Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Phất Lan Đức đi vào với gương mặt không thể nào xấu hơn, Nana thấy thế liền nhanh chân chạy tới, giọng điệu làm nũng nắm lấy cánh tay Phất Lan Đức, cảm giác như sắp khóc đến nơi.

"Phất gia gia, bọn họ bắt nạt cháu. Gia gia phải làm chủ cho cháu đấy nha."

Phất Lan Đức nhìn Nana bộ dáng như vậy, cười mỉm rồi vỗ vỗ vai Nana nói:

"Được, con bé này. Nếu không phải Hà lão sư gọi ta, có lẽ cháu gái ta phải chịu thiệt thòi rồi?"

"Đúng nha, còn nói cô ta là gia gia của người."

Phất Lan Đức nhướn mày nhìn Lâm Y.

"Lâm Y, ngươi có gì muốn nói với ta?"

Lâm Y đã là run bần bật, cô sớm đã nghe tin đồn viện trưởng có thù tất báo, không ngờ đụng phải cháu gái viện trưởng thật. Lâm Y đi xuống trước mặt Phất Lan Đức cúi gập người.

"Viện trưởng, em không biết cô ấy là cháu ngài. Em ở đây xin lỗi!"

Phất Lan Đức hỏi:

"Ngươi còn muốn làm gia gia ta không? Có gì bất mãn với cháu gái ta?"

Lâm Y lau giọt mồ hôi trên trán, dùng sức lắc đầu.

"Viện trưởng, em sai rồi."

Lâm Y có vẻ đã biết lỗi, Phất Lan Đức cũng không tiện làm khó nhưng lại có người không chịu yên vị. Một trong ba cô gái lúc nãy là bạn của Lâm Y chỉ Nana nói:


"Viện trưởng, dù có là cháu gái ngài nhưng đây là học viện hồn sư, đây không phải nhà trẻ. Cô ta không thể ở đây làm ảnh hưởng các hồn sư tu luyện."

"Hahaha, nhà trẻ. Nana, cô ta nói ngươi nên đi nhà trẻ." Áo Tư Ca ôm bụng cười lăn lóc.

Đám học sinh có viện trưởng tại nên không thể cười nổi, còn lại sáu người cả Phất Lan Đức và Tần Minh cũng không thể nhịn mà cười thành tiếng. Nana tức hộc máu, buông ra Phất Lan Đức tức giận nói:

"Các người, ta không thèm nói chuyện với các người nữa!"

Tần Minh giật mình cố nhịn mà bước lên an ủi cô:

"Ta xin lỗi, là ta không đúng."

Nana liếc mắt hất người đi qua hắn đến chỗ cô gái, chỉ tay mà nói:

"Ngươi, tên là gì?"

"Mạc Nhiên."

Mạc Nhiên 18 tuổi, là con gái của một thương nhân giàu có ở Thiên Đấu thành, từ nhỏ được chiều chuộng, lại là hồn sư nên đối với những người dân bình thường cô ta rất khinh bạc. Hẳn là thấy Nana như thế ở đây là không xứng, hơn nữa còn dám làm thân với người cô ta để ý, thành kiến đối với Nana rất nặng.

Nana khoanh tay, hất cằm mà nhìn Mạc Nhiên.

"Dung mạo đã chẳng ra sao, tính cách còn như thế khó coi."

"Ngươi, đừng tưởng ngươi là cháu gái viện trưởng thì muốn làm gì thì làm."

"Ha, ta chính là thích như thế. Ta hôm nay không chỉ ở đây, sau này ngày nào cũng ở. Ngươi nói ta ảnh hưởng hồn sư tu luyện, ta chính là muốn ảnh hưởng ngươi."

"Ngươi, đồ chỉ biết quyến rũ nam nhân."

"Ửm, ta quyến rũ? Ngươi đây là khen ta có sức hấp dẫn?"

Nana nghe Mạc Nhiên chửi không có giận, ngược lại còn làm cô ta phải phụt máu. Nana nói tiếp:

"Thái Long ca ca, xem ra hôm nay ta bị mấy cô này nhắm vào là vì ngươi đó nha? Làm sao đền cho ta?"

Thái Long nghe Nana nói là đờ đẫn, hắn gãi gãi đầu.

"Mạc Nhiên, Lâm Y. Ta không biết là hai ngươi thích ta, nhưng ta thích Tiểu Vũ rồi, xin lỗi."

"Hahaha, bị từ chối luôn kìa, làm sao đây làm sao đây, hắn thích tỷ tỷ ta rồi, ta buồn thay ngươi đó Mạc Nhiên."

Nana cười đến chảy nước mắt. Tần Minh ở phía sau không biết nghĩ gì, chỉ biết hai bàn tay hắn đã nắm hằn ra tơ máu.

Lâm Y cùng Mạc Nhiên nghe Nana và Thái Long nói không khỏi ngẩn người, lúc sau mới hoàn hồn đồng thanh mà hét lên:


"Không, không phải. Người bọn ta thích là Tần Minh lão sư."

"Hahaha, Tần... Hả!"

Nana đang trên đà cười bỗng hóa ngây ngốc. Tần Minh, vậy là cô đang...

Tần Minh nghe Mạc Nhiên cùng Lâm Y nói xong, đại não của hắn cấp tỉnh, mặt mày hớn hở buông tay ra rồi bước nhanh đến chỗ Nana.

"Nana, lúc nãy ngươi nói ta phải đền cho ngươi!"

Nana vẫn còn đang ngốc trệ, sáu người của Thất Quái phía sau đã ngồi xuống xem kịch từ lúc nào. Lát sau, Nana rùng mình một cái nhảy dựng lên tránh xa Tần Minh.

"Hiểu nhầm, là hiểu nhầm. Hai vị tỷ tỷ, ta bị oan a!"

Tần Minh không vui, hắn lại tiến tới nắm tay Nana.

"Không phải hiểu nhầm, là ta thích Nana."

Mạc Nhiên lập tức chạy tới giật tay Nana ra rồi nói:

"Tần Minh lão sư, cô ta có gì tốt chứ. Ta là hồn sư, nhà ta cũng rất giàu có, ngươi chấp nhận ta đi."

Tần Minh một phát hất bay cô ta, quay lại lại nói với Nana:

"Ngươi hẳn là biết từ lâu, tại sao cứ phải giả vờ. Ta là thích ngươi."

Nana không biết nên nói cái gì nữa, cũng may còn có Phất Lan Đức, hắn ho nhẹ một cái rồi giải vây cho Nana.

"Được rồi, đám trẻ các ngươi đúng thật là tuổi trẻ nhiệt huyết đây, cháu gái ta cũng không phải để các ngươi soi mói. Nana, chúng ta đi."

Nana giờ cũng chỉ biết ngoan ngoãn để Phất Lan Đức dẫn đi, có điều.


"Sở Phượng Na, cô là hồ ly tinh. Là cái thứ chỉ biết quyến rũ nam nhân, các người là một lũ đê tiện. Cô là ai mà dám cướp bạn trai của hồn sư."

Rầm, một đám dây leo bất ngờ từ giữa phòng học giận dữ leo lên cuốn lấy người của Mạc Nhiên, cô ta hốt hoảng đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, mắt trừng lớn, vũ hồn không thể phóng ra.

"Nana, đủ rồi. Ngươi định làm gì?"

Phất Lan Đức hốt hoảng, với hồn lực của Mạc Nhiên bây giờ, chỉ một chút độc tố của Nana cô ta sẽ mất mạng. Còn may cho cô ta Nana không phải là người dễ dàng khởi sát tâm, Linh Lan Hoa chỉ là trói chặt cô ta mà thôi.

Nana không để ý đến lời của Phất Lan Đức, khuôn mặt bây giờ không còn dáng vẻ ngây thơ nữa mà thay vào đó là ánh mắt ngạo mạn, nụ cười nửa miệng kiêu căng. Tần Minh nhìn cũng cảm thấy như Nana biến thành người hắn không thể chạm tới, sức mạnh hồn lực rõ ràng không cảm nhận được nhưng trên thân lại cảm giác đến vô cùng cường đại.

Nana là xảy ra chuyện gì? Tần Minh lo lắng định tiến tới xem nhưng lại một đám dây leo ngăn trước mặt không cho hắn lại gần. Bên phía sáu người khác cũng là như thế, họ lo lắng nhìn về phía Nana. Đám học sinh giờ im thin thít, đến thở mạnh cũng không dám. Tiểu nha đầu nhỏ bé họ còn cười cợt lúc trước giờ lại biến thành một ma nữ làm họ không thở nổi.

Nana được một khóm dây leo nâng đỡ lấy bàn chân mà đi tới trước mặt Mạc Nhiên, Mạc Nhiên cao hơn nhưng Nana đã được dây leo đưa lên qua đầu cô, Nana liếc mắt nhìn xuống mà nói ra với một giọng nói lạnh băng:

"Ta không phải là người dễ dàng để các ngươi chà đạp. Ta đã muốn sống một cuộc sống yên bình ở đây. Ta không cần đám tôm tép các ngươi xen vào cuộc sống của ta. Càng không cho phép các ngươi sỉ nhục những người bạn của ta. Nhớ lấy, ngươi đã chạm đến giới hạn cuối cùng, lần sau thứ dây leo đâm vào sẽ là mắt của ngươi, dùng thứ ánh mắt dơ bẩn như ngươi mà xem thường người khác. Hồn sư như ngươi là một sự sỉ nhục. Đừng để ta nghe thấy một câu khinh miệt nào của ngươi đối với dân thường. Rõ chưa?"

Mạc Nhiên giờ đây là không thể nói, cô ta chỉ cố hết sức gật đầu. Nana đưa mắt quét qua đám học sinh.

"Lời ta nói, các ngươi hãy nhớ lấy. Đừng tưởng là hồn sư thì kiêu căng. Tầm thường, hừ!"

Nói xong, Nana thu dây leo rồi đi ra cửa, sáu người cũng đi theo cô. Phất Lan Đức và Tần Minh nhìn nhau thở dài, tính khí của Nana cũng quá thất thường đi.

Mạc Nhiên được Lâm Y và hai người khác đỡ lấy, chân run không thể đứng thẳng nhưng ánh mắt thì phá lệ hung dữ, Mạc Nhiên nói gì đó với Lâm Y, thấy Lâm Y thoáng hoảng hốt rồi cũng gật đầu.

"Cô ta là quái vật. Vậy thì ta sẽ dùng cách của quái vật để trừng trị cô ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận