thương thế, vết thương đó là do thực lực của U Minh Bạch Hổ gây ra.
Sắc mặt Ngôn Thiểu Triết vô cùng khó coi, hắn quay đầu nhìn Tiền Đa Đa lại phát hiện Tiền Đa Đa cũng đang tròn mắt ngây thơ nhìn hắn.
- Ngươi không biết việc này à?
Ngôn Thiểu Triết hung hăng gây sự.
Tiền Đa Đa cười khổ:
- Ngươi nghĩ ta biết sao, đây là đệ tử của hệ Vũ Hồn của ngươi làm sao ta biết được. Lão Ngôn à, ngươi muốn chơi xấu thì cứ nói thẳng đi.
Ngôn Thiểu Triết hừ một tiếng, thân hình nhoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tiền Đa Đa vừa cười vừa nhìn về hướng Ngôn Thiểu Triết rời đi, tuy cười không ra tiếng như vẻ mặt lại vô cùng đắc ý.
- Tiền viện trưởng à, tại sao Ngôn viện trưởng…?
Phàm Vũ nghi hoặc lại gần Tiền Đa Đa rồi lên tiếng hỏi. Tình huống dưới đấu trường rõ ràng là Tiền viện trưởng thua, chẳng lẽ…?
Tiền Đa Đa cười hắc hắc:
-Không có gì đâu, chỉ là nhân phẩm của chúng ta tốt một chút mới gặp may thôi. Phàm Vũ à, lần này ngươi đã tìm được một hạt giống xuất sắc rồi. Ta không quản ngươi dùng biện pháp gì, nhất định không cho tên nhóc đó trở thành đệ tử hạch tâm, lúc nãy ta và lão Ngôn đánh cuộc ngươi cũng nghe rồi đó.
Phàm Vũ thấp giọng:
-Tiền viện trường à, chúng ta thắng thật sao?
Tiền Đa Đa cười hắc hắc:
-Tất nhiên là chúng ta thắng, thôi nhé.
Vừa nói xong thì thân thể hắn cũng lóe lên rồi biến mất.
Lúc này ở sân đấu màu vàng trước người Đỗ Duy Luân cũng đã tiêu tán nhưng khuôn mặt hắn vẫn tràn ngập vẻ khó tin. Hắn tập trung nhìn thật kỹ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang khó khăn buông tay nhau ra để xác định lại lần nữa, từng cơn đau từ vết thương phía sau truyền tới đã cho hắn biết: Tất cả đều là thật.
Đái Hoa Bân miễn cưỡng đứng lên đỡ lấy Chu Lộ. Lúc này Thôi Nhã Khiết hưng phấn nhảy vào sân đấu hoan hô.
Vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại vô cùng buồn bã, tuy cả hai không thấy vết thương sau lưng Đỗ Duy Luân nhưng hành động của đối phương đã chứng tỏ cả hai đã thua. Bọn hắn thật sự không biết năng lực của Hoàng Kim Lộ là gì, thua cũng không hiểu vì sao mình thua. Hoắc Vũ Hạo không thể chiến thắng được Đái Hoa Bân lại càng thất vọng, hắn đã dồn toàn lực phối hợp với Vương Đông cho một kích cuối cùng này mà vẫn không thể chiến thắng!
Đỗ Duy Luân chỉ ngây người một lúc rồi lập tức tỉnh táo, khóe miệng cười khổ thầm nghĩ thật là dọa người mà.
-Được rồi, các ngươi làm tốt lắm.
Giọng nói của Đổ Duy Luân vang lên, lúc này thành viên hai bên cũng yên lặng tập trung nhìn hắn.
Đỗ Duy Luân lại lên tiếng:
-Các ngươi thật khiến người khác kinh ngạc, chỉ mới là đệ tử Tân Sinh lại có thể đạt đến trình độ này. Lúc nãy ta đã tự mình cảm thự uy lực từ Vũ Hồn dung hợp kỹ của cả hai.
Nói đến đây hắn lại lạnh lùng liếc qua vị lão sư giám trận đứng gần đó, việc này đáng lẽ của ngươi mà lại bắt ta ra tay đến nỗi phải bị thương. Vị lão sư kia xấu hổ cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Đỗ Duy Luân.
Đỗ Duy Luân trầm giọng:
-Lúc này ta tuyên tố, quán quân của kỳ sát hạch tân sinh này chính là…
Đến đây hắn dừng lại một chút rồi tay phải nâng lên chỉ về hướng ba người Hoắc Vũ Hạo:
-Nhóm của Vương Đông, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo.
-Hả?
Toàn trường ồ lên.
Đừng nói là ba người Đái Hoa Bân, cho dù là các lão sư đang ngồi trên đài cao cũng kinh ngạc tưởng mình nghe nhầm. Khi Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai bên cùng kết thúc thì tất cả đã đoán định bên chiến thắng là Đái Hoa Bân, dù sao U Linh Bạch Hổ đã làm Đỗ Duy Luân bị thương. Lúc này lại có người nghĩ chẳng lẽ chủ nhiệm vì bị thương nên cố tình báo thù không cho đệ tử chiến thắng? Chuyện này không thể xảy ra, lúc vừa rồi hai vị viện trưởng cũng có mặt, Đỗ Duy Luân không thể thiên vị được. Hơn nữa từ trước đến nay chủ nhiệm Đỗ luôn nổi tiếng là người công chính và chưa từng phạm sai lầm.
Không những mọi người mà ngay cả nhóm Hoắc Vũ Hạo cũng không dám tin người chiến thắng lại là mình, cả ba đưa mắt nhìn nhau. Tiêu Tiêu nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi lại lẩm bẩm:
-Thắng, là chúng ta thắng sao?
Vương Đông thì lại nghi ngờ:
-Vừa rồi Đỗ chủ nhiệm nói chúng ta là quán quân hay là á quân?
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát:
-Chúng ta thắng thật đấy!
Lúc ba người còn đang bàn tán thì phía bên kia nhóm Đái Hoa Bân lại kinh ngạc. Chu Lộ không màng thân thể đang suy yếu cố gắng đứng thẳng rồi không phục hỏi:
-Thưa Đỗ chủ nhiệm, rõ ràng là nhóm đệ tử thắng mà, tại sao lại tuyên bố bọn hắn thắng?
Đỗ Duy Luân xoay người quét mắt nhìn ba người rồi lạnh lùng:
-Ngươi nghi ngờ kết quả của ta sao?
Chu Lộ bị khí thế của hắn áp đảo nên không dám trả lời nhưng ánh mắt lại lộ vẻ không phục. Đái Hoa Bân mặc dù không lên tiếng nhưng lại cắn chặt môi chăm chú nhìn Đỗ Duy Luân không chút nào kinh sợ.
Đỗ Duy Luân cố gắng đè nén bi phẫn trong lòng rồi tự nhủ, xong rồi, phen này thì xem như xấu mặt, con bé này được lắm!