Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Đỗ Duy Luân rất hài lòng về thái độ của Hoắc Vũ Hạo, tay hắn nhấc lên rồi chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch trên ngón tay lóe sáng, sau đó một túi da xuất hiện.
Túi da này có vẻ là một kiện Hồn Đạo Khí, trên túi da có một ít hoa văn màu xám. Hoắc Vũ Hạo cẩn thận nhìn kỹ lại có thể thấy được tại mặt trên của túi da có dao động hồn lực rất nhỏ.
Đỗ Duy Luân nói:
- Lần này xem như mấy tên nhóc bọn ngươi may mắn, học viện sau khi xem xét quá trình chiến đấu để giành giải quán quân của nhóm các ngươi đã nhận thấy biểu hiện của cả nhóm rất tốt, đặc biệt có thể đánh bại các nhóm thực lực cực mạnh có cả Hồn Tôn. Ta cũng cố tình xin học viện một phần thưởng đặc biệt, phần thưởng chỉ có một nên nó sẽ thuộc về ai là do quyết định của ba người. Ta cũng nói trước, phần thưởng này chính là phần thưởng quý giá nhất trong ba trăm năm trở lại đây mà học viện dành tặng cho quán quân của kỳ sát hạch Tân Sinh.
Vừa nói xong hắn liền đặt túi da vào tay Vương Đông.
Vương Đông nhận lấy túi da, vì Hoắc Vũ Hạo không thể trở thành đệ tử hạch tâm nên tâm trạng của hắn cũng không vui, sư hưng phấn lúc đầu đã giảm bớt rất nhiều. Hắn cũng không để ý nhiều trực tiếp mở dây thừng quanh miệng túi.
Đột nhiên một tia sáng vàng từ túi da bay vọt lên cao rồi nhẹ nhàng lơ lửng trước tầm mắt của ba người Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn rõ lại thì tia sáng này chính là một khung xương dài bằng bàn tay, khung xương này tỏa ra ánh vàng khiến cả ba người Hoắc Vũ Hạo khẽ chớp mắt một cái rồi lập tức chấn động. Hồn lực nồng đậm khiến không khí trong văn phòng như đặc lại, đây cũng là lần đầu tiên cả ba có cảm giác kỳ dị này.
- Đây là… là Hồn Cốt!
Vương Đông sợ hãi than. Tuy lúc trước Đỗ Duy Luân cũng đã nói trước về phần thưởng này nhưng cả bọn không thể tưởng tượng được phần thưởng lại là một khối Hồn Cốt. Đối với một Hồn Sư thì Hồn Cốt quý giá hơn Hồn Hoàn rất nhiều lần.
Một hồn thú sau khi chết sẽ để lại một Hồn Hoàn, nhưng trăm vạn hồn thú chết đi cũng chưa chắc có thể tạo thành một khối Hồn Cốt. Hồn thú cấp càng cao thì khả năng có Hồn Cốt càng lớn nhưng chỉ có hồn thú mười vạn năm trở lên mới có thể chắc chắn có Hồn Cốt.
Một Hồn Sư sau khí có một Hồn Cốt thì thực lực sẽ tăng mạnh, khi chiến đấu với các Hồn Sư cùng cấp sẽ có rất nhiều ưu thế. Mà một Hồn Sư chỉ có thể có tối đa sáu Hồn Cốt, theo thứ tự là đầu, thân thể và tay chân. Trong sáu loại Hồn Cốt này quý giá nhất chính là Hồn Cốt thân thể kế đến là Hồn Cốt đầu và sau cùng là Hồn Cốt tay chân.
Nhưng thật sự có tiền cũng chưa chắc có thể có được Hồn Cốt, ở mỗi quốc gia Hồn Cốt được xem là chí bảo không thể mang bán. Một khối Hồn Cốt có giá trị ít nhất là mười vạn kim hồn tệ nhưng thật sự nếu giao dịch thì chỉ có thể dùng Hồn Cốt đổi Hồn Cốt.
Tuy học viện Sử Lai Khắc có lịch sử lâu đời và tài phú hùng mạnh nhưng Hồn Cốt dự trữ chắc chắn không có nhiều, chỉ có những đệ tử vô cùng xuất sắc hoặc có cống hiến quan trọng cho học viện mới có thể được thưởng Hồn Cốt. Một đệ tử được thưởng Hồn Cốt chứng tỏ tương lai người này có thể mang đến cho học viện lợi ích lớn hơn giá trị của Hồn Cốt.
Hoắc Vũ Hạo vốn còn tức giận trong lòng nhưng sau khi thấy khối Hồn Cốt này thì mọi sự tức giận đã dần tan biến. Uất ức trong lòng hắn biến mất không phải vì hắn muốn có được khối Hồn Cốt này mà vì học viện đã cho hắn thấy được sự công bằng khi ban thưởng.
Hắn không thể trở thành đệ tử hạch tâm cũng không phải là lỗi của học viện, học viện thật sự bất công sao? Hắn vốn chỉ có một Hồn Hoàn, có rất nhiều đệ tử ở ban Tân Sinh có tu vi cao hơn hắn. Mặc dù hắn là thành viên của nhóm quán quân nhưng trong mắt mọi người hắn chỉ là nhân vật phụ, Hồn Hoàn duy nhất của hắn trong mắt mọi người cũng chỉ là một Hồn Hoàn mười năm tầm thường. Nếu hắn là Đỗ Duy Luân thì hắn có cho phép Hoắc Vũ Hạo kia trở thành đệ tử hạch tâm hay không?
Khúc mắc trong lòng đã được giải trừ nên tâm trạng Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên nhẹ nhàng. Thần sắc lạnh nhạt thờ ơ lúc đầu đã được thay bằng sự cung kính tôn trọng.
Đỗ Duy Luân mỉm cười:
- Không ngờ phải không, nhưng đây là sự thật, phần thưởng của các ngươi chính là một khối Hồn Cốt. Chắc các ngươi cũng biết sự quý báu của Hồn Cốt rồi nên việc đưa nó cho người nào phải được cân nhắc thật kỹ. Nhưng cũng không thể để vì một khối Hồn Cốt mà ảnh hưởng đến tình bạn, Hồn Cốt tuy khó kiếm nhưng vẫn không bằng tình bạn bè thân thiết. Nói thế cũng đủ rồi, ta sẽ giới thiệu sơ qua về khối Hồn Cốt này.
- Hồn Cốt này là do ta đặc biệt vì các ngươi mà chọn, Hồn Sư hệ Cường Công hay Khống Chế đều có thể dùng. Đây là một Hồn Cốt chân trái tên là Không Minh Ma Báo Tả Thối Cốt. Sau khi Hồn Sư dung hợp Hồn Cốt này thì tốc độ bản thân sẽ tăng mạnh đồng thời nhận được một kỹ năng công kích bằng chân trái. Hồn Cốt khi dung hợp với các Vũ Hồn khác nhau sẽ tạo thành kỹ năng khác nhau nhưng kỹ năng này chắc chắn sẽ phù hợp với Hồn Sư đã dung hợp nó, đây cũng là chỗ tốt nhất của Hồn Cốt. Túi da này cũng xem như là một món quà ta tặng cho các ngươi, nó có khả năng ẩn dấu dao động của Hồn Lực. Các ngươi sau khi trở về phải nhanh chóng dung hợp, tuy rằng học viện rất an toàn nhưng đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội mà người xưa đã nói thì không bao giờ sai. Hơn nữa việc phần thưởng Hồn Cốt này ta muốn các ngươi phải giữ bí mật không được nói cho người khác biết dù là người thân nhất.
Sau khi cất Hồn Cốt vào túi da thì chủ nhiệm Đỗ Duy Luân tiễn cả ba người đến tận cửa. Cả ba cung kính cúi chào rồi rời khỏi Giáo Học Lâu.
Vừa ra khỏi cửa Giáo Học Lâu thì cả ba không hẹn mà cùng ngừng lại rồi liếc nhìn nhau. Sau đó Tiêu Tiêu nói:
- Để cho Vũ Hạo đi.
Vương Đông gật đầu:
- Mình đồng ý với bạn.
Lúc này ánh mắt hai người đều nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo, sau đó Vương Đông đưa túi da đến trước mặt hắn. Trong ba người thì thực lực Hoắc Vũ Hạo là yếu nhất, nếu có thể dung hợp Hồn Cốt này thì hắn sẽ có thêm một kỹ năng công kích, tốc độ của bản thân cũng tăng lên và quan trọng nhất là Hoắc Vũ Hạo sẽ đủ thực lực để giành lấy vị trí đệ tử hạch tâm.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại kiên quyết lắc đầu:
- Không được, Hồn Cốt này ta không thể nhận. Vương Đông ngươi không biết phải ưu tiên cho con gái hay sao? Hồn Cốt này chúng ta phải đưa cho Tiêu Tiêu mới đúng. Đây chỉ là lần sát hạch đầu tiên của chúng ta thế nên chỉ cần sau này chúng ta không ngừng nỗ lực tu luyện thì sẽ đạt được càng nhiều thành tích tốt hơn nữa, việc được thưởng thêm Hồn Cốt cũng không phải không thể. Cả ba chúng ta chỉ có mình Tiêu Tiêu là con gái, chúng ta là nam nhi thân dài vai rộng sao có thể giành được?
( DG: HVH ơi nói ngược lại đi em... trong ba người chỉ có mình em là nam mới đúng, phải ưu tiên cho em chứ :16:…… thiệt là tức chết tui mà :16:
Biên: cười chết tui mà =)) :110: )
Tuy Hoắc Vũ Hạo còn nhỏ tuổi nhưng hắn cũng biết chủ nhiệm Đỗ Duy Luân khi đưa ra khối Hồn Cốt này không hề nghĩ sẽ dành cho hắn, huống chi hắn lại là trưởng nhóm, một trưởng nhóm sao có thể đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu được?
Đến lượt Tiêu Tiêu ngẩn người:
- Không được, không thể được đâu Vũ Hạo. Trong trận đấu vai trò của bạn là quan trọng nhất, nếu không có bạn thì chúng ta không thể có được Hồn Cốt này. Hơn nữa… bạn cũng là người cần có Hồn Cốt này nhất!
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Tiêu Tiêu à, bạn không cần nói nữa đâu. Mình đã quyết định rồi, cho dù hai người có nói gì đi nữa mình cũng sẽ không chấp nhận. Hơn nữa bạn hãy nghĩ kỹ đi, tuy là sau khi dung hợp Hồn Cốt mình sẽ có thêm một kỹ năng công kích nhưng mình là một Hồn Sư hệ tinh thần mà, đối với mình thì có thêm một kỹ năng chưa chắc đã là chuyện tốt đâu! Cái mình cần lúc này là dựa vào năng lực bản thân của mình để cố gắng rồi trở nên mạnh mẽ. Nếu lúc này có được Hồn Cốt mình sẽ có cảm giác ỷ lại và sẽ gây khó khăn cho việc tu luyện sau này. Bạn lại không giống mình, đối với một người có Vũ Hồn song sinh như bạn thì tốt độ là điều quan trọng nhất. Khi chiến đấu nếu tốc độ của bạn tăng lên thì mức độ an toàn của bạn và mọi người cũng sẽ được đảm bảo, thời gian thi triển hai Khí Vũ Hồn cũng nhanh hơn. Mình đã suy nghĩ kỹ rồi, bạn là người thích hợp nhất, hơn nữa ưu tiên nam nữ nên bạn không được từ chối nữa.
Vương Đông nhìn Tiêu Tiêu rồi lại quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo sau đó nhăn mặt:
- Tên Hoắc Vũ Hạo kia, ngươi thật sự là người trọng sắc khinh bạn mà!
Tiêu Tiêu buộc miệng cười:
- Bạn còn dám nói, đối với Hoắc Vũ Hạo thì bạn là sắc còn mình mới là bạn đó. Người ta thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ là một nam một nữ nên nếu có ôm nhau cũng không khó coi, còn hai người… hai tên con trai ôm nhau… hi hi hi.
Vương Đông giận quá hóa thẹn vung cánh tay đang cầm túi da ném vào người Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chụp lấy rồi nói:
- Đã thế mình cũng không khách khí, lần sau nếu nhóm chúng ta có thể tiếp tục có được Hồn Cốt thì hai người tự chia nhé.
Nói xong cô bé liền thu túi da vào trong Hồn Đạo Khí trữ vật của mình, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Vũ Hạo à, ngươi đã không được chọn làm đệ tử hạch tâm… việc này…
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Không sao đâu, ta cũng không phải một đứa bé ( bé thật mà :11: ), ta đã suy nghĩ thông suốt. Nếu ta và ngươi phối hợp với nhau thì ta miễn cưỡng xem như là đệ tử hạch tâm, nhưng nếu chỉ có một mình ta thì sao? Ta có thể chiến thắng đối thủ sao? Chỉ cần đối phương có năng lực công kích diện rộng không bị ảnh hưởng bởi Linh Hồn Trùng Kích của ta, lúc đó ta lại không được ngươi hỗ trợ thì ta có thể chiến thắng sao? Học viện không chọn ta làm đệ tử hạch tâm là rất công bằng, đây cũng là cơ hội để ta nỗ lực tu luyện chứng minh năng lực của mình.
- Nói hay lắm!
Một giọng nói quen thuộc đã từng khiến cho ba người run rẩy khi nhớ đến vang lên, sau đó Chu Y chậm rãi bước đến trước mặt ba người.
- Chu lão sư?
Ba người vô cùng kinh ngạc, vừa rồi Chu lão sư và Vương lão sư đã dẫn các đệ tử ban một năm nhất đến Giáo Học Lâu rồi, tại sao lúc này Chu lão sư lại xuất hiện ở đây?
Chu Y nhìn kỹ Hoắc Vũ Hạo một lúc rồi tỏ vẻ vô cùng hài lòng:
- Vũ Hạo à, lần này ta đến đây là để tìm ngươi nhưng không ngờ ngươi đã nghĩ thông rồi, ta thật sự vui mừng, ngươi thật xứng đáng làm đệ tử của ta. À đúng rồi, các ngươi đã đạt được quán quân tại sát hạch Tân Sinh, ta là chủ nhiệm lớp cũng phải có phần thưởng chứ. Vừa nói xong thì chiếc vòng tay trữ vật màu bạc của Chu Y lóe sáng, sau đó một túi da xuất hiện trên tay.
( DG: oạch, quen quá quen quá nha :2: )
Ba người Hoắc Vũ Hạo trợn mắt ngạc nhiên, túi da này lại giống túi da mà chủ nhiệm Đỗ Duy Luân vừa tặng bọn họ như đúc.
- Trời ơi?
Ba người đồng thanh kêu lên.
Chu Y cũng giật mình:
- Có chuyện gì sao?
Tiêu Tiêu cũng không nói nhiều, cô bé lấy túi da mà mình vừa cất vào cho Chu Y xem. Cho dù chủ nhiệm Đỗ Duy Luân đã dặn dò nhưng đối với vị lão sư mà cả ba hết sức tôn kính này thì bọn hắn không muốn giấu diếm chút gì.
Chu Y thất kinh nói:
- Cái này? Chẳng lẽ là phần thưởng học viện ban cho các ngươi?
Ba người Hoắc Vũ Hạo đồng thời gật đầu.
Ánh mắt Chu Y lộ rõ vẻ kích động nói:
- Khó trách Đỗ chủ nhiệm cứ ra vẻ thần thần bí bí, không ngờ phần thưởng của các ngươi lại là khối Hồn Cốt này.
Hoắc Vũ Hạo nói lại ngắn gọn mọi chuyện, hơn nữa còn nhấn mạnh bọn họ đã quyết định đưa khối Hồn Cốt này cho Tiêu Tiêu sử dụng.
Chu Y gật đầu nói:
- Các ngươi đều là những đứa trẻ ngoan! Một khối Hồn Cốt trước mặt, cho dù là cường giả cấp bậc Hồn Đế hay Hồn Đấu La cũng khó mà giữ bình tĩnh được! Cái ta cho các ngươi cũng là một khối Hồn Cốt. Đây là thứ hoàn toàn xứng đáng với các ngươi. Còn nhớ trận chiến với Ninh Thiên, Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi không? Lần đó ta đánh cược với lão sư của bọn họ mới thắng được khối Hồn Cốt này. Mặc dù nó chỉ tầm hạng trung, phẩm chất cũng không cao nhưng nó có đặc tính dung hợp, chỉ cần có thể tìm được hai khối Hồn Cốt có thuộc tính tương tự với nó thì có thể cùng dung hợp. Nhờ thế, có thể nói nó là một thứ vô giá, bất quá, những Hồn Cốt có thuộc tính tương ứng với nó sợ rằng không nhiều lắm. Ta nghĩ các ngươi nên dung hợp với nó đi, nó là khối Hồn Cốt ở bên cánh tay trái, còn gọi là Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái. Thật ra, nó cũng không thực sự là một Hồn Cốt, bởi vì nó không phải rơi ra từ Hồn Thú.
- Cái Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt này chỉ có thể có được từ một phương pháp đặc thù cũng vô cùng tàn nhẫn. Trong vòng nửa canh giờ phải giết một trăm Hồn Thú cùng loại, sau đó dùng bí pháp khơi gợi linh hồn của bọn chúng, mà xác suất thành công chỉ có 10%. Nghe phương pháp có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất ít khi được Hồn Sư sử dụng, bởi vì xác suất thành công quá thấp mà lại còn vô cùng tàn nhẫn. Nếu sử dụng trực tiếp, nó sẽ giúp biên độ của Hồn Lực tăng lên 5%, đừng coi thường 5% này, biên độ tăng trưởng là cái cốt lõi, hiện giờ các ngươi chưa đủ mạnh để cảm nhận được, nhưng sau này, lợi ích sẽ ngày một rõ ràng hơn.
Hoắc Vũ Hạo đưa tay nhận lấy túi từ Chu Y, sau đó quay đầu nhìn Vương Đông, Vương Đông quay mặt đi nói:
- Đừng nhìn ta. Ta không cần loại Hồn Cốt tầm thường này.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Vương Đông, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại tràn ngập cảm động, hắn đương nhiên biết Vương Đông cố tình làm thế để nhường cho hắn khối Hồn Cốt này! Tuy ban nãy hắn nói với Tiêu Tiêu khi nào có được những khối Hồn Cốt khác sẽ chia cho bọn hắn sau, nhưng biết chừng nào mới có được, Hồn Cốt dễ dàng có vậy sao?
Hai má của Vương Đông dưới ánh nắng càng lộ vẻ đỏ hồng, ánh sáng mặt trời buổi sớm mai càng làm khí thế cả người hắn tăng thêm phần rực rỡ, tuy hắn đã quay mặt đi nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn có cảm giác hắn đã hết sức kiên quyết, hắn biết Vương Đông làm thế vì muốn giúp đỡ mình, nên cũng không tiếp tục từ chối nữa. Hắn cẩn thận cất khối Hồn Cốt vào, đồng thời cũng khắc sâu tình huynh đệ này vào tận đáy lòng (M2: huynh đệ răng, khi mô lại sang tềnh huynh muội đới :131. Cái tình của con trai, đôi khi không phải thể hiện bằng lời nói, mà là hành động.
- Ây da, cái Hồn Cốt này xài được, ngươi giữ đi, mai mốt ta giúp ngươi hấp thu nó.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại bất ngờ vang lên dọa Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên.
- Thiên Mộng ca.
Nghe giọng nói của nó, nhất thời Hoắc Vũ Hạo có cảm giác như đã trở về với gia đình, những ủy khuất, những nỗi khó chịu hắn cố đè nén trong lòng lại không kìm chế được mà trào dâng, đôi mắt hắn cũng theo đó mà hơi hơi phiếm hồng. Nhưng chuyện này, Chu Y, Vương Đông và Tiêu Tiêu lại cứ ngỡ hắn bị hành động của Vương Đông làm cảm động.
Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:
- Tiểu Vũ Hạo ngoan, đừng buồn nữa. Có ca làm chỗ dựa cho đệ, những tên chết tiệt kia tầm nhìn hạn hẹp, xem ca là một Hồn Hoàn mười năm tầm thường ư. Hừ, đệ yên tâm, vài năm nữa, ta sẽ cho bọn họ sáng con mắt ra, nhất định bọn họ phải khiếp sợ run rẩy khi thấy Thập niên Hồn Hoàn này. Vẫn là câu nói cũ, đệ nhanh nhanh đạt cấp hai mươi đi, tới lúc đó, ca ca đây cam đoan không còn ai dám khi dễ đệ nữa.
- Dạ, nhất định trước khi tốt nghiệp Tân Sinh đệ sẽ đạt được cấp hai mươi.
Tuy những ức chế trong lòng hắn đã tiêu tan nhưng cái tin không thể trở thành đệ tử hạch tâm cũng khiến trong lòng Hoắc Vũ Hạo tăng thêm vài phần gấp gáp. Với tu vi hiện giờ của hắn, việc có thể ở lại học viện Sử Lai Khắc không cũng thật khó nói.
Chu Y nói:
- Vương Đông, ngươi và Tiêu Tiêu về trước đi, ta có chuyện cần nói với Hoắc Vũ Hạo.
Vương Đông nhìn sang Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt toát lên vẻ cổ vũ, sau đó dí dí một nắm đấm về phía hắn rồi mới cùng Tiêu Tiêu rời đi.
Chu Y đi đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, bà đưa tay phải nắm lấy cánh tay hắn, sau đó hắn có cảm giác cả người như đang bay lượn trên mây.
Lát sau, khi Chu Y dừng lại hắn mới giật mình phát hiện, Chu lão sư lại một lần nữa dẫn hắn đến khu vực thí nghiệm Hồn Đạo Khí. Lần trước đến đây đã ghi khắc một ấn tượng quá mãnh liệt trong lòng hắn, khiến hắn nảy sinh ý muốn học tập chế tạo và sử dụng thứ đồ Hồn Đạo Khí này. Hôm nay, lý do hắn đến đây, tất nhiên hắn đã đoán ra rồi.
- Chu lão sư, Phàm Vũ lão sư chịu nhận đệ tử sao?
Hoắc Vũ Hạo cố kìm nén cảm xúc hỏi.
Chu Y cười cười nói:
- Ngươi đúng là một đứa trẻ thông minh. Bất quá, ta muốn nhắc nhở ngươi, hiện giờ với tu vi này, ngươi rất khó có thể tiếp tục ở lại. Điều kiện lên lớp hai chính là phải đạt hai Hồn Hoàn, ngươi nhất định phải đạt được. Ngươi kiêm tu Hồn Đạo Khí ta không phản đối, nhưng trụ cột vẫn là tu luyện Vũ Hồn. Bởi vậy, chuyện quan trọng hiện giờ là ngươi phải phân bố thời gian cho rõ ràng và hợp lý.
Chu Y vừa nói vừa dẫn Hoắc Vũ Hạo vào bên trong khu vực thí nghiệm.
Bóng người Phàm Vũ nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ, so với vẻ mặt lạnh lùng lần trước thì hôm nay đã có phần nhu hòa hơn rất nhiều, hắn còn chủ động choàng vai Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Trận chung kết khảo hạch Tân Sinh của ngươi ta cũng có xem, thật phấn khích, ngươi làm tốt lắm.
Chu Y kinh ngạc nhìn sang Phàm Vũ, bà tuy rằng nghiêm khắc, nhưng ngoài nóng trong lạnh, còn Phàm Vũ lại khác, hắn rất ít khi nào mở miệng khen người khác vì cái tôi quá cao, tính tình hết sức kiêu ngạo, Hoắc Vũ Hạo chỉ là đệ tử năm nhất đã có thể làm hắn mở miệng khen ngợi thật quá sức tưởng tượng.
- Chào Phàm Vũ lão sư.
Hoắc Vũ Hạo cung kính hành lễ chào Phàm Vũ.
Phàm Vũ gật đầu nói:
- Ta nghe Chu Y nói tinh thần dò xét của ngươi có chút tiến bộ, thử cho ta xem.
Hắn là dạng người có thể dùng cả đời để nghiên cứu thứ hắn thích, thế nên vừa gặp Hoắc Vũ Hạo liền lập tức làm việc.
- Dạ.
Bách vạn niên Hồn Hoàn màu trắng tinh từ dưới chân hắn dâng lên, trong đáy mắt hắn cũng lóe ra một tia sáng màu vàng, và trong Hồn Hoàn màu trắng kia cũng ẩn hiện một chút ánh kim, nhưng tiếc là không có ai chú ý đến.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt được phóng thích ra, bao trùm lấy phạm vi năm mươi thước.
Phàm Vũ sau khi cảm nhận được những biến hoa xung quanh mới mỉm cười hài lòng, gật đầu nói:
- Ừm, quả nhiên tiến bộ không nhỏ. Khó trách các ngươi có thể đạt quán quân. Có tinh thần dò xét tiên liệu tiên cơ này... Ây chà...
Phàm Vũ đang nói đột nhiên phát hiện tinh thần dò xét có chút biến đổi, phạm vi dò xét đang dần dần rút lại cuối cùng chỉ còn dò xét trên một phương hướng, và khoảng cách cũng dần dần kéo dài ra, cái cảm giác này thật quá thần kỳ.
Chu Y đang ở bên trong tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt bà đồng dạng biến sắc, hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Bà thất thanh nói:
- Ngươi làm thế nào...
Mặc dù biết hai lão sư bên cạnh đều hết sức kinh ngạc nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng trả lời, vì hắn bận tập trung toàn bộ tinh thần gia tăng phạm vi đạt đến mức độ cao nhất, lát sau cũng đến được cực hạn, lúc này Hoắc Vũ Hạo mời ngừng và thu lại Hồn Kỹ của mình.
Ánh mắt Phàm Vũ nhìn hắn sáng rực.
- Một trăm hai mươi mốt thước. Tốt lắm, ngươi đúng là không làm ta thất vọng. Vũ Hạo, ta hỏi ngươi một câu, Hồn Kỹ này có thể tiếp tục tăng trưởng nữa không?
Hoắc Vũ Hạo do dự một chút rồi gật đầu.
- Được.
Phàm Vũ hét lớn một tiếng, dọa Hoắc Vũ Hạo và Chu Y nhảy dựng lên. Sau đó hắn quay sang vỗ vỗ vai Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đi theo ta.
Nói xong hắn lại xoay người đi thẳng vào bên trong khu vực thí nghiệm.
- Thái Đầu, lại đây.
Phàm Vũ vừa lên tiếng gọi, tích tắc sau Hoắc Vũ Hạo liền trông thấy vị Thái Đầu lần trước hắn đã gặp đang vội vàng chạy đến, thấy Hoắc Vũ Hạo hắn vui mừng nói:
- Là đệ a! Hoắc Vũ Hạo, đã lâu không gặp!
Hoắc Vũ Hạo thấy Thái Đầu thật thà chất phát nhất thời mỉm cười nói:
- Chào Hòa đại ca, cơ thể huynh có vẻ cứng rắn hơn trước nha.
Quả thật làn da rám nắng, cơ thể cường tráng của Hòa Thái Đầu hiện giờ đã không khác những người trưởng thành như Phàm Vũ là bao.
Phàm Vũ nói:
- Thái Đầu, ngươi cho Hoắc Vũ Hạo xem một chút năng lực của Hồn Đạo hệ chúng ta đi, không cần lưu thủ.
- Dạ
Vẻ mặt Hòa Thái Đầu rõ ràng có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng cởi áo để lộ ra một thân hình săn chắc khiến Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh phải há hốc mồm kinh ngạc. Sau đó Hòa Thái Đầu đưa tay kéo một thứ gì đó từ trong thắt lưng của hắn ra, lát sau, trên tay hắn xuất hiện một vật bằng kim loại, hắn lại tiếp tục đeo nó lên người, chừng mười giây mới hoàn thành hết mọi công đoạn chuẩn bị, lúc này, Hoắc Vũ Hạo nhìn từ bên ngoài vào, hắn thấy Hòa Thái Đầu toàn thân bao phủ đầy kim loại màu đen nhánh, nhưng thứ này có tác dụng gì thì hắn không sao đoán ra được.
Đột nhiên từ người Hòa Thái Đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, ba Hồn Hoàn lần lượt hai vàng một tím hợp tiêu chuẩn nhất bay lên từ dưới chân hắn. Ngay sau đó, Hồn Hoàn màu vàng đầu tiên lóe sáng, Hoắc Vũ Hạo liền trông thấy trên miệng Hòa Thái Đầu xuất hiện một vật gì đó dài cỡ một bàn tay, đường kính chừng hai li, hết sức nhẵn mịn, nhưng màu sắc thì... vàng vàng sẫm sẫm.
Tay trái hắn đưa lên, bên ngoài mảnh kim loại màu đen bốc lên một ngọn lửa, cái vật màu vàng sẫm kia dường như bị đốt lên, xung quanh xuất hiện một làn khói trắng.
Lúc này, khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo giật giật dữ dội, hắn cố nén không cười phá lên, vì cái thứ trên miệng Hòa Thái Đầu, thật giống, giống... phân.
Đương nhiên, cái thứ kia trông có vẻ "cứng rắn" hơn.
Đúng lúc này, hắn thấy Hòa Thái Đầu mở to miệng, dường như đang cố gắng hút cái gì đó, sau đó, một luồng khói trắng từ trong miệng hắn bay ra bao phủ lấy cái trông giống "phân" kia rồi đi vào bên trong khu vực thí nghiệm.
Tuy Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang khiếp sợ trước sự kỳ quái từ vũ hồn của Hòa Thái Đầu nhưng sau đó hắn vẫn lon ton đi theo sau, tinh thần dò xét không ngừng hoạt động. Tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều cảm nhận được một cách rõ ràng.
Hắn dò xét được một lúc lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vì hắn phát hiện, mọi thứ trong sân thí nghiệm dường như sống lại, trong phạm vi ít nhất nửa thước cùng lúc xuất hiện một lượng lớn các quả cầu kim loại khổng lồ.
- Hòa đại ca cẩn thận.
Hoắc Vũ Hạo không nhịn được kêu lên.
Hòa Thái Đầu quay đầu nhìn hắn mỉm cười, sau đó giơ một ngón tay cái về phía hắn rồi tiếp tục chạy đi, cũng chính trong lúc này, khí chất của Hòa Thái Đầu đã hoàn toàn thay đổi.
Vẻ thật thà chất phát hoàn toàn biến mất, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, cái miệng méo mó đang ngập vật thể giống "phân" kia cũng hít sâu một cái, sau đó đột nhiên hắn chuyển động cả người nhanh nhẹn như một con báo chuẩn bị đi săn.
Phía bên trái sau lưng hắn, hai khối kim loại khổng lồ đang bay đến với tốc độ tên lửa, Hòa Thái Đầu liền chúi người chạy băng băng về phía trước, một chân lấy đà nhào lộn về trước một cái, đồng thời hai mảnh kim loại đen trên đầu vai của hắn cũng mở ra, để lộ một dãy các lỗ nhỏ li ti. Hoắc Vũ Hạo phát hiện hồn lực trong cơ thể Hòa Thái Đầu không ngừng từ người hắn phóng thích ra ngoài qua những lỗ nhỏ ấy. Hai luồng ánh sáng màu trắng đồng thời từ hai đầu vai hắn bắn ra, trúng thẳng vào hai khối kim loại sắp ặp vào người hắn.
Hai quả cầu kim loại bị luồng khí màu trắng đó bắn vào liền dừng lại một chút trong không khí rồi lập tức tan chảy.
Đây là uy lực của Hồn Đạo Khí? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo bị một màn này làm chấn động cả người. Tuy hắn thông qua tinh thần dò xét đã biết hai quả cầu kim loại kia đều rỗng ruột nhưng chỉ dựa vào độ lớn cũng đã quá kinh khủng rồi. Vậy mà nháy mắt đã bị luồng ánh sáng màu trắng ấy giải quyết triệt để.
Nhưng, bất ngờ vẫn còn ở phía sau. Hòa Thái Đầu xoay người nhảy lên cao, hai mảnh kim loại trên cánh tay lập tức nổi lên rồi xoay xung quanh cánh tay, cả hai đều là một ống sắt dài chừng một thước (thước này là 1/3m đó nha). Bề ngang mỗi ống sắt đều lớn khoảng một quả anh đào, hồn lực của Hòa Thái Đầu cũng đã di chuyển từ bả vai xuống cánh tay, sau đó một ngọn lửa từ hai đầu ống sắt phụt ra dọa Hoắc Vũ Hạo giật mình nhảy dựng lên, bởi vì trong nháy mắt đó, dường như nó khiến cả tinh thần dò xét của hắn cũng bị bóp méo.
Từ một hướng khác, sáu khối kim loại đang vèo vèo bay đến, sau khi đập vào hai thanh sắt trên tay Hòa Thái Đầu, không đến ba giây liền lần lượt nổ tung.
Mà cùng lúc đó, trái phải sau lưng lại xuất hiện thêm sáu khối kim loại khác đều nhằm hướng Hòa Thái Đầu mà bay đến.
Khóe miệng Hòa Thái Đầu đang ngậm cái thứ đồ giống "phân" khẽ nhếch lên nở một nụ cười, sau đó, toàn bộ kim loại màu đen trên người hắn lập tức chuyển động, hồn lực của hắn cũng được di chuyển đến khắp toàn thân, sau đó, các miếng kim loại nảy từ cơ thể Hòa Thái Đầu bắn ngược ra như một bông hoa đột nhiên nở rộ.
Cho dù có tinh thần dò xét phụ trợ, Hoắc Vũ Hạo cũng vô phương biết được hiện giờ trên người Hòa Thái Đầu có tổng cộng bao nhiêu ống sắt nữa. Sau đó, từng luồng ánh sáng từ người Hòa Thái Đầu bắn ra, hồn lực dao động kịch liệt, mười hai khối kim loại đang bay đến lập tức biến thành từng mảnh nhỏ ngay trên không trung.
Cái này, thiệt khủng bố a!
Sau khi xử lý xong hết, hồn lực của Hòa Thái Đầu cũng gần như chẳng còn, ống sắt trên người hắn cũng biến mất trở thành bộ áo giáp kim loại màu đen như cũ. Mà lúc này, đập vào mắt Hoắc Vũ Hạo không còn là một Hòa Thái Đầu thật thà chất phát nữa mà đã trở thành một con quái thú a!
Hồn Tôn hắn đã gặp không ít, như Đái Hoa Bân, Ninh Thiên, đại sư huynh Bối Bối và Tiểu Nhã lão sư, nhưng khi bọn họ chiến đấu, hoàn toàn không thể so sánh với Hòa Thái Đầu! Lực sát thương của mấy ống sắt này thật quá sức kinh khủng.
Hòa Thái Đầu từ từ bước về phía hắn, vừa đi vừa gỡ những miếng kim loại màu đen xuống, cái thứ đồ chơi hắn ngậm trong miệng nãy giờ cũng biến mất, trên người hắn dường như còn có một chút mùi thuốc súng.
Phàm Vũ mỉm cười nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Thế nào?
Hoắc Vũ Hạo giật mình, theo bản năng đáp:
- Cái này... mạnh quá, mạnh kinh khủng.
Phàm Vũ nói:
- Tu vi của Thái Đầu có hạn nên hiện giờ hắn chỉ sử dụng được một phần năng lực của Hồn Đạo Khí. Còn một số Hồn Đạo Khí mạnh hơn nữa nhưng hắn chưa đủ khả năng sử dụng, trong tất cả những Hồn Đạo Khí, ngoại trừ cái Định Trang Hồn Đạo Khí lần trước ngươi từng thấy thì những thứ còn lại đều cần Hồn Lực mới sử dụng được. Bởi vậy, tu luyện Hồn Lực là một yêu cầu cực kỳ quan trọng với hồn sư hệ Hồn Đạo chúng ta.
- Ta biết, ngươi đang rất tò mò hồn sư hệ Hồn Đạo và hồn sư hệ Vũ Hồn khi chiến đấu với nhau có chênh lệch hay không? Câu này ta có thể trả lời với ngươi thế này, trong vòng bảy mươi cấp đầu, Hồn Đạo hệ của chúng ta hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng những cấp bậc sau, hồn sư Vũ Hồn hệ chiếm ưu thế tuyệt đối. Mà trước nay, trên Đấu La Đại Lục, luôn luôn nghiêng về phía Vũ Hồn hệ, trong các đoàn đội chiến đầu cũng không ngoại lệ. Tương đối mà nói, Hồn Đạo hệ bình dân hơn, cũng dễ dàng trong một thời gian ngắn có được sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nghe Phàm Vũ giới thiệu xong, Hoắc Vũ Hao đã có một cái nhìn sơ lược về Hồn Đạo Khí, cộng với thực lực của Hòa Thái Đầu bày ra ban nãy, hắn hoàn toàn dám chắc cho dù đối mặt với một Hồn Tông cũng không phải là đối thủ của hắn! Điều này cũng làm hứng thú của Hoắc Vũ Hạo đối với Hồn Đạo Khí càng lúc càng tăng.
Phàm Vũ thấy thời khắc mấu chốt đã đến liền trầm giọng nói:
- Tuy rằng trước mắt Hồn Đạo hệ của chúng ta không có nhiều tác dụng với Hồn Sư trên bảy mươi cấp nhưng đâu cũng không phải là tuyệt đối, hiện giờ ta đang nghiên cứu đào tạo ra một lớp Chiến Hồn Sư đỉnh cấp để khắc phục nhược điểm này. Hiện giờ ta đã bốn mươi sáu tuổi, nhưng cũng chỉ có mình Thái Đầu là đệ tử, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ thu ngươi là đồ đệ thứ hai.
Hoắc Vũ Hạo là người thông minh, vừa nghe Phàm Vũ nói thế liền minh bạch, không chút do dự phù rạp xuống đất.
- Phàm Vũ lão sư, xin người thu đệ tử làm đồ đệ, đệ tử nhất định cố gắng học tập.
Nói xong hắn liền quỳ trước mặt Phàm Vũ dập đầu ba cái.
Phàm Vũ mỉm cười gật đầu, cũng không né tránh mà lặng yên để hắn hành lễ, sau đó mới đưa tay kéo hắn đứng lên.
- Những cố gắng của con ta đã nghe Chu Y nhắc tới. Từ giờ, ngươi là đệ tử thứ hai của ta, cũng chính là đệ tử cuối cùng. Ta sẽ cố gắng hết sức bồi dưỡng con và Thái Đầu, một ngày nào đó, ta sẽ cho hệ Vũ Hồn sáng mắt ra. Vũ Hạo, con chẳng những là đệ tử của ta mà từ giờ phút này cũng chính là đệ tử hạch tâm của Hồn Đạo hệ. Mặc kệ bên Vũ Hồn hệ đánh giá con như thế nào, bọn họ không chọn con làm đệ tử hạch tâm chính là tổn thất của bọn họ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
(M2: Sau đoạn này PV nhận HVH là đệ tử rồi nên mình không để xưng hô ta - ngươi nữa mà để PV gọi HVH là con, 1 cách xưng hô thân thiết hơn, ngươi nghe xa lạ quá)
Đệ tử hạch tâm?
Hạnh phúc bất ngờ ập đến làm Hoắc Vũ Hạo giật mình ngẩn người. Vũ Hồn hệ và Hồn Đạo hệ đối xử với hắn hoàn toàn khác nhau nhất thời làm lòng hắn xuất hiện sự chênh lệch. Dù sao, hắn chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, từ nhỏ lại còn lớn lên trong một hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, nên mỗi khi được người khác đối xử tốt hắn đều rất quý trọng. Khi Phàm Vũ nói từ nay hắn là đệ tử hạch tâm của Hồn Đạo hệ, những luồng cảm xúc hắn cố đè nén bấy lâu nay lại dâng trào, khóe mắt ửng đỏ.
- Lão sư.
Từng giọt từng giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Phàm Vũ giang tay ôm lấy hắn, nói:
- Đứa trẻ ngoan, không được khóc. Ta biết con rất tủi thân. Nhưng, từ giờ con phải nhớ, bất cứ ai, muốn không bị ủy khuất, muốn được người người tôn kính, đều phải dựa vào thực lực của chính bản thân mình. Dùng thực lực đập tan mọi thứ, đấy mới là chuyện con phải cố gắng làm.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo liên tục gật đầu rồi đưa tay lau đi nước mắt.
Hòa Thái Đầu cũng chạy đến, ôm cổ Hoắc Vũ Hạo cười to, hắn dùng sức của mình ôm lấy tiểu sư đệ xoay một vòng.
- Ta có sư đệ rồi, ha ha ha, tốt quá. Cuối cùng ta cũng không còn cô độc nữa. Vũ Hạo, sau này chúng ta chính là huynh đệ.
- Sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được tình cảm của Hòa Thái Đầu là xuất phát từ nội tâm, đồng dạng như cảm giác mà Bối Bối sư huynh mang đến cho hắn, khiến lòng hắn xúc động khôn nguôi.
Phàm Vũ nói:
- Vũ Hạo, tuy hiện giờ con đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo nhưng vẫn phải tiếp tục học tập ở Vũ Hồn hệ, trước khi tốt nghiệp năm thứ ba, con còn phải tiếp thu rất nhiều kiến thức, vì Hồn Sư dù sao trụ cột vẫn là tu luyện hồn lực. Hơn nữa, vũ hồn của con rất đặc biệt, về phương diện này lại càng phải cố gắng nhiều hơn. Ta hy vọng con sẽ trở thành một Chiến Hồn Sư xuất sắc của hệ Vũ Hồn, nhất là một Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế vĩ đại.
- Lão sư cũng không muốn giấu con. Hồn Đạo hệ của chúng ta lúc nào cũng ở trong thế cạnh tranh với Vũ Hồn hệ. Cho nên, chuyện con trở thành đệ tử hạch tâm của Hồn Đạo hệ phải tuyệt đối giữ bí mật, để tránh bên Vũ Hồn hệ có phản ứng thái quá, đồng thời, con cũng không còn cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm của Vũ hồn hệ nữa, sau này, nếu có được vào nội viện, con cũng thuộc về Hồn Đạo hệ. Chu Y sẽ giúp con chọn môn học. Từ giờ, sau khi tan học ở bên hệ Vũ Hồn, còn lập tức sang đây, mỗi ngày học thêm ở đây một canh giờ. Mà bên kia mỗi tuần được nghỉ một ngày, một ngày đó con cũng phải sang đây, có sợ cực không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui